[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 20 : Hùng phong (Hạ)

Người đăng: Nại Hà

Vương Tông Cảnh cười “ha ha”, chạy đến mở cửa phòng. Vương Tế Vũ nhìn hắn cười nói: “Chờ nóng ruột rồi à?” Vương Tông Cảnh gãi đầu cười nói: “Không sao, không vội, không vội.” Vương Tế Vũ cười “hì hì”, đưa tay kéo tay hắn đi ra ngoài rồi nói: “Đi, tỷ dẫn đệ lên núi tham quan.” Vương Tông Cảnh lên tiếng đồng ý rồi thuận tay đóng cửa phòng, đi theo tỷ tỷ, đồng thời mở miệng hỏi: “Hôm nay tỷ có việc gì bận à?” Vương Tế Vũ gật đầu nói: “Ừ, sáng sớm tỷ đã định xuống tìm đệ nhưng ai ngờ sư phự đột nhiên phải khai lò luyện đan để luyện một loại đan dược cực kỳ khó, tên gọi ‘Tam Thanh đan’. Người gọi rất nhiều đệ tử tới trông lò thêm thuốc, tỷ cũng không thoát thân được nên bận đến bây giờ.” Vương Tông Cảnh bước theo nàng ra cửa viện, xuống bậc tam cấp, ra đường lớn rồi đi thẳng một mạch tới cổng lớn của Thanh Vân biệt viện, đồng thời cười nói: “Nghe chừng loại đan dược kia rất lợi hại.” Vương Tế Vũ nói: “Đương nhiên, ‘Tam Thanh đan’ là một trong những cực phẩm linh đan do lão tổ tông của Thanh Vân Môn chúng ta truyền lại. Chưa kể trong đó dùng ba mươi sáu loại linh dược quí hiếm, nhiệt độ lò khi luyện đan còn phải tùy thời thay đổi theo vị thuốc, khó luyện vô cùng. Nghe nói hiện giờ cho dù ở Thanh Vân môn chúng ta cũng chỉ có năm viên Tam Thanh đan thôi.” Vương Tông Cảnh hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói: “Hiếm như vậy sao, vậy vị sư phụ của tỷ tỷ nhất định là luyện đan đại sư rồi?” Vương Tế Vũ gật đầu cười nói: “Đúng vậy, ở Thanh Vân môn ngoạ hổ tàng long, mặc dù sư phụ Tăng Thư Thư của tỷ có trình độ đạo pháp cao thâm nhưng vẫn không thể chiếm ngôi đầu. Có điều người học thức uyên bác, thích nhất là tạp học, đặc biệt lại cực kỳ có thiên phú luyện đan. Hiện tại sư phụ được công nhận là người luyện đan giỏi nhất trong Thanh Vân Môn.” Vương Tông Cảnh sinh lòng hâm mộ, mê man nói: “Vậy chắc hẳn là một nhân vật như thần tiên rồi…” Khuôn mặt Vương Tế Vũ bỗng nhiên méo mó, dường như nàng bị những lời của đệ đệ mình làm cho mắc nghẹn, muốn cười nhưng không sao cười nổi thành tiếng nên đành phải cố nhịn. Lại thấy Vương Tông Cảnh cảm thán xong thì hỏi tiếp: “Tỷ, vậy Tam Thanh đan sư phụ tỷ luyện sáng nay, sau khi khai lò thì luyện được mấy viên?” Hàng mi xinh đẹp của Vương Tế Vũ giật giật, nàng bật cười khúc khích, sau đó thoáng nhìn xung quanh rồi ghé sát vào Vương Tông Cảnh nhỏ giọng nói: “Chưa, luyện đan đã thất bại, sau khi mở lò toàn là cặn thuốc, một viên cũng không có.” “Cái gì?” Vương Tông Cảnh lại càng hoảng sợ, hắn trợn mắt há mồm, nhất thời nói không ra lời. Vương Tế Vũ tức giận gõ đầu hắn: “Đi thôi, vẻ mặt đó của đệ là sao?” Nói xong, nàng vừa đi thẳng về phía trước vừa nói: “Đệ thật nghĩ Tam Thanh đan là cái loại thuốc tăng lực của bọn bịp bợm giang hồ bán sao? Nếu dễ luyện thành như vậy thì hai ngàn năm qua làm sao Thanh Vân môn chỉ có năm viên?” Vương Tông Cảnh hơi kinh ngạc nói: “Chẳng phải tỷ vừa nói hiện nay sư phự Tăng trưởng lão của tỷ là người luyện đan giỏi nhất ở Thanh Vân môn sao?” Vương Tế Vũ nhún vai đáp: “Đúng vậy, nhưng tỷ cũng không nói bản lĩnh của người có thể so sánh với những luyện đan đại sư trước kia của Thanh Vân môn.” Vương Tông Cảnh: “…” “À, phải rồi, chẳng may sau này đệ có cơ hội gặp sư phụ của tỷ thì không được nhắc tới chuyện luyện đan này đó, biết không?” Vương Tế Vũ đang đi đột nhiên như nhớ ra cái gì, nàng quay đầu dặn dò Vương Tông Cảnh: “Vị sư phụ của tỷ à… cái gì cũng tốt, tính tình hiền hoà, chỉ có điều đến chết cũng sĩ diện. Những năm gần đây người vẫn luôn muốn luyện thành Tam Thanh đan để bản thân lưu danh vào hàng ngũ luyện đan đại sư trong sử sách của Thanh Vân môn, bất quá… Hắc hắc, đệ không nhìn thấy đâu, hôm nay sau khi khai lò luyện đan thất bại, cái bộ dạng sư phụ tỷ giậm chân, sốt ruột gào thét ở trong đan phòng, thiếu điều chỉ trời mắng đất thôi.” Vương Tông Cảnh im lặng, nghĩ thầm vị Tăng trưởng lão xem ra cũng là người hay biểu lộ tình cảm. Không hay không biết đi tới cửa ra vào Thanh Vân biệt viện. Hiện giờ, nơi này vẫn có khá nhiều đệ tử Thannh Vân nhưng không giống hôm qua, xem ra bọn họ đã thay đổi ca trực. Có điều khi Vương Tế Vũ đi qua, nàng vẫn chào hỏi hai ba người quen trong đó, bên kia cũng tỏ vẻ thân thiết nhao nhao chào lại, xem ra Vương Tế Vũ ở Thanh Vân Môn giao tiếp khá rộng. Đi ra cổng lớn biệt viện, ở bên ngoài tụ tập không ít người trẻ tuổi tới tham gia Thanh Vân thí, nhưng nhìn số lượng dường như hơi ít hơn hôm qua. Vương Tế Vũ nhìn trái ngó phải, sau đó dẫn Vương Tông Cảnh đi đến một nơi vắng vẻ, nàng mỉm cười nói: “Tiểu đệ chuẩn bị nào, chúng ta lên núi.” Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu định nói thì chợt giật mình phản ứng, hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ bước lên nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tế Vũ, cười nói: “Tỷ, phải chăng, phải chăng tỷ đã có thể…” Vương Tế Vũ cười khúc khích nhưng trên mặt dường như thoáng nét kiêu ngạo, nàng đưa tay phải bắt kiếm quyết, miệng nhỏ giọng niệm vài câu. Lát sau, chỉ thấy luồng sáng xanh đột nhiên bừng lên trong tay nàng, dần dần sáng rực, càng lúc càng lớn, cuối cùng hoá thành một thanh kiếm dài ba xích lấp lóe hào quang xanh biếc treo lơ lửng trước ngực. “Hai tỷ đệ ta chỉ cần lòng kiên định hướng về đạo, khắc khổ tu luyện.” Vương Tế Vũ nhìn Vương Tông Cảnh nói từng chữ: “Nhất định sẽ không thua những người khác.” Vương Tông Cảnh nhất thời cảm thấy trong tim dâng lên luồng máu nóng, hắn nhìn ánh mắt chứa đầy kỳ vọng của Vương Tế Vũ, gật đầu lia lịa. Vương Tế Vũ mỉm cười như hoa nở sau mưa vô cùng diễm lệ, nàng dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong, thân hình nàng khẽ lướt lên tiên kiếm. Thanh trường kiếm lập loè hào quang bay lơ lửng giữa không trung trông yếu ớt tựa như không thể đỡ được vật gì, nhưng khi Vương Tế Vũ đứng lên trên thì thân kiếm cũng chỉ hơi trầm xuống rồi ngay lập tức khôi phục như cũ. Nàng đứng vững thân thể rồi xoay người mỉm cười hồn nhiên, vươn tay về Vương Tông Cảnh nói: “Lên đi, tiểu đệ.” Mặc dù nơi này là chỗ vắng vẻ ngoài biệt viện nhưng dẫu sao đằng trước cũng khá nhiều người. Lúc Vương Tế Vũ thi triển đạo pháp gọi tiên kiếm ra, lập tức có không ít người chú ý, nhao nhao nhìn sang. Đến khi nàng lướt mình lên tiên kiếm, xung quanh nhất thời rung động, nhiều người còn đi tới, trong mắt đầy vẻ hâm mộ cháy bỏng. Vương Tông Cảnh cũng chú ý tới tình huống xung quanh nên chẳng dám kéo dài. Hơn nữa ngày xưa lúc Lâm Kinh Vũ đưa hắn ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn cũng đã từng gặp cảnh như thế, bởi vậy trong lòng hắn không có quá sợ hãi. Vương Tông Cảnh giữ chặt bàn tay bé nhỏ mềm mại không xương của Vương Tế Vũ rồi tung người nhảy lên. Nếu chỉ nói về cân nặng, hiện tại hắn nặng hơn thân hình yểu điệu của Vương Tế Vũ nhiều lắm. Có điều pháp bảo tiên gia tất nhiên không giống vật phàm, dù chịu sức nặng hai người nhưng nó cũng chỉ lắc lư mạnh hơn hồi nãy một chút rồi lập tức khôi phục thăng bằng. Vương Tế Vũ mỉm cười, nói: “Nắm chặt lấy tỷ, chuẩn bị đi đấy.” Vương Tông Cảnh gật đầu đáp ứng, cánh tay hắn hơi di chuyển rồi lại do dự. Vương Tế Vũ như cảm giác được điều gì, nàng quay đầu trừng mắt nhìn hắn, cười nói: “Tên ngốc, đệ là đệ đệ của ta, còn kiêng dè cái gì?” Vương Tông Cảnh cười gượng, cũng cảm thấy mình hơi ngốc thật, hắn liền xích người về phía trước, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Vương Tế Vũ khẽ quát một tiếng, kiếm chỉ vẽ lên, hào quang tiên kiếm lập tức sáng rực. Trong ánh sáng chói mắt, mũi kiếm khẽ chếch lên như đang lấy đà, rồi “vèo” một tiếng phá không bay vút lên trời. Bên ngoài biệt viện, những tiếng kêu kinh ngạc xa xa vọng lại. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy từng trận cuồng phong thốc thẳng vào mặt, mọi vật xung quanh đều nhanh chóng chìm xuống dưới, ngày càng nhỏ dần, nhưng toà núi xanh khổng lồ trước mặt vẫn sừng sững như trước. Quần áo phần phật tung bay theo gió, tiên kiếm dưới chân lao đi vun vút, tuy đây không phải lần đầu tiên cưỡi trên phi kiếm nhưng Vương Tông Cảnh vẫn thấy hơi bất an. Cảm giác dưới chân như hụt hẫng, hắn vô ý thức nhích người về phía trước. Dường như cảm thấy đệ đệ ở sau lưng có vẻ khẩn trương, Vương Tế Vũ vỗ nhè nhẹ lên bàn tay của Vương Tông Cảnh đặt bên hông nàng, giống như lúc nhỏ nàng vẫn thường dỗ dành đệ đệ thơ dại. Gió lớn táp vào mặt, con tim đập loạn của Vương Tông Cảnh đang dần ổn định, bắt đầu thích ứng. Có điều không biết tại sao, ở giữa trận cuồng phong hung mãnh, hắn bỗng nhiên cảm thấy mùi u hương thoang thoảng bay từ trên người cô gái ôn nhu mà hắn ôm trong tay, giữa những ngón tay phảng phất có thể cảm giác được thân thể mềm mại những quen thuộc thân thiết ấy. Giống như thuở nhỏ, sau khi cha mẹ qua đời, đây là thứ ấm áp duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được trong những đêm dài đằng đẳng. “Tỷ.” Vương Tông Cảnh bỗng nhiên cúi đầu khẽ kêu lên bên tai Vương Tế Vũ. “Hả?” Vương Tế Vũ vừa cẩn thận điều khiển phi kiếm bay đi, vừa cảm thấy bên tai nhột nhột, nàng khẽ cười nói: “Sao thế?” “Mấy năm nay đệ rất nhớ tỷ.” Vương Tế Vũ trầm mặc một lát, sau đó khẽ thở dài, nàng đưa tay vỗ vỗ cánh tay đệ đệ rồi dõi mắt về phía trước, nhìn đoá mây trắng càng ngày càng gần trước mặt, đã bay đến tận trời xanh rồi, nàng chầm chậm nở nụ cười. Một mảnh trắng xoá phảng phất hơi trong suốt rơi vào tầm mắt. Giữa những cơn gió ào ạt, Vương Tông Cảnh bỗng nhiên cao hứng, nhịn không được hét to “A…” khiến Vương Tế Vũ hoảng sợ, oán trách hắn một hồi. Sau đó, nàng khẽ cười, cánh tay thoáng động, tốc độ tiên kiếm đột nhiên nhanh hơn, lao đi như chớp, phát ra tiếng rít phá không “xẹt” xông thẳng vào biển mây. Thoáng chốc, hai người đã ngập trong mây trắng bồng bềnh mênh mông, tầm nhìn không quá ba trượng, nhưng hiển nhiên Vương Tế Vũ đã có nhiều kinh nghiệm, nàng đưa Vương Tông Cảnh bay thẳng một mạch, dễ dàng xuyên qua biển mây. Vương Tông Cảnh cố sức mở hai mắt nhìn xung quanh, trước mắt gần như đều là mây trắng, thỉnh thoảng lại thấy vài góc núi to lớn xanh biếc, mỏm đá chênh vênh hay vách núi dựng đứng bằng phẳng như gương, đôi khi thấy những cây tùng già cuộn lại như người khổng lồ đang vươn tay. Trong nháy mắt, bao nhiêu cảnh vật này như kinh hồng biến mất giữ ngàn mây, chẳng thấy đâu nữa. Trong biển mây này, mây mù càng thêm dày đặc. Vương Tông Canh bay cùng Vương Tế Vũ hồi lâu, chỉ cảm thấy phi kiếm lao rất nhanh nhưng tới tận giờ vẫn chưa bay khỏi biển mây, nơi này còn hơn xa tầng mây ngày trước Lâm Kinh Vũ đưa hắn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn. Ngoài chuyện đó, lúc này ngọn núi nguy nga sừng sững ẩn hiện trong mây mờ phảng phất như chẳng thấy đỉnh, cứ không ngừng cao thêm mãi, giống hệt như đâm thẳng tới chín tầng trời, nơi thần tiên sinh sống. Trong lúc tinh thần đang bay bổng, đột nhiên hắn nghe thấy Vương Tế Vũ quát nhanh, đồng thời nàng nói: “Tiểu đệ, lưu ý nhé.” Thanh âm chưa dứt, Vương Tông Cảnh liền cảm thấy trước mắt đột nhiên thông thoáng, phi kiếm đã lao khỏi biển mây. Ngay lập tức, đất trời bao la rộng lớn hoàn toàn hiện ra trước mắt, trời xanh trong không gợn mây, toà núi cao nguy nga sừng sững giữa thiên địa, xuyên thủng tầng mây lên tận trời cao, hệt như thanh kiếm sắc bén từ xưa đến nay đứng ngạo nghễ nhìn thế gian, phảng phất khí thế kiêu ngạo từ khi sinh ra tới giờ đã trải qua ngàn vạn năm cũng không giảm sút chút nào. Núi Thanh Vân! Thông Thiên Phong! ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang