[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 30 : Linh đan (Hạ)

Người đăng: Nại Hà

.
Vương Tông Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt Vương Tế Vũ thoáng hiện nét cười, thần sắc chẳng hề có chút nghi ngờ nào mà tràn đầy sự tin tưởng. Đương nhiên, Vương Tông Cảnh không nghĩ tỷ tỷ sẽ hại mình, nhưng ngay lúc này, hắn chợt nhớ tới những lời Ba Hùng đã từng nói về các thiên tài tu hành cực nhanh vào mấy hôm trước. Ánh mắt hắn lại dừng trên bình hồ lô Dưỡng Nguyên đan trước mặt, nhất thời nội tâm xuất hiện trăm mối cảm xúc lẫn lộn, khóe miệng cũng thoáng hiện nét cười khổ. “Ta hiểu rồi. Tỷ tỷ yên tâm đi.” Hắn hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười gật đầu với Vương Tế Vũ. Trong mắt Vương Tế Vũ lộ ra nét yêu thương, nàng đứng lên nói: “Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, đã đến lúc tỷ phải quay về núi. Mấy ngày nữa, Hạo Thiên kiếm phái ở ven bờ Đông Hải thuộc Vân Châu sẽ tới đây bái phỏng Thanh Vân môn chúng ta. Bởi vậy, thời gian này cần phải chuẩn bị tiếp đón, có lẽ sắp tới tỷ khó có thể tới đây được.” Vương Tông Cảnh cười nói: “Không sao, đệ đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ tỷ vẫn không yên tâm ư?” Vương Tế Vũ trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt lóng lánh chứa đầy sự yêu thương chiều chuộng. Nàng suy nghĩ thêm một lát, sau đó nói tiếp: “Trong bình hồ lô có tổng cộng sáu mươi viễn Dưỡng Nguyên đan, chắc cũng đủ cho đệ tu luyện trong hai tháng. Tới khi đó, tỷ sẽ có cách lấy thêm đan được cho đệ, đệ chỉ việc chuyên tâm tu luyện thôi.” Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu đáp: “Đệ hiểu rồi.” Hai chị em cùng ra khỏi căn phòng, rồi xuyên qua hành lang đi tới cổng viện. Vương Tế Vũ đứng trên bậc thềm ngăn Vương Tông Cảnh lại: “Đệ không cần tiễn nữa, tỷ tự đi ra ngoài được. Đúng rồi, nếu đệ ở trong biệt viện cảm thấy buồn chán thì mấy hôm nữa là đầu tháng tám, trong thành Hà Dương dưới chân núi sẽ tổ chức lễ tế Hà Bá hàng năm, lúc đó sẽ vô cùng đông vui, đệ cũng có thể đi xem.” Vương Tông Cảnh cười nói: “Vâng. Có điều theo quy củ của Thanh Vân thí thì những đệ tử như bọn đệ không được phép đi khỏi Thanh Vân biệt viện quá xa.” Vương Tế Vũ khẽ cười bảo: “Nói cũng phải. Nhưng lễ tế Hà Bá quả thật vô cùng đông vui, hơn nữa thành Hà Dương nằm ngay dưới chân Thanh Vân sơn, hàng năm đều thờ phụng Tam thanh đạo giáo, người dân trong thành cũng thường mời trưởng lão của môn phái chúng ta tới chủ trì việc tế tự. Bởi vậy trong thời gian này, trong Thanh Vân môn luôn có rất nhiều đệ tử đến thành Hà Dương dự lễ hội. Theo quy định mấy năm qua thì ngay cả những đệ tử Thanh Vân thí cũng được phép tới tham gia lễ hội.” Vương Tông Cảnh “A” một tiếng: “Ra là vậy.” Vương Tế Vũ mỉm cười nói: “Được rồi, không nói nữa, tỷ đi đây”. Dứt lời, nàng quay người xuống bậc thềm, đi thẳng tới cửa lớn của Thanh Vân biệt viện. Vương Tông Cảnh nhìn theo bóng lưng nàng, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện, hắn vội vàng chạy nhanh tới gọi Vương Tế Vũ: “Tỷ tỷ, đệ có một chuyện không rõ, vừa hay hôm nay có thể hỏi tỷ luôn.” Vương Tế Vũ ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì nào?” Vương Tông Cảnh nghiêm trang nói: “Rõ ràng tỷ có thể ngự kiếm phi hành về núi, ngay cả khi ra đến đại môn Thanh Vân biệt viện thì vẫn phải ngự kiếm, tại sao lần nào tỷ cũng đi ra ngoài cửa biệt viện rồi mới vận công thi pháp, ngự kiếm phi hành? Sao không ngự kiệm luôn ở đây?” Vương Tế Vũ trợn mắt lên, tức giận nói: “Hóa ra là việc này sao… Đệ thật là ngốc, bổn môn đã có quy định không cho phép nội đệ tử ngự kiếm phi hành trong phạm vị hai mươi trượng quanh Thanh Vân biệt viện. Thật ra trong Thanh Vân, khu vực cấm phi hành chẳng phải chỉ có chỗ này, hầu hết những nơi quan trọng của bổn môn đều có quy định không cho phép đệ tử tùy ý ngự kiếm tới gần, bình thường mọi người đều phải đi bộ. Chưa nói đến những nơi khác, đệ còn nhớ Hồng Kiều bên bờ Vân Hải hôm trước chứ?” Vương Tông Cảnh gật đầu nói: “Đệ nhớ rồi… Hồng Kiều là một trong Thanh Vân lục cảnh, thật sự vô cùng tráng lệ hùng vĩ.” Vương Tế Vũ nói: “Đầu bên kia của Hồng Kiều là Bích Thủy Hàn Đàm, chính là nơi sinh sống của linh thú trấn sơn Thủy Kỳ Lân. Ngoài ra, Ngọc Thanh điện trọng yếu nhất của môn phái cũng ở bên kia Hồng Kiều, tất cả khu vực bên đó đều không cho phép bất kỳ ai ngự kiếm tới gần.” Nói đến đây, nàng nhìn thoáng xung quanh rồi nhích tới gần Vương Tông Cảnh, thì thầm: “Đệ đừng bao giờ nghĩ đây chỉ là môn quy nói miệng cho vui. Nếu thật sự có kẻ vi phạm cấm lệnh, e rằng hắn lập tức gặp nguy hiểm tính mạng.” Vương Tông Cảnh lộ ra vẻ kinh hãi, vô thức ngẩng đầu lên nhìn. Trên đỉnh đầu là khoảng không bao lao, trời xanh mây trắng, gió nhẹ vờn quanh, nào đâu có thứ gì khác thường. Vương Tế Vũ đứng bên cạnh liền vỗ đầu hắn bảo: “Được rồi, không cần nhìn nữa. Thanh Vân môn danh chấn thiên hạ đã mấy ngàn năm truyện thừa tới bây giờ, nếu xuất hiện nhân vật tài ba, pháp bảo lợi hại hay đạo thuật cấm chế thì cũng chẳng có gì là kỳ lạ. Đệ phải ghi nhớ những quy định này, đừng dễ dàng khinh thường mạo hiểm, cũng đừng bao giờ vi phạm môn quy, đã hiểu chưa?” Vương Tông Cảnh lại nhìn thoáng bầu trời trên đầu, sau đó thở dài gật đầu đáp: “Đệ hiểu rõ rồi.” Vương Tế Vũ khẽ mỉm cười rồi quay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng Vương Tế Vũ đang dần dần nhỏ lại, đến khi biến mất hẳn ở đằng xa, Vương Tông Cảnh mới quay trở về căn viện. Trên đường về phòng mình, ánh mắt hắn lướt qua, bỗng nhiên phát hiện cửa sổ phòng chữ Thủy chẳng biết mở ra từ lúc nào, người con gái xinh đẹp dịu dàng vẫn giống mọi khi, tựa cửa sổ đọc sách, nhẹ nhàng tao nhã. Nghe thấy tiếng bước chân của Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh ngẩng đầu nhìn lên, sau đó mỉm cười gật đầu với hắn như thay lời chào hỏi. Vương Tông Cảnh dừng bước, nhìn nàng thật chăm chú. Trong ấn tượng của hắn thì cô gái xinh đẹp tuyệt trần này có tính tình vô cùng hiền hòa, nhưng hiện giờ nhìn kĩ lại thấy nàng dường như có nét gì đó bí ẩn không thể giải thích nổi. Nội tâm Vương Tông Cảnh khẽ động, mở miệng cười hỏi: “Bình thường Tô cô nương vẫn ngồi đọc sách ở đây, hẳn là đang xem Thanh Phong quyết phải không?” Tô Văn Thanh nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống, đôi mắt lấp lánh nhìn Vương Tông Cảnh, nàng mỉm cười nói: “Vương công tử thật biết nói đùa, thứ tiểu nữ xem không phải là Thanh Phong Quyết, chẳng qua tiểu nữ vốn thích đọc sách nên lấy mấy quyển tạp ký của người xưa để đọc thôi.” Vương Tông Cảnh “A” một tiếng rồi bỗng nhiên nói: “Chẳng biết gần đây Tô cô nương có tu luyện thuận lợi không?” Tô Văn Thanh liếc nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng thanh tao như nước mùa thu, lại mơ hồ ẩn chứa suy nghĩ kì quái nào đó, nàng mỉm cười trả lời: “Cũng tốt, Vương công tử thì sao?” Vương Tông Cảnh nhướng mày nó: “À… ta cũng không có trở ngại gì.” Tô Văn Thanh khẽ mỉm cười rồi chẳng nói gì thêm. Vương Tông Cảnh cũng không có ý tiếp tục bắt chuyện, bèn nói: “Vậy ta về phòng trước.” Tô Văn Thanh khẽ khom người đáp: “Công tử đi thong thả.” Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, xoay người đi về căn phòng chữ Hỏa của mình. Ở đằng sau, Tô Văn Thanh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt lấp lánh chớp động, cũng không biết là đang suy nghĩ gì. Một hồi sau, nàng khẽ mỉm cười, chuyển ánh mắt tới quyển sách trong tay, lẳng lặng tiếp tục đọc. Cùng lúc đó, ở một nơi khác của Thanh Vân biệt viện, trong một tiểu viện vắng vẻ thông thường, căn phòng chữ Hỏa đang đóng chặt cửa sổ, không gian vẫn âm u như mọi ngày, dường như ngay cả ánh nắng mặt trời lúc giữa trưa cũng chiếu thể chiếu đến nơi này. Ở góc căn phòng, một thân hình nhỏ nhắn nằm co quắp trên chiếc giường gỗ bằng phẳng, vẻ mặt mờ nhạt, chỉ có thể nhận ra nàng đang nhắm mắt, hơi thở đều đặn và kéo dài, có lẽ đang chìm trong giấc mộng đẹp. Như có như không, nơi âm u sâu thẳm, luồng ánh sáng màu đỏ nhạt lập lóe trên lưng thiếu nữ đang ngủ. Cho dù cách vài lớp quần áo nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được quầng ánh sáng đỏ chuyển động trên lưng nàng. Trên mặt thiếu nữ dường như lộ vẻ đau đớn. Có điều gần như cùng lúc đó, một luồng ánh sáng lẳng lặng phát ra từ ngực nàng, chính là do khối ngọc quyết hình rồng vẫn dính trên da thịt thiếu nữ. Nó đột nhiên như có tính mạng, quầng sáng màu đỏ lập lòe, mắt rồng rực sáng, lặng lẽ hút hết những ánh sáng màu đỏ quỷ dị vào trong khối ngọc. Cùng lúc đó, sắc mặt thiếu nữ dần bình tĩnh lại, khuôn mặt cũng khôi phục nét yên bình. Đồng thời khi đó, thân thể thiếu nữ giống như nhận được thứ gì rất thoải mái, toàn thân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng lại nhanh chóng biến mất, không còn nhìn thấy nữa. Thứ ánh sáng màu đỏ kì dị ẩn nấp sau lưng cô gái cứ một lúc lại xuất hiện, nhưng tất cả đều bị khối ngọc hình rồng làm tan biến hết. Trong lúc đó, thiếu nữ vẫn an tĩnh nằm ngủ, chỉ đôi lúc bất chợt trong giấc mộng, khóe miệng nàng lại mấp máy, phát ra những thanh âm mê sảng nhỏ bé, giống như giọt sương sớm lặng lẽ rơi xuống bóng tối mênh mông, rút cuộc không để người ta nghe thấy được. Giấc mơ vẫn chìm trong bóng tối sâu thẳm, âm thầm tiếp tục không hề dừng lại. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang