[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 11 : Ám trợ (Thượng)

Người đăng: Tiếu Nhân Sinh

So với ngày hôm qua, số người trong đại dường Vương gia bây giờ ít hơn rất nhiều, chỉ có khoảng bảy tám người gì đó, trừ Vương Thụy Chinh nhỏ tuổi nhất ra thì phần lớn những người còn lại đều là bậc tiền bối đức cao vọng trọng trong Vương gia. Ngược lại, trong đình viện ngoài đại đường người đứng không ít, có đủ cả người của Vương gia tứ phòng, nhưng những kẻ không liên quan tới chuyện này chỉ được đứng ngoài xa nhìn vào, còn những nhân vật có dính dáng thì được an bài đứng đợi bên ngoài cửa. Mấy thiếu niên đánh nhau hôm qua, người nào người nấy cũng mang bộ dạng thân chờ xử tội đứng bên ngoài đại đường, nhưng giữa hai bên lại có phân cách rõ ràng: Vương Tông Cảnh một mình đứng ở bên trái, các thiếu niên còn lại đứng ở bên phải. Cứ cách một lát, Nam Thạch Hầu trong đại đường lại ra ngoài gọi một thiếu niên vào, trả lời vài câu hỏi trước mặt các tiền bối Vương gia, một lát sau lại gọi tới người khác, cứ luân phiên như vậy. Vương Tông Cảnh một mình cô độc đứng cạnh cửa, mặt không đổi sắc. Đám thiếu niên đứng bên kia rì rầm to nhỏ, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn sang Vương Tông Cảnh đầy vẻ thù địch. Không khí cả trong lẫn ngoài đại đường dường như rất căng thẳng, ngay cả mấy người trong Vương gia đang đứng ngoài xa quan sát cũng không dám lớn tiếng trò chuyện. Lại có một thiếu niên đi ra, sắc mặt Nam Thạch Hầu đi sau người này có chút trầm trọng, ánh mắt lướt qua Vương Tông Cảnh một thoáng rồi dời đi, trầm giọng nói: - Tiểu Sơn, con vào trong. Tên mập nãy giờ vẫn đứng cách xa đám thiếu niên Vương gia kia một khoảng, nay nghe thấy tiếng phụ thân gọi mình, không hiểu tại sao thân thể lại khẽ run lên, sau đó nhỏ giọng đáp: -Vâng. Vương Tông Cảnh nhìn nó, phát hiện tên mập này hôm nay trông rất tiều tụy, cả hốc mắt cũng hơi sưng đỏ lên, chẳng biết có phải cả đêm không ngủ hay không. Khi đi qua Vương Tông Cảnh, Nam Sơn hơi chần chừ một lát, cái cổ khẽ nhúc nhích như muốn quay đầu nhìn lại, nhưng động tác rất cứng. Cuối cùng nó cắn chặt răng, không quay đầu nhìn Vương Tông Cảnh nữa, tiếp tục bước vào trong đại đường. Vương Tông Cảnh đứng sau nhìn theo cái bóng của nó, khuôn mặt lạnh lùng lần đầu tiên xuất hiện vẻ phức tạp. Tiếng nói chuyện trầm thấp mơ hồ từ bên trong truyền ra hành lang, đám thiếu niên bên phải lúc này mới có chút khẩn trương, vội vàng lắng nghe. Nhìn dáng vẻ này, dường như bọn chúng rất chú ý tới câu trả lời của Nam Sơn, nhưng âm thanh bên trong thật sự quá nhỏ, chỉ thỉnh thoảng mới nghe được vài câu trả lời. Vương Tông Cảnh đứng ở bên kia vẫn lạnh lùng lãnh đạm, cũng không biết hắn có nghe được gì trong đó hay không. Nắng xuân ôn hòa từ trên cao chiếu xuống đình viện rộng rãi, những đóa hoa tươi nở rộ, cỏ xanh mươn mướt. Đột nhiên âm thanh từ trong đại đường truyền ra lớn dần lên, giống như có người đang lớn tiếng quát mắng mấy câu, lại giống như tiếng chất vấn nghiêm nghị. Việc này làm cho tất cả mọi người đứng ngoài cửa xôn xao, người người đều nhìn vào bên trong đại đường, không khí nhất thời khẩn trương lên. Nhưng âm thanh lớn đó cũng nhanh chóng dịu lại, không khí ở hành lang khôi phục lại như vẻ ban đầu. Tuy thế, mọi người đều nhận ra thời gian chất vấn lần này rõ ràng lâu hơn những thiếu niên trước rất nhiều. Một lúc lâu sau, kèm với hai chữ "được rồi" rất nhỏ ở bên trong, Nam Sơn từ từ đi ra. Mọi người trong đình viện, kể cả Vương Tông Cảnh, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào khuôn mặt tiều tụy có chút tái nhợt của tên béo. Nam Sơn cúi thấp đầu, chậm rãi bước qua lằn cửa. Nó đi rất chậm, tựa hồ mỗi bước đi đều đã dốc hết sức lực của bản thân. Khi đi qua bóng người cao lớn bên cạnh, Nam Sơn chợt dừng bước, quay đầu lại thì thấy Vương Tông Cảnh cũng đang nhìn mình. Đôi môi tên mập khẽ nhấp nháy như muốn nói điều gì, nhưng cuối cũng không không thốt ra được. Nó mang theo sắc mặt trắng bệch bước qua Vương Tông Cảnh, đi tới chỗ các thiếu niên kia. Đám thiếu niên Vương gia thở phào nhẹ nhõm, ai cũng nở một nụ cười, bầu không khí cũng nhờ thế mà bớt căng thẳng hơn. Có đứa còn cười hì hì đi tới vỗ vỗ vai Nam Sơn. Còn Nam Sơn thì giống như một tượng gỗ, không hề có cảm giác gì, cứ mặc cho người khác vừa vỗ vừa cười hỏi, còn bản thân mình thì cứ cúi thấp đầu rồi chậm rãi rời đi. Ngay lúc đó, tất cả nghe thấy kẻ đang đứng phía đối diện bỗng nhiên mở miệng kêu lên: - Tiểu Sơn, ngươi đến đây. Đám thiếu niên nhất thời kinh ngạc, Nam Sơn thì sững cả người, sau đó từ từ xoay lại nhìn Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh tỏ ra bình thản, một hồi sau nhắc lại: - Tiểu Sơn, đứng bên cạnh ta. Hai bàn tay nãy giờ vẫn rủ xuống của tên béo bỗng nhiên nắm chặt lại, các thớt thịt trên da mặt và quai hàm khẽ giật giật, dường như nó đang cắn răng quyết tâm làm điều gì đó. Nó cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy cảnh vật đằng trước rất mơ hồ, bản thân không thể tự chủ được nữa, cứ thế cúi đầu đi tới người bằng hữu tốt nhất từ nhỏ tới giờ trong khi những tên thiếu niên khác trợn tròn mắt lên. Vương Tông Cảnh không nói gì thêm, làm như không thấy cảnh đám thiếu niên đứng đối diện kia đang trừng mắt đầy vẻ thù địch, chỉ ngẩng đầu lên nhìn trời. Ở ngoài mái hiên, bầu trời cao xa mà xanh thẳm, từng đám mây trắng phiêu đãng khắp nơi, thật đúng là trời cao đất rộng... Hắn hít một hơi thật sâu. - Xin lỗi... Một giọng nói rất nhỏ phát ra ở bên cạnh, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Nam Sơn vẫn cúi đầu, mắt nhìn xuống mặt đất. Vương Tông Cảnh cũng không nhìn nó, chỉ bình tĩnh trả lời: - Đừng nói nữa. Nam Sơn khẽ run lên một cái. Dường như vừa rồi trong đại đường có chút tranh chấp, nhưng lúc này mọi việc đã bình thường trở lại. Nam Thạch Hầu lại bước ra ngoài kêu một người thiếu niên khác vào, nhưng từ lúc này, tốc độ chất vấn đã tăng nhanh, mà những người thiếu niên kia khi bước vào đại đường cũng không sợ hãi nữa, ngược lại còn lạnh lùng nhìn Vương Tông Cảnh mấy lần. Không khí ở bên ngoài trở nên trầm lặng, không ai dám mở miệng nói chuyện cả. Nam Sơn ngơ ngác nhìn từng thiếu niên bước vào bên trong, cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, giống như không thể chịu đựng nỗi nữa. Nhưng ngay lúc này, nó chợt nghe thấy một âm thanh trầm thấp ở bên cạnh: - Tiểu Sơn, ngươi có muốn rời khỏi nơi này không? Thân thể Nam Sơn khẽ run run, ngẩng đầu lên thì thấy Vương Tông Cảnh vẫn đang đứng nhìn bầu trời ngoài mái hiên. Lời Vương Tông Cảnh nói lúc này hơi nhỏ, dường như chỉ có một mình nó nghe được, Vương Tông Cảnh nói tiếp: - Chúng ta cùng đi, đi xem thế giới bên ngoài. Bỗng nhiên Vương Tông Cảnh mỉm cười, trong nụ cười ấy mang theo mấy phần hi vọng và hướng tới tương lai. Hắn xoay đầu lại nhìn Nam Sơn, ánh mắt tựa hồ chạm thấu đáy lòng của tên mập, nói tiếp: - Chúng ta hãy đến núi Thanh Vân! - Thanh Vân... Nam Sơn lúc này vẫn như đang trong giấc mộng, khuôn mặt trở nên rất biểu cảm: bi thương, áy náy, kinh ngạc... Tất cả cảm xúc cùng nhau xuất hiện. Nó đột nhiên cảm thấy được tâm ý của Vương Tông Cảnh, khóe mắt đã hơi ươn ướt, sau đó tiếp tục cúi đầu, lấy tay dụi dụi mắt mà không nói thêm gì nữa. Tất cả thiếu niên ở phía đối diện đã được hỏi xong, chỉ còn một mình Vương Tông Cảnh chưa được gọi vào. Cho nên lúc hắn bước vào trong đại đường thì những người khác cũng bước vào theo, vì lúc này các trưởng lão tiền bối Vương gia đã có quyết định cuối cùng. Một chiếc ghế lớn được đặt ở ngay giữa, gia chủ Vương Thụy Vũ sắc mặt âm trầm đang ngồi ở trên đó, hai bên còn có hai hàng ghế được xếp ngay ngắn, chư vị tiền bối Vương gia được phân ngồi đấy. Vương Thụy Chinh với vẻ mặt nhạt nhẽo cũng đang ở bên trong, thỉnh thoảng lại liếc sang phía Vương Tông Cảnh, trong lúc bất chợt, người ta còn cảm thấy có nét hưng phấn hiện rõ trong ánh mắt ông ta. - Tông Cảnh, ngươi biết sai chưa? Đợi mọi người vào đủ, Vương Thụy Vũ mới nói ra câu đầu tiên. Không ai cảm thấy bất ngờ với câu nói này, sắc mặt mọi người hoặc hờ hững, hoặc mỉm cười, có người không có ý tốt còn nhìn về phía gã thiếu niên đang đứng một mình dưới đó, nhưng tất cả đều im lặng, không dám lên tiếng. Sự giận dữ thoáng hiện lên trong mắt Vương Thụy Vũ, ông ta hừ một tiếng rồi khoát tay áo, ý bảo Nam Thạch Hầu nói tiếp. Nam Thạch Hầu ho khan một tiếng, bước tới trước vài bước rồi nhìn sang phía một người. Vương Thụy Chinh bên cạnh cười nhẹ một cái, khẽ vuốt cằm, dường như rất hài lòng với những gì vị quản gia này đã biểu hiện. - Cảnh thiếu gia, sau khi chư vị trong nhà thương nghị, hiện giờ đã có quyết định đối với việc cậu đánh Đức thiếu gia của chi thứ tư hôm qua. Chuyện này là cậu sai, vì chuyện nhỏ mà sinh oán, ra tay ác độc không để ý đến quan hệ huyết thống, đã xúc phạm tới gia quy Vương gia. Chư vị trưởng lão cho rằng đây là chuyện tà đạo, nên phải trừng phạt nghiêm khắc. Hình phạt như sau: Thứ nhất, dùng gia quy thiết côn với cậu trước mặt mọi người, đánh ba mươi côn... Vừa nghe thấy lời này, bên dưới đại đường nhất thời xôn xao. Gia quy Vương gia trước giờ nghiêm khắc, thiết côn dùng trong hình phạt đánh những người không tuân theo gia quy được làm từ sắt thép, nặng nề cứng rắn, nếu tội không quá nặng sẽ không sử dụng. Lúc bình thường, người bị phạt nhiều lắm cũng chỉ bị đánh bốn hay năm côn, nhưng như thế đã là cực hình rồi, người thường không thể nào chịu nổi. Một khi đã dùng thiết côn, da tróc thịt bong chỉ là chuyện nhỏ, nếu như đánh nhiều quá rất dễ lấy mạng người khác. Nhưng lúc này Nam Thạch Hầu lại nói sử dụng tới ba mươi côn, rõ ràng muốn lấy mạng Vương Tông Cảnh. Nam Sơn quỳ bên cạnh sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên bần bật, dường như nó rất muốn đứng dậy nói gì đó. Nhưng bỗng nhiên bị một cánh tay đặt phía sau lưng đè xuống, nó bèn quay đầu nhìn lại, chủ nhân của cánh tay đó chính là Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng vỗ vai Nam Sơn hai cái, Nam Sơn thấy vậy miệng hơi run lên, khẽ cắn chặt răng để khống chế cảm xúc, nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm được, nước mắt đã rớt xuống. Nam Thạch Hầu tiếp tục nói: - Thứ hai, phạt phí dụng một năm; thứ ba, phạt đi từ đường... Giọng nói ông ta hơi trầm thấp và khàn khàn, nhưng tất cả mọi người đều không muốn nghe nữa. Mấy hình phạt ở sau có tác dụng gì? Chỉ riêng ba mươi thiết côn kia đã đủ đánh chết người rồi. Mọi người nhìn Vương Tông Cảnh, nhưng ngạc nhiên thay, sắc mặt hắn lúc này vẫn rất bình thản, giống như những hình phạt Nam Thạch Hầu đang nói kia không phải dành cho hắn. Rốt cuộc, Nam Thạch Hầu đã nói xong, đại đường cũng trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, Vương Thụy Chinh đứng dậy, cười lạnh một tiếng, nói: - Nếu đã như vậy thì hãy bắt đầu hình phạt thôi. Nhưng còn chưa nói xong, ông ta bỗng nhìn thấy tên béo đứng phắt dậy, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, lớn tiếng kêu lên: - Các người... các người làm như vậy... không sợ sau này Tế Vũ tỷ tỷ biết được hay sao? Nghe thấy câu này, cả đại đường thoáng chốc yên lặng, mấy ông lão phía trên kia cũng nhíu nhíu mày. Vị tỷ tỷ Vương Tế Vũ của Vương Tông Cảnh đã rời Vương gia ba năm, là môn hạ của Thanh Vân Môn, nghe nói mấy năm gần đây rất được Thanh Vân Môn coi trọng, đạo hạnh tăng tiến nhanh chóng. Mà cả Vương gia đều biết Vương Tế Vũ yêu thương vị đệ đệ duy nhất này như thế nào, nếu như động đến nàng ta thì quả đúng là phiền phức. Nam Thạch Hầu mặt khẽ biến sắc, trợn mắt nhìn nhi tử mình một cái, quát lên: - Câm mồm, đây đâu phải là nơi ngươi nói chuyện, ngồi xuống! Vương Thụy Chinh ở bên cạnh lại cười lạnh một tiếng, mắt nhìn xung quanh rồi nói: - Vương Tế Vũ là nữ nhi Vương gia chúng ta, tất nhiên phải tuân theo gia quy Vương gia. Huống chi, nó bây giờ đã bái nhập làm môn hạ Thanh Vân Môn, cũng chỉ là một vãn bối mà thôi. Hơn nữa, là môn hạ của Thanh Vân Môn thì sao chứ? Nó cũng không cần biết đến chuyện nhà Vương gia chúng ta, nếu không, Thanh Vân Môn cũng quá lớn lối rồi đấy. - Ồ? Thật vậy sao? Đột nhiên một giọng nói ngạc nhiên từ ngoài đại đường truyền vào. Mọi người vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Minh Dương đạo nhân mặc đạo bào đang mỉm cười bước tới, trong nụ cười ẩn chứa vài phần cao ngạo, ông ta lạnh nhạt nói: - Tại sao ta vừa tới đây đã nghe thấy có người nói rằng Thanh Vân Môn chúng ta quá lớn lối vậy nhỉ? ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang