[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 6 : Gặp lại (Trung)

Người đăng: Nại Hà

.
Tiếng "soạt soạt" vang lên trong rừng, Vương Tông Cảnh đang dùng một tay để kéo lê con vật khổng lồ. Đường đi rất ghồ ghề, thế nhưng Vương Tông Cảnh đâu còn là thiếu niên khi trước nữa, nên hắn dễ dàng vượt qua. Từ phía trước vọng tới tiếng nước chảy róc rách, nơi ấy có một con suối nhỏ, băng qua con suối đó thì cũng gần đến xà động mà hắn đang ở. Một lúc sau, hắn đã tới bên con suối. Dòng nước trong veo chảy lững lờ, thậm chí có thể thấy rõ đám cá con màu đen luồn lách bơi lội giữa những viên đá nhỏ dưới nước. Vương Tông Cảnh ngồi xổm xuống, hục thẳng đầu vào nước, uống ừng ực ừng ực mấy ngụm liền. Hắn chỉ thấy vị nước ngòn ngọt trong miệng và một cảm giác tươi mát thấm sâu vào tận ruột gan. Vương Tông Cảnh mãn nguyện ngẩng roạt đầu lên, làm một mảng nước bắn lên tung tóe. Hắn lại dùng hai tay vục nước lên mặt mấy cái, những giọt nước rơi xuống khiến cho mặt nước phía dưới xao động, một lát sau mới khôi phục được tĩnh lặng, đồng thời phản chiếu lên một bóng người. Tay Vương Tông Cảnh hơi khựng lại, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dưới nước, cứ nhìn mãi, cuối cùng chỉ có thể tìm được chút ít bóng dáng của ngày xưa, còn vẻ lạnh lùng dần được sinh ra ở trong khu rừng mạnh được yếu thua này lại càng đậm hơn. Vương Tông Cảnh thoáng mấp máy môi, khẽ nhúc nhích cơ mặt với dòng nước, thử nở một nụ cười, liền phát hiện nụ cười của bản thân có vẻ hơi gượng gạo. Hắn lắc đầu đứng dậy nhìn qua một lượt, quanh đây rất nhiều cổ thụ cao lớn, cành lá xum xuê, con suối nhỏ tựa như chiếc đai lưng bằng ngọc trong suốt, chảy quanh co uốn lượn trong rừng. Rêu xanh trải rộng bên bờ suối, đám dây leo từng sợi dài sợi ngắn rủ xuống từ tán cây. Ánh mắt Vương Tông Cảnh chuyển động, đột nhiên hắn tiến đến chỗ một gốc đại thụ mấy người ôm mới xuể ở gần đó. Đứng bên cây cổ thụ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng này, dưới tán cây hùng vĩ của nó, hắn cũng chỉ tựa như con sâu cái kiến mà thôi. Hít một hơi thật dài, Vương Tông Cảnh đột nhiên dùng sức nhảy lên thân cây, thân thủ nhanh nhẹn như khỉ, bắt đầu nhẹ nhàng leo lên. Càng lúc hắn leo càng cao, vượt qua vô số cành to chạc lớn, thậm chí mấy chỗ cao còn có những đám sương trắng nhàn nhạt tích tụ lại. Cứ leo như vậy, cuối cùng hắn cũng lên tới ngọn cây. Từ nơi này nhìn xuống cũng phải cách mặt đất hơn bảy mươi trượng, giống như đứng trên vách núi vậy. Đang ở trong rừng được cây cối che chắn kín gió, bỗng lên tới độ cao này sức gió tăng mạnh, thổi ngọn cây lắc lư chao đảo, e rằng người nhát gan đến đứng cũng không vững nổi. Nhưng Vương Tông Cảnh lại dùng một tay nắm lấy ngọn cây mảnh dẻ, đứng vững vàng trên cành xù xì, mặt không hề đổi sắc, thản nhiên nhìn ra xa. Đằng xa, tán cây xanh biếc trùng trùng điệp điệp như một làn sóng khổng lồ, xa hơn nữa là những dãy núi sừng sững, nhấp nhô nối tiếp nhau tạo lên vòng tròn bao lấy cả cánh rừng này, biến nó thành một sơn cốc khổng lồ. Nhìn về dãy núi phía xa, Vương Tông Cảnh lặng lẽ dựa vào ngọn đại thụ đang đung đưa theo gió, mái tóc bay phiêu lãng, nhưng tâm tình lại hơi chán nản. Mấy năm qua, đặc biệt khi sức mạnh thân thể hắn đủ để chống lại yêu thú trong rừng, thì hắn bắt đầu muốn thoát khỏi cánh rừng rậm này để tìm đường về nhà. Nhưng sau khi đi khắp khu rừng, hắn phát hiện mình đã rơi vào tuyệt địa. Nơi đây vốn là tử cốc, những rặng núi xung quanh đều cao chọc trời, khó có thể leo lên, không những vậy, trên núi còn có nhiều chướng khí kịch độc và yêu thú hung hãn, thậm chí có những yêu thú đáng sợ vô cùng, vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, căn bản không có cách nào thoát khỏi tử cốc to lớn này. Bởi thế, hắn đã bị nhốt trong sơn cốc khổng lồ này ba năm ròng rã, đến hôm nay đã không có chút hy vọng thoát khỏi nơi đây rồi. Vương Tông Cảnh khẽ thở dài, chuyển mắt nhìn xuống giữa cánh rừng nguyên sơ rộng lớn này. Thực ra chỗ đó cách hắn cũng không xa, đứng ở đây hắn thậm chí có thể nhìn rõ đến tận trung tâm của rừng rậm. Tuy cây cối um tùm nhưng vẫn thấy thấp thoáng nhiều tảng đá lớn, dù đã đổ nát vô cùng nhưng hình như đó là một di tích từ thời thượng cổ. Rốt cuộc đây là di tích gì mà lại được xây dựng ở nơi tuyệt địa sơn cốc như thế này? Vương Tông Cảnh nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng đành kết luận những tượng đá bốn đầu tám tay dữ tợn mà hắn thấy khi trước chắc có liên quan tới di tích này, không thì cũng chẳng còn cách nào giải thích cả. Có điều suy đoán chỉ là suy đoán, hắn chưa bao giờ bước chân vào khu trung tâm rừng rậm cho dù nó không rộng lắm. Nguyên nhân rất đơn giản, màn chướng khí màu hồng hắn thấy khi trước tạo thành một bức tường quỷ dị, bao quanh trung tâm rừng rậm ngăn cách nó với rừng cây xung quanh. Hắn đã từng ném thử mấy con yêu thú bị mình giết chết vào chướng khí. Dưới ánh mắt chằm chằm của hắn, những con yêu thú da dày thịt cứng này nhanh chóng rữa ra, bốc mùi hôi thối nồng nặc ngay trong làn chướng khí màu đỏ xinh đẹp ấy. Thật là so với loại kịch độc lợi hại nhất còn độc hơn ba phần. Tuy điều này khiến hắn vô cùng tò mò nhưng hắn cũng không dám tuỳ tiện hành động gì. Bởi vậy, suốt ba năm nay hắn cứ lặng lẽ sống cô độc qua ngày, mà tương lai chắc vẫn tiếp tục như thế. Gió rít vù vù, dường như lại mạnh thêm, cành cây đung đưa trong gió, hắn cũng phiêu lãng theo gió, sắc mặt hờ hững, ánh mắt dõi về xa xăm, không biết trong lòng đang nghĩ điều gì. ※※※ "Soạt, soạt, soạt..." Xác Hắc Tình Xích Hổ bị kéo lê trên mặt đất, vài chiếc lá khô bay đến trước mắt Vương Tông Cảnh sau đó nhanh chóng rơi xuống, âm thanh trầm thấp vang lên trong rừng rậm nghe thật rợn người. Trên cây cối ở xung quanh, thỉnh thoảng lại có các động vật nhỏ như sóc, chim sẻ... nhô đầu ra nhìn xuống, sau đó lại lập tức rụt về. Hắn nhảy xuống một tảng đá lớn. Ở sâu trong rừng, nơi bị cành lá rập rạp che phủ, thấp thoáng lộ ra một góc tượng đá bị đổ, Vương Tông Cảnh nhìn lướt qua nó, rồi thản nhiên đi tiếp. Tất nhiên bây giờ hắn không còn sợ những tượng đá diện mạo hung ác này nữa, đến yêu thú đáng sợ hắn cũng dám đánh, huống chi những vật chết này. Có điều ba năm qua hắn đi khắp khu rừng này, phát hiện số lượng tượng đá bị bỏ lại trong rừng không hề ít, rải rác khắp nơi cũng có đến vài chục pho, song phần lớn đều bị hư hại, gãy tay gãy chân. Không biết rốt cuộc trước đây vì nguyên nhân gì mà tạo thành tình cảnh này. Đi thêm một đoạn nữa, phía trước chính là tượng đá duy nhất còn nguyên vẹn mà hắn từng thấy, nhưng kích thước của nó nhỏ hơn những pho tượng khác. Năm đó khi người thần bí bắt hắn tới nơi này, phía bên phải chính là con đường mòn dẫn tới trung tâm khu rừng, nhưng bọn họ lại đi về bên trái, cuối cùng tìm thấy sơn động của Kim Hoa Cổ Mãng. Vương Tông Cảnh hờ hững ngước đầu nhìn, trong lòng hồi tưởng lại những gì đã thấy trước kia, người thần bí kia dường như rất chán ghét tượng đá này, chắc hẳn hắn biết rõ xuất xứ của các pho tượng. Khi ý nghĩ này vừa xẹt qua, Vương Tông Cảnh bỗng nhiên giật nảy mình, dừng bước lại. Lúc này, chỗ pho tượng đá phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, cao lớn chững chạc, lưng đeo trường kiếm xanh biếc, đang im lặng đứng nhìn pho tượng đó. Trong ba năm qua, đây là lần đầu tiên Vương Tông Cảnh gặp được người khác, khoảnh khắc ấy đầu óc hắn trở nên trống rỗng, bất giác buông yêu thú trên tay ra. "Bộp", cái chân Hắc Tình Xích Hổ rơi ngay xuống mặt đất. Mặc dù tiếng động không lớn, nhưng nam nhân đằng trước đã nghe thấy, liền xoay người lại, nhất thời y cũng sửng sốt. Một nam tử gần hoàn toàn xích lõa nhìn như dã nhân đang đứng giữa rừng rậm, vóc người hắn cường tráng, quanh eo quấn một miếng da thú. Đặc biệt khi ánh mắt Lâm Kinh Vũ nhìn sang xác Hắc Tình Xích Hổ bên cạnh kẻ kia, đôi mày kiếm liền hơi nhíu lại. Sự kinh ngạc và ngỡ ngàng ban đầu qua đi, cảm giác vui sướng khôn cùng dâng lên trong lòng Vương Tông Cảnh. Có người tới đây nghĩa là gì? Hiển nhiên nam tử trước mặt này có cách thoát khỏi rừng rậm. Cơ hội chờ đợi suốt ba năm đột nhiên xuất hiện khiến Vương Tông Cảnh khó có thể kìm nén được, thân thể hắn lên run nhè nhẹ, nội tâm trào lên vô vàn ý nghĩ, buồn vui lẫn lộn, đâu còn khống chế được bản thân nữa. Hắn lập tức lao vọt về phía nam tử kia. Trong lòng Vương Tông Cảnh kêu lớn: "Dẫn ta đi, dẫn ta đi!" Nhưng không biết tại sao, lời đã đến cửa miệng thì hắn bỗng không thể nói ra, những từ đó lại biến thành mấy tiếng ê a vô nghĩa. Trông thấy tên dã nhân đột nhiên lao tới, sắc mặt kích động dường như có ý đồ tấn công mình, nam tử kia nhướn mày, đang chuẩn bị ra tay. Thế nhưng y thấy quái nhân đó phát ra những lời lộn xộn xong lại có vẻ sửng sốt hoang mang, lao đến cách mình vài thước thì dừng lại. Nam tử nhận ra quái nhân kia hình như không ổn, vẻ mặt hắn kích động, sau khi hết sửng sốt lại vung loạn hai tay như muốn thể hiện ý gì đó, nhưng trong miệng hắn lại toàn phát ra âm thanh quái dị, không cách nào nghe hiểu được. Nam tử áo trắng trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Tại hạ Thanh Vân Lâm Kinh Vũ, xin hỏi các hạ là?" Vương Tông Cảnh lúc này thực sự hoảng sợ, bản thân vừa định mở miệng xin giúp đỡ, nào ngờ lại nói không ra lời. Trong ba năm, hắn - một thiếu niên cô độc, tịch mịch tìm cách sinh tồn trong cánh rừng nguyên thuỷ đầy hung hiểm này, gần như mỗi ngày đều phải đối mặt với thử thách sinh tử tồn vong. Mới đầu thỉnh thoảng hắn còn độc thoại vài câu, nhưng lâu dần thì cũng im lặng không nói gì nữa. Đến hôm nay, trong lúc kích động chợt phát hiện dường như bản thân đã quên mất cách nói rồi, giờ không thể kiểm soát nổi đầu lưỡi mình nữa, chỉ có thể phát ra những thanh âm kỳ quái thôi. Giây phút này, nghe được nam tử áo trắng mở miệng tự xưng là "Thanh Vân Lâm Kinh Vũ", trong lòng hắn rung động. Thanh Vân không phải là đại phái nghìn năm Thanh Vân môn ngày đó tới thành Long Hồ kết minh với Vương gia bọn họ sao? Người này nhất định chính là đạo sĩ Thanh Vân môn, chắc có thể đưa mình ra khỏi nơi này! Trong lòng Vương Tông Cảnh vô cùng kích động, cố gắng để chứng tỏ thân phận mình, nhưng nam tử đối diện nhíu mày, hình như không mấy kiên nhẫn với dáng vẻ khoa chân múa tay nói lảm nhảm của mình. Vương Tông Cảnh gấp đến mức đổ mồ hôi ròng ròng. Ngay lúc này, Vương Tông Cảnh chợt nghĩ ra một cách, hắn cúi người xuống, dùng tay gạt gạt trên mặt đất. Mặt đất trong rừng, khắp nơi đều phủ một tầng lá khô rất dày. Lâm Kinh Vũ nhìn quái nhân đột nhiên cúi người gạt ra một mảnh đất trống, dồn lá cây thành một đống lớn ở bên cạnh, để lộ ra đất đen cùng với chút ít đất mùn. Sau đó, quái nhân thò ngón tay ra, nghĩ ngợi một lát sau đó dùng sức viết một chữ lớn trên mặt đất: VƯƠNG! Ánh mắt Lâm Kinh Vũ sáng lên, y bước lên một bước, nhìn chằm chằm vào quái nhân. Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn y, mở miệng thử nói vài câu, song vẫn chỉ phát ra một mớ tạp âm quái dị. Hắn vội lắc đầu, nghĩ ngợi một lát, sau đó lại dùng ngón tay viết một chữ nữa ở dưới chữ 'Vương'. Chữ này so với chữ 'Vương' thì phức tạp hơn, Lâm Kinh Vũ nhìn chằm chằm ngón tay người nọ vạch xuống đất, cho đến khi chữ kia dần dần hoàn thành: TÔNG... Lâm Kinh Vũ giật mình, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chầm chậm thở ra, tiếp đó khí thế toàn thân bỗng bùng phát, giống như thanh kiếm sắc bén được rút khỏi vỏ, nhìn chằm chằm quái nhân trước mặt, đây rất có thể chính là người mà hắn tận lực tìm kiếm ba năm nay. Lâm Kinh Vũ trầm giọng nói chậm rãi: "Cậu là Vương Tông Cảnh?" Kẻ nhìn như dã nhân kia chậm rãi đứng dậy, đôi môi hắn tựa hồ hơi run run, một lúc lâu sau, rốt cục giữa những tiếng quái ngữ ê a, hắn gắng gượng nói ra từ đầu tiên: "A, ách... đúng..." ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang