[Dịch] Tru Tiên 2
Chương 27 : Linh Nhi (Hạ)
Người đăng: Nại Hà
.
“Hì…” Một tiếng cười khẽ của Điền Linh Nhi đang đứng bên cạnh cửa. Tiểu Đỉnh ngoái đầu nhìn sang mới phát hiện ra Điền Linh Nhi cũng đã tới đây, nhất thời cậu bé hơi xẩu hổ, xoa xoa cái gáy tròn, sau đó cười “hì hì” nói: ”Dì Linh, sao dì cũng tới đây?”
Điền Linh Nhi lườm cậu bé một cái đầy trìu mến. Nàng đi tới tóm lấy lỗ tai Tiểu Đỉnh, cười mắng: ”Còn không phải vì ngày nào Tiểu Huyên cũng đòi đến chơi với cháu sao, cháu cho rằng dì thích tới thăm tên nhóc xấu xa như cháu hả?”
Tiểu Đỉnh rụt đầu lại, cười xòa nói: “Cháu biết dì Linh thương cháu nhất mà...”
“Phì!” Điền Linh Nhi bác bỏ lời cậu bé, sau đó quay sang quan sát căn phòng. Dù nơi này chưa thành bãi rác nhưng cũng đã vô cùng bừa bộn, nàng nhịn không được lắc đầu bảo: ”Không biết là mẹ cháu nghĩ thế nào mà để cho một đứa bé như cháu xuống núi để đến đây ở.”
Tiểu Đỉnh trông rất nghĩa khí đứng lên đắc ý nói: ”Việc này cũng không trách mẹ cháu được, cháu chạy tới xin cha, nài nỉ cả ngày cha cháu mới đồng ý, sau đó ông lại nói với mẹ cháu. Cứ như thế, mẹ cháu còn bảo, nếu như đã đến thì phải ở đây học đủ một năm.”
Điền Linh Nhi hơi bĩu môi, tức giận nói: ”Cha cháu quá vô dụng rồi..”
Tiểu Đỉnh không đồng ý, trừng mắt nói với Điền Linh Nhi: ”Dì Linh, sao dì lại nói cha cháu như thế chứ?”
Điền Linh Nhi vươn tay gõ gõ lên đầu Tiểu Đỉnh rồi cười mắng: ”Tên quỷ nhỏ, cháu nhăn nhó cái gì. Nói cho cháu biết, lúc bé cha cháu rất nghe lời dì, dì bảo hắn làm gì, hắn đều làm theo, tuyệt đối không nói hai lời đâu.”
Tiểu Đỉnh hoài nghi liếc Điền Linh Nhi hỏi lại: ”Thật sao?”
Điền Linh Nhi khẽ lườm nó rồi đáp: ”Nhóc thối, lời của dì mà ngươi cũng dám không tin?”
Tiểu Đỉnh ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: ”Dì bảo mẹ cháu thì cháu còn tin, chứ nói cha cháu nghe lời dì nhất thì…”
“Tên nhóc thối!” Điền Linh Nhi xách ngược Tiểu Đỉnh lên, đặt trên đùi mình, sau đó dùng sức vỗ mấy phát vào cái mông mập mạp của cậu bé: ”Muốn tạo phản à!”
“Ai ôi! Ai ôi!”
“Hì hì hì hì…”
Hai tiếng kêu la xen lẫn với tiếng cười hả hê của Tiểu Huyên. Tiểu Đỉnh mặt mày ủ rũ nhảy vội ra, nó ôm lấy cặp mông nói: ”Cháu sai rồi, dì Linh, cha cháu nghe lời dì nhất.”
Điền Linh Nhi hơi ngẩn ra, sau đó bật cười lắc đầu bảo: “Tên nhóc thối.. Cháu cũng thật là gió chiều nào che chiều đấy. Thật sự không hiểu với tính cách ngố bẩm sinh của cha cháu sao lại có thể sinh ra một tên quỷ nhỏ thế này.”
Tiểu Đỉnh cười “hì hì” nói: “Dì Linh, dì khen cháu thông minh sao? Tất nhiên rồi, cha mẹ đều nói cháu sinh ra đã thông minh, cha cháu còn bảo, cháu thông minh thế này chắc chắn là di truyền từ mẹ.”
“Thôi thôi, nói ít thôi.” Điền Linh Nhi tức giận sẵng giọng: ”Ai mà không biết cha cháu quan tâm nhất là đứa con trai này, yêu nhất là bà mẹ xinh đẹp của nó.”
Dứt lời, nàng cũng đứng lên, quay đầu nói với Tiểu Huyên: ”Tiểu Huyên, con ở đây chơi với Tiểu Đỉnh ca ca, đến tối phải bảo Liễu Vân tỷ tỷ đưa con về nhà, rõ chưa?”
Tề Tiểu Huyên cười “hì hì” gật đầu, trông rất đáng yêu, thậm chí còn đẹp hơn cả búp bê nữa, cô bé đáp: ”Con biết rồi thưa mẹ.”
Điền Linh Nhi lại dặn thêm Tiểu Đỉnh: ”Tiểu Đỉnh nhớ để ý muội muội, không được bắt nạt nó nhé.”
Tiểu Đỉnh “A” một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: ”Dì Linh yên tâm, cháu chưa bao giờ bắt nạt Tiểu Huyên.”
Điền Linh Nhi hài lòng gật đầu, nàng xoay người đi thẳng ra ngoài, nghe tiếng bước chân thì đã ra khỏi căn viện rồi.
Thấy Điền Linh Nhi đã đi xa, Vương Tông Cảnh vẫn đứng ngoài từ nãy mới đi vào phòng. Thời gian qua, trong năm người ở đình viện thì Vương Tông Cảnh có quan hệ tốt nhất với Tiểu Đỉnh. Dù cho tuổi tác có hơn kém nhau đôi chút, nhưng Tiểu Đỉnh hoát bát hiểu động và Vương Tông Cảnh nóng nảy lại vô cùng hợp tính, khi không tu luyện hắn vẫn thường chơi đùa với Tiểu Đỉnh.
Thấy Vương Tông Cảnh đến, Tiểu Đỉnh mỉm cười chào: ”Vương đại ca, ca đến rồi.”
Vương Tông Cảnh hơi gật đầu, hắn liếc nhìn chung quanh cười nói: ”Tiểu Đỉnh, đệ nên dọn phòng một chút đi, chỗ này bừa bộn quá.”
Tiểu Đỉnh gật đầu, thờ ơ nói: ”Được, tí nữa đệ sẽ thu dọn.” Nói xong cậu bé đi đến bên giường, lật cái gối, rồi lôi ra một chiếc bình ngọc, sau đó khẽ đập đập miệng bình vào bàn tay nhỏ. Từ trong bình lăn ra một viên đan dược màu vàng sáng rực, Tiểu Đỉnh ném thẳng vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, đồng thời quay sang nói với Vương Tông Cảnh: ”Vương đại ca, ca có muốn ăn một viên không?”
“A.. Đại Hoàng đan”
Một tiếng kêu lớn vang lên, Tề Tiểu Huyên cũng chạy tới, chìa tay cười nói: ”Muội muốn ăn một viên.”
Tiểu Đỉnh hơi rụt tay lại, giấu bình ngọc đi rồi lắc đầu nói:” Không được, không cho muội ăn được, hơn nữa mẹ muội có nhiều đan dược hơn ta, sao không xin mẹ muội chứ?”
Tề Tiểu Huyên chu miệng nói: ”Mẹ muội toàn bảo muội còn ít tuổi, dược tính của Đại Hoàng đan quá mạnh nên không cho muội ăn.”
Tiểu Đỉnh trừng mắt nói: ”Vậy thì càng không được, mẹ muội còn nói như vậy thì sao ta dám cho muội ăn, chẳng may mẹ muội biết được thì chẳng phải mông ta còn bị đánh nhiều hơn lúc nãy sao.”
Tề Tiểu Huyên vẫn không chịu, cứ quấn quýt xin xỏ cậu bé, nhưng Tiểu Đỉnh vẫn nhất quyết không cho. Cuối cùng Tiểu Huyên đành tức giận bĩu môi “hừ” một tiếng, hờn dỗi đi ra chỗ khác. Tiểu Đỉnh cũng mặc kệ nàng, cậu bé cười “hì hì” quay sang nói với Vương Tông Cảnh: ”Vương đại ca, ca có muốn ăn một viên không?”
Vương Tông Cảnh đoán lọ Đại Hoàng đan chắc hẳn là linh đan do cha mẹ Tiểu Đỉnh luyện ra, nên hắn lập tức lắc đầu. Vương Tông Cảnh suy nghĩ một chút rồi nói: ”Đúng rồi, nhân tiện huynh cũng muốn hỏi tại sao không thấy đệ ăn Tích Cốc đan? Chẳng phải lúc trước mỗi người đều được phát một lọ hay sao?”
Tiểu Đỉnh nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Đệ không muốn ăn…”
Vương Tông Cảnh kinh ngạc hỏi: “Vì sao, lọ đan dược đó rất tốt đấy, ăn một viên thì cả ngày cũng không thấy đói, hơn nữa còn giúp ích cho việc tu hành.”
Tiểu Đỉnh thật thà trả lời: ”Lúc đệ xuống núi, mẹ đệ đã dặn, loại Tích Cốc đan kia chỉ là thứ phẩm của các vị sư thúc thôi, công dụng rất tầm thường, chỉ hơn đan dược bình thường một chút, nếu không bắt buộc thì đừng ăn.”
Vương Tông Cảnh đang nhấc ghế sang chuẩn bị ngồi, nghe được lời này thì thiếu chút nữa đánh rơi cái ghế xuống đất. Một lúc sau, hắn mới buồn bực nhìn Tiểu Đỉnh đang cười “ha ha” chạy tới, cậu bé nháy nháy mắt, giơ cao chiếc bình ngóc cười nói: ”Vương đại ca, ca không ăn sao?”
Vương Tông Cảnh trợn mắt lên nói: ”Cho huynh một viên!”
Tiểu Đỉnh cười “ha ha”, đổ một viên Đại Hoàng đan từ trong bình ngọc ra cho hắn. Vương Tông Cảnh đưa tay nhận lấy, quan sát cẩn thật thì thấy viên Đại Hoàng đan này màu da cam, cũng không khác Tích Cốc đan là mấy, cách một khoảng xa vẫn ngửi thấy mùi hương thơm ngát, sau khi hít vào thì thấy đầu óc hơi rung động, hình như tình thần cũng khá hơn một chút, quả nhiên không giống với đan dược bình thường.
Vương Tông Cảnh vừa định nuốt thì lại nhớ ra sáng nay mình đã dùng một hạt Tích Cốc đan, nên hắn hơi chần chừ rồi cất viên Đại Hoàng đan vào trong áo, nghĩ thầm khó khăn lắm mới có một viên linh đan thế này, không thể lãng phí được.
Cất kỹ xong, hắn quay đầu lại định cảm ơn Tiểu Đỉnh thì thấy Tiểu Đỉnh đã chạy đến phòng bên kia, đứng ở bên cạnh Tiểu Huyên đang tức giận. Tề Tiểu Huyên quay lưng đối mặt với bức tường trắng, cô bé chu môi, khoanh tay, trông có vẻ đang rất tức giận. Có điều Tiểu Đỉnh đã chạy tới, vừa cười vừa nói vài câu bên tai nàng, ban đầu Tiểu Huyên không phản ứng gì, nhưng sau một lúc cũng chịu xoay người lại, nói vài câu nữa thì cô bé bật cười một tiếng. Hai đứa trẻ lại vui vẻ chơi đùa, hoàn toàn ném sự khó chịu ban nãy lên chín tầng mây, cứ đuổi nhau chạy khắp phòng. Ở đằng sau bọn nó, Đại Hoàng và Tiểu Hôi thỉnh thoảng cũng tham gia, nhất thời khiến không khí trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy bó tay, nhưng hắn rất yêu quý hai đứa bé ngây thơ hoạt bát này nên chỉ đành lắc đầu. Đúng lúc đó, Vương Tông Cảnh trông thấy trên bàn rất bừa bộn, liền tiện tay thu dọn lại một chút. Có điều không đợi cho hắn dọn dẹp xong, Tề Tiểu Huyên đã đuổi Tiểu Đỉnh chạy tới đó, Tiểu Đỉnh vung tay kêu to rất khoa trương, cũng tiện tay hất hai bộ y phục xuống dưới mặt đất.
Vương Tông Cảnh trợn mắt đứng dậy, cũng lười dọn dẹp lại. Bên cạnh bỗng “vèo” một tiếng, từ chỗ nào đó, con khỉ Tiểu Hôi nhẹ nhảng nhảy lên chiếc bàn tròn, nó quay đầu lại nhìn Vương Tông Cảnh.
Vương Tông Cảnh cũng nhìn chằm chằm vào nó, hắn thấy trong mắt con khỉ có đôi nét trêu trọc, lại có vẻ gì đó như thâm thúy, cũng không biết trong đầu Tiểu Hôi đang nghĩ cái quái gì mà nó nhìn một lúc rồi lại nhảy đi. Vương Tông Cảnh hơi nhíu mày, thấy bọn Tiểu Đỉnh đã chơi đùa một lúc nhưng cũng không có dấu hiệu sẽ sớm dừng lại, nên hắn định đi ra ngoài trước. Khi Vương Tông Cảnh vừa đứng dậy, định chào Tiểu Đỉnh một câu thì khóe mắt hắn bỗng nhiên ngừng lại ở trên mặt bàn.
Sau khi đống quần áo rơi xuống đất, trên bàn bỗng lộ ra một góc quyển sách màu vàng, hơi nhăn nhúm. Trong lòng Vương Tông Cảnh đột nhiên nhảy dựng lên, khoảnh khắc này chính hắn cũng không rõ bản thân mình nảy ra ý nghĩ gì, hắn cứ vô thức ngồi xuống, chăm chú nhìn góc quyển sách. Sau một lát, hắn hít sâu một hơi, cầm quyển sách đó lên.
“Thanh Phong quyết.”
Bìa sách màu vàng, ghi rõ ba chữ hắn vô cùng quen thuộc. Dù cho gần đây hắn đã nhìn thấy nó vô số lần nhưng thời điểm này, ánh mắt hắn lại lộ ra vẻ hoang mang, lẳng lặng nhìn bìa sách nhăn nheo, suy nghĩ đến ngẩn ra.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện