[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 29 : Cất bước (Hạ)

Người đăng: Nại Hà

Thanh Vân sơn, Thông Thiên phong. Trong bóng đêm, Hồng Kiều đã mất đi vẻ rực rỡ ban ngày, giờ đây nó dường như đã hóa thành một vệt dài trong bóng tối u ám, vắt ngang qua đỉnh núi đang lạnh dần trong cơn gió đêm. Ở một đầu khác của Hồng Kiều, mặt nước Bích Thủy Hàn Đàm vẫn trong veo lạnh lẽo, lại có chút gì đó tĩnh lặng như gương, nhìn qua khó có thể biết được nông sâu. Ngay cả Ngọc Thanh điện uy nghiêm ở trên những bậc thềm bạch ngọc giờ đây cũng đã ẩn mình vào trong bóng tối, chỉ thi thoảng lóe lên chút ánh sáng trong đêm khuya. Lúc này thềm đá bạch ngọc cũng vô cùng vắng vẻ, không còn thấy được bóng dáng của các đệ tử Thanh Vân Môn, chắc hẳn bọn họ đều đã nghỉ ngơi. Chỉ có điều ở bậc thềm sát Bích Thủy Hàn Đàm vẫn còn có một bóng người đang đứng, khí vũ bất phầm, thần thái tự nhiên, thân mang đạo bào màu xanh thẫm, chính là chưởng môn hiện tại của Thanh Vân Môn-Tiêu Dật Tài. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ suy tư, hắn cũng không nói tiếng nào mà chỉ đứng yên ngắm nhìn khoảng không tĩnh lặng trước mặt, không rõ là đang nghĩ tới điều gì? Nhưng đúng lúc này, bóng đêm phía xa chợt lay động, có một người bước ra từ Hồng Kiều. Người này nhanh chóng tiến đến, dễ dàng nhận ra đó là Minh Dương đạo nhân. Hắn vội vàng đi tới sau lưng Tiêu Dật Tài, thấp giọng nói một câu: “Sư huynh”. Tiêu Dật Tài cũng không hề quay người lại mà chỉ thản nhiên hỏi: “Sao rồi ?” Minh Dương đạo nhân do dự một lát rồi nói: “Lục sư tỷ nói rằng: ‘Nhân quả ngày trước đều đã xóa hết, Tiêu sư huynh hùng tài vĩ lược, trong thiên hạ không chuyện gì có thể làm khó được vì thế chuyện thăm viếng này cũng không cần phải nhắc lại nữa’”. Tiêu Dật Tài cũng không nói gì mà chỉ đứng yên đó chắp tay sau lưng. Minh Dương đạo nhân cũng không biết nên làm thế nào, nhất thời có chút khẩn trương. Hắn lén lút ngước mắt nhìn lên nhưng chỉ nhìn thấy đạo bào màu xanh thẫm kia đang khẽ phất phơ trong gió. Ở phía xa, mặt nước tĩnh lặng bỗng phát ra một tiếng gào trầm thấp từ nơi sâu thẳm. “Rào rào” một tiếng, dường như có một cái đuôi lớn đến dọa người ở dưới nước chợt vẫy lên khiến vô số hoa nước bắn tung tóe rồi sau đó lại chìm vào trong nước. Nó không xuất hiện nữa nhưng lại để lại những đợt sóng liên miên, hết đợt này đến đợt khác lan ra khắp mặt nước khiến bầu trời đầy sao phản chiếu trên mặt hồ trở nên mơ hồ, không ngừng dập dờn theo sóng. Bầu trời đêm dường như càng trở nên mênh mông vô tận, lại càng có chút gì đó tĩnh mịch. ※※※ Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp nghiêng nghiêng chiếu vào khu nhà này. Đại Hoàng mang bộ dạng uể oải nằm trước cửa căn phòng chữ Mộc, cái đầu của nó đặt giữa hai chân trước, đôi mắt nửa nhắm nửa mở. Tiểu Hôi ở bên cạnh lại đang ngồi chồm hổm, dường như nó đột nhiên nảy sinh hứng thú với đôi tai của Đại Hoàng nên cứ nhìn chằm chằm vào đấy, sau đó lại lén lút thò một tay nắm lấy tai của Đại Hoàng. Nó vừa mới nắm được thì Đại Hoàng đã khẽ kêu lên hai tiếng “Gâu Gâu” rồi lắc lắc đầu hất tay của Tiểu Hôi ra, Tiểu Hôi lập tức rút tay lại. Đại Hoàng nhìn nó một chút rồi lại gục đầu nằm xuống. Nhưng một lát sau, dường như Tiểu Hôi lại không ngăn được lòng hiếu kỳ mà tiếp tục thò tay ra sờ tai Đại Hoàng, Đại Hoàng lại phản ứng giống hệt như trước khiến Tiểu Hôi cười lên chi chi chi chi, sau đó nó cứ lặp đi lặp lại trò đùa đơn giản đó hết lần này đến lần khác, dường như không biết chán. Một loạt tiếng bước chân từ đầu kia của hành lang vang lên, Tiểu Hôi quay đầu lại nhìn thì thấy Vương Tông Cảnh đang đi tới. Lúc hắn đi ngang qua cửa phòng chữ mộc cố ý thì dừng lại một chút, nhưng kết quả là con chó vàng và con khỉ lông xám đều trở nên cực kỳ kiêu ngạo, không hề có ý định nhường đường. Vương Tông Cảnh không còn cách nào khác, đành phải cẩn thận nhấc chân bước qua mình Đại Hoàng. Hắn vừa bước vào trong phòng thì thấy Tiểu Đỉnh đang loay hoay ở bên giường, tay trái nó cầm một cái áo, tay phải lại nắm một chiếc quần, cứ thế tiện tay xếp lại với nhau. Nghe thấy tiếng động ở sau lưng, Tiểu Đỉnh bèn quay đầu lại nhìn, sau đó nó vừa cười vừa nói: “Vương đại ca, huynh đến rồi à. Ồ, huynh sao thế Vương đại ca ?” Vương Tông Cảnh sờ lên khuôn mặt mình rồi mang theo vẻ tự giễu, tùy ý ngồi xuống bên cạnh bàn. Không cần Tiểu Đỉnh nói thì hắn cũng tự biết được bộ dạng lúc này của mình. Gương mặt xanh xao, hai mắt vô thần, khí sắc suy nhược. Đây đều là hậu quả do hao tốn quá nhiều thể lực, chẳng qua nguyên nhân vì sao thì hắn không thể nào nói rõ được mà chỉ có thể vừa cười vừa nói: “Huynh không sao”. “À”. Dù sao Tiểu Đỉnh vẫn chỉ là một tiều hài tử, nên vừa nghe hắn nói như vậy thì cũng chỉ đáp lại một tiếng rồi quay đầu lại tiếp tục bận bịu. Nhìn thân hình mập mạp của Tiểu Đỉnh từ đằng sau, Vương Tông Cảnh lại vô tình nhớ tới pháp môn tu luyện đáng sợ kia, khóe mắt hắn không tự chủ co giật. Sau đó hắn không nén được xúc động mà cất tiềng hỏi: “Tiểu Đỉnh, gần đây việc tu luyên của đệ vẫn ổn chứ?” Tiểu Đỉnh quay đầu liếc nhìn Vương Tông Cảnh rồi gật đầu nói: “Vẫn ổn”. Vương Tông Cảnh vẫn không từ bỏ mà lại tiếp tục hỏi: “Lúc tu luyện, đệ có … có khi nào cảm thấy khó chịu không?” Tiểu Đỉnh gãi gãi cái đầu tròn trịa mới mọc lên chút tóc ngắn ngủn của mình, sau một lúc nghiêng đầu suy nghĩ, nó vẫn lắc đầu đáp: “Không có, rất thoải mái. Vương đại ca, lúc huynh tu luyện huynh cảm thấy rất khó chịu sao ?” Vương Tông Cảnh nghẹn lời, sau một lúc hắn mới gượng cười một tiếng nói: “Không, rất tốt, rất tốt.” Tiểu Đỉnh cười ha ha, nó chỉ tay vào hắn nói: “Đệ hiểu rồi, Vương đại ca, là do tư chất của huynh không tốt.” Vương Tông Cảnh giật mình đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, hắn ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Đỉnh, đệ nói gì vậy?” Tiểu Đỉnh tỏ ra hơi đắc ý, nó chỉ tay vào ngực mình nói: “Cha đệ từng nói tư chất tu luyện đệ rất cao, huynh nếu như không giống đệ vậy khẳng định tư chất của huynh kém hơn đệ rồi.“ Vương Tông Cảnh trợn mắt, cố gắng trấn định lại sau khi bị dọa đến đứng tim. Sau đó hắn nhìn đống đồ ở trên cái giường sau lưng Tiểu Đỉnh thuận miệng hỏi: “Đệ thu dọn nhiều y phục thế này phải chăng là muốn lên núi?” Tiểu Đỉnh gật nhẹ đầu nói: “Đúng vậy”. Vương Tông Cảnh ồ lên một tiếng nhưng cũng không cảm thấy quá kỳ lạ. Thực ra từ khi Tiểu Đỉnh đến Thanh Vân biệt viện thì thường thường cứ năm đến bảy ngày là nó lại lên núi một lần. Ngẫm lại cũng phải, dù sao nó cũng chỉ là một đứa nhóc mới bốn tuổi, cha mẹ nó làm sao có thể thực sự yên tâm được, cho dù họ e ngại Thanh Vân biệt viện có quá nhiều đệ tử mà không đến thì cũng phải bảo con mình cứ cách một khoảng thời gian phải lên núi gặp mặt mới hợp đạo lí. Chẳng qua mục đích Vương Tông Cảnh đến đây cũng không phải vì quan tâm đến việc sinh hoạt nghỉ ngơi của Tiểu Đỉnh, lúc này trong lòng hắn quả thật có quá nhiều mối nghi ngờ, nhất là đê qua, sau khi mạo hiểm tu luyện công pháp do chính tay cha Tiểu Đỉnh chỉnh sửa nhưng không ngờ lại liên tục xuất hiện nguy hiểm, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá lời. Tuy cuối cùng ông trời cũng chiều lòng người giúp hắn may mắn thành công nhưng khi hắn suy nghĩ cẩn thận lại bỗng cảm thấy công pháp như thế này tuyệt đối không phải là chính đạo, vả lại cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể học được. Chỉ e là mình có thể sống sót sau khi tu luyện pháp môn điên cuồng như vậy cũng là do trước đây đã may mắn được ngâm máu Kim Hoa Cỗ Mãng ở chốn rừng rậm đại sơn kia khiến cơ thể cường tráng hơn thường nhân mà thôi. Cho dù như vậy, mình cũng chỉ là hiểm tử hoàn sinh. Vậy mà lúc này hắn có quan sát chăm chú Tiểu Đỉnh thế nào đi nữa cũng không nhận ra được thằng nhóc này rốt cuộc có gì hơn mình. Công pháp khiến bản thân mình tu luyện tới mức hộc máu chết đi sống lại nhưng Tiểu Đỉnh lại bảo tu luyện rất thoải mái, chẳng lẽ thật sự là do tư chất sao … Nội tâm Vương Tông Cảnh nhất thời trở nên rối rắm, hắn cũng không biết nên mở miệng hỏi Tiểu Đỉnh như thế nào. Còn Tiểu Đỉnh bên kia đã thu xếp xong quần áo, nó gói chúng lại thành một cái bao căng phồng, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Vương Tông Cảnh, Tiểu Đỉnh thò tay nắm lấy cái túi trên lưng mình rồi tiện tay nhét bao hành lí vào trong. Vương Tông Cảnh chợt mở to hai mắt, hắn nhận ra mặt trên của cái túi cũ kĩ kia lóe lên ánh sáng vàng nhạt, còn bao y phục lớn hơn cả cái đầu to tròn của Tiểu Đỉnh cũng lập tức biến mất sau khi được nhét vào. Tiểu Đỉnh vỗ vỗ cái túi vải tỏ vẻ vô cùng hài lòng, nó cười hi hi sau đó quay mình rời đi. Vương Tông Cảnh nhịn không được kêu nó lại, nhìn cái túi vải một lúc rồi hỏi: “Tiểu Đỉnh, đệ từ đâu mà có cái túi này thế?” Tiểu Đỉnh nhìn hắn có chút kì quái nhưng cuối cùng nó cũng không giấu diếm mà vừa cười vừa nói: “Cha đệ làm cho đệ đó, cha nói là thế này thuận tiện hơn.” “Cha đệ làm … cho đệ …” Vương Tông Cảnh cảm thấy đầu mình có hơi không đủ dùng, lúc này nội tâm hắn có cả trăm cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng hắn không nhìn được nắm lấy người Tiểu Đỉnh, bàn tay vuốt qua vuốt lại hai lượt trên cái đầu nhỏ của nó rồi mỉm cười mắng: “Tiểu quỷ thối!” Tiểu Đỉnh toét miệng cười “ha ha” rồi bỗng nhiên giơ cái túi vải lên cười nói : “Vương đại ca, huynh muốn không, đệ tặng cho huynh?” Khóe mắt Vương Tông Cảnh giật giật, hắn suýt chút nữa đã buộc miệng nói “muốn”, may mắn là cuối cùng trong hắn vẫn còn sót lại một chút tỉnh táo, hắn cắn chặt răng, nhắm mắt thở ra một hơi rồi xua tay, cười khổ bảo: “Không cần đâu, đây cũng là một món bảo bối, nếu khi trở về cha đệ không thấy nó thì sẽ mắng đệ đó.” Tiểu Đỉnh ngẩn ra một lúc rồi đặt cái túi vải xuống, nói: “Ồ, cũng đúng, chỉ có điều cha đệ sẽ không mắng đệ đâu nhưng mẹ đệ mà biết được thì chắc chắn sẽ mắng đệ một trận.” Sau đó nó lắc đầu nói tiếp: “Cái túi vải này không thể tặng cho người khác được, mẹ đệ đã dặn rõ từ đầu như thế rồi.” Vương Tông Cảnh gật nhẹ đầu nói: “Nếu đã như thế thì sau này đệ cũng không được tùy tiện nói tặng nó cho người khác.” Tiểu Đỉnh cười hi hi nói: “Đệ hiểu rồi.” Vừa nói dứt lời nó cũng sải bước đi ra khỏi phòng, đi được một đoạn, dường như nhớ ra gì đó, nó bỗng quay đầu lại cười nói: “Vương đại ca, huynh muốn tới nhà đệ chơi không?” Vương Tông Cảnh trở nên khẩn trương, hắn vội hỏi: “Nhà đệ ở đâu?” Tiểu Đỉnh vừa cười vừa nói: “Ở trên Đại Trúc Phong, thỉnh thoảng mẹ đệ cũng dắt đệ đi những ngọn núi khác chơi, chỉ có điều mẹ và cha đệ luôn ở Đại Trúc Phong. Đúng rồi, huynh muốn gặp cha mẹ đệ không?” Nội tâm Vương Tông Cảnh bỗng trờ nên vô cùng xao động, lúc này hắn cũng không kiềm chế được mà phải thốt lên: "Muốn!" Tiểu Đỉnh cười hi hi gật đầu, nhưng ngay sau đó nó lại im lặng gãi đầu, thè lưỡi ra nói:“ Chết rồi, không được, đệ vừa nhớ ra là mẹ đệ từng dặn không được dẫn người ngoài đến gặp cha, hay là thôi đi vậy”. Nói xong nó cũng bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa vẫy tay nói với Vương Tông Cảnh: “Vương đại ca, lúc trở lại đệ sẽ dẫn huynh đến một nơi ở còn vui hơn trên núi nhé.” Vương Tông Cảnh: "..." ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang