[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 19 : Đình viện (Hạ)

Người đăng: Nại Hà

.
"Cái gì!" Ở đằng xa, Tô Văn Khang trợn mắt há hốc mồm, ngay cả những lời mắng chửi cũng nhất thời không nói ra được. Bên cạnh hắn, Tô Văn Thanh vẫn có thể khống chế tâm tình mình, nàng chỉ liếc mắt nhìn Tô Tiểu Liên thật sâu. Đám đông vây quanh xem náo nhiệt đều thốt lên tiếng kinh ngạc, trong đó còn có nhiều kẻ tỏ vẻ hâm mộ. Vương Tông Cảnh bước nhanh tới, cười nói với Tô Tiểu Liên: "Chúc mừng muội." Tô Tiểu Liên cắn chặt môi, lúc lâu sau mới tin tưởng giờ khắc này thực sự không phải là ảo giác. Nàng đặt hai tay lên ngực thở phào một hơi, sau đó vái thật sâu với Mục Hoài Chính rồi nghẹn ngào nói: "Cảm ơn, cảm ơn sư huynh." Dứt lời, Tô Tiểu Liên ngẩng đầu lên thì thấy Vương Tông Cảnh bên cạnh mặt mũi tươi cười, nàng hơi ngẩn ngơ, trên mặt thoáng hiện vẻ phức tạp nhưng cuối cùng vẫn bị sự cảm kích thay thế, nàng thấp giọng nói: "Cũng cảm ơn ngươi nhiều." Vương Tông Cảnh cười “haha”, khoát tay không nói. Ở bên kia, Mục Hoài Chính quay đầu nhìn huynh muội Tô gia, thản nhiên nói: "Hai vị, bần đạo tên Mục Hoài Chính, là đệ tử của trưởng lão Tống Đại Nhân Thanh Vân môn. Nếu hai vị cảm thấy không phục những lời tại hạ nói hôm nay thì có thể kiến nghị với các trưởng bối nguyên lão trong phái. Tại hạ không thẹn với lương tâm, tuyệt đối không cản trở." Khuôn mặt Tô Văn Khang càng thên giận dữ, hắn định lên tiếng nhưng nháy mắt đã bị Tô Văn Thanh kéo ra phía sau. Nàng bực tức trừng mắt nhìn hắn, sau đó mới quay sang nhìn Mục Hoài Chính, bình tĩnh nói: "Mục Sư huynh nói đi đâu rồi. Chuyện hôm nay, chúng ta đương nhiên tin tưởng phán đoán của Mục Sư huynh, chắc do ngày trước người nào đó trong gia tộc hồ đồ nên đưa ra phán quyết sai lầm. Nói thêm càng thừa thãi, chúng ta cũng không nhiều lời. Sau này tham gia Thanh Vân thí, hai huynh muội chúng ta tất nhiên sẽ cẩn thận tuân thủ quy định Thanh Vân Môn, tuyệt đối không sinh sự." Ánh mắt Mục Hoài Chính ngưng lại trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Văn Thanh một lát, sau đó y khẽ gật đầu nói: "Như thế là tốt rồi." ※※※ Đám đông dần dần tản đi, Mục Hoài Chính quay đầu gọi Liễu Vân rồi nhỏ giọng nói vài câu với nàng. Liễu Vân gật gật đầu, sau đó bước tới dẫn Tô Tiểu Liên đi về hướng Thanh Vân biệt viện. Bên kia, sắc mặt huynh muội họ Tô rất khó coi, Tô Văn Thanh coi như bỏ qua, trên mặt nàng không biểu hiện nhiều cảm xúc, còn khuôn mặt Tô Văn Khang thì tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Tiểu Liên, miệng nhỏ giọng mắng chửi gì đó. Vương Tế Vũ kéo Vương Tông Cảnh rời khỏi nơi này, đi đến một bên rồi nhìn thoáng về chỗ huynh muội họ Tô, nàng quay sang nói với Vương Tông Cảnh: "Tiểu đệ, lúc trước ngươi có đụng chạm gì với Tô gia Danh Kiếm lầu Lư Dương sao?" Vương Tông Cảnh lắc đầu nói: "Không có, ngày đó ta thực sự chỉ đi ngang qua." Vương Tế Vũ nhìn hắn nói: "Như thế thì tốt, đó là chuyện nhà người ta, ngươi đừng có tùy tiện xen vào, hiểu chưa?" Vương Tông Cảnh im lặng một lát rồi khẽ gật đầu. Vương Tế Vũ thở phào nhẹ nhõm, nàng đưa tay vỗ vỗ bả vai đệ đệ và nói: "Sắc trời không còn sớm, đệ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai, tỷ tới dẫn đệ lên núi xem nhân gian tiên cảnh ở Thanh Vân, để đệ mở mang kiến thức, nói không chừng còn có thể củng cố lòng hướng đạo." Vương Tông Cảnh nhếch miệng cười nói: "Tỷ, ngươi yên tâm, lòng hướng đạo của ta nhất định không thể phá vỡ." Vương Tế Vũ bật cười. Nhưng thần sắc Vương Tông Cảnh lúc này khiến nàng mơ hồ nhớ lại hình ảnh bé trai ngày xưa còn ỷ lại bên mình, nội tâm lặng lẽ trùng xuống, nàng gật gật đầu, nhẹ nhàng dặn dò hắn vài câu rồi mới quay người rời đi. Vương Tông Cảnh quay người đi về hướng Thanh Vân biệt viện. Qua hồi lâu, Liễu Vân đã sớm dẫn Tô Tiểu Liên đi mất hút, cũng không biết nàng đưa tiểu cô nương kia tới nơi nào của biệt viện. Lúc này ở cửa lớn của Thanh Vân biệt viện, huynh muội họ Tô đứng nói chuyện với ba người Tô gia, xem ra bọn họ đang từ biệt nhau. Vương Tông Cảnh được tỷ tỷ nhắc vài quy định ở nơi này, ngoại trừ những đệ tử Thanh Vân môn và những thiếu niên tham gia Thanh Vân thí thì tất cả mọi người đều không được cho phép tiến vào Thanh Vân biệt viện. Lúc đi qua chỗ huynh muội họ Tô, quả nhiên hắn nghe được hai ông lão Tô gia nhẹ giọng dặn dò hai người trẻ tuổi mấy việc hằng ngày. Hai huynh muội Tô Văn Khang, Tô Văn Thanh khẽ gật đầu, nhỏ giọng vâng dạ. Vốn chẳng có quan hệ gì, Vương Tông Cảnh cũng không nhìn thêm nữa, hắn liền bước vào Thanh Vân biệt viện. Đường Ất, viện số hai mươi ba. Một lần nữa đi vào đình viện, đập ngay vào mắt vẫn là hai cây liễu xanh biếc tràn trề sức sống, cành liễu lả lướt, xanh mượt. Đúng lúc này, một cơn gió mát lướt nhẹ qua, vô số làn lá xanh nhẹ nhàng rung rinh khiến người ta lập tức cảm thấy tâm hồn thanh khiết, phảng phất như hơi thở trong không khí cũng trong lành, mát mẻ hơn. Vương Tông Cảnh bước tới giữa sân, đứng dưới tán cây, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, chỉ thấy bên ngoài bốn gian phòng còn lại vẫn im ắng, tựa hồ như chưa đợi được chủ nhân nó, không biết tương lai người sẽ cùng ở trong đình viện nho nhỏ này như thế nào? Vương Tông Cảnh xoay người bước giẫm lên cỏ xanh, trở lại phòng chữ Hỏa, hắn đưa tay đẩy cửa phòng ra. Lại một lần nữa trở lại căn phòng này, tất cả mọi thứ vẫn y như lúc hắn mới vào, đồ dùng trong nhà đều làm bằng gỗ thông và trúc, đơn giản mộc mạc nhưng rất thân thiết. Vương Tông Cảnh ngửi hương gỗ nhàn nhạt trong không khí liền cảm thấy trong lòng không cần gì hơn, chỉ mong sớm bắt đầu tu hành đạo thuật, để hắn có thể vươn tới mục tiêu mình luôn khao khát. Đi đến chỗ tủ quần áo làm từ gỗ thông cao hơn nửa người ở góc tường, hắn mở cánh cửa tủ còn hiện rõ những vân mắt gỗ ra, sau đó đặt những thứ mang bên người vào túi quần áo nhỏ vào. Bên trong cũng không có vật gì quý giá, chỉ có mấy bộ quần áo mặc thay đổi và một chiếc răng nanh màu trắng hơi cong cong, ước chừng dài bằng nửa cái cánh tay, ngoài sắc trắng với vẻ sáng bóng lạnh lẽo còn lờ mờ thấy được màu lam nhàn nhạt. Chiếc răng nanh mang kịch độc này là thứ sau khi Kim Hoa Cổ Mãng chết còn sót lại. Có lẽ vì Vương Tông Cảnh từng ngâm trong máu rắn nên độc tố của chiếc nanh không có tác dụng với hắn. Ngược lại, trong ba năm nay, hắn đã dùng chiếc răng này chém giết yêu thú trong khu rừng rậm nguyên thủy, vài yêu thú rất mạnh cũng bị trúng độc chết. Nhưng sau một thời gian, độc tố trên đó đã giảm bớt, không còn hiệu quả kiến thấy máu là tắt thở như trước nữa, ngay cả bản thân chiếc răng cũng xuất hiện rất nhiều những vết nứt nhỏ. Có điều vật này xem như đã làm bạn với Vương Tông Cảnh ba năm, hơn nữa ngoài nó ra, Vương Tông Cảnh cũng không đem theo gì trong cánh rừng kia về. Lúc này, Vương Tông Cảnh vuốt ve cái răng nanh, ánh mắt hơi mơ màng, từng ký ức trước kia tựa hồ đang tái hiện trong lòng. Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên bên ngoài cửa phòng ở lối vào đình viện vang lên tiếng đẩy cửa rất nhỏ, tiếp đó là những tiếng bước chân nhè nhẹ. Trong lòng Vương Tông Cảnh khẽ động, hắn quay người đi đến mở cánh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trong sân vốn không bóng người, lúc này đã có thêm một người con gái. Cây liễu xanh tươi khẽ đung đưa theo gió, tà áo phấp phơ, Tô Văn Thanh đứng quay lưng lại dưới tàng cây, lẳng lặng quan sát xung quanh, ngón tay trắng nõn vân vê cành liễu nhỏ giống như đang đánh giá thế gới nho nhỏ này. Bỗng nhiên tiếng cửa cửa sổ khẽ kêu lên dường như đã kinh động đến bóng lưng dịu dàng ấy, nàng quay người nhìn lại, khoảnh khắc ấy gió chợt nổi lên, cành liễu lay động, tựa hồ trời đất thế gian tràn ngập ý xuân dạt dào, mảnh xanh biếc chiếu vào tận sâu trong đáy mắt. Hình ảnh này thực rất đẹp, dung nhan nữ tử mỹ lệ động lòng người, đôi mắt sáng chớp động, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh nhất thời hoảng hốt, ngỡ ngàng trong phút chốc, cô gái xinh đẹp đứng dưới tàng cây trong sân ấy lại là Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh nhìn Vương Tông Cảnh một lượt, trong ánh mắt hình như có vài phần bất ngờ. Việc tranh chấp bên ngoài cửa biệt viện Thanh Vân mới phát sinh không lâu, ở bên canh, Tô Văn Thanh thấy rõ Vương Tông Cảnh tiến lại nâng Tô Tiểu Liên dậy còn mơ hồ có ý bảo vệ. Lúc này gặp lại nhau đúng là chuyện quá bất ngờ. Nhưng trong ánh mắt của nàng không có bất kỳ địch ý gì, sau khi chăm chú nhìn Vương Tông Cảnh một lúc, dưới cành liễu xanh ngắt lay động khắp trời, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu rồi dịu dàng cất tiếng chào hỏi. Vương Tông Cảnh ngẩn ra, hắn vô thức gật đầu. Tô Văn Thanh không nói thêm gì nữa, nàng quay người nhìn một chút rồi đi thẳng về phía đối diện với căn phòng chữ Hỏa, đẩy cửa phòng chữ Thủy ra, bước vào, sau đó nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Trong sân, cây liễu lả lướt, cỏ vẫn xanh màu, tất cả dường như khôi phục lại vẻ tĩnh lặng vốn có. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang