[Dịch] Tru Tiên 2
Chương 3 : Sư đồ (Trung)
Người đăng: Tiếu Nhân Sinh
.
Tại thành Long Hồ, Vương gia bảo nhìn bề ngoài tuy không có gì thay đổi so với ngày thường, nhưng bầu không khí bên trong như bị đóng băng, vô cùng căng thẳng. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở núi Ô Thạch bên ngoài thành mấy hôm trước đã làm chấn động đến các bậc trưởng bối của Vương gia.
Mấy chục con Bạch Bối Yêu Lang đã lâu không thấy xuất hiện bỗng tập trung tấn công núi Ô Thạch, người cháu thuộc chi trưởng Vương Tông Cảnh lại mất tích, nhưng hơn cả là việc Phương lão đầu, người mà Thanh Vân Môn phái đến kết minh đã chết một cách không rõ ràng ở ngoại thành Long Hồ.
Sự việc này đã khiến cho tất cả mọi người trong Vương phủ chấn động. Gia chủ Vượng Thụy Vũ hốt hoảng ra mặt, nhận được tin liền lập tức huy động toàn bộ nhân lực, cố gắng hết sức điều tra và tìm kiếm, thế nhưng chẳng những không tìm ra tung tích hung thủ, mà ngay cả việc Vương Tông Cảnh mất tích cũng không có được một chút manh mối.
Tỷ tỷ của Vương Tông Cảnh - Vương Tế Vũ sau khi nhận được tin dữ liền suy sụp. Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ nàng đã cùng tiểu đệ duy nhất của mình nương tựa vào nhau mà sống, có thể nói vừa là chị vừa là mẹ, thường ngày luôn yêu thương chăm sóc cho nó, nhưng hôm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều, làm sao nàng không đau đớn như đứt từng khúc ruột được. Có điều ra sức tìm kiếm nhiều ngày nhưng vẫn không thu được kết quả gì, rốt cuộc Vương gia cũng coi như thừa nhận sự việc đau xót ấy, bắt đầu chuẩn bị làm hậu sự. Chỉ có Vương Tế Vũ vẫn không chịu từ bỏ, liên tục đến khóc lóc cầu xin gia chủ Vương gia, hy vọng có thể tìm kiếm kỹ càng thêm một lần nữa. Nhưng Vương Thụy Vũ bây giờ cũng đang phải chịu áp lực nặng nề, đành thở dài cự tuyệt.
Trong thâm tâm của ông ta lúc này, một Vương Tông Cảnh tuyệt đối không thể quan trọng bằng cái chết của Phương lão đầu. Hắn tuy là con cháu Vương gia nhưng cha mẹ đã mất sớm, chỉ còn một tỷ tỷ, mặc dù nàng ta thiên phú khá tốt lại sắp được cử đến Thanh Vân Môn tu hành, nhưng tầm ảnh hưởng của hai tỷ đệ trong Vương tộc quả thật không được bao nhiêu. Điều khiến Vương Thụy Vũ đau đầu nhất hiện giờ chính là việc Thanh Vân Môn sẽ phản ứng như thế nào trước biến cố bất ngờ này. Vào ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, Vương gia đã dùng cách nhanh nhất để đưa tin đến Thanh Vân Môn ở Trung Châu, tuy nhiên do đường xá xa xôi, đến nay vẫn chưa thấy Thanh Vân Môn có phản hồi gì.
Tiếng khóc thê lương ai oán văng vẳng từ đằng xa vọng đến, khiến gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ đang ngồi ở đại điện sắc mặt càng thêm u ám, lặng lẽ không nói một lời. Tiếng khóc đó chính là của Vương Tế Vũ, tỷ tỷ của Vương Tông Cảnh, cũng là người mới vừa rồi đã đến đại điện cầu xin, nhưng Vương Thụy Vũ quả thật đã làm hết tất cả những gì có thể, chỉ còn cách bảo nàng trở về mà thôi. Tiếng khóc thương tâm ấy, cùng với nỗi sợ hãi Thanh Vân Môn sẽ giáng xuống một trận lôi đình khiến cho tinh thần của Vương Thụy Vũ càng trở nên hoảng loạn cực độ.
Long Hồ Vương gia tuy là tu đạo thế gia mới quật khởi, còn Thanh Vân Môn sau mấy lần chính ma đại chiến năm xưa đã tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn còn chênh lệch rất lớn. Vương Thụy Vũ mặc dù lòng ôm hoài bão cao xa, nhưng bất quá chỉ dám tranh đấu cùng vài thế lực ở U Châu, chứ thực sự chưa hề nghĩ đến việc phải tranh chấp với một đại phái ngàn năm như Thanh Vân Môn.
Trên đại đường lúc này còn có một nam tử khác đang ngồi, tuổi ngoài bốn mươi, đôi mắt sắc bén, khuôn mặt toát lên vẻ thông minh khôn khéo, chính là cha của thằng bé mập mạp Nam Sơn - Nam Thạch Hầu, đồng thời là cố vấn tâm phúc của Vương Thụy Vũ. Gia chủ đối với y mười phần tin tưởng, thậm chí còn hơn cả đám con cháu trong Vương tộc.
Lúc này Vương Thụy Vũ đưa mắt nhìn sang, trông thấy Nam Thạch Hầu sắc mặt nặng nề, hình như đang có tâm sự, bèn thở dài hỏi:
- Thạch Hầu, ngươi đang nghĩ gì thế?
Nam Thạch Hầu ngẩng đầu lên, trầm mặc một lát rồi trả lời:
- Thuộc hạ đang nghĩ, tính toán thời gian có lẽ người của Thanh Vân Môn cũng sắp đến rồi.
Vương Thụy Vũ cười khổ một tiếng, đáp:
- Ngươi đoán xem Thanh Vân Môn sẽ có phản ứng như thế nào, liệu có trách tội Vương gia chúng ta không?
Nam Thạch Hầu chau mày nói:
- Việc này quả thật rất kì lạ, nếu bình tĩnh tra xét sẽ nhận thấy nó không hề liên quan đến Vương gia chúng ta. Thuộc hạ chỉ không biết hai chữ mà Phương lão đầu đã lưu lại ở ngôi miếu trước khi chết có làm nảy sinh rắc rối nào không?
Vương Thụy Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi nói không sai, ta cũng nghĩ là chuyện này không có quan hệ gì với Vương gia chúng ta cả. Dù cho người của Thanh Vân đến ta cũng sẽ nói hai chữ đó cho họ biết…
Nam Thạch Hầu lắc đầu, Vương Thụy Vũ khẽ nhíu mày hỏi:
- Ngươi sao vậy?
Nam Thạch Hầu trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói:
- Người được nhắc tới qua hai chữ bằng máu ấy chúng ta đều đã từng nghe danh đấy. Mặc dù những năm gần đây không có tin tức gì, nhưng giang hồ đồn đại rằng người đó có liên quan rất mật thiết đến cuộc nội loạn năm xưa của Thanh Vân Môn. Thuộc hạ nghĩ rằng, chuyện này tốt nhất chúng ta nên giả bộ như không biết, cứ để mặc bọn họ tự mình tra xét, sớm muộn cũng sẽ hiểu ra thôi.
Vương Thụy Vũ im lặng hồi lâu, gật gật đầu đáp:
- Ngươi nói rất có lí, cứ như vậy đi.
Nói đoạn lại nhìn sang Nam Thạch Hầu, hỏi:
- Đúng rồi, nghe nói tối qua ngươi lại đánh con trai ngươi hả?
Sắc mặt Nam Thạch Hầu lập tức trở nên khó coi, tức giận nói:
- Nghịch tử bất hiếu, ngay từ đầu đã rủ Cảnh thiếu gia đi rình góa phụ tắm, thấy Cảnh thiếu gia đánh cuộc bằng tính mạng mà không ngăn cản, để rồi gây nên chuyện tày đình, nô tài chỉ hận không thể đánh chết tên súc sinh ấy.
Dứt lời, Nam Thạch Hầu thở dài một hơi, đúng dậy thi lễ với Vương Thụy Vũ, tỏ ra vô cùng hối hận nói:
- Gia chủ, Nam Thạch Hầu dạy con không nghiêm, nghịch tử bất tài, thật sự cảm thấy hổ thẹn với người, không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, chi bằng hãy để thuộc hạ rời khỏi Vương gia bảo …
Vương Thụy Vũ vội khoát tay cắt lời Nam Thạch Hầu, cười buồn nói:
- Thôi đi, thôi đi, Thạch Hầu à, ta với ngươi chủ tớ tình thâm, sao còn nói những lời vô nghĩa như vậy. Chuyện này ta cũng đã hỏi qua lũ trẻ rồi, quả thật không thể trách Nam Sơn được, chỉ tại Vương Tông Cảnh kia tính tình ngang bướng, âu cũng là gieo gió gặt bão mà thôi. Ngươi đừng nên trách mắng con trai mình nữa.
Nam Thạch Hầu tỏ vẻ xấu hổ, gật đầu ngồi xuống. Hai người im lặng ngồi đối mặt với nhau, trong lòng đều nặng trĩu tâm sự. Đúng lúc này, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã chạy lại, một tên gia đinh xộc vào bẩm báo:
- Gia chủ, Nam quản gia, bên ngoài có mấy vị đạo trưởng vừa tới, tự xưng là tiên trưởng đến từ Thanh Vân Môn.
Vương Thụy Vũ cùng Nam Thạch Hầu lập tức đứng thẳng lên, đồng thanh nói:
- Mau mời vào!
Ngừng một lát, Nam Thạch Hầu chợt quay sang nói với Vương Thụy Vũ:
- Gia chủ, hay là để thuộc hạ đích thân ra đón tiếp họ.
Vương Thụy Vũ khẽ gật đầu, Nam Thạch Hầu bèn nhanh chóng rời khỏi đại điện.
Khoảng chừng nửa nén hương, tiếng bước chân lại vang lên bên ngoài cửa, Nam Thạch Hầu đi trước dẫn đường, vẻ mặt tươi cười dẫn theo bốn vị đạo trưởng mặc đạo bào Thanh Vân bước vào. Vương Thụy Vũ vội ra chào đón, chỉ thấy bốn người này đều còn trẻ, dẫn đầu là một đạo sĩ hơi lớn tuổi, khoảng hơn ba mươi, phong thái cũng nghiêm nghị hơn so với ba người đi sau, bèn hướng về phía người này vái một vái. Bốn Thanh Vân đệ tử lập tức đáp lễ, vị nam tử đi đầu kia cất tiếng hỏi:
- Phải chăng ngài là gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ?
Vương Thụy Vũ khẽ gật đầu, nhìn mấy vị đệ tử Thanh Vân rồi nói:
- Chính là tại hạ, không biết chư vị đạo trưởng đây xưng hô thế nào?
Vị đạo nhân đi đầu mỉm cười đáp:
- Bần đạo Minh Dương, ba vị sư điệt phía sau lần lượt là Vân Chân, Vân Diệp, Vân Phương. Bốn người chúng tôi phụng mệnh Chưởng môn Tiêu chân nhân đến Long Hồ Vương gia trước là để điều tra việc Phương sư thúc bất ngờ thiệt mạng, sau là để xác nhận việc hai nhà chúng ta kết làm đồng minh. Việc mà ngày trước gia chủ đã đích thân tới Thanh Vân ước định với Tiêu chân nhân , Tiêu chân nhân tuyệt đối không thay đổi, chẳng biết ý kiến gia chủ thế nào?
Vương Thụy Vũ vô cùng mừng rỡ, còn có gì để nói nữa chứ, cứ luôn miệng nói: “Được vậy quá tốt, được vậy quá tốt”. Nói đoạn đích thân bước lên trước nắm chặt tay Minh Dương, nói:
- Không giấu gì đạo huynh, sau khi lão tiên sinh của quý phái xảy ra chuyện đáng tiếc, ta ngày đêm ăn ngủ không yên. May mà hôm nay có Minh Dương đạo huynh chủ trì đại cục, cuối cùng cũng đã trút được gánh nặng này rồi.
Minh Dương đạo nhân lại lắc đầu nói:
- Gia chủ có chỗ không biết, thật ra bần đạo không phải là người chủ trì việc này.
Vương Thụy Vũ khẽ giật mình, ánh mắt lướt về phía ba vị đạo nhân trẻ tuổi đứng sau lưng Minh Dương. Lão có thể đảm nhiệm vị trí gia chủ Vương gia đương nhiên cũng có chút bản lĩnh hơn người, tầm mắt cũng khó mà sai lệch được, thoạt nhìn đã biết ba vị kia tuy bản lĩnh không tệ nhưng so với Minh Dương đạo nhân thì vẫn chưa bằng, nhất thời cảm thấy kinh ngạc.
Minh Dương đạo nhân khẽ cúi đầu, đưa tay dựng trước ngực rồi điềm đạm nói:
- Không giấu gì gia chủ, trong cả đoàn đến đây ngoại trừ bốn người chúng tôi ra còn có thêm một vị sư huynh nữa, đó mới chính là người chủ trì việc truy bắt hung thủ. Chỉ là tính tình huynh ấy có hơi cổ quái, vừa đến thành Long Hồ liền lập tức đi thẳng đến núi Ô Thạch bên ngoài thành để điều tra ngay, thành thử có đôi chút thất lễ, mong gia chủ lượng thứ.
Vương Thụy Vũ “Ồ” lên một tiếng, gật gật đầu nói:
- Thì ra là vậy, không biết cao danh qúy tánh của vị sư huynh này là gì?
Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói:
- Huynh ấy họ Lâm, tên là Kinh Vũ.
----------oOo----------
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện