[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 8 : Bạn bè (Trung)

Người đăng: Nại Hà

.
Tên mập Nam Sơn đứng ở chỗ chiếc cổng vòm chạm hoa, sắc mặt phức tạp do dự khó quyết, dường như chẳng biết có nên tiến vào hay không. Có điều ngay lúc đang phân vân thì chợt nhìn thấy bóng dáng Vương Tông Cảnh xuất hiện sau cửa sổ. Nam Sơn giật mình, bất giác nảy ra suy nghĩ quay người rời đi, nhưng vừa động thì nghe được tiếng Vương Tông Cảnh gọi phía sau: "Tiểu Sơn." Thân thể Nam Sơn khựng lại, ngẩn ngơ trong giây lát, cuối cùng vẫn phải xoay người chầm chậm bước lại. Khi đi tới chỗ cây ngô đồng trong sân, hắn dừng bước ngẩng đầu lên nhìn Vương Tông Cảnh, lúc này sau khi tắm rửa xong Vương Tông Cảnh giống như biến thành một con người khác vậy, đón lấy cặp mắt sáng ngời kia, Nam Sơn bỗng nhiên buồn bã cúi đầu, im lặng hồi lâu mới nói một câu tối nghĩa: “Cảnh thiếu gia.” Sắc mặt Vương Tông Cảnh hơi phức tạp nhìn đứa bạn nối khố, cũng là thân thiết nhất của mình, nhưng rốt cuộc một lát sau hắn cũng nở nụ cười điềm đạm nói: “Đã lâu không gặp.” Chẳng biết thế nào, thời điểm nói những lời này trong đầu hắn chợt hiện lên một hình ảnh khác, chính là câu mà Lâm Kinh Vũ đã nói khi đối diện với Thương Tùng đạo nhân trong khu di tích trung tâm rừng rậm vài ngày trước. Nam Sơn đứng khoanh tay, cúi đầu nhìn những ngọn cỏ non xanh dưới chân, trong mắt mơ hồ hiện vẻ áy náy, nhỏ giọng nói: “Ngươi, mấy năm nay ngươi sống thế nào, có cực khổ không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Nam Sơn lập tức hối hận, giận không thể tự vả lên mặt mình hai cái. Hôm nay, khi Vương Tông Cảnh trở về với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, thật sự so cùng tên ăn mày bần tiện nhất trong Long Hồ thành cũng không bằng, như vậy đã đủ thấy mấy năm qua hắn phải trải qua những tháng ngày như thế nào, chịu khổ cực ra sao rồi. Trong lòng Nam Sơn không khỏi cảm thấy hơi khẩn trương, len lén nhìn về phía Vương Tông Cảnh, quả nhiên thấy trên mặt Vương Tông Cảnh hiện vẻ quái lạ như bị gợi về chút ký ức, khóe mắt y hơi run rẩy, vẻ mặt mê man xen lẫn vài phần mất mác. Nhưng đến cuối cùng, đứng sau cửa sổ, Vương Tông Cảnh thu hồi lại ánh mắt, một lần nữa nhìn lên người thiếu niên mập mạp, hắn thở một hơi dài nặng nề, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười, nhẹ nhàng lắc đầu rồi khẽ nói: “Cũng tàm tạm, không có gì đáng kể.” *** Thời gian thấm thoát trôi qua, đảo mắt Vương Tông Cảnh đã trở lại Vương gia được ba ngày rồi, chẳng qua khi cảm xúc kích động lúc mới về nhà qua đi, hắn dần dần cảm thấy có đôi chút không quen. . Giường chiếu quá mềm mại làm hắn không ngủ được, cuối cùng vẫn phải lật hết chăn đệm ra để nằm trực tiếp trên ván giường mới cảm thấy hơi thoải mái. Tiểu viện quá nhỏ, tường vây bốn phía, cho dù hắn có đi ra ngoài cửa thì vẫn bị tầng tầng lớp lớp tường trắng ngăn trước mắt, muốn thỏa sức chạy một vòng cũng không được. Người quá nhiều trong khi cây cối lại quá ít, không có mấy kẻ sẵn lòng nói chuyện cùng hắn, thường thường đám nha hoàn gia đinh thấy hắn đều tránh vòng qua, chỉ có hai cha con Nam Thạch Hầu và Nam Sơn mới thỉnh thoảng qua trò chuyện với hắn vài câu thôi. Cả ngày đều nhàn rỗi, chẳng còn loại cảm giác nguy cơ tràn ngập bốn phía như ở khu rừng rậm dưới vực sâu kia nữa, giống như tảng đá luôn nằm trên lưng nay đột nhiên biến mất vậy. Nhưng không hiểu tại sao khi hắn đứng ngẩn ngơ phơi nắng ở cái đình viện trống trải vắng lặng này, trong lòng cảm thấy mất mác đến ngỡ ngàng. Nam Thạch Hầu là tổng quản của cả Long Hồ Vương gia, công việc bận rộn, ngoại trừ thời gian đầu có sang thăm đôi lần thì sau đó rất ít đến. Ngược lại, mỗi ngày Nam Sơn đều sẽ qua đây một lát, mới đầu tên mập này dường như còn hơi áy náy với việc năm đó bản thân không ngăn cản Vương Tông Cảnh ra khỏi thành, ngập ngừng mãi không chịu nói chuyện nhiều. Có điều trong lòng Vương Tông Cảnh không hề có ý trách hắn, sau khi hai người trò chuyện với nhau vài lần thì tâm tình Nam Sơn mới dần dần thả lỏng ra, bản tính trẻ con lại nổi lên. Bởi vì hai bọn chúng vốn là bạn thân cùng lớn lên bên nhau, tính tình cũng khá hợp, lâu ngày gặp lại đã cởi bỏ được gút mắc trong lòng nên hòa đồng rất nhanh. Cũng từ miệng Nam Sơn, Vương Tông Cảnh đã biết đại khái một số việc phát sinh ở Vương gia trong ba năm qua. Mấy năm nay, nhờ sự trợ giúp mạnh mẽ của Thanh Vân môn mà Vương gia đã bành trướng nhanh chóng, hiện giờ được xếp vào bốn thế lực tu chân lớn nhất vùng U Châu. Mà ở nội bộ Vương gia, chi trưởng vẫn nắm giữ quyền thế, còn chi thứ hai trong vài năm tranh đấu với các thế lực khác đã tổn thất liên tiếp mấy nhân vật có thực lực, hiện rõ vẻ suy bại. Trái với việc đó, chi thứ tư của Vương gia lại quật khởi, hiện tại nhân vật nổi bật nhất Vương gia chính là Vương Thụy Chinh xuất thân từ chi thứ tư. Kẻ này đột nhiên quật khởi từ hai năm trước, xét theo bối phận thì ngang hàng với gia chủ Vương Thụy Vũ, nhưng so về tuổi tác lại kém đến ba mươi tuổi, năm nay y mới chỉ hơn ba chục tuổi thôi. Thành tựu trên phương diện phù lục tổ truyền Vương gia của y rất cao thâm, thiên phú lại cực tốt, hai năm qua liên tục lập nhiều công lớn nên nhanh chóng được gia chủ đề bạt cất nhắc, hiện nay được xem là nhân vật lớn thứ ba của Vương gia, quyền thế vô cùng. Cho nên từ đó tới nay, chi thứ tư vốn bị chèn ép hiện giờ xem như được lên mặt, tuy không dám trêu chọc vào chi trưởng nhưng trước mặt con cháu của chi thứ hai, thứ ba thì bắt đầu hơi ngang ngược hống hách rồi. Gió thổi cây ngô đồng, cành lá rung rinh, Vương Tông Cảnh ngồi trên đám cỏ dựa vào thân cây, nhíu mày nói: “Thì ra Vương Thụy Chinh mà ngươi nói chính là cậu của Vương Tông Đức à?” Nam Sơn ngồi bên cạnh hắn, trên khuôn mặt béo trắng hiện ra vẻ tươi cười, nói: “Ừm, cậu cháu ruột đấy, cho nên mấy ngày nay ngươi không thấy bộ dáng vênh váo tự đắc của Đức thiếu gia sao? Chẳng thèm để ai vào mắt cả.” Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Ngày ta trở về vừa hay thấy bọn chúng đánh ngươi, chuyện gì xảy ra vậy?” Nụ cười trên khuôn mặt Nam Sơn chợt cứng lại, cười gượng một tiếng, nói: “Không có gì đâu.” Vương Tông Cảnh vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Kể cho ta một chút đi, không ảnh hưởng gì đâu.” Nam Sơn im lặng một hồi rồi mới chầm chậm nói: “Cả đám chúng ta ai mà không biết hồi nhỏ ngươi luôn đối đầu cùng hắn, cứ năm bữa bảy bận là đánh nhau loạn cả lên, chuyện đó bình thường mà. Có điều ngươi xuất thân từ chi trưởng, lại có một tỷ tỷ lợi hại nên mới áp chế được hắn. Về sau khi ngươi xảy ra chuyện, vừa đúng dịp cậu hắn bắt đầu quật khởi, bởi vậy một thời gian sau Đức thiếu gia dần dần trở thành kẻ cầm đầu đám thiếu niên bọn ta,.” Mập mạp cười cười, liếc nhìn Vương Tông Cảnh nói: “Trong nhà ai chẳng biết ta chơi thân với ngươi từ nhỏ, dù là khi còn bé đánh nhau với chúng thì cũng là hai ta cùng xông lên.” Vương Tông Cảnh không nói gì, có điều bờ môi khẽ run run. “Trong lòng ta biết rõ Đức thiếu gia nhìn ta không vừa mắt, thế nhưng chẳng có biện pháp, ta mang họ Nam đâu phải họ Vương, cũng giống với cha ta, tương lại vẫn phải sống dựa vào Vương gia thôi. Hơn nữa khi đó đám trẻ con đều theo Đức thiếu gia cả, ta không muốn chống cự mà có chống cự cũng không lại.” Tên mập ngẩng đầu nhìn tia nắng ấm áp trên bầu trời, đôi mắt híp lại, nói: “Ngươi biết đấy, con người ta từ nhỏ da mặt đã dày rồi, cũng biết giả vờ ngốc ngếch, lý do ra sức mà nịnh bợ Đức thiếu gia cũng vì muốn tìm cách để hắn thu ta làm tùy tùng, chuyện gì đều tận lực giúp hắn làm, có cái gì oan ức muốn ta chịu trận thay ta cũng chịu, cho nên tới bây giờ, rốt cục ta cũng tạm coi là một tên tiểu lâu la dưới tay hắn đó.” Vương Tông Cảnh im lặng một lát rồi khẽ nói: "Thế nhưng hắn đánh ngươi trước mặt mọi người mà..." Nam Sơn lắc đầu nói: "Đức thiếu gia cũng chẳng phải người bụng dạ rộng rãi gì, không chừng lúc nào đó nhớ tới chuyện xưa lại thấy ta không thuận mắt, mượn cớ đánh chửi là việc khó tránh khỏi. Bất quá hắn còn có chừng mực, nhiều nhất chỉ đánh ta mạnh một chút mà thôi, cũng đâu đến mức gãy tay gãy chân nằm liệt giường không dậy nổi. Ta vẫn nhớ mình phải nịnh bợ hắn cho nên có bị đánh chửi cũng cắn răng mà nhịn, chẳng có gì là to tát cả.." Hắn nhìn sang Vương Tông Cảnh, miệng giật giật giống như muốn nói nhưng lại thôi, đến cuối cùng hắn mới chậm rãi đứng lên, cười lớn một tiếng rồi nhỏ giọng nói: "Cảnh thiếu gia, hôm nay đã khác với trước kia rồi." Tên mập đã rời đi, trông thân ảnh thoáng hiện vẻ cô liêu, tuổi còn nhỏ mà bóng lưng đã hơi còng xuống rồi. Vương Tông Cảnh đứng lẳng lặng trong đình viện nhìn người bạn thân nhất của mình từ từ rời đi, trên mặt không hiện biểu tình gì, ba năm trước tên mập còn cao hơn hắn một chút, hiện giờ trở về hắn lại cao hơn tên mập kia cả cái đầu. Ba năm thời gian trôi qua, hình như mọi thứ đã không còn như trước rồi. Ngực hắn như bị một tảng đá lớn đè nặng nề đến khó thở được, nỗi phiền muộn trào lên trong lòng. Vương Tông Cảnh đưa tay đấm ngực mấy cái, nhảy tại chỗ vài lượt mà hình như vẫn không đè nén được sự buồn bực xuống. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng ở cây ngô đồng xanh tươi mọc cao vút trong sân. Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi thật sâu rồi bước dài vọt tới, giây phút bàn tay chạm tới vỏ cây, thân thể hắn khẽ run lên, dường như lại nhớ tới khu rừng rậm hoang dã đầy rẫy nguy hiểm. Hắn dùng cả tay lẫn chân leo lên trên, nhìn còn nhanh nhẹn hơn cả khỉ vậy. Gốc ngô đồng này cao hơn năm trượng, thân mọc thẳng tắp, vỏ cây xanh biếc, cành lá tốt tươi, bên trên hổng một lỗ trông như bông hoa khổng lồ, tầng tầng lớp lớp giống hệt chiếc ô lớn màu xanh rờn xinh đẹp. Vương Tông Cảnh không ngừng trèo lên trên, cho tới tận ngọn thì đứng lên một cành cây xoay người nhìn ra, bỗng cảm thấy trước mặt đột nhiên sáng sủa, bây giờ những nhà cửa tường trắng kia đã nằm dưới chân, toàn bộ Vương gia bảo quy mô khổng lồ đều thu hết vào tầm mắt, phòng ốc san sát, lầu các liên miên làm toát lên khí thế thịnh vượng. Ngẩng đầu nhìn ra xa thấy bầu trời nhỏ xíu khi ở trong bốn bức tường ở tiểu viện nay đã rộng lớn vô cùng, bao la quang đãng, ngàn dặm không một gợn mây, sắc trời xanh biếc khiến cho lồng ngực người ta như chợt rộng mở. Một cơn gió lớn thổi tới, cây ngô đồng cũng rung rinh theo, cành lá chao đảo làm Vương Tông Cảnh lắc lư không ngừng, thế nhưng hắn chẳng hề sợ hãi chút nào, để mặc cho cành ngô đồng run bần bật dưới chân mà đứng đón gió, hắn tham lam há miệng hít luồng không khí tươi mát ấy, hồi lâu sau mới thỏa mãn thở “phù” ra một hơi. Gió mát tấp vào mặt làm tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, nhất thời Vương Tông Cảnh không muốn xuống dưới ngay, hắn nắm lấy ngọn cây rồi ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Chẳng hiểu sao, chỉ khi leo qua leo lại giữa các cành cây như một chú khỉ mới khiến hắn có cảm giác thoải mái. Có điều thời điểm hắn đưa mắt nhìn ra bốn phía chợt vô tình liếc xuống bên dưới, chính là con đường lát đá xanh bên ngoài tiểu viện của mình, sau khi rời chỗ hắn Nam Sơn đã đi về hướng đó. Vốn Nam Sơn đã đi tới chỗ hành lang dài rồi, ai ngờ lúc này chợt có năm sáu người thiếu niên đi ra từ cái cổng vòm khác bao vây lấy hắn. Ánh mắt Vương Tông Cảnh rất lợi hại nhìn ngay ra đầu lĩnh đám thiếu niên kia đúng là Vương Tông Đức, lông mày hắn lập tức nhíu lại. Đằng xa, đám thiếu niên đó đang vây Nam Sơn vào giữa. Nơi này vốn vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có hạ nhân đi qua nhìn thấy cảnh này cũng đều vội vàng quay đầu tránh đi. Từ xa nhìn thấy khuôn mặt Vương Tông Đức cười lạnh, quát lên với Nam Sơn mấy câu, giống như đang tra hỏi hắn điều gì đó. Tên mập lập tức đổi thành bộ mặt tươi cười xen lẫn vẻ nịnh bợ đáp lời, xem ra lại đang giả vờ tiếp, đồng thời liên tục lắc đầu như cố phủ nhận chuyện gì. Nhưng hôm nay trông Vương Tông Đức có vẻ rất giận dữ, hỏi mấy câu xong thì hình như Nam Sơn trả lời không thỏa đáng, hắn liền tức giận mắng chửi rồi đá ra một cú. Một cước này đá thẳng vào bụng tên mập, tức thì Nam Sơn mặt mày nhăn nhó ôm bụng gục xuống đất, đầu cũng cúi gằm. Đám thiếu niên Vương gia đứng xung quanh lập tức cười phá lên “ha ha”. Trên cây ngô đồng, sắc mặt Vương Tông Cảnh dần trầm xuống, hắn lạnh lùng nhìn về phía đó, bàn tay đang bám ngọn cây từ từ xiết chặt lại, sau đó thình lình buông ngón tay ra, cả người rơi thẳng xuống dưới. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang