[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 14 : Mất tích (Hạ)

Người đăng: Nại Hà

Ánh mắt của nữ tử áo xanh dừng trên người Vương Tông Cảnh ở bên cạnh một lát, sau đó nàng cười khúc khích mấy tiếng, cũng không trả lời lão nhân mà chỉ cười “hi hi” hỏi lại: “Ông cho rằng cháu là ông ư?” Lão nhân giận dữ định đáp lời thì bỗng nghe thấy tiếng Dã Cẩu đạo nhân vang lên ở bên cạnh: “Không sai, không sai!” Lời còn chưa dứt, thân hình Dã Cẩu đạo nhân nhoáng lên như chớp, trong nháy mắt hắn đã vọt tới bên cạnh nữ tử kia rồi tươi cười hớn hở, hỏi han vô cùng ân cần, rõ ràng là hết mực quan tâm nữ tử này, thái độ của hắn khác hẳn so với khi ở cùng lão nhân hạc cốt tiên phong kia, quả đúng là một trời một vực. Còn nữ tử xinh đẹp cũng mỉm cười hồn nhiên và đối xử với Dã Cẩu đạo nhân rất ôn hòa, nàng vui vẻ trò chuyện khiến cho lão nhân đang đứng một bên nghẹn họng cả buổi không thốt nên lời, chỉ đành thở phì phì rồi giương mắt lên nhìn. Vương Tông Cảnh lấy lại bình tĩnh, hắn bước tới hai bước và mở miệng hỏi nữ tử áo xanh kia: “Vị cô nương này… À không, tiền bối, xin hỏi vừa rồi ở trên núi người có gặp một tiểu cô nương khoảng tầm mười tuổi, vừa mới mất mẹ, khi nãy nàng có đi lên núi.” Nữ tử áo xanh hơi ngẩn ra, nàng nhíu mày suy tư một lúc rồi lắc đầu nói: “Không thấy, vừa nãy trong bãi tha ma trên núi không có người sống nào cả.” Vương Tông Cảnh giật nảy mình, thất thanh nói: “Cái gì?” ※※※ Đêm đã về khuya, mây đen như mực, tường thành Lư Dương cao lớn phía xa xa bây giờ chỉ còn là một cái bóng mơ hồ đứng sừng sững trong bóng tối. Dưới chân ngọn núi nhỏ không tên, lão nhân, Dã Cẩu đạo nhân và nữ tử áo xanh đến sau đều đứng dưới chân núi chờ đợi điều gì đó. Nhìn lại trong ba người thì chỉ có mình Dã Cẩu đạo nhân là có vẻ hơi gấp gáp, thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh núi, còn lão nhân và nữ tử áo xanh vẫn vô cùng nhẫn nại, sắc mặt bình thản nhỏ giọng trò chuyện với nhau, cùng lẳng lặng chờ đợi. Qua một hồi lâu, trên sườn núi nhỏ chợt xuất hiện một bóng người, Vương Tông Cảnh mang vẻ mặt đầy nghi hoặc và thất vọng chầm chậm đi xuống. Lão nhân kia mỉm cười nói: “Thế nào, đã tìm được chưa hả?” Vương Tông Cảnh im lặng lắc đầu, hắn chần chừ một chút rồi nói: “Người sống thì không thấy, nhưng nếu nói xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị âm linh làm hại thì ta đã lần tìm khắp cả ngọn núi vẫn không tìm thấy thi thể, vậy là thế nào, tại sao lại không thấy đâu như thế?” Nữ tử kia và lão nhân liếc mắt nhìn nhau, lão khẽ lắc đầu, nữ tử áo xanh nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú, dường như có vẻ không cam tâm nhưng rốt cuộc vẫn im lặng chẳng nói thêm gì. Lúc này Dã Cẩu đạo nhân vốn trầm mặc từ đầu đến giờ bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: “Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với tiểu cô nương kia, ta thấy ngươi và nàng ta không giống họ hàng thân thích chút nào cả.” Vương Tông Cảnh há miệng định nói điều gì đó nhưng chợt ngậm miệng lại, hắn bỗng nhiên phát hiện ra bản thân mình đâu có quan hệ gì đáng kể với Tô Tiểu Liên kia, bạn bè không, họ hàng cũng không, ngoài trừ cái tên nàng ra thì hắn hoàn toàn chẳng biết gì về vị tiểu cô nương số khổ này. Hắn vừa mê mang vừa ngạc nhiên rồi cười khổ một tiếng nói: “Chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.” “Hả?” Nữ tử áo xanh nhìn kỹ Vương Tông Cảnh một lượt rồi gật đầu nói: “Không thể tưởng tượng được tiểu ca ngươi lại là người tốt.” Vương Tông Cảnh cười mỉa mấy tiếng, ánh mắt vô ý rơi xuống chiếc Diệt Linh tháp kia, giờ đây pháp bảo này được nâng niu cẩn thận trên tay Dã Cẩu đạo nhân ở bên cạnh nữ tử áo xanh, hiển nhiên là hắn ra sức giành lấy công việc khổ cực này rồi. Lúc đó nội tâm Vương Tông Cảnh khẽ động, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt hắn thoáng hiện vẻ khó coi, hắn do dự một chút rồi cất lời với nữ tử áo xanh: “Tiền bối…” Nữ tử áo xanh khoát tay áo, tức giận nói: “Đừng gọi ta là tiền bối, ta đã già đâu. Tên ta là Tiểu Hoàn, vị đạo trưởng này đạo hiệu là Dã Cẩu, còn lão nhân kia là ông nội ta tên là Chu Nhất Tiên, ngươi cứ gọi thẳng tên chúng ta là được.” “Ồ… Tiểu Hoàn tiền bối, à không, Tiểu Hoàn cô nương, xin thỉnh giáo người một chuyện… Vừa rồi tại bãi tha ma trên núi cô nương dùng Diệt Linh Tháp thu phục quỷ mặt xanh, còn giết chết không ít yêu linh quỷ hồn. Tôi nghe nói người chết sẽ biến thành quỷ, quỷ cũng có vài phần linh trí đấy, không biết…” “Ngươi nhầm rồi.” Tiểu Hoàn lắc đầu, ngắt lời hắn rồi nói: “Đó là do người đời bị che mắt nên không hiểu được sự thật của Quỷ đạo. Linh hồn người chết biến thành quỷ nhưng mà tám chín phần mười sẽ giữ được một chút ký ức và linh trí ở khoảng thời gian rất ngắn ban đầu, sau đó lại rơi vào hỗn độn mê man không biết gì cả. Trên thế gian này, quỷ vật chỉ có linh trí trong ba trường hợp: thứ nhất, người vừa mới chết hóa thành quỷ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, thứ hai là khi chết mang chấp niệm rất lớn hoặc gặp cơ duyên xảo mà trở thành quỷ hùng một phương nên có linh trí, nhưng loại quỷ vật này rất ít, hơn nữa trong một phạm vi nhất định chỉ tồn tại một quỷ hùng, giống như trên bãi tha ma kia cũng có mỗi một con quỷ mặt xanh, còn lại đều là âm linh quỷ vật bị nó khống chế đi làm chuyện ác, bọn chúng chỉ là những con rối bỏ đi không hề có linh trí mà thôi.” Lần đầu tiên Vương Tông Cảnh nghe thấy chuyện lạ như vậy, chợt cảm thấy như được mở rộng tầm mắt, hắn nhịn không được bèn hỏi: “Vậy còn loại thứ ba?” Tiểu Hoàn mỉm cười đáp: “Loại thứ ba lại càng khó gặp, trên đời có vài loại thần vật pháp bảo cực kỳ hiếm thấy, có khả năng nhiếp hồn đoạt phách, đem hồn phách người chết tụ lại không bị tan biến, như vậy có lẽ còn có mấy phần hy vọng. Có điều chuyện này quá kỳ dị, hơn nữa lại vô cùng huyền ảo, cho dù ngẫu nhiên hình thành thì cũng sẽ phạm vào Thiên đạo, điều này với người sống còn tốt chứ nếu người chết thành ra vậy thì cũng chưa chắc đã là việc hay…” Càng nói về sau sắc mặt Tiểu Hoàn càng trở nên nghiêm trọng, ánh mắt hơi lơ đãng, không biết đang nhớ tới chuyện gì, thanh âm cứ nhỏ dần đi, trên khuôn mặt nàng lại hiện vẻ hoài niệm xa xưa. Ở bên cạnh, Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo Nhân đồng thời nhướng mày lên. Vương Tông Cảnh nghe không hiểu lắm nhưng những chuyện này cũng chẳng phải điều hắn muốn hỏi, hắn lập tức ho khan vài tiếng, nói: “Vậy vừa rồi… Lúc cô nương thi triển đạo pháp có phát hiện trên đỉnh núi có một… hai… con quỷ mới không…” Tiểu Hoàn khẽ giật mình, sau đó chợt hiểu ra, nàng nhịn không được mà lắc đầu bật cười nói: “Không thấy, ngươi yên tâm đi. Kỳ thật ta nghĩ vị tiểu cô nương bèo nước gặp nhau của người chắc hẳn là không có trên đỉnh núi rồi, có lẽ nàng đã được người khác cứu đi không chừng.” Vương Tông Cảnh ngây người ra hồi lâu, cuối cùng đành phải chấp nhận cách giải thích chẳng mấy thuyết phục này. Hắn và Tô Tiểu Liên vốn không quen không biết, hiện giờ cùng lắm cũng chỉ là bèo nước vô tình gặp nhau trong giang hồ, đương nhiên sẽ khó có thể nảy sinh nhiều cảm giác kỳ lạ được. Dẫu sao cũng kệ như vậy đi, coi như trong lòng đã rõ ràng ra rồi. Vương Tông Cảnh khẽ thở dài một tiếng và cảm ơn đám người Tiểu Hoàn, chuẩn bị từ biệt bọn họ để tiếp tục đi lên phía bắc. Phía bên kia, Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn có ấn tượng không tệ với thiếu niên cường tráng này, khi chia tay Chu Nhất Tiên còn nói đùa với Vương Tông Cảnh vài câu, nhờ mấy lời đó Vương Tông Cảnh cũng biết được đám người bọn họ hình như có ý định xuôi về phía nam, hắn liền mở miệng nhắc nhở: “Nếu mọi người đi về phía nam thì phải cẩn thận đó, chỗ ấy gần với Thập Vạn Đại Sơn, những năm gần đây thường xuyên có yêu thú hung ác ở trong núi xông ra tấn công con người đấy.” Tiểu Hoàn mỉm cười nói: “Không ngại gì, chúng ta có một bảo tiêu rất lợi hại.” Nói xong, nàng quay sang mỉm cười với Dã Cẩu đạo nhân, Dã Cẩu đạo nhân thấy vậy liền “hừ” một tiếng, tiếp đó hắn ưỡn ngực hóp bụng, trông bộ dạng cực kỳ hung hăng uy mãnh. Chu Nhất Tiên liếc mắt nhìn Dã Cẩu đạo nhân rồi thuận miệng hỏi Vương Tông Cảnh: “Vậy ngươi muốn đi đâu vậy?” “Thanh Vân Sơn.” “Hả?” Ba người đứng bên kia bỗng nhiên đồng thời há hốc miệng, thanh âm mang vẻ hơi kinh ngạc. Một lát sau, trên mặt bọn họ đều phảng phất vẻ kì dị khôn tả, Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu thì không nói đến rồi, thế nhưng ngay cả khuôn mặt Tiểu Hoàn cô nương cũng hiện vẻ ngơ ngẩn khó diễn tả được. Lúc lâu sau, nàng mới khẽ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi cũng đến tham gia hội thi Thanh Vân sao?” Vương Tông Cảnh gật đầu nói: “Vâng.” Tiểu Hoàn trầm mặc một hồi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần bỗng nhiên nổi lên sắc hồng nhàn nhạt, nàng thấp giọng nói: “Nếu như, nếu như tương lai ngươi may mắn vào được Thanh Vân môn, xin ngươi lưu tâm tìm giúp ta một người và nói với y rằng: Tiểu Hoàn vẫn còn nhớ tới y. Người đó họ Trương, tên là…” “E hèm!” Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan cắt ngang lời Tiểu Hoàn đang nói. Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại thì thấy Chu Nhất Tiên vẻ mặt khó coi đứng một bên, mà chẳng hiểu tại sao sắc mặt Dã Cẩu đạo nhân đứng bên kia cũng đen kịt như đáy nồi. Tiểu Hoàn lại trầm mặc, lát sau nàng than nhẹ một tiếng rồi khẽ lắc đầu, giống như đang cười khổ vậy, vừa như tự giễu lại vừa mang vẻ cô đơn hiu quạnh, nàng quay đầu đi: “Mà thôi, thôi vậy, cũng chỉ là tự mình đa tình…” Gió đêm mát lạnh khiến cho xiêm áo nàng khẽ bay bay, bóng người lặng lẽ rời xa. Chu Nhất Tiên trừng mắt nhìn Vương Tông Cảnh nhưng cũng không nói thêm gì mà quay đầu bước theo Tiểu Hoàn. Vương Tông Cảnh đang hồ đồ không rõ thì bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, hóa ra Dã Cẩu đạo nhân đã lấn người tới gần, khuôn mặt hắn hiện vẻ hung tợn giận dữ nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh, cũng không biết là do chán ghét Vương Tông Cảnh hay vì chán ghét một người khác, hắn nghiến răng rít lên: “Tiểu tử thối, chớ có nhiều chuyện… Bằng không ông đây sẽ xông lên Thanh Vân Sơn làm thịt ngươi, chặt ngươi ra làm tám mảnh đấy.” Vương Tông Cảnh nhất thời ngạc nhiên, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Dã Cẩu Đạo Nhân đã quay người rời đi. Lúc ấy, Chu Nhất Tiên ở phía trước nhíu nhíu lông mày lại, lão vừa đi một bên vừa giễu cợt Dã Cẩu đạo nhân: “Ngươi cái tên này chỉ dám giương oai sau lưng mà thôi, nếu quả thật gặp người kia, đứng trước mặt hắn thì ngươi chả sợ vỡ mật ra đấy.” “Phì!” Dã Cẩu đạo nhân tức giận phun về phía Chu Nhất Tiên, hắn cười lạnh nói: “Ông cũng chỉ biết ngồi đó mà châm chọc chứ có biết người kia là ai không? Ông nói xem, gã họ Trương kia tay cầm Tru Tiên Kiếm năm đó, thiên hạ này có mấy người đứng trước mặt hắn mà không kinh sợ?” Chu Nhất Tiên ngẩn người ra, đưa tay gãi gãi mái tóc bạc trên đầu, một lúc lâu sau lão cười khổ nói: “Lời ngươi vừa nói hình như đúng là thế thật..." “Hừ!” Dã Cẩu đạo nhân hừ lạnh một tiếng nhưng không hề vui vẻ vì đấu võ mồm thắng được lão nhân kia, trái lại tâm tình hắn dường như càng lúc càng nặng nề, hắn lao như bay, chạy thẳng một mạch đuổi theo hướng Tiểu Hoàn vừa đi. Chỉ còn Vương Tông Cảnh vẫn đứng nguyên tại chỗ như đang suy nghĩ gì, trên mặt hiên vẻ mê man, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trên núi Thanh Vân, một nam nhân họ Trương…” “Đó là ai vậy?” ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang