[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 4 : Xà họa (Trung)

Người đăng: Tiếu Nhân Sinh

Nắm chặt khay đồng trong tay, Vương Tông Cảnh chậm rãi bước từng bước về phía trung tâm khu rừng trống. Theo lời dặn dò của kẻ thần bí đang ẩn mình phía sau, hắn cần phải đến một chỗ cách cửa động hơn bốn trượng rồi đứng nguyên ở đó. Khi con Kim Hoa Cổ Mãng lao ra cắn, lấy cái khay này giơ lên trên đỉnh đầu sẽ có thể tạm thời bảo vệ được mình. Nghĩ tới đó, Vương Tông Cảnh không nhịn được nhìn thoáng qua cái khay một lượt, chỉ thấy trên bề mặt của nó tuy khắc những ký hiệu tỉ mỉ tinh xảo, nhưng khi cầm trên tay lại thấy bình thường không có gì lạ, một chút thần kỳ cũng chẳng thấy chứ đừng nói đến khả năng chống lại con Kim Hoa Cổ Mãng tuyệt đối vô cùng hung ác kia. Chỉ là bây giờ tên đã trên dây, thà miễn cưỡng làm theo thì còn có cơ hội sống sót, chứ quay đầu bỏ chạy chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân. Vương Tông Cảnh chỉ có thể không ngừng chửi thầm mười tám đời tổ tông kẻ thần bí kia trong bụng, nhưng sau đó chẳng có cách nào khác đành phải tiến thẳng về phía trước. Từ từ tới gần cửa động, mùi tanh hôi trong không khí dần dần nồng nặc, bước chân Vương Tông Cảnh càng lúc càng chậm, hô hấp cũng càng dồn dập hơn. Hiện tại hắn bất quá cũng chỉ là một thiếu niên mới mười một tuổi, mặc dù xuất thân từ Vương tộc, nhưng có bao giờ từng trải qua một loạt sự giày vò sống chết kinh tâm động phách như mấy ngày vừa qua chứ? Thậm chí hắn còn có thể cảm giác lòng bàn tay đang túa đầy mồ hôi, ướt đẫm mép khay đồng. Cuối cùng hắn cũng tới trước sơn động rồi đứng lại ở một nơi cách cửa động khoảng bốn trượng, cố lấy hết tất cả dũng khí vốn có của mình nhìn về phía sơn động tối om. “Ầm!” một tiếng sấm như có như không vang lên bên tai hắn, Vương Tông Cảnh không tự chủ được lùi về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch. Từ một vùng tối đen sâu trong động sáng lên hai con mắt xanh lè khổng lồ, đồng tử giống như lưỡi dao mỏng dài và lạnh băng, nhìn cặp mắt đó ước chừng phải cao hơn hắn cả nửa người. Mùi tanh tưởi trong không khí đột nhiên trở nên nồng nặc, một tiếng rít quỷ dị từ trong huyệt động đem ngòm phát ra. Thân thể Vương Tông Cảnh nhịn không được liền run bắn lên, tay nắm chặt cái khay đồng. Có điều không biết tại sao con yêu thú đáng sợ chiếm giữ sơn động ấy lại không lập tức lao ra săn giết con mồi ngon tự dâng tới cửa này. Cặp mắt rắn khổng lồ lạnh băng đáng sợ đó chỉ ở trong huyệt động tối tăm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên bên ngoài cửa động. Xung quanh lặng ngắt như tờ, chẳng biết có phải vì ở đây có con Kim Hoa Cổ mãng hay không, mà ngoài bìa rừng rậm rạp, đừng nói tới yêu thú, ngay cả chim chóc cũng không thấy một con. Bên ngoài sơn động, tình trạng giằng co một cách lặng lẽ khác thường cứ thế tiếp diễn. Cứ đứng như vậy không biết bao lâu, giống như đã trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng, lại tựa hồ chỉ mới thoáng qua trong chốc lát. Mồ hôi Vương Tông Cảnh túa ra đầm đìa, trong đầu không ngừng hình dung ra những cảnh tượng hoặc hình ảnh đáng sợ mà ngay chính bản thân cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Hắn cảm thấy trong bộ não mình như có một sợi dây cung đang căng lên, từ khi tỉnh lại lúc nào cũng phải đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, lần này mặc dù không trực tiếp thô bạo như mấy lần trước, nhưng cặp mắt rắn tàn nhẫn vô tình trong bóng tối kia cùng mùi tanh hôi nồng nặc phảng phất xung quanh còn tạo cho hắn áp lực nặng nề hơn nhiều. Trước sự giằng co trong im ắng quỷ dị khiến người ta phát điên lên này, hắn quả thật cảm thấy sợi dây cung trong đầu mình như sắp thình lình đứt phực. "Đứt rồi, mình sẽ thành cái gì đây?" Lúc đó, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn: “… sẽ không thể kiềm chế được điên cuồng vừa chạy vừa hét, hay cứ thế đánh mất lý trí, thật sự hóa thành một tên điên...” "Sắp chết rồi, hay là sắp điên rồi?" Thân thể hắn bắt đầu từ từ run rẩy, khuôn mặt trắng bệch bất giác co giật. Bên ngoài khu đất trống, nam nhân thần bí đang ẩn mình dưới bóng cây cổ thụ nhanh chóng nhận ra gã thiếu đằng kia hình như có điều không ổn, y khẽ chau mày. Đúng lúc đó, trong sơn động đột nhiên nổi trận gió tanh, một tiếng rít khác hẳn lúc nãy truyền tới, đồng thời bóng rắn khổng lồ vàng trắng lẫn tạp lao vọt ra, xông thẳng về phía thiếu niên đang đứng cô độc bên ngoài động. Bóng rắn nhanh chóng phóng tới, chỉ trong chớp mắt đã nhào đến trước người Vương Tông Cảnh, hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy rõ hình dáng con Kim Hoa Cổ Mãng. Trong lúc khẩn cấp, theo tiềm thức, hắn chỉ kịp làm một động tác duy nhất đó là giơ cao khay đồng lên quá đỉnh đầu. Ngoài bìa rừng, cách đó mấy trượng bỗng vang lên một tiếng quát nhỏ: - Mau! Cái khay đồng rung lên, ngay sau đó từ giữa khay phát ra một đạo hào quang, nhanh chóng phình to thành một cái lồng sáng trắng bao phủ Vương Tông Cảnh vào bên trong. Giây lát sau, một cái đầu rắn khổng lồ ầm ầm ngoạm xuống, va chạm với cái lồng sáng trắng này. Lồng sáng hộ thể phảng phất truyền đến một tầng hơi ấm nhàn nhạt ôn nhu, có điều Vương Tông Cảnh thậm chí còn chưa kịp cảm thấy yên tâm thì một luồng sức mạnh đáng sợ như dời non lấp bể đã dội xuống từ trên đỉnh đầu. Lực đạo này lớn đến mức làm cho hai chân hắn mềm nhũn ra, không cách nào giữ vững thân thể được nữa, ngồi bệt xuống đất. Sau đó là một loạt âm thanh “lách cách” khiến người nghe thót tim, xen lẫn với tiếng nứt vỡ trầm đục. Vương Tông Cảnh kinh hãi ngẩng đầu lên, đột nhiên chỉ thấy lồng sáng trắng của khay đồng đang lung lay sắp đổ, bản thân cái khay cũng đã rạn ra mấy vết nứt. Đúng lúc ấy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy rõ con yêu thú khổng lồ đáng sợ đang đối mặt với mình. Đây là một con rắn có thân hình khổng lồ, hơn một nửa cơ thể vẫn còn trong sơn động, lao tới cắn người chẳng qua chỉ mới nửa thân trước của nó mà thôi. Nhưng cho dù là vậy thì chỉ cái đầu rắn to hơn cả thân người cũng đủ để dọa chết người ta rồi. Thân trên con rắn dài và cường tráng, lớp vảy màu trắng xanh được phủ đều tăm tắp trông giống như một cái áo giáp khổng lồ, đồng thời trên vảy còn có hoa văn màu vàng, đặc biệt những hoa văn này lại càng dày đặc hơn ở vị trí đầu rắn to tướng, khiến cho con Kim Hoa Cổ Mãng trông càng thêm quỷ dị. Lúc này, Kim Hoa Cổ Mãng đã cắn lên người Vương Tông Cảnh, nhưng bị lồng ánh sáng do cái khay đồng trên tay Vương Tông Cảnh cản lại. Tuy lồng sáng đã bị con yêu thú khổng lồ này làm nứt, lung lay sắp đổ, nhưng ít nhất trước mắt vẫn chống đỡ được lực cắn đáng sợ của nó. Cặp mắt rắn lạnh lẽo vô tình thoáng hiện một tia giận dữ vì miếng mồi ngon đột nhiên lại trở nên khó khăn ngoài dự định. Kim Hoa Cổ Mãng rít lên một tiếng cổ quái, thân hình đột ngột dựng thẳng lên, cái miệng lớn há ra, để lộ hai cái răng nanh gớm ghiếc. Đối với Vương Tông Cảnh đang đứng bên dưới mà nói, thì cái miệng đang ngoác ra đó giống hệt như một cái hang động sâu hoắm đen ngòm, chính là vật kinh khủng nhất trên thế gian. Nếu như có thể, hắn tuyệt đối sẽ bỏ mặc tất cả, vắt chân lên cổ mà chạy, việc gì phải lo nghĩ đến sự uy hiếp của kẻ thần bí kia nữa? Chỉ là giờ phút này, con Kim Hoa Cổ Mãng đã bổ nhào tới trước mặt, bản thân bị đánh ngã xuống đất, có muốn chạy cũng không được nữa rồi. Hắn không còn cách nào khác, lại giống như người chết đuối vùng vẫy giãy dụa, đành nắm chặt lấy cái khay đồng bị nứt vỡ, bất chấp tất cả liều mạng giơ lên cao. Rừm rậm xung quanh lặng im không một tiếng động,cũng không biết kẻ thần bí kia đang nấp nơi nào mà tới giờ vẫn chưa chịu ra tay. Cái đầu con rắn khổng lồ một lần nữa lại ầm ầm bổ xuống đất, lồng sáng trắng liên tục rung lắc, tiếng nứt rạn lại vang lên nghe rùng rợn đến thót tim. Vương Tông Cảnh thoáng tuyệt vọng nhìn lên trên đỉnh đầu, mặt khay đồng bây giờ trở nên yếu ớt như một miếng đậu hũ, rung lắc rồi sau đó phát ra một tiếng giòn tan, vỡ ra thành năm sáu mảnh. Đầu rắn lướt qua, lồng sáng tan biến, cặp răng nanh to lớn đáng sợ chớp mắt đã cắm vào vai phải Vương Tông Cảnh, máu tươi phun ra như suối, cơn đau như thủy triều trào dâng khiến cho gã thiếu niên toàn thân co giật. Thế nhưng ngay sau đó, hắn càng khiếp sợ hơn nữa khi phát hiện vết thương to tướng trên vai phải mình trong chớp mắt đã nhanh chóng biến thành màu đen. Đó là một màu đen u ám mang theo chút sắc tím, ngay lập tức khiến vết cắn trên vai phải hắn tê liệt hoàn toàn. Vết thương lớn như vậy, ban đầu Vương Tông Cảnh còn thấy rất đau, nhưng giờ phút này đã cảm thấy không còn chút cảm giác nào nữa. Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy màu đen đáng sợ đó nhanh chóng lan ra như nước chảy, từ miệng vết thương lần theo da thịt lan đến những chỗ khác, tới chỗ nào thì chỗ đó lập tức tê dại không còn cảm giác gì. Đây là loại kịch độc nào mà lại đáng sợ đến thế… Cả người Vương Tông Cảnh cứng ngắc như một khúc gỗ, lăn đùng xuống. Giây lát sau, màu đen liền lan đến trên khuôn mặt hắn. Vương Tông Cảnh thậm chí còn không thể khống chế bản thân mình được nữa, ngay cả mí mắt cũng không thể chớp, chỉ có thể trợn mắt há miệng, ngã ngửa ra sau nhìn con rắn khổng lồ phía trên mình đang giương cao đầu, há cái miệng khổng lồ cắn xuống. Lần này, ánh mắt của Kim Hoa Cổ Mãng cuối cùng cũng đã lộ ra vẻ tham lam đắc ý, nó rống to một tiếng, ngẩng cao đầu chuẩn bị nuốt chửng miếng mồi ngon dâng tới tận miệng này. Đúng lúc đó, thừa dịp trong mắt Kim Hoa Cổ Mãng chỉ chú ý đến con mồi trên mặt đất, đằng sau một cây đại thụ bên rừng, một luồng sáng xanh chợt lóe lên nhanh như chớp, tựa hồ phá không bay tới, trước khi con Kim Hoa Cổ Mãng kịp phản ứng thì một nhát kiếm đã đâm ngay vào vị trí bảy tấc dưới đầu rắn. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang