[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 32 : Xung đột (Hạ)

Người đăng: Nại Hà

.
Vương Tông Cảnh và Cừu Điêu Tứ gần như không hẹn mà cùng bước nhanh về phía trước nhìn ngó khắp nơi, nhưng không hề thấy bóng dáng của Tiểu Đỉnh. Ngay cả cái dáng vô cùng nổi bật khiến người ta chú ý của Đại Hoàng cũng biến mất một cách thần kì, thật sự không hiểu nổi chúng đã trốn đi như thế nào. Nhìn dòng người đi tới đi lui trên đường, Vương Tông Cảnh cảm thấy khóe mắt giật giật, nửa lo lắng nửa tức giận. Hắn quay sang nhìn Cừu Điêu Tứ thì cũng chỉ thấy y lộ ra vẻ bất đắc dĩ đầy cổ quái. Hai người tìm thêm một lượt ở xung quanh, nhưng vẫn không có kết quả gì, kể cả sau đó không ngại xấu hổ kêu to tên của Tiểu Đỉnh thì tối đa cũng chỉ thu được vài ánh mắt tò mò của một số người qua đường chứ không còn gì khác. Tiểu Đỉnh đã hoàn toàn biến mất. "Tiểu quỷ này. . ." Khóe mắt Vương Tông Cảnh không khỏi giật giật, hắn và Cừu Điêu Tứ quay ra nhìn nhau, hồi lâu sau Cừu Điêu Tứ mới lắc đầu cười khổ: "Tám phần là nó muốn trốn tới tối, chờ xem cảnh tượng nước vào giếng cạn?" Vương Tông Cảnh thờ dài trong lòng, cho dù không muốn thừa nhận nhưng cũng biết đại khái là vậy, nhưng sau một lúc trầm ngâm, hắn nói với Cừu Điêu Tứ: "Điêu Tứ, quy củ của Thanh Vân thí vô cùng nghiêm khắc, đã thông báo phải về trước hoàng hôn thì nhất định phải là trước hoàng hôn, nếu về muộn, sợ rằng sẽ bị trừng phạt. Hay là chúng ta chia nhau ra cố gắng tìm Tiểu Đỉnh rồi đưa nó về đi, một đứa bé như nó ở chốn đông người này, ta sẽ gặp chuyện không may." Cừu Điêu Tứ gật nhẹ: "Không sai." Sau khi quyết định, hai người bàn bạc, thống nhất sẽ tụ hợp ở đây trước hoàng hôn dù cho có tìm được Tiểu Đỉnh hay không, rồi chia nhau ra đi tìm. Vương Tông Cảnh đi về hướng đông, vừa đi vừa mở to hai mắt tìm kiếm, chỉ có điều lúc này là thời điểm Hà Dương thành đông người nhất trong năm, người đi đường như kiến, đông nghẹt, muốn tìm được một đứa bé quả là vô cùng khó khăn, kể cả nó dẫn theo một con chó khác thường như Đại Hoàng. Tìm một hồi vẫn không phát hiện được gì, Vương Tông Cảnh thật sự vô cùng lo lắng, chẳng còn cách nào ngoài việc hô to lên vài câu " Tiểu Đỉnh" nhưng không hề có tiếng đáp lại. Một lúc sau, ở bên kia đường, một giọng nói vô cùng kinh ngạc bỗng vang lên: "Ồ. . Vương công tử, ngươi ở đây làm gì vậy?" Vương Tông Cảnh quay đầu lại nhìn thì thấy hai huynh muội Tô Văn Khang, Tô Văn Thanh đang đứng bên kia đường nhìn sang. Người hỏi là Tô Văn Thanh, còn Tô Văn Khang đứng bên cạnh nàng vừa nhìn thấy Vương Tông Cảnh đã cau mày, lộ ra vẻ khó chịu, nhưng trừ điều đó cũng không có biểu hiện gì khác. Tô Văn Thanh đi tới, nhìn tới vẻ lo lắng của Vương Tông Cảnh thì vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Vương công tử, Tiểu Đỉnh có chuyện gì sao?" Bình thường ở đình viện hai mươi ba, Tiểu Đỉnh hoạt bát dễ thương rất được yêu quý, quan hệ với mọi người cũng không hề tệ. Tô Văn Thanh cũng rất yêu thích đứa bé này, cho nên khi nghe được tên nó mới hỏi vậy. Vương Tông Cảnh chần chừ một lát, cũng không giấu giếm, đành cười khổ kể rõ ngọn ngành một lần. Tô Văn Thanh nghe xong cũng lắc đầu im lặng, trầm ngâm một lúc, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói với Tô Văn Khang: "Ngũ ca về trước đi, ta ở đây giúp họ tìm Tiểu Đỉnh, dù sao nó cũng ở cùng chỗ với chúng ta, ngộ nhỡ nó lạc mất thì không hay lắm." Tô Văn Khang ngẩn ra một thoáng rồi cau mày nói: "Ngươi lo chuyện này làm gì?" Tô Văn Thanh mỉm cười, khẽ đẩy hắn và nói: "Được rồi, được rồi, huynh cứ về trước đi, muội tìm được Tiểu Đỉnh thì cũng quay về Thanh Vân biệt viện ngay." Tô Văn Khang nhìn muội muội một chút, dường như cũng biết mình không lay chuyển được nàng, chỉ đành lắc đầu, hừ một tiếng, rồi quay người đi. Tô Văn Thanh xoay người lại, mỉm cười nói với Vương Tông Cảnh: "Ta với ngươi cùng đi tìm chứ?" Vương Tông Cảnh nhìn thấy nụ cười dịu dàng, xinh đẹp lại có thêm vài phần quyến rũ ấy, bất giác thất thần, nhưng cũng lập tức bừng tỉnh, lên tiếng trả lời: "Được." Nói đoạn, hai người tiếp tục đi tới phía trước tìm Tiểu Đỉnh. Chỉ có điều tên nhóc này quả là xuất quỷ nhập thần, hai người tìm cả buổi trong thành cũng không thu hoạch được gì. Thấy đội ngũ nghênh thần ra khỏi thành đi tế tự đã khua chiêng gõ trống cũng trở về, trong thành lại càng thêm phần náo nhiệt, Tô Văn Thanh và Vương Tông Cảnh đứng ở góc đường quay sang nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vè bất đắc dĩ. "Cũng không biết là nó đã trốn đi đâu rồi!" Vương Tông Cảnh oán giận nói. Tô Văn Thanh đi tìm cùng Vương Tông Cảnh nửa ngày cũng không lộ ra vẻ mệt mỏi, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng, điềm đạm. Nhưng khi nàng ngẩng đầu nhìn sắc tời, ánh dương đang dần ngả về tây, thì trong mắt cũng có thêm vài phần lo lắng, nàng trầm mặc một chút rồi nói: "Hay là chúng ta quay về chỗ giếng cạn xem thế nào đi, không chừng Cừu công tử vận khí tốt đã tìm được Tiểu Đỉnh rồi cũng nên?" Vương Tông Cảnh gật nhẹ nói: "Cũng chỉ đành như thế." Hai người quay mình, sánh vai đi dọc theo đường cũ. Giữa đám người chen chúc, Vương Tông Cảnh lơ đãng liếc sang bên cạnh, lại chỉ thấy một Tô Văn Thanh yểu điệu, da nàng trắng như tuyết, lại có chút ửng đỏ, dường như vô cùng mịn màng. Đám người phía trước đông nghẹt, đương nhiên thi thoảng sẽ xảy ra va chạm, Tô Văn Thanh thấy vậy nhíu mày tỏ vè khó chịu. Vương Tông Cảnh hơi khựng lại một chút rồi lập tức tiến nhanh lên trước, từ đi song song thành một trước một sau. Hắn chậm rãi đi trước, mở đường giữa dòng người, để cho Tô Văn Thanh phía sau thoải mái hơn, cũng không sợ bị va chạm. Tô Văn Thanh ngước mắt dịu dàng liếc nhìn tấm lưng to lớn của nam tử đi trước, cũng không nói gì thêm. Suốt quãng đường này, cho dù cả hai đã cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không thể thấy được bóng dáng của Tiểu Đỉnh, cuối cùng cũng chỉ còn có thể quay trở lại chỗ giếng cạn. Tìm kiếm cũng đã hơn nửa ngày, thành Hà Dương vốn đang náo nhiệt cũng dần trở nên yên tĩnh, dù cho trên đường vẫn có rất nhiều người nhưng đã ít hơn buổi sáng, chỉ có chỗ giếng cạn là vẫn đông người vây quanh như vậy, không biết có phải là do lễ bái tế thần tích của hà bá hay không. Vương Tông Cảnh quét mắt một vòng xung quanh, thấy bóng dáng của Cừu Điêu Tứ liền cao hứng nói: "A, Điêu Tứ ở đằng kia, chúng ta đi qua đó thôi." Ai dè hắn vừa dợm bước thì Tô Văn Thanh ở phía sau đã khẽ kéo tay áo ngăn lại. Vương Tông Cảnh vô cùng ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Tô Văn Thanh nhíu mày nhìn về hướng Cừu Điêu Tứ nói: "Hình như Cừu công tử đang cãi nhau với ai đó, ngươi nhìn kĩ một chút xem." Vương Tông Cảnh "à" lên một tiếng ngẩng đầu nhìn lại rồi cũng nhíu mày. Đúng như Tô Văn Thanh nói, lúc nãy hắn quá vội vàng nên không nhìn thấy bên cạnh Cừu Điêu Tứ còn có một nhóm người sắc mặt không tốt đang muốn nói chuyện với y. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cừu Điêu Tứ thì hiển nhiên hai bên không hề nói chuyện vui vẻ. Vương Tông Cảnh bước nhanh tới đứng bên người Cừu Điêu Tứ, Tô Văn Thanh đi sau lưng hắn cũng tiến đến. Cừu Điêu Tứ nhìn lại, trong mắt xẹt qua chút vui mừng, nhưng khi thấy Tô Văn Thanh đằng sau lại ngẩn ra một lát rồi gật nhẹ với nàng. Tô Văn Thanh khẽ vẫy tay, xem như cũng lên tiếng chào. Đám người đối diện gồm năm nam tử trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, điểm khác biệt của họ so với dân chúng xung quanh là việc tất cả đều mặc trường sam vàng nhạt, trừ một người đứng sau thì bốn người còn lại đều đeo trường kiếm, thoạt trông họ có vẻ là đạo sĩ đồng môn. Người đang nói chuyện với Cừu Điêu Tứ lúc này là một trong bốn người đeo trường kiếm, khẩu khí của hắn vô cùng hùng hổ, thậm chí có chút vô lễ, còn Cừu Điêu Tứ chỉ cau mày giải thích vài câu, nhưng nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của người kia thì cũng dần tức giận, sắc mặt nghiêm hẳn lên. Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh ở bên cạnh nghe được một lúc thì đại khái đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, đơn giản là Cừu Điêu Tứ đi tìm Tiểu Đỉnh, tìm lâu không thấy nên có chút nóng vội, nhất thời không cẩn thận va phải đám người này. Vốn dĩ đây là chuyện nhỏ không đáng nói, ai ngờ đúng lúc đó Cừu Điêu Tứ đột nhiên nhìn thấy một bóng người giống Tiểu Đỉnh ở phía trước, trong lúc vội vàng liền không xin lỗi người ta mà đã đuổi theo. Chỉ là họ cũng không chịu để y làm vậy, đã đụng vào người khác còn kiêu ngạo không thèm xin lỗi đã muốn đi, lập tức kéo Cừu Điêu Tứ lại để nói chuyện, cuối cùng làm Cừu Điêu Tứ bị trì hoãn không tìm được Tiểu Đỉnh. Y vô cùng khó chịu nên cũng không nói chuyện tử tế gì, qua lại một lúc thì hai bên đã nói cứng rồi. Nhìn tình cảnh Cừu Điêu Tứ và người nọ trợn mắt châm chọc nhau, Vương Tông Cảnh nhíu mày liếc về phía bên kia thì thấy bốn người còn lại dù sắc mặt không quá tốt nhưng cũng không có vẻ sẽ đi lên quần công liền thả lỏng một chút. Nhưng mà Cừu Điêu Tứ và người kia càng nói càng nóng, cả hai đều tức giận vô cùng. Cừu Điêu Tứ vốn dĩ tính tình chẳng tốt cho lắm, lúc này sắc mặt cũng đỏ rực lên, dù biết là mình không đúng nhưng lúc này cũng không thể cúi đầu, lại bị nam tử trẻ tuổi kia sỉ nhục vài lời, thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ một tiếng rồi vung quyền lên đánh. Từ sau khi bước chân vào Thanh Vân thí, dù cho Thanh Vân môn vẫn chưa truyền cho bọn họ đạo pháp nào của Thanh Vân, nhưng Thanh Phong quyết cũng có công hiệu làm thân thể cường tráng, những đệ tử này đều có khí lục lớn hơn người thường rất nhiều, cho nên một quyền đánh tới này của Cừu Điêu Tứ đã tạo nên tiếng xé gió, khiến người khác không thể khinh thường. Chỉ có điều Vương Tông Cảnh vẫn quan sát đám người này nên nhận ra sau khi một quyền này được đánh ra trong mắt họ đều lộ vẻ khinh thường, còn có chút giễu cợt. Thấy vậy trong lòng hắn bỗng trầm xuống, nghĩ thầm không ổn rồi, chẳng qua đã không kịp ngăn cản. Ngay khi một quyền này của Cừu Điêu Tứ đánh tới trên người nam tử trẻ tuổi kia, thì chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, thân hình lóe lên dễ dàng chuyển tới phía sau Cừu Điêu Tứ, sau đó thuận chân đạp một cước lên lưng Cừu Điêu Tứ. Cừu Điêu Tứ vốn dùng toàn lực để đánh, ăn phải một cước này thì không thu được người nữa, lập tức bị đá ngã xuống đất, dùng một tư thế vô cùng mất mặt ngã nhào xuống mặt đất. Sắc mặt Vương Tông Cảnh trở nên lạnh lẽo, bất kể như thế nào đi chăng nữa thì Cừu Điêu Tứ cũng là hàng xóm của hắn ở đình viện, quan hệ cũng không tệ. Đúng lúc hắn muốn tiến tới lý luận hoặc trợ lực thì bỗng nhiên có một cánh tay từ bên cạnh kéo hắn lại, Tô Văn Thanh tiến tới một bước đứng trước người hắn, nhìn thoáng qua trang phục của năm người bên kia, rồi hít sâu một hơi nói: "Xin hỏi các vị có phải là môn hạ của Hạo Thiên kiếm phái Vân Châu không? Ba người chúng ta đều là đệ tử tham gia Thanh Vân thí của Thanh Vân, nếu như có chỗ mạo phạm, xin được thứ tội." Nói xong, nàng hơi cúi người, trong vẻ dịu dàng lại có phong thái thanh lệ, khiến mấy người bên kia hơi ngẩn ngơ một chút. Ngay cả nam tử duy nhất không đeo kiếm đứng ở sau cùng cũng quay đầu lại, lộ ra tướng mạo anh tuấn, vừa điềm tĩnh lại vừa uy phong, có vẻ là người đứng đầu. Lúc này kẻ vừa ra tay đánh người kia dường như còn chưa chịu bỏ qua, mở miệng mắng to một câu, vẫn muốn tiếp tục đánh, kết quả là nam tử trẻ tuổi không đeo kiếm kia bỗng nhiên hét lên một tiếng: "La Uy, trở về!" Lời vừa dứt thì nam tử bị gọi là La Uy kia lập tức lui lại, nhìn nam tử không chênh lệch tuổi tác với mình lắm này đầy kính sợ. Dưới ánh mắt của mọi người, nam tử không đeo kiếm tiến tới vài bước, liếc qua Vương Tông Cảnh rồi dừng trên người Tô Văn Thanh, ánh mắt rực sáng, hơi đánh giá một chút, ôm tay nói: "Tại hạ là Tống Dục của Hạo Thiên kiếm phái, vừa rồi La sư đệ tuổi trẻ khí thịnh nên ra tay không biết chừng mực đã mạo phạm chư vị, xin thứ lỗi." Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang