[Dịch] Tru Tiên 2
Chương 13 : Đoán mệnh (Thượng)
Người đăng: no1devil
.
Bóng người lập loè, không ngừng hoảng sợ kêu. Còn Vương Tông Cảnh, trong lúc bất ngờ sợ hãi đã dốc toàn lực chạy trốn khiến cho con đường náo nhiệt này trở nên rối loạn. Hắn vốn có thể chất cường tráng hơn hẳn người thường nên khi đụng vào người nào đó không tránh kịp thì đều làm họ lảo đà lảo đảo. Cũng may hắn vẫn duy trì được sự tỉnh táo, vừa chạy trối chết vừa cố gắng tránh đám người, cho nên nơi đây cũng không có cảnh người ngã ngựa đổ hỗn loạn. Dù vậy, cũng giống như giao long nhập hải, gây ra tổn thất không nhỏ.
Khó khăn lắm mới đi hết con phố dài, chuẩn bị rẽ sang đường khác thì ở đằng trước bỗng xuất hiện hai bóng người đang thong thả đi về hướng Vương Tông Cảnh lao tới, có vẻ như đang nói chuyện. Nghe thấy động tĩnh phía sau, cả hai cùng lúc quay người lại. Vương Tông Cảnh thì chẳng mấy chốc sẽ vọt tới ngay trước mặt họ, dù hắn cố gắng ghì chân để cản đà lao lại nhưng vẫn không ngăn được thân thể tiến tới. Khi hắn khẩn trương, cố gắng tránh sang một bên, nam tử đứng gần hắn hơn trong hai người kia bỗng " Ồ. ." lên một tiếng nhưng cũng không vội vàng né đi như đám người đi đường lúc nãy mà chỉ duỗi tay phải ra chặn trước người.
Không biết tại sao, trong lòng Vương Tông Cảnh bỗng hơi run. Nhưng trong lúc vội vã này hắn cũng không thể nghĩ thêm gì cả, thậm chí còn chả thấy rõ được bộ dáng hai người kia thì đã va phải rồi.
Không hề có tiếng vang mạnh mẽ, cũng không có cảnh tượng kinh thiên động địa tóe lửa khắp nơi. Người bình thường nhìn thì chỉ cảm thấy thời gian ngưng đọng trong chốc lát, còn Vương Tông Cảnh lại thấy như mình đã va phải một bức tường thành kiên cố không gì có thể phá vỡ. Sau khi đập mạnh lên đó một phát, ngay lập tức có một luồng phản lực, thậm chí còn mạnh hơn lực của hắn dội trở lại.
Trong tình trạng khẩn cấp này, có lẽ người bình thường sẽ gặp cảnh gãy xương thổ huyết, nhưng ngay trước khi va chạm, Vương Tông Cảnh đã cuộn người lại, dùng tay che lấy đầu, hơi nghiêng người để đỡ luồng lực này. Sau đó hắn liền bị bắn ngược ra xa, giống như một quả cầu nhỏ lăn vài cái trên mặt đất khiến cát bụi bay lên mù mịt, nhưng cũng đồng thời làm tan biến luồng sức mạnh này.
Người nọ lại " Ồ. ." lên một tiếng, có vẻ rất ngạc nhiên, đứng yên bất động. Vương Tông Cảnh nhíu mày đứng lên kiểm tra sơ thân thể, đến khi không thấy có gì đáng ngại mới thở phào một cái, rồi mới nhớ tới tới hai người trước mặt. Hắn rùng mình một cái rồi đưa mắt nhìn họ, và không khỏi thoáng sợ run.
Nam nhân đã ngăn mình lại kia có dáng người cao lớn, còn cao hơn mình nửa cái đầu, nhưng lại có một gương mặt vô cùng hung ác xấu xí. Trên vẻ mặt ngăm đen ấy lại có một đôi mắt nhỏ ti hí lập lòe, miệng rộng răng sắc, mũi to mà thô, lại có hơi giống chó, thực khiến người ta sợ hãi, xem ra cũng không phải là người tốt.
Chỉ là bây giờ cũng không phải lúc bàn về người tốt kẻ xấu. Nam nhân này chắc chắn là nhân vật lợi hại có thực lực hơn xa mình. Tiếp đó lại thấy gã mặc một chiếc đạo bào cũ kĩ, sau lưng đeo một cái bao khá lớn, phồng to, cũng không biết là giấu gì ở bên trong. Đôi mắt tuy nhỏ nhưng lại lộ ra tinh quang lăng lệ.
"Thằng ranh, muốn chết phải không!"
Gã này quả nhiên không phải người lương thiện mà, lời nói vô cùng khó nghe, lại thêm vẻ tức giận hung ác kia, đúng dáng vẻ tiêu chuẩn của ác nhân luôn. Vương Tông Cảnh bèn cười khan một tiếng, cũng không dám nán lại. Nếu so sánh về bề ngoài thì nam tử mặt chó này ghê gớm gấp trăm lần Thương Tùng đạo nhân nhưng Vương Tông Cảnh sợ Thương Tùng hơn gã nhiều. Vương Tông Cảnh lập tức cúi thấp đầu, cũng không nhiều lời mà chỉ hàm hồ nói vài câu xin lỗi rồi muốn tiếp tục chạy. Nam tử mặt chó này chỉ nhìn hắn một chút, miệng hơi nhếch lên, cũng không như bọn ác bá bình thường lao đến đấm đá mà chỉ hùng hổ nói vài câu: "Coi như ngươi biết điều. Không hiểu ngươi làm cái gì, mà hình như cũng chẳng có ai đuổi theo ngươi, chạy nhanh như vậy chẳng lẽ là chạy đi đầu thai sao?"
Vương Tông Cảnh cúi đầu bước đi, không có ý định trả lời, nhưng rồi ngay lập tức hắn bỗng sửng sốt, dừng bước, quay đầu nhìn lại, quả nhiên chỉ nhìn thấy phần lớn người trên con đường náo nhiệt đã bình tĩnh lại, cũng khôi phục cảnh tượng đi lại nhộn nhịp lúc nãy, chứ không hề có bóng dáng của Thương Tùng đạo nhân đã làm hắn sợ hãi kia.
Vậy mà không đuổi theo?
Vương Tông Cảnh ngây người đứng ở đó nghi hoặc một lúc, nhưng dù sao đó cũng là điều tốt chứ không phải chuyện xấu, hắn bèn thở phào một hơi. Sau đó lại nghĩ, đây cũng không phải là chỗ có thể ở lâu, nên xoay người định rời đi.
Ngay lúc này, sau lưng hắn bỗng truyền tới một giọng nói:
"Vị tiểu ca này, xin dừng bước."
Vương Tông Cảnh quay đầu lại nhìn, đầu tiên là thấy nam tử mặt chó kia đang tức giận liếc hắn, xem ra vô cùng khó chịu. Cùng lúc đó, một cánh tay thò ra từ sau lưng gã, đẩy nam tử mặt chó sang một bên, hiện ra một bóng người khác đứng đằng sau gã.
Dưới bầu trời xanh thẳm, trên đường cái bỗng có một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua đám người, cuốn mấy chiếc lá rụng lên, rồi thong thả bay lượn. Bóng người trùng điệp, ở chốn thế tục hồng trần phồn hoa này bỗng xuất hiện một lão già đang cười ha hả chậm rãi tiến tới. Hạc phát đồng nhan, thanh nhã phiêu dật, mặt mũi hiền hậu, râu tóc như tuyết. Đây quả là hình tượng của thần tiên, khác hẳn với chúng sinh, khiến người người sinh kính ý, chắc hẳn là lão thần tiên đã tu đạo thành công. Lại thấy lão có khí độ bất phàm, tiêu sái không chút gò bó, tay phải cuốn nhẹ tay áo, tay trái cầm cây gậy trúc xanh biếc dài năm thước, bên trên treo một tấm vải trắng dài ba thước, viết bốn chữ to, càng có khí thế trang nghiêm:
Tiên nhân chỉ lộ!
"Hả?" Vương Tông Cảnh ngơ ngác một chút, trong lòng cũng sinh ra ba phần kính ý, không dám thất lễ hỏi: “Lão trượng, là người gọi ta?"
"Đúng vậy." Lão giả mang phong thái thần tiên kia quan sát kỹ Vương Tông Cảnh một lượt rồi khẽ gật đầu, dường như liếc mắt đã nhìn ra điều gì đó, liền mỉm cười nói với Vương Tông Cảnh: "Vị tiểu ca này, ta thấy ngươi khí vũ hiên ngang, tất không phải vật trong ao nhỉ. Nhưng mà lão phu thấy ấn đường ngươi có khí đen, giống như sắp gặp nguy hiểm. Hơn nữa ba đường vân trên gương mặt thì đã có hai đường rối loạn, lông mày lại hơi có xu thế đi xuống. Đây là chủ vận không tốt, nên sớm hóa giải đi. Đạo gia cũng có nói: “ Giữ lòng ngay thẳng mới tỏ tường thiên cơ. Ta với ngươi lại không hề quen biết, có thể vô tình gặp nhau ở đây thì cũng có vài phần duyên phận, vì vậy mới gọi lại, có thể đợi chút để nói vài lời không?"
Vương Tông Cảnh nhất thời không kịp phản ứng. Lão giả này nói liên miên một hồi, nghe như là muốn thảo luận chuyện gì đó với mình, nhưng mà trước mắt còn chưa biết có thoát khỏi Thương Tùng đạo nhân hay không thì lấy đâu ra thời gian để lãng phí ở đây. Nghĩ vậy, hắn liền nói vài câu qua loa lấy lệ rồi chuồn đi. Ai ngờ nam tử mặt chó kia nhìn vẻ mặt Vương Tông Cảnh nghi hoặc không tin, lại nhìn lão thần tiên có lẽ là đồng bạn kia một chút rồi không biết có phải là không được vừa ý không mà cười lạnh một tiếng, quát Vương Tông Cảnh một câu:
"Này, ngươi nghe mà không hiểu sao?"
Vương Tông Cảnh thật sư là không hiểu, hắn lắc đầu.
Nam tử mặt chó hừ một tiếng, dứt khoát nói: "Hắn nói là để hắn xem tướng cho ngươi, một lần bốn lượng bạc."
"Thôi đi!"
Lão già nhất thời trầm mặt xuống, trừng nam tử mặt chó kia và quát: "Dã Cẩu, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ!"
Nam tử bị gọi là Dã Cẩu kia liếc mắt khinh thường. Lão giả thì xoay đầu lại, sắc mặt hòa ái nói: "Tiểu ca, xem thử một chút đi, lão phu có bí thuật gia truyền có thể biết được thiên cơ, hành tẩu giang hồ mấy trăm năm chưa bao giờ nhìn lầm. Bốn chữ 'Tiên nhân chỉ lộ' này”, lão giơ tay chỉ tới lá cờ vải “Chính là do bằng hữu giang hồ tặng ta đấy."
"Xem tướng một lần chỉ cần mười lượng bạc."
Lão giả cười ha hả nói.
Vương Tông Cảnh lắc đầu nói: "Ta không có tiền."
Sắc mặt lão già bỗng cứng đờ lại, tiếp tục khuyên thêm vài câu. Vương Tông Cảnh cũng vẫn dứt khoát, lật túi áo của mình ra nói: "Không có, một đồng cũng không có."
Lão giả kia liền quay đầu bỏ đi, nam tử mặt chó đi theo sau lão nhíu mày hỏi: " Ê lão già, ngươi xem tướng không phải chỉ cần bốn lượng bạc sao, thế nào lại lên đến mười lượng rồi?"
Lão đầu kia tức giận nói: "Ngươi thì biết cái gì, năm nay giá cả cái gì cũng tăng, giá phòng, giá đất, giá gạo, giá thức ăn, giá nào cũng tăng lên hết, chỉ có mấy kẻ lang thang giang hồ, vất vả xem tướng như chúng ta là không tăng tiền, cứ như vậy thì chỉ có nước chết đói thôi, ngươi biết không hả?"
Nam tử mặt chó hừ một tiếng, không rõ là tin hay không. Hai người chậm rãi đi xa dần, chỉ loáng thoáng nghe được lão nhân kia lẩm bẩm mãi: "Bọn thiếu niên bây giờ đứa nào cũng thật là gian xảo, khó gạt vô cùng. Nhớ năm đó lão phu lừa tên tiểu tử ngốc Thanh Vân kia chỉ bằng một câu vận khí cứt chó, liền dễ dàng. . ."
Tiếng nói chuyện dần biến mất, phía sau đã không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ là, hai chữ Thanh Vân kia khiến cho Vương Tông Cảnh có hơi bất ngờ, ngạc nhiên trong chốc lát nhưng ngay lập tức, sức uy hiếp của Thương Tùng đạo nhân đã thay thế nó. Chần chừ thêm một lát, rốt cuộc vẫn chạy đi, nhanh chóng rời khỏi con phố này. Hắn thặt sự vô cùng sợ hãi người kia.
※※※
Chạy suốt mấy con phố, đồng thời không ngừng xem xét đường xá chung quanh, cuối cùng Vương Tông Cảnh cũng xác định được Thương Tùng đạo nhân đột nhiên xuất hiện kia không hề đuổi theo hắn.
Sau khi dần trấn định lại, Vương Tông Cảnh bèn tìm tới một nơi vắng vẻ không ai để ý ở góc đường, kiếm một tảng đá rồi cũng không ngại bẩn ngồi xuống, tập trung suy nghĩ. Ngày đó ở thành Long Hồ, hắn biết rõ Lâm Kinh Vũ vẫn không ngừng truy tìm tung tích người mà y gọi là sư phụ này, chỉ không ngờ được, Thương Tùng đạo nhân chẳng hề trốn vào tận sâu trong Thập Vạn Đại Sơn thần bí kia mà lặng lẽ đi về phương bắc, vào trong thành Lư Dương, khó trách Lâm Kinh Vũ tìm mãi mà không thấy.
Chỉ có điều lần vô tình gặp phải này rốt cuộc là họa hay phúc, Vương Tông Cảnh thật sự thấp thỏm không yên. Hắn chỉ muốn cách người này thật xa, nhưng sau khi suy nghĩ thật kĩ thì dù từ đây có thể trông thấy cửa bắc cao lớn của thành Lư Dương, hắn vẫn cố nén xúc động trong lòng lại, yên lặng co lại trong góc, nhìn đoàn người đi lại đằng trước.
Người ở bên ngoài thành chắc chắn ít hơn rất nhiều so với trong thành, nếu cứ trực tiếp đi ra khỏi thành, chẳng may Thương Tùng đạo nhân đuổi tới thì hắn sẽ dễ dàng bị phát hiện. Vậy nên, bên trong Lư Dương thành người đông như kiến ngược lại, là chỗ ẩn thân tốt hơn. Theo suy nghĩ của Vương Tông Cảnh thì ít nhất phải đợi đến lúc trời tối đen mới ra khỏi thành thì an toàn hơn rất nhiều.
Suốt ba năm sống trong khu rừng nguyên thủy kia, Vương Tông Cảnh không chỉ học được cách chém giết yêu thú khi máu chảy đầm đìa mà còn học được cách nhẫn nại vì mạng sống.
Hắn rất giỏi chờ đợi, đôi khi là vì săn bắt kiếm ăn, đôi khi lại vì tránh né cường địch, giữ lấy mạng sống.
Người trên đường qua lại vội vàng, từng đợt đến rồi đi. Vương Tông Cảnh trốn ở nới đầu đường vắng vẻ yên lặng theo dõi, cũng không rõ là từ khi nào tâm tình của hắn dần bình tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên từ khi ra khỏi cánh rừng kia hắn chăm chú nhìn đoàn người trên phố, nhìn những khuôn mặt lạ lẫm kia, nhìn thế tục ngàn vạn phong tình.
Mặt trời cuối cùng cũng chậm rãi khuất về phía tây. Một đám mây đen dày, từ phía chân trời thổi đến, che khuất mặt trời rực rỡ lúc ban ngày, khiến sắc trời dần dần tối xuống, trên phố cũng bắt đầu nổi gió mát. Theo sự biến hóa của sắc trời, một ngày vất vả cuối cùng đã trôi tới hoàng hôn.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện