[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 13 : Đoán mệnh (Hạ)

Người đăng: Nại Hà

Một chiếc xe bò cũ nát, lão nhân gầy yếu hơn năm mươi tuổi đang đẩy xe trên đường, dọc đường mọi người đều tỏ vẻ chán ghét rồi nhao nhao tránh ra xa. Ánh mắt Vương Tông Cảnh lướt qua, cũng không hề dừng lại trên chiếc xe bò hỏng nát mà lập tức nhìn về phía sau lão nhân dơ bẩn kia, đi theo lão ta là một tiểu cô nương, sắc mặt nàng thẫn thờ ngây dại, hai mắt hơi sưng đỏ. Vương Tông Cảnh chợt giật mình nhận ra tiểu cô nương này chính là cô gái đáng thương vừa mới mất mẫu thân và bị đuổi khỏi Tô gia, không hiểu tại sao nàng lại đi theo lão nhân này, trong lòng Vương Tông Cảnh xoay chuyển suy nghĩ rồi rất nhanh liền nhớ tới một chuyện, hắn nhìn kỹ xung quanh và phía sau tiểu cô nương, tất cả đều rất bình thường, dường như chẳng có gì khác lạ. Dù là như thế Vương Tông Cảnh vẫn đợi một lúc lâu, mãi cho đến khi ông lão kia dẫn tiểu cô nương đi xa thì rốt cuộc mới xác nhận Thanh Tùng đạo nhân không đi theo sau cô bé, lúc bấy giờ hắn mới đi ra và đuổi theo hướng tiểu cô nương kia rời đi. Chiếc xe bò kia chạy không chậm nhưng một lão già và một cô bé thì cũng chẳng đi nhanh được là bao, lại thêm cước bộ của Vương Tông Cảnh mạnh mẽ nên chỉ một lát sau hắn đã đuổi đến nơi. Nhìn thoáng qua đám người xung quanh, Vương Tông Cảnh lặng lẽ đi đến sau lưng tiểu cô nương kia rồi vỗ nhẹ lên vai nàng một cái. Tiểu cô nương giật mình quay đầu nhìn lại, ban đầu nàng hơi sửng sốt nhưng ngay lập tức nhận ra Vương Tông Cảnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ vui mừng, nói: “A…, là huynh…” Vương Tông Cảnh gật nhẹ, nói: “Muội muốn đi đâu, tại sao lại đi theo lão nhân này?” Trên mặt tiểu cô nương thoáng hiện một tia đau xót, nàng đưa tay chỉ cái xe bò ở phía trước, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Mẫu thân của muội ở trên xe.” Vương Tông Cảnh ngẩn ra, hắn quay đầu lại nhìn cái xe bò thì thấy quả đúng là trên chiếc xe bò cũ nát có một cuộn chiếu, chắc có lẽ dùng để bọc lấy thi thể của mẫu thân tiểu cô nương. Sau một hồi sửng sốt, hắn lại hỏi thăm thêm vài câu thì mới biết lão nhân gầy gò dơ bẩn này chính là người nhặt xác trong thành Lư Dương, lão chuyên nhặt những thi thể không có người nhận rồi đưa ra ngoại thành chôn cất. Từ trước tới nay những người làm việc này đều bị người ta khinh thường và cho là kẻ xúi quẩy hèn kém, bởi thế nên vừa rồi mọi người trên đường khi thấy cái xe bò này đều vội vàng tránh xa. Khóe mắt tiểu cô nương rưng rưng lệ nhưng nàng vẫn cắn chặt răng cố gắng không bật khóc, qua một hồi lâu sau nàng mới thấp giọng nói: “Muội không có tiền an táng mẫu thân, ngay cả một chiếc quan tài cũng không mua được, người này nói không thể chờ thêm nữa, nếu thi thể đặt ở trong thành mà không được chôn cất … sẽ có mùi thối rữa, hơn nữa còn có thể gây ra ôn dịch.” Vương Tông Cảnh im lặng, trong lòng muốn an ủi nàng vài câu nhưng lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nhìn nàng, trước ánh mắt của Vương Tông Cảnh, bờ môi tiểu cô nương khẽ run run, cuối cùng hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn có phần nhem nhuốc để lại hai ngấn lệ trắng. Đúng lúc này, lão nhân gầy gò phía trước quay đầu hướng về chỗ này gọi to: “Nhanh lên, nhanh lên, bây giờ không còn sớm, nếu đợi lát nữa trời tối cổng thành đóng lại thì không thể vào được nữa đâu.” Nội tâm Vương Tông Cảnh khẽ rùng lên, suýt chút nữa thì quên mất thời gian đóng cổng thành, sau khi suy nghĩ một chút hắn liền quyết định theo hai người này đi về hướng cổng thành Bắc, đồng thời cẩn thận hỏi tiểu cô nương kia: “Ừm, tiểu cô nương, ta có chuyện này…” Tiểu cô nương đưa tay lên lau mặt, hít sâu một hơi, việc lau nước mắt cũng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn lại bám đầy bụi bẩn, nàng khẽ nói: “Muội là Tô Tiểu Liên.” Vương Tông Cảnh dừng lại rồi nói: “Tiểu Liên cô nương, ta có chuyện muốn hỏi muội một chút, lúc nãy, ừm, là khi ở trong ngõ không phải bỗng nhiên xuất hiện một lão đạo sĩ cao lớn sao, hắn đã đi đâu rồi?” Tô Tiểu Liên đưa mắt nhìn lão nhân phía trước, nói: “Người đó hả, đã chết rồi.” Vương Tông Cảnh giật mình, ngạc nhiên nói: “Cái gì?” Tô Tiểu Liên nói: “Sau khi huynh đi không bao lâu thì lão đạo sĩ kia bỗng nhiên ngã xuống đất, toàn thân run rẩy một hồi rồi không động đậy nữa. Sau đó ông ấy”, nàng chỉ người nhặt xác, nhỏ giọng nói: “Chính ông ấy tới mang người đi, lúc đầu ông ta định mang cả mẫu thân muội đi nhưng muội không cho, cầu xin mãi ông ấy mới đồng ý rời đến lúc mặt trời xuống núi, sau đó liền đưa lão đạo sĩ kia đi trước.” Vương Tông Cảnh ngỡ ngàng, nhớ lại ngày đó, trong mắt hắn Thương Tùng đạo trưởng mặc dù làm cho người khác phải sợ hãi nhưng một thân bản lĩnh đó bình sinh vô cùng hiếm thấy, chỉ có Lâm Kinh Vũ mới có thể đặt ngang hàng, dù nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được một nhân vật khó lường đến thế lại chết như vậy sao? Trong lòng hắn thật sự không thể tin nổi, nhưng nhìn biểu tình Tô Tiểu Liên khi nói lại chẳng có chút giả dối nào, do dự một lúc thì hắn cũng bỏ qua rồi đi đến bên cạnh người nhặt xác, thấp giọng hỏi ông ta vài câu. Chẳng biết có phải vì nghề nghiệp thấp kém hay không mà tính tình người nhặt xác rất cổ quái, lão luôn tỏ vẻ xa cách với Vương Tông Cảnh, qua một lúc lâu, áng chừng sắp đến lúc ra cổng thành lão ta mới bực mình mà nói vài câu đáp lại Vương Tông Cảnh, ngược lại cũng thừa nhận có chuyện kia, điều trùng hợp là khu ngoại thành mà lão đem thi thể Thương Tùng đạo nhân đến cũng chính là nơi sẽ đưa mẫu thân Tô Tiểu Liên đến trong chuyến này, thực ra, nơi đó cũng như vùng phụ cận thành Lư Dương, người người đều biết, người người đều ghét. Bãi tha ma *** Ra khỏi cổng thành, mắt thấy mây đen đang dần giăng kín bầu trời, sắc trời trở nên xám xịt như sắp đổ mưa, khuôn mặt người nhặt xác lại càng thêm khó coi, lão quay đầu quát một tiếng, chiếc xe bò liền chạy nhanh hơn trước rõ ràng, rồi lão ta lại lẩm bẩm trong miệng: “Chết tiệt, mau đi nhanh lên, đừng để đến khi trời tối, cái nơi quỷ quái kia…A…phì phì!” Liên tục “phì phì” vài tiếng, người nhặt xác không ngừng lẩm bẩm đồng thời bước nhanh về phía trước, còn Vương Tông Cảnh thì đi bên cạnh Tô Tiểu Liên, theo lý mà nói sau khi ra khỏi thành hắn sẽ tiếp tục lên phía Bắc, như vậy việc của hắn cũng không bị trễ nải, nhưng hiện tại trong lòng hắn đang vô cùng nghi hoặc, thực sự khó mà tin được một nhân vật lợi hại như Thương Tùng đạo nhân lại chết ở đây một cách kỳ lạ như vậy. Có lẽ nên đến đó nhìn kỹ một chút xem thế nào? Sau này đến Thanh Vân Sơn nếu gặp lại vị tiền bối Lâm Kinh Vũ kia còn có thể nói rằng hắn đã cố gắng hết sức tìm Thương Tùng, chứ làm sao có thể nói một câu “chết rồi”. Trong lòng hắn hơi do dự, đôi chân không kiềm được mà bước theo Tô Tiểu Liên, Tô Tiểu Liên im lặng nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích nhưng cũng không nói gì thêm mà cứ trầm mặc đi tiếp như vậy. Bãi tha ma nằm trên đỉnh một ngọn núi nhỏ cách thành Lư Dương bốn dặm về phía Tây Bắc, cả đường đi người nhặt xác đều vội vã, thỉnh thoảng lão ta lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời và tỏ vẻ lo lắng. Đi được một lúc, trời càng tối, gió thổi càng mạnh, thấp thoáng nhìn thấy đỉnh núi nhỏ tựa lưng vào một chân núi khác, từ xa nhìn lại thấy trên núi có nhiều đá ít cây, cỏ dại um tùm, một con đường mòn uốn lượn chạy dọc theo chân núi, mấy gốc cây già cỗi chỉ còn cành khô trơ trọi mang lại cảm giác hoang vắng, trong gió thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thê lương, chợt có bóng đen lướt qua phía trên, thì ra là một con quạ đen cất tiếng kêu “quạ..ạ…ạ…”thảm thiết giữa đất trời hoang vu, núi rừng vắng vẻ. Tiếng gió thổi vi vu, không gian lạnh lẽo cô quạnh, thân thể Tô Tiểu Liên khẽ run run, sắc mặt nàng trắng bệch. Khi đến gần ngọn núi nhỏ, xunh quanh ba người đã không thấy bóng dáng một ai, Vương Tông Cảnh hơi hối hận vì đã đến đây, nhìn kỹ lại khắp ngọn núi, trong bụi cỏ dại đặt ngổn ngang những quan tài đá, giữa sắc trời u ám thế này quả thực có phần dọa người. “Mau, mau lên”, sắc mặt người nhặt xác vô cùng khó coi, không biết lão đang nghĩ gì mà ra sức thúc giục, “Mau chôn cho sớm đi, hôm nay ta bị hồ đồ hay sao mà lại đồng ý với tiểu nha đầu nhà ngươi!” Nói rồi hắn bước vội đến cạnh xe bò, từ trong xe lấy ra một cái xẻng và một cái búa ngắn, xem ra đây chính là dụng cụ của hắn. Tô Tiểu Liên đứng nhìn ở đằng sau, khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng ít đi màu huyết sắc, ngay cả thân thể cũng run rẩy mấy cái rồi nàng cắn răng tự lẩm bẩm một mình. Thanh âm ấy trầm thấp mà khổ sở, may là tai Vương Tông Cảnh rất thính nên đã nghe rõ ràng được vài câu, chính là Tô Tiểu Liên lặp đi lặp lại mấy lời “con gái bất hiếu, đến cả quan tài cho mẫu thân cũng không có” với mẫu thân mình, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng đau lòng và xót xa. Vương Tông Cảnh nhíu mày, đang định nói vài câu an ủi nàng thì đột nhiên cảm giác có điều gì đó, hắn vội quay đầu nhìn lại liền thấy cạnh một gốc cây già cách đó không xa có hai người bước ra, bọn họ đồng thời thốt lên một tiếng “Ồ” đầy kinh ngạc. “Lại là ngươi!” Hai người bên kia chính là lão đạo sĩ và đạo nhân mặt chó muốn xem bói cho hắn ở trong thành Lư Dương, lão nhân kia vẫn cầm lá cờ vải Tiên Nhân Chỉ Lộ trong tay như trước, phong thái phiêu nhiên rất dễ nhận ra. Cùng lúc ấy, lão đạo sĩ cũng nhìn thấy Vương Tông Cảnh đứng ở đây, lão không khỏi ngạc nhiên nói: “Sao lại là ngươi, ngươi tới bãi tha ma này làm cái gì?” Vương Tông Cảnh lặng im chốc lát, thầm nghĩ việc mình ở đây đến chính bản thân cũng còn cảm thấy mơ hồ không rõ, nhưng không đợi hắn mở miệng trả lời, lão giả bên kia đã nở một nụ cười, nói: “Tiểu ca, ta và ngươi cũng xem như có duyên, lão phu khuyên ngươi đừng đi tiếp nữa. Nơi này âm khí rất nặng, địa thế cuối âm mạch, lại thêm quẻ âm sát là tam âm hội tụ, rất dễ tạo ra âm linh ma quỷ, ta thấy ngươi cũng không phải người tu đạo, tốt nhất đừng có lên nữa. Lỡ đâu vận khí không tốt thì chỉ có uổng mạng.” Nói xong, lão ta đi về phía xa để lại Vương Tông Cảnh và ba người khác, mà đạo nhân mặt chó kia không biết tại sao lại có vẻ bối rối, hắn đuổi theo tóm lấy tay áo lão nhân đó, nói: “Cái gì, rõ ràng là nơi nguy hiểm như vậy sao ngươi còn để nàng đi lên đó một mình?” Lão nhân liếc mắt nhìn hắn rồi tức giận nói: “Ít nói nhảm đi, nếu có thể ngăn được nó thì sao ta lại không ngăn.” Nói xong lão ta lắc đầu liên tục ra vẻ vô cùng đau lòng, thở dài, “Ngươi nói xem thế này là chuyện gì, rõ ràng là thân nữ nhi, thiên hạ có bao nhiêu quang minh đại đạo thì không học, vậy mà bị người ta dụ dỗ cứ khăng khăng học cái loại Quỷ đạo kỳ quái vớ vẩn kia, kết quả là chỉ thích chui vào mấy chỗ có âm hồn ma quỷ, thật là… Sau này biết làm thế nào đây!” Nói xong lão ta lại thở dài liên tục, trên mặt vẫn tỏ vẻ không cam lòng, có điều đạo nhân mặt chó ở bên cạnh rõ ràng chẳng có chút bực tức nào với lão ta, hắn quay sang trông ra xa xa, nhìn về phía sườn núi đang dần chìm trong đêm tối kia, khuôn mặt xấu xí như hung thần ác sát không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang