[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 25 : Sinh nhật (Hạ)

Người đăng: Nại Hà

.
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng rơi trên những tán cây, nương theo những tiếng gió rít từ xa tới gần, cây dây leo đung đưa lao đi vùn vụt, Vương Tông Cảnh cõng Tô Tiểu Liên bay ra từ sâu trong rừng rậm, khi tới điểm cao nhất hắn liền buông lỏng cánh tay, mặc cho thân thể vẫn đang bay về phía trước như cánh chim xuyên rừng, xẹt qua cành lá rồi rơi xuống trên ngọn cây cao nhất, người dựa vào thân cây to lớn, chân giẫm lên một cành cây còn to hơn cả bắp đùi, khuôn mặt nhìn về phía đông. Gió núi thổi qua, ngọn cây đầu cành khẽ đung đưa, ngay cả thân cây cũng hơi lắc lư. “Nghỉ ngơi một chút chứ?” Vương Tông Cảnh quay đầu lại, vừa cười vừa nói. “Vâng.” Tô Tiểu Liên dịu dàng đáp lại, nhưng vẫn không hề nhúc nhích. Vương Tông Cảnh chờ ít phút, hơi kinh ngạc nhìn cô bé thì thấy sắc mặt Tô Tiểu Liên ửng đỏ, xen lẫn mấy phần ngượng ngùng, cô bé nhỏ giọng nói: “Lúc nãy, lúc nãy muội ôm chặt quá, bây giờ không còn chút sức lực nào, tay chân đều, đều không cử động được nữa rồi…” Vương Tông Cảnh lắc đầu bật cười, vươn tay gỡ cánh tay đang ôm chặt cổ mình của Tô Tiểu Liên ra. Có điều khi vừa chạm vào, hắn liền phát hiện những ngón tay trắng bệch của cô bé không biết đã dùng sức như thế nào để bám chặt vào người hắn, khiến hắn phải tốn không ít công sức mới gỡ cánh tay Tô Tiểu Liên ra được, thoát khỏi tình cảnh hơi mập mờ này. Cứ đứng ở chỗ cao như thế, Vương Tông Cảnh đỡ Tô Tiểu Liên từ từ ngồi xuống cành cây, lưng dựa vào thân cây, sau đó xoa bóp cánh tay để lưu thông mạch máu giúp cô bé, lúc này mới khiến cho Tô Tiểu Liên dần hồi phục lại. Tô Tiểu Liên nhìn Vương Tông Cảnh đang cúi đầu cẩn thận xoa bóp cánh tay mình, cô bé không nói thêm gì nữa, cứ lẳng lặng nhìn hắn. Đợi đến khi Vương Tông Cảnh xoa bóp được một lúc lâu, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn cảm thấy cũng tạm ổn rồi, bèn ngẩng đầu lên mỉm cười định bắt chuyện với Tô Tiểu Liên, nhưng lại khẽ giật mình, miệng vừa há ra đã từ từ khép lại. Ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua những kẽ lá trên đỉnh đầu, chiếu xuống người Tô Tiểu Liên, cô bé dựa lưng vào thân cây, bình yên nhắm mắt lại, khóe miệng còn vương nụ cười vui vẻ an bình, lặng lẽ ngủ thiếp đi. Nhịp thở của cô bé kéo dài và bình thản, cho dù lúc này, chỗ cô bé đang nằm là ngọn cây cao ngất, người bình thường đứng ở đây chắc sẽ kinh hồn bạt vía đến mức sởn hết cả gai ốc. Mặc cho bây giờ ngọn cây vẫn đang lắc lư theo gió núi, dưới thân chỉ là một nhánh cây to như bắp đùi, nhưng Tô Tiểu Liên cũng không nghĩ tới việc mình ngã xuống sẽ trở thành thịt nát xương tan. Trên mặt cô bé chẳng mảy may có nét sợ hãi, dường như lúc này, cành cây chính là chiếc giường lớn nhất và thoải mái nhất trên thế gian. Cô bé mơ một giấc mơ thật ngọt ngào, ở nơi đây cứ an tâm mở rộng cõi lòng, không hề e ngại mà tin tưởng tất cả mọi thứ xung quanh. Bình yên chìm vào giấc ngủ… Vương Tông Cảnh quan sát khuôn mặt cô bé, nhìn vẻ xinh đẹp vô ý lộ ra trong lúc ngủ say, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai. Một lát sau, hắn lắc đầu cười, nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó tiện tay kéo một nhánh cây trên đỉnh đầu, che đi tia nắng đang rọi xuống gương mặt trắng nõn, để thân hình đang ngủ yên của cô bé lặng lẽ chìm vào trong bóng râm cây cối. Trong nháy mắt, cánh rừng phảng phất như trở nên yên tĩnh. ※※※ Trên Thông Thiên Phong, Thanh Vân sơn. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi từ mảnh rừng dưới chân núi lên đến đỉnh núi nguy nga cao ngất, vạn vật trên khắp thế gian đều đắm mình dưới nắng vàng. Ngọc Thanh điện đứng sừng sững ở nơi cao nhất của Thông Thiên Phong, đây chính là biểu tượng của Thanh Vân môn và cũng là chỗ cao nhất trong dãy núi Thanh Vân kéo dài vạn dặm. Đứng ở nơi này, ngay cả những đám mây trên bầu trời mà người phàm tục phải ngước nhìn đều bay rạp xuống dưới chân, cảm giác ngạo nghễ nhìn khắp Thần Châu. Đây chính là tâm huyết của vô số các bậc tiền bối Thanh Vân môn, vô cùng hao phí sức người sức của. Ngọc Thanh điện khổng lồ như Thiên cung trong truyền thuyết, cả tòa điện trang nghiêm, cao quý đẹp đẽ và thanh thoát. Đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy những dải mây ngũ sắc vờn quanh, thềm bạch ngọc cao tận trời, vô số đình đài lầu các và cung điện liên tiếp nối nhau trên đỉnh núi, trầm lặng mà toát lên khí thế ngạo nghễ nhìn xuống thế gian, phảng phất như đang thể hiện vẻ kiêu ngạo suốt mấy ngàn năm qua của Thanh Vân môn. Sâu trong Ngọc Thanh điện, ở một nơi hẻo lánh không biết tên, đương kim chưởng giáo Thanh Vân - Tiêu Dật Tài Tiêu chân nhân mặc đạo bào xanh sẫm đang đứng một mình trong căn mật thất. Bốn phía nơi đây đều không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa đá đang khép lại, ngoại trừ y ra thì chẳng có ai khắc. Chỗ góc phòng bày một chiếc bàn vuông làm bằng loại gỗ thông bình thường, bên trên dường như đang đặt vật gì đó. Ở tảng đá cứng rắn trên mặt đất đằng trước có đào một cái hố nhỏ hình vuông rộng ba thước, bên trong rót đầy một loại chất lỏng màu đen kỳ lạ, đậm đặc vô cùng, hơn nữa thỉnh thoảng còn có bọt khí “ùng ục ùng ục” bốc lên liên tiếp, cuồn cuộn nổi trên mặt nước, giây lát sau vỡ bung ra, hóa thành vô hình. Trong không khí tràn ngập một thứ mùi kỳ lạ, giống như mùi của lá cây mục rữa bị vùi sâu dưới đất trong rừng rậm, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Nhưng giờ phút này, Tiêu Dật Tài đương nhiên không hề để ý đến thứ mùi ấy, đôi mắt y vẫn đang cẩn thận quan sát loài thực vật quái dị mọc lên trong hố chất lỏng đen ngòm phía trước. Một cái cây màu đen, từ gốc đến ngọn, cành cây cho tới phiến lá, tất cả đều là một màu đen thuần túy, trông như một gốc cây nhỏ màu đen quỷ dị. Cây phân làm sáu cành, mỗi bên ba cái, ở cuối mỗi cành không ngờ lại mọc lên một ngọn lửa xanh biếc, im hơi lặng tiếng bốc cháy. Tiêu Dật Tài lẳng lặng nhìn loài thực vật kỳ lạ này, những ngọn lửa xanh biếc vẫn rất ổn định, ngoại trừ ngọn lửa phía dưới cùng bên phải hình như hơi lay lắt không yên, tuy trong mật thất không hề có gió nhưng nó vẫn run rẩy chao đảo liên tục hệt như ngọn nến sắp tắt. Sắc mặt Tiêu Dật Tài đang bình thản bỗng trở nên nghiêm trọng, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang lay lắt kia, liên tục một lúc lâu, ngọn lửa đó vẫn không chuyển biến gì, ngược lại dường như càng lúc càng yếu ớt. Khóe mắt Tiêu Dật Tài khẽ giật giật, sau đó y dời ánh mắt đi, không nhìn ngọn lửa xanh lay lắt kia nữa, y chắp tay đứng trước cái hố nhỏ, nhắm mắt trầm tư. Một lúc sau, Tiêu Dật Tài xoay người đi đến bên cái bàn vuông bằng gỗ thông bên cạnh, đưa tay cầm lấy đồ vật trên bàn. Đây là một tấm ván gỗ hình vuông cũ kỹ, các góc đã bị hao mòn, bề mặt sần sùi lồi lõm, nhưng lờ mờ có thể thấy được bên trên khắc một đồ án kì lạ và những văn tự ngoằn ngoèo không rõ tên. Nét bút cứng cáp có lực, phảng phất như đang cất giấu một bí mật cổ xưa bị chôn vùi theo năm tháng. Tiêu Dật Tài mặt không đổi sắc, cứ nhìn một hồi, sau đó cất tấm ván gỗ vào trong tay áo rồi quay người đi tới cánh cửa đá bên cạnh, mở cửa đi ra ngoài. Ở một chỗ cách cánh cửa chừng một trượng, có một người đang yên lặng đứng chờ, chính là Minh Dương đạo nhân. Giờ phút này nghe thấy tiếng động, y bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy chưởng giáo sư huynh đã ra khỏi mật thất liền vội vàng đi tới. Y còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm thì đã nghe Tiêu Dật Tài thản nhiên nói: “Đệ hãy đi tìm Lục Tuyết Kỳ Lục trưởng lão.” Minh Dương đạo nhân hơi giật mình, sau đó khẽ gật đầu, nhưng lại không nhịn được hỏi: “Sư huynh, trong các vị trưởng lão, Lục sư tỷ luôn bỏ mặc mọi chuyện. Huynh muốn đệ đi tìm nàng là có chuyện gì gấp sao…” Vừa nói được phân nửa, Minh Dương đạo nhân đã thấy Tiêu Dật Tài chậm rãi lắc đầu, trên mặt dường như xẹt qua nét kỳ quái phức tạp. Sau khi trầm mặc một lúc, y mới mở miệng nói: “Bảo đệ đi tìm Lục sư muội là để chuyển một câu.” Minh Dương đạo nhân “À” lên một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn vị chưởng giáo sư huynh đứng đầu Thanh Vân môn, đợi y dặn dò. Tiêu Dật Tài lại trầm mặc một hồi, sau đó mới chầm chậm nói: “Đệ đi chuyển lời với Lục sư muội, bảo là dựa vào hiệp ước ngày xưa ta đã nói với nàng, hôm nay thực sự có một việc lớn rất quan trọng, ta định mấy ngày nữa sẽ đến Đại Trúc Phong để thăm hỏi phu quân nàng.” Thân thể Minh Dương khẽ động, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc khiếp sợ. ※※※ Dưới Thông Thiên Phong, trong khu rừng rậm cổ xưa. Có lẽ bởi vì đã thật sự quá mệt mỏi, Tô Tiểu Liên ngủ liền một mạch không dậy nổi, qua mấy canh giờ, mặt trời đã lên cao, nhưng vẫn không thấy cô bé có động tĩnh gì. Vương Tông Cảnh cũng ít nhiều hiểu rõ thiếu nữ này đúng là đã quá sức mỏi mệt nên không đành lòng đánh thức cô bé dậy, cứ dứt khoát chờ đợi ở bên cạnh. Dù sao ở trên ngọn cây lớn giữa cánh rừng rậm, hắn cũng cảm thấy khá thoải mái, ngoại trừ việc luôn phải canh chừng Tô Tiểu Liên đang ngủ ngon lành không lo nghĩ đẩy hết áp lực lên vai người khác, thì hắn cũng chẳng có chuyện gì để làm. Chẳng qua ngay lúc ngồi không trên nhánh cây hơi nhàm chán, Vương Tông Cảnh đột nhiên biến sắc, cảm thấy trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên đập liên hồi giống như bị một cây búa tạ đập mạnh vào, khiến thân thể hắn vô thức run lên, thiếu chút nữa đã lộn nhào xuống từ trên cây. May mà hắn phản ứng kịp thời, đưa tay bám vào một nhánh cây ổn định lại thân thể, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch. Vương Tông cảnh hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ vẻ tỏ nghi hoặc khó hiểu, hắn chần chừ một lát, sau đó nhanh chóng thò tay vào ngực lục lọi một hồi rồi lôi một vật ra trước mắt, chính là khối ngọc hình rồng nhặt được trong Thập Vạn Đại Sơn. Giờ phút này, khối ngọc hình rồng quả nhiên lại biến hóa, không kể đến việc màu sắc biến thành màu đỏ, mà chất lỏng kỳ lạ đỏ như máu bên trong khối ngọc phảng phất như lại chuyển động thêm một lần nữa. Trừ chuyện đó ra, dường như bây giờ khối ngọc bị kích thích còn mãnh liệt hơn lần trước rất nhiều, ngay cả hai con mắt trống rỗng ở đầu rồng cũng từ từ lấp lóe hai tia sáng màu đỏ nhạt, nhìn qua thì có vẻ như con rồng trên khối ngọc này đang muốn sống lại vậy. Vương Tông Cảnh ngạc nhiên nhìn khối ngọc kì lạ đang biến hóa trên tay. Gần như ngay lúc đó, sau lưng chợt vang lên một âm thanh trầm thấp quái dị, dường như là tiếng rên rỉ thống khổ do Tô Tiểu Liên phát ra. Một luồng khí lạnh buốt mang theo một mùi máu tanh quỷ dị đột nhiên ập đến từ phía sau. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang