[Dịch] Tru Tiên 2
Chương 8 : Bạn bè (Hạ)
Người đăng: Nại Hà
.
Ở hành lang dài bên ngoài đình viện, quần áo trên người Nam Sơn đã thêm vài dấu chân, cả người hắn nằm sõng soài trên mặt đất, rên rỉ lên từng tiếng kêu đau đớn như một con lợn nhỏ bị hành hạ dần co quắp thân mình lại. Đám thiếu niên vây xung quanh tỏ ra vui sướng khi người gặp họa, Vương Tông Đức nghe thấy vậy lại càng thêm đắc ý, đồng thời nhìn Nam Sơn bằng ánh mắt căm ghét hơn, giọng hận thù nói:
"Ông đã sớm nhìn ra con lợn béo nhà ngươi không thành thật rồi, sao nào, tiểu tử thối kia vừa về, ngươi đã muốn đến bám đít sao?"
Nam Sơn giãy giụa trên mặt đất một cái, cố gắng ngẩng đầu lên cười khổ, đáp: ''Đức thiếu gia, cậu hiểu lầm rồi, hôm nay là cha ta bảo ta mang chút đồ cho Cảnh thiếu gia, không có…"
"Cảnh thiếu gia cái đầu ngươi!" Tiếp ngay sau tiếng quát là một chiếc giày đen tuyền, đế giày đập "bịch" lên mặt tên mập, do bất ngờ chưa kịp chuẩn bị nên hắn không né tránh được cú đá thẳng vào mặt này, cả người bị văng ra sau đồng thời mồm miệng rớm máu, bộ dáng vô cùng thê thảm.
"Hiện giờ trong nhà này chỉ có Đức thiếu gia, Cảnh thiếu gia cái gì, trong lòng ngươi thật sự vẫn còn muốn dựa dẫm vào hắn, sau này muốn cùng hắn chống đối ta có phải không?"
Nam Sơn nghe vậy càng hoảng sợ, chẳng thèm quan tâm đến đau đớn trên mặt mà liên tục lắc đầu, nói: “Tuyệt đối không phải vậy, tuyệt đối không phải vậy đâu…"
Vương Tông Đức “phì” một tiếng, hung tợn quát: "Câm miệng, nói những lời này nghĩ ta dễ bị lừa lắm phải không? Xem ra ngươi nhớ ăn không nhớ đánh rồi, hôm nay nhất định phải dạy dỗ ngươi cẩn thận một phen!”
Mấy thiếu niên bên cạnh đó cùng cười rộ lên, sau đó nhao nhao sắn tay sắn áo, nhìn bộ dáng quen thuộc như vậy xem ra tình huống thế này không phải diễn ra lần một lần hai. Vương Tông Đức lại càng hưng phấn thêm, hắn nhe răng cười hung ác, bước dẫn đầu đi về phía tên mập, tiếp đó nhấc chân đạp thẳng về phía mặt Nam Sơn.
Trong lòng Nam Sơn đã thật sự sợ hãi, tình hình hôm nay khác hẳn với lúc trước, Vương Tông Đức đá những cú vô cùng hiểm ác, xung quanh đông người như vậy nhưng toàn là lâu la của hắn cả, ngày thường bọn chúng đều theo hắn đi bắt nạt người khác, cho dù mình có phản kháng thì cũng tuyệt đối không phải đối thủ nên đành cắn răng ôm lấy đầu co rúm người lại, mặc cho bọn chúng đánh chửi, hy vọng bọn chúng đánh mệt rồi sẽ tha cho bản thân một mạng.
Có điều lúc hắn đang nhắm mắt cắn răng chuẩn bị chịu đựng đau khổ thì những tiếng cười khinh miệt xung quanh bỗng im bặt lại, mà một cước sắp bay đến của Vương Tông Đức cũng không thấy đá lên người hắn. Nam Sơn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức giật mình, chỉ thấy ở bên cạnh xuất hiện một thân ảnh cao lớn chính là Vương Tông Cảnh, giờ phút này tay phải của Vương Tông Cảnh đang tóm chặt lấy cái chân đó của Vương Tông Đức và lạnh lùng nhìn hắn.
Vương Tông Đức cảm thấy bàn chân mình như bị một chiếc kìm sắt kẹp chặt lấy vô cùng đau nhức, đồng thời chẳng hiểu tại sao đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của Vương Tông Cảnh lại trông giống như một con dã thú hung ác làm cho hắn không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Đám thiếu niên Vương gia ở bên cạnh cũng đều sững sờ, nhất thời không dám nói lời nào.
Một lúc sau Vương Tông Đức mới kịp phản ứng, hơn nữa nổi giận bừng bừng chỉ thẳng vào Vương Tông Cảnh mắng: "Ngươi cút ngay cho ta.”
Vương Tông Cảnh lạnh lùng nhìn hắn một cái, hơi nhấc tay lên rồi buông lỏng ra. Vương Tông Đức bỗng cảm thấy có luồng sức mạnh ập tới, một chân đứng trụ khó giữ thân thể thăng bằng được, hắn lảo đảo lui về sau mấy bước, cuối cùng cũng không đứng vững được mà vẫn phải tiếp đất bằng mông. Chuyện này thật quá mất mặt, Vương Tông Đức tức giận đến độ đỏ bừng cả mặt, hắn vội nhổm người dậy, nhìn thấy bên kia Vương Tông Cảnh đã đỡ Nam Sơn đứng lên, vẻ mặt tên mập phức tạp, ấp úng mãi không biết nên nói gì cho phải.
"Ngươi muốn chết phải không?" Vương Tông Đức hung tợn nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh, lửa giận trong lòng vụt trào dâng khiến cho đôi mắt hắn hơi đỏ lên. Thực ra chuyện đánh nhau lúc nhỏ cũng không phải là thâm thù gì, cùng lắm Vương Tông Đức cũng chỉ nhìn hai người bọn họ không vừa mắt thôi. Chẳng qua bây giờ tuổi tác cũng đã lớn thêm, đặc biệt là trong hai năm qua chi thứ tư quật khởi, hắn quen hô phong hoán vũ, diễu võ dương oai với đám trẻ con rồi, hiện nay đột nhiên bị làm cho như vậy mà lại còn là tên đối thủ luôn áp chế mình năm xưa là Vương Tông Cảnh gây ra nữa, cho nên dù trong lòng hay ngoài mặt đều chịu không nổi.
Nam Sơn nhìn thấy bộ dáng của Vương Tông Đức trong lòng thầm kêu không ổn, vừa định nghĩ cách ngăn cản thì Vương Tông Đức đã bất chấp tất cả lao lên vung nắm đấm thẳng vào mặt Vương Tông Cảnh, hiện giờ Vương Tông Cảnh đã cao hơn hắn nửa cái đầu nhưng Vương Tông Đức không có chút sợ hãi nào, trái lại miệng còn căm hận nói: “Ta đánh chết cái tên không cha không mẹ nhà ngươi.”
Đồng tử Vương Tông Cảnh hơi co lại, hắn nghiêng người tránh thoát được nắm đấm này đồng thời tung ra một cước vào dưới đũng quần Vương Tông Đức, nhưng mà sức mạnh của cú đá này so với lúc trước Vương Tông Đức dành cho Nam Sơn cách nhau cả trời cả vực. Một cước đạp tới khiến cả người Vương Tông Đức bay vọt ra ngoài, kèm theo tiếng kêu vô cùng thảm thiết. Tiếp đó một âm thanh "phanh" lớn vang lên, thân thể hắn văng vào bức tường trắng bên cạnh rồi mất đà rơi xuống, đè nát cả một mảnh hoa cỏ, trông bộ dáng Vương Tông Đức chật vật không chịu nổi, trong miệng còn liên tục rên rỉ, vẻ mặt nhe răng trợn mắt, xem chừng rất đau đớn.
Tất cả đám thiếu niên xung quanh, kể cả tên mập Nam Sơn cũng đều há hốc mồm, không nói nổi một lời, cứ như vậy đứng ngơ ngác nhìn Vương Tông Đức ngã trên mặt đất mãi vẫn chưa đứng lên.
"Hừ!" Vương Tông Cảnh hừ lạnh một tiếng, khó chịu nhìn lướt qua hắn rồi quay đầu nói với Nam Sơn: "Chúng ta đi."
Nam Sơn bất giác nói đồng ý, song chân vừa bước đi thì chợt hơi chột dạ quay đầu nhìn xung quanh, có hai tên thiếu niên cũng kịp phản ứng, vẻ mặt hung ác muốn xông lên. Vương Tông Cảnh nhìn liếc qua bọn chúng, ánh mắt lạnh nhạt nhưng mang luồng khí thế vô hình như loài dã thú hung ác nhất thời trấn nhiếp cả đám thiếu niên, không có một tên nào dám manh động.
Vương Tông Cảnh cũng chẳng thèm để ý đến bọn chúng mà đi tới kéo tên mập, nói: "Đi thôi."
Nam Sơn đành phải theo sát hắn nhưng trong lòng thì kêu khổ không thôi, có điều hai người còn chưa đi được bao xa thì phía sau chợt vọng đến một tiếng nổ, thấp thoáng có luồng sóng nhiệt truyền tới.
Vương Tông Cảnh và Nam Sơn đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Vương Tông Đức đầy căm ghét như hận không thể ăn sống bọn họ vậy, hắn đã bò dậy từ mặt đất song thân mình vẫn còn hơi lảo đảo, hiển nhiên vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cú đá kia. Nhưng mà tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên tay phải hắn, nơi đó kẹp một tấm phù màu vàng đang dùng niệm lực để phát động. Có ngọn lửa bùng vụt lên từ tấm phù màu vàng, phát ra những tiếng nổ lớn rồi tạo thành một quả cầu lửa, hơn nữa càng lúc nó càng lớn thêm.
Khuôn mặt béo tròn của Nam Sơn bỗng trắng bệch, thất thanh nói: "‘Liệt Hỏa phù’… Đức thiếu gia, ngươi đừng làm bậy!''
Giờ phút này vẻ mặt Vương Tông Đức giống hệt loài dã thú hung ác bị dồn vào tuyệt địa, hắn hung tợn nhìn hai người bọn họ, cười gằn nói: "Ngươi tưởng có sức lực lớn mà đã giỏi lắm à? Ngươi cũng là người của Vương gia chắc sẽ không quên phù lục thuật tổ truyền chứ. Hôm nay ta cho ngươi thưởng thức hương vị của ‘Liệt hỏa phù’."
Lúc này không chỉ Nam Sơn ngay cả đám thiếu niên bên cạnh Vương Tông Đức đều hiện vẻ mặt sợ hãi lui về phía sau, đồng thời còn hô lớn với Vương Tông Đức: "Lục ca, ngươi mau cất ‘Liệt Hỏa phù’ đi, nó sẽ gây chết người đấy, đến lúc đó gia chủ trách phạt thì làm thế nào?"
"Cút!" Vương Tông Đức nổi giận gầm lên một tiếng, cười gằn với Vương Tông Cảnh, nói: "Dù sao đến lúc đó còn có tiểu thúc của ta, cùng lắm bị nhốt mấy ngày là xong. Tên thối tha dám đá ta, hôm nay nhất định phải thiêu sống ngươi."
Sắc mặt Nam Sơn trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hiện giờ sự tình đã hoàn toàn đã mất đi khống chế rồi. Trong lúc hoảng hốt dường như hắn lại nhớ đến màn đánh cuộc trên tường thành năm đó, có điều hình như qua ba năm hắn vẫn bất lực như xưa.
Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào quả cầu lửa đang lớn dần giữa không trung kia, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng hơn, tuy không mảy may để Vương Tông Đức trong lòng nhưng hắn hiểu rất rõ phù lục tổ truyền thuộc một loại tu hành đạo pháp. Không giống với đám thiếu niên xung quanh, chẳng ai ở đây có thể biết rõ hơn hắn về đạo thuật lợi hại đến mức nào, mang sức mạnh nghịch thiên ra sao, sau khi chứng kiến trận chiến kinh thiên động địa ở khu di tích trong rừng rậm của hai người kia, trong lòng hắn đã vô cùng kính sợ đạo thuật tu hành.
Thế nhưng Vương Tông Cảnh cũng không có ý lùi bước, hắn nhẹ nhàng đẩy Nam Sơn ra, sau đó nhìn chằm chằm Vương Tông Đức và quả cầu lửa càng lúc càng lớn kia, thân hình hắn từ từ hạ thấp xuống, hai chân hơi mở rộng ra. Nam Sơn kinh ngạc lùi sang bên cạnh nhìn Vương Tông Cảnh, bỗng nhiên trong lòng hắn rung động, giống như cảm giác bản thân đang nhìn một con dã thú hung đầy vẻ đói khát trong thâm sơn vậy
Im lặng mà kiên nhẫn.
Ngọn lửa không ngừng trào ra từ tấm phù màu vàng, mỗi lúc lại thêm mãnh liệt, dường như bất cứ lúc nào đều có thể thiêu đốt hết thảy mọi thứ xung quanh thành tro tàn. Vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt Vương Tông Đức càng đậm hơn, tuy đều là con cháu Vương gia nhưng có người thiên phú cao có kẻ thiên phú thấp, sư phụ truyền thụ phù lục thuật pháp cũng không giống nhau, trong cả đám thiếu niên này chỉ có mình hắn là gắng gượng sử dụng được phù lục. Đồng thời vị tiểu thúc Vương Thụy Chinh có thực lực và thiên phú rất cao kia cũng rất thương yêu đứa cháu này, bởi vậy mới lén cho hắn tấm “Liệt hỏa phù” vốn không được đưa cho đám trẻ con này.
"Đi chết đi!” Giờ phút này Vương Tông Đức không có ý kéo dài thêm nữa, hiện tại hắn chỉ muốn dùng ngọn lửa này làm tên đáng ghét kia bị bỏng thật nặng, tốt nhất là làm cho Vương Tông Cảnh bị bỏng toàn thân, phải đau đớn lăn lộn, khóc lóc cầu xin hắn tha thứ. Cánh tay phải Vương Tông Đức vung lên, trên mặt hắn tràn đầy hưng phấn, thậm chí còn mang vẻ điên cuồng nữa. Mắt thấy quả cầu lửa đã chuyển động theo sự điều khiển của cánh tay, nhưng đúng lúc hắn mới nâng tay phải lên, thời khắc đầu vai vừa nhúc nhích thì đột nhiên thân thể Vương Tông Cảnh giống như tên rời cung lao vụt ngoài, tốc độ nhanh đến mức làm cho đám thiếu niên xung quanh cảm thấy hoa cả mắt. Một luồng gió bốc lên, Vương Tông Cảnh đã phi tới trước mặt Vương Tông Đức.
Một thân ảnh thình lình xuất hiện trước mắt khiến Vương Tông Đức thất kinh, không đợi hắn kịp phản ứng, Vương Tông Cảnh đã tóm được cánh tay phải của hắn rồi dùng sức vặn chéo.
Lập tức Vương Tông Đức thét lên thảm thiết như xé gan xé ruột, giờ phút này cánh tay hắn giống hệt một thanh kẹo đường yếu ớt vô cùng bị bàn tay như kìm sắt của Vương Tông Cảnh vặn cho thành bánh quẩy. Không những thế, dường như theo phản xạ tự nhiên, thân thể Vương Tông Cảnh tự động thực hiện chuỗi đòn công kích kế tiếp, giống như những khi hắn toàn lực chiến đấu hòng tìm sự sống ở trong khu rừng sâu nguy hiểm tứ bề kia. Vương Tông Cảnh lao thẳng tới, tay phải nắm thành quyền giáng thật mạnh vào quai hàm Vương Tông Đức, tức thì một chuỗi tiếng xương vỡ nát vang lên. Những thiếu niên xung quanh bị dọa cho sởn cả gai ốc, cả đám đứng chết lặng nhìn Vương Tông Đức kêu đau đớn thảm thiết, thân thể hắn lại bị đánh bay lên lần nữa, đồng thời tấm Liệt Hỏa phù cũng rơi khỏi tay hắn, ngọn lửa hơi lay động trên không trung rồi tắt ngấm rồi biến trở lại thành tấm phù màu vàng nhẹ nhàng rơi xuống.
Ngay tiếp đó một thân ảnh thình lình lao theo tới với tốc độ nhanh hơn, đánh cho thân mình Vương Tông Đức rơi “bịch” xuống, rồi giống như loài yêu thú hung ác vô cùng cương quyết tóm lấy cánh tay Vương Tông Đức mà nện cơ thể hắn lên mặt đất, sau đó nhảy lên trên vung nắm đấm đánh mạnh xuống như bão táp liên miên.
Bụi máu văng khắp nơi, tiếng xương gẫy vang lên không ngừng khiến tất cả sợ đến ngây người, chẳng ai nhúc nhích, không kẻ nào dám mở miệng nói chuyện, cuối cùng tên mập Nam Sơn mới bừng tỉnh trong sợ hãi, hắn lao lên liều mạng giằng lấy cánh tay Vương Tông Cảnh kéo về phía sau, đồng thời quay đầu hét lớn với đám thiếu niên kia: "Các ngươi bị ngốc à, mau tới đây kéo hắn, nếu không sẽ chết người thật đấy!"
Lúc này tất cả nhóm thiếu niên xung quanh mới bừng tỉnh, lập tức có một đám chạy tới lôi kéo khuyên can, đồng thời có một tên nhanh trí dùng hết sức lực lao như điên ra hành lang dài, vừa chạy vừa khóc hô to:
"Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng với. "
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện