[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 18 : Biệt viện (Hạ)

Người đăng: no1devil

.
Lại đi qua vài căn đình viện, Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ gần như đồng thời dừng lại, trên cửa của đình viện nằm bên đường phía trước mặt có hàng chữ hai mươi ba ngay ngắn, cánh cửa khép hờ, cũng chẳng biết bên trong có người hay không. Vương Tế Vũ quay đầu mỉm cười nói với Vương Tông Cảnh: "Chính là chỗ này." Lời còn chưa dứt đã thấy Vương Tông Cảnh đi trước về phía đình viện, nàng cười khẽ một tiếng rồi theo sau. Đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, Vương Tông Cảnh tiến vào, căn đình viện khá lớn, chỉ riêng thảm cỏ giữa sân đã rộng mấy trượng, hai bên trái phải đều trồng một gốc liễu, cành liễu mềm mại rủ xuống, sắc xanh mơn mởn khiến cho người ta yêu thích nhẹ nhàng đong đưa theo gió. Dưới tàng cây đặt một chiếc bàn đá hình tròn, bên cạnh còn có bốn trụ đá, dưới ánh mặt trời ngày hạ lại càng thấy nơi đây râm mát. Cạnh bên sân là dãy hành lang có tay vịn chạy một vòng quanh viện tử, mái ngói xanh cong cong, cột trụ sơn đỏ, nhìn qua có vẻ rất cổ kính, khi mặt trời ngả về tây, ánh sáng yếu ớt chiếu trên con đường đá rải, để lại bóng tàn vắng lặng. Năm cánh cửa dựa theo phương vị ngũ hành, chia nhau năm rải rác trong viện tử, ghi rõ các chữ Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Vương Tông Cảnh vừa nhìn vừa trầm ngâm suy nghĩ, nhìn thấy Hỏa phòng năm bên trái ngay phía trước, hắn lập tức hít một hơi thật sâu rồi đi tới đó. Chẳng biết tại sao, thời điểm khi Vương Tông Cảnh đẩy cửa vào, trong lòng hắn bỗng kích động giây lát. Loại cảm giác này tới hơi kỳ lạ mà chẳng thể giải thích tại sao, nhưng lại vô cùng rõ ràng, dù là khi hắn mới trở lại Vương gia bảo ở thành Long Hồ, bước vào căn phòng mới tinh kia cũng không có cảm giác như thế này. Vương Tế Vũ đứng trong sân, dưới tán liễu, cũng không đi cùng hắn. Nàng nhìn bóng lưng của đệ đệ đã trở lên cao lớn, trong mắt tràn ngập vẻ yêu thương và vui mừng, không lâu sau, Vương Tông Cảnh đi ra, quay người đóng cửa phòng lại cẩn thận. Vương Tế Vũ mỉm cười nói: "Thế nào?" Trên mặt Vương Tông Cảnh hiện ý cười, hắn gật đầu, mỉm cười nói: "Đồ đạc không nhiều lắm, nhưng cũng đầy đủ, đệ rất thích." Vương Tế Vũ nhìn hắn chăm chú, lúc lâu sau mới vươn tay giữ chặt cánh tay Vương Tông Cảnh, nhỏ giọng nói: "Tiểu đệ, sau khi trở về Minh Dương sư thúc đã nói hết chuyện ở nhà cho tỷ biết rồi, trong lòng tỷ cũng cảm thấy bực bội bất mãn, nhưng về sau tỷ cũng đã nghĩ thông suốt, trên đời này chỉ có hai tỷ đệ chúng ta mới là ruột thịt thân thiết nhất, những người khác ở Vương gia đều không coi chúng ta là người một nhà, vậy thì mặc kệ bọn họ đi, chẳng lẽ chúng ta còn phải cầu xin bọn họ sao?" Vương Tông Cảnh gật mạnh đầu, nói: "Không sai." Vương Tế Vũ ngẩng đầu lên, tuy tính đến năm nay nàng vẫn là thiếu nữ chưa tới hai mươi tuổi nhưng thời khắc này nhìn khuôn mặt thanh tú kia chính là thời kỳ đẹp nhất của đời người con gái, trong vẻ dịu dàng ấy đã có thêm vài phần khí khái, nàng thản nhiên nói: "Từ nay về sau, hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau là được. Trời đất bao la, chúng ta dựa vào chính mình, chăm chỉ tu đạo pháp, sống một đời tốt đẹp, còn phải sợ gì hay sao?" Trong lòng Vương Tông Cảnh kích động một hồi, nhất thời không nói lên lời, có điều lại vô thức nắm chặt lấy tay Vương Tế Vũ. Bàn tay trắng trẻo mềm mại, dường như từ đầu ngon tay trắng nõn kia cũng truyền đến cảm giác dịu dàng ấm áp. Vương Tế Vũ nhìn hắn, thu hết vẻ mặt Vương Tông Cảnh vào mắt, dường như trong khóe mắt cũng hơi ươn ướt, nhưng sau đó nàng khẽ lau đi, mặt lộ vẻ tươi cười, nói: "Tốt rồi, không nói những chuyện này nữa." Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói tiếp: "Tỷ vốn định dẫn đệ lên Thông Thiên phong ngắm cảnh, đệ biết không, núi Thanh Vân chính là linh sơn phúc địa vang danh thiên hạ, phong cảnh tuyệt mỹ, trong đó nổi danh nhất là 'Thanh Vân lục cảnh' . Nhưng bây giờ sắc trời đã muộn, hôm nay đệ cũng đi đường xa tới đây, hay là trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, ngày mai tỷ lại đến thăm đệ rồi dẫn đệ lên núi để ngắm nhìn động tiên này, được không?" Tất nhiên Vương Tông Cảnh chẳng có gì để từ chối, hắn gật đầu đồng ý. Vương Tế Vũ liền để cho hắn quay về nghỉ ngơi, nhưng sau đó Vương Tông Cảnh vẫn cười "hi hi" như hồi bé rồi nhất quyết tiễn Vương Tế Vũ ra tận cửa. Vương Tế Vũ không ngừng khích lệ hắn, dù sao đường cũng không dài, hai tỷ đệ liền cùng nhau đi ra ngoài. Dọc đường, Vương Tế Vũ kể kỹ càng những điểm thường ngày cần chú ý ở Thanh Vân biệt viện một lượt, Vương Tông Cảnh đều ghi nhớ hết. Đảo mắt hai người đã tới chỗ đại môn Thanh Vân biệt viện, Liễu Vân và đám đệ tử Thanh Vân môn vẫn còn đang đứng trực ở đằng kia, Vương Tế Vũ tươi cười cất tiếng chào bọn họ rồi quay người toan tạm biệt Vương Tông Cảnh. Ai ngờ đúng lúc đó, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn vọng tới từ phía xa ngoài cửa Thanh Vân biệt viện, trong giọng nói mang vài phần kinh ngạc, lại chứa cả ý căm hận mãnh liệt: "Tiểu tiện nhân, tại sao ngươi cũng đến nơi này!" Tuy mấy ngày gần đây người đến bái sơn đông đúc khiến cho trong Thanh Vân biệt viện hơi có vẻ huyên náo hơn, nhưng Thanh Vân môn đứng đầu nơi đây, tất cả mọi người đều cung kính cẩn trọng, chưa bao giờ có tiếng tranh cãi công khai giống như thế này, trong nhất thời Liễu Vân và các đệ tử Thanh Vân đều ngẩn người. Một lát sau, mọi người đều kéo nhau ra cửa, nhìn về hướng tiếng tranh cãi quát tháo kia vọng tới. Vương Tế Vũ cùng khẽ cau mày đi về hướng đó, ở phía sau lưng nàng, ban đầu sắc mặt Vương Tông Cảnh ngạc nhiên sau đó lại chuyển sang âm trầm, thanh âm kia tuy tương đối xa nhưng lại rõ ràng có lực, không giống với những người xung quanh, hắn nghe giọng nói này lại cảm thấy vài phần quen thuộc, nếu hắn nhớ không nhầm, sợ rằng tiếng quát mắng kia chính là của vị ngũ công tử Tô gia Tô Văn Khang, do Lư Dương Tô gia phái tới đây để chuẩn bị bái nhập Thanh Vân môn. Mà người bị Tô Văn Khang liên tục mắng chửi như thần căm quỷ hận kia là ai? Chẳng lẽ đúng là Tô Tiểu Liên bị mất tích ư? Lẽ nào là bóng dáng quen thuộc thoáng lướt qua ở Thanh Vân sơn môn mà mình thấy khi trước, thật sự đấy không phải nhìn nhầm sao? Suy nghĩ trong nội tâm Vương Tông Cảnh nhanh chóng xoay chuyển, dưới chân không khỏi vô thức bước nhanh hơn vài bước, đi thẳng về phía trước. Lúc này, người tập trung ở cửa Thanh Vân biệt viện đã ít hơn trước rất nhiều, nhưng bị một trần quát tháo ầm ĩ như vậy, đằng trước đã có một nhóm người tụ tập. Thời điểm Liễu Vân và mấy đệ tử Thanh Vân đi tới, đám đông đã vây kín lại khiến họ không thấy rõ được tình huống bên trong, chỉ có thể nghe được tiếng mắng chửi và vài âm thanh đánh đập nho nhỏ vọng từ trong ra. Trong lòng Vương Tông Cảnh chợt cảm thấy giận dữ, hắn bước nhanh rồi lách về phía trước, miệng thì nói lớn: "Tránh đường, tránh đường." Thân thể hắn cường tráng, sức lực cũng rất lớn, không tốn bao nhiêu công sức đã gạt được một lối đi, phía sau hắn, Vương Tế Vũ, Liễu Vân và mấy đệ tử Thanh Vân cũng đi sát theo. Lúc đi vào trong đám người, Vương Tông Cảnh nhìn kỹ, quả nhiên thấy trán vị ngũ công tử Tô gia kia nổi gân xanh, đang đánh chửi một tiểu cô nương ngã trên mặt đất ở phía đối diện. Đứng cạnh hắn là lục tiểu thư Tô gia Tô Văn Thanh, nàng cau mày, liên tục khuyên nhủ vị ca ca đang tức giận của mình, muốn kéo hắn lại. Trong khi đó những người Tô gia khác, kể cả hai vị lão giả và người trung niên đều tỏ vẻ hờ hững nhìn cảnh này, không hề có ý định khuyên can. Thân hình tiểu cô nương mới mười một tuổi kia hơi quen thuộc, bất chợt nàng ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ quật cường bi phẫn, hàm răng nhỏ cắn chặt lại, giờ phút này không có bùn đất che lấp khiến khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần hiện ra, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng vẫn thoáng thấy được tương lai sẽ là mỹ nhân hại nước hại dân, nàng chính là Tô Tiểu Liên ngày trước mất tích một cách thần bí ở bãi tha ma ngoài thành Lư Dương. Vương Tông Cảnh nhìn cảnh này, mắt thấy Tô Văn Khang chửi mắng hai câu xong lại giơ tay lên toan đánh tiếp, nhất thời cảm thấy cơn giận bùng phát, không kiềm được định giẫm chân tiến lên thì chợt nghe thấy trong đám người có tiếng thét lớn: "Dừng tay!" Một bóng người cao lớn vụt qua trước mắt mọi người, nháy mắt đã đứng trước người Tô Văn Khang, y tùy tiện đưa tay phải ra đỡ, mọi người lập tức thấy khuôn mặt Tô Văn Khang biến sắc, cánh tay vừa đánh xuống của hắn giống như bị lửa đốt, bắn ngược lại, hắn liền ôm tay nhảy về phía sau một bước. Vương Tông Cảnh ngạc nhiên ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy Vương Tế Vũ, Liễn Vân và đám đệ tử Thanh Vân ở xung quanh nhao nhao gọi: "Mục sư huynh." Ngưới tới chính là vị Mục Hoài Chính dáng người cao lớn mặt vuông mày rậm kia, giờ phút này trên khuôn mặt chữ điền mang thêm mấy phần tức giận, y nhìn Tô Tiểu Liên đang nằm dưới đất rồi lại đảo mắt nhìn Tô Văn Khang, lạnh lùng nói: "Ngươi là ngươi phương nào, sao dám cả gan lấy mạnh hiếp yếu ở núi Thanh Vân?" Vương Tông Cảnh lao lên phía trước một bước, ngồi xuống đỡ Tô Tiểu Liên dậy. Tô Tiểu Liên đang định quay đầu cảm tạ, bỗng nhìn rõ khuôn mặt Vương Tông Cảnh, thân thể nàng chấn động, nhất thời không nói lên lời, lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Là ngươi?" Vương Tông Cảnh vốn có nhiều chuyện trong lòng muốn hỏi nàng, nhưng hôm nay cũng không hỏi được, hắn đành cười khổ một tiếng rồi kéo nàng dậy, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ." Sau đó như vô tình như cố ý dùng thân thể che lấy nửa người Tô Tiểu Liên, ngăn nàng ở phía sau mình. Tô Tiểu Liên ở phía sau thoáng nhìn sang Vương Tông Cảnh, trong mắt chợt hiện một tia cảm kích xen lẫn mấy phần buồn sầu phức tạp khó hiểu, nhưng cuối cùng lại không nói thêm gì nữa. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang