[Dịch] Tru Tiên 2

Chương 1 : Đổ khí (Hạ)

Người đăng: Tiếu Nhân Sinh

Vương Tông Cảnh tiến lên một bước, nói: - Nói mò những thứ linh tinh này làm gì, muốn gì thì cứ nói thẳng ra, còn không thì đánh một trận, ta sợ ngươi chắc? Nói xong vẻ mặt quả quyết nhìn chằm chằm vào đối phương, chẳng hề sợ hãi vì bên kia vừa có nhiều người vừa lớn tuổi hơn mình, ngược lại trông bộ dạng còn có vẻ hưng phấn. Đều là tuổi trẻ khí thịnh, phía bên kia ngay lập tức có kẻ bất mãn cất tiếng mắng chửi, dường như sắp sửa xông ra đánh một trận tới nơi. Có điều Vương Tông Đức đứng đầu chỉ “hừ” lạnh một tiếng, ngăn đồng bọn bên cạnh mình lại, rồi trừng mắt nhìn Vương Tông Cảnh nói: - Được lắm, ngươi chẳng qua cũng chỉ ỷ vào tỷ tỷ mình lợi hại thôi, vậy ta nhịn ngươi ba ngày, đằng nào lần này nàng ta cũng sắp phải lên núi Thanh Vân rồi, đến lúc đó ta sẽ lại tìm ngươi tính sổ. Vương Tông Cảnh giận dữ quát: - Nói bậy, có lần nào đánh nhau mà ta lại về méc tỷ tỷ chứ? Vương Tông Đức liếc mắt, nói: - Vậy tại sao sau mỗi lần đánh nhau, mấy đứa bọn ta đều bị Vương Tế Vũ hung hăng trị cho một trận chứ? Lần trước mụ cọp cái này còn thẳng tay lột quần ta ra, dán tờ Hàn Băng phù lên mông, làm ta thiếu chút nữa bị đông cứng thành tàn phế rồi. Vương Tông Cảnh, Nam Sơn béo: “…” Lúc lâu sau, Vương Tông Cảnh mới cười khan một tiếng, nói: - Chuyện này không liên quan gì đến ta cả. Vương Tông Đức xì mũi khinh bỉ, quay đầu bước đi. Đồng tử Vương Tông Cảnh đảo tít, đột nhiên mở miệng kêu lên: - Lão Lục, ngươi đợi một chút. Vương Tông Đức dừng bước, xoay người hỏi: - Có chuyện gì? Vương Tông Cảnh cười hắc hắc, nói: - Nếu ngươi đã không muốn đánh nhau vậy thì chúng ta chơi trò khác đi , khỏi nói ta ỷ vào tỷ tỷ mà bắt nạt ngươi. Vương Tông Đức tỏ vẻ khinh thường, nói: - Ngươi thì biết được trò gì? Vương Tông Cảnh cũng không để ý tới thái độ của hắn, liền đáp: - Lần này có một vị sư trưởng từ Thanh Vân môn đến đây, ngươi biết chứ? Ta nghe ngóng được rằng hôm nay người ấy không có ở trong thành, mà đang ở bên ngoài thành trên núi Ô Thạch. Đứng cạnh Vương Tông Cảnh, tên mập Nam Sơn bỗng ngẩn người ra, ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn. Vương Tông Đức đứng đối diện cũng cảm thấy bất ngờ. Dù gì hắn cũng là con cháu Vương gia, nên những chuyện lớn xảy ra gần đây đương nhiên hắn đều biết rõ. Nhưng giờ phút này lại mù mờ không hiểu tại sao Vương Tông Cảnh đột ngột nhắc tới điều đó, không kiềm chế được bèn hỏi: - Vậy thì sao? Vương Tông Cảnh cười lạnh một tiếng, nói: - Nếu như ngươi có gan, hãy đi cùng ta lên núi Ô Thạch một chuyến. Đám người Vương Tông Đức và cả tên mập đứng bên cạnh Vương Tông Cảnh đều giật nảy mình. Nam Sơn lén lút kéo tay Vương Tông Cảnh, thấp giọng nói: - Cậu đừng có điên, ngoài thành thường xuyên có yêu thú xuất hiện, chẳng may chạy ra một con thôi cũng đã đủ toi mạng rồi đấy. Vương Tông Cảnh vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tông Đức đứng đối diện, nhưng miệng lại thì thầm nói: - Cứ yên tâm, lão Lục chỉ là loại thùng rỗng kêu to, hắn nhất định không dám đi đâu. Ở mái hiên bên kia, đám người Vương Tông Đức rõ ràng cũng đã bắt đầu cảm thấy hoang mang, bốn người tụm lại một chỗ nhỏ giọng trao đổi. Qua cả nửa ngày trời, không biết đã bàn tính được những gì, chỉ nghe Vương Tông Đức bỗng nghiến răng nghiến lợi rống lên một tiếng: - Đi thì đi, đứa nào thua phải lấy Hàn Băng phù tự dán lên mông đít. - Á? Phía bên này, cả Vương Tông Cảnh và mập mạp đều choáng váng. - Thế nào, sợ rồi hả? Trông thấy sắc mặt hai tên, Vương Tông Đức đứng bên kia lập tức đắc ý, phá lên cười ha hả. Tên mập khôn lanh kéo Vương Tông Cảnh lại, định bụng ngăn cản. Nhưng Vương Tông Cảnh máu nóng đã xông lên tới đầu, mở miệng chửi lớn: - Ai sợ, đứa nào không dám đi là con rùa rụt cổ! Nam Sơn mặt mày nhăn nhó, chà xát hai tay, không còn lòng dạ nào khuyên can nữa, chỉ thấp giọng than: - Nguy rồi, hỏng bét. Lời qua tiếng lại, Hàn Băng phù còn chịu được chứ rùa rụt cổ thì nhất định không thể làm. Thiếu niên hai bên giống như gà chọi hiếu chiến, vừa mỉa mai, giễu cợt, mắng chửi nhau, vừa kéo thẳng về cổng thành phía bắc. Có điều lâu nay các bậc trưởng bối trong nhà đã sớm nhiều lần căn dặn về sự lợi hại và đáng sợ của yêu thú bên ngoài thành, những lời này không phải chỉ dựa vào vài câu nói nhảm lúc tức giận là có thể quên đi được. Cho nên càng đến gần chỗ cổng thành, bước chân hai phe càng chậm, nhưng cuộc đấu khẩu lại càng lúc càng trở nên quyết liệt hơn, những lời châm biếm mỉa mai thi nhau tuôn ra không ngớt. Mặc kệ có ra ngoài hay không, đấu võ mồm thì không thể thua được. Cứ vừa đi vừa cãi nhau như thế, quãng đường vốn không xa lắm nhưng đám thiếu niên này lại mất rất nhiều thời gian. Lúc gần đến cổng thành thì mặt trời đã ngả về phía Tây, cảnh sắc dần dần chuyển sang hoàng hôn rồi. Tên nhóc mập Nam Sơn đứng nhìn sắc trời, thân hình núc ních khẽ run rẩy, ho khan mấy tiếng, bỗng nhiên cắt lời hai nhóm đang cãi vả phía trước, nói: - Này, ta thấy trời cũng không còn sớm nữa, hay là ngày mai chúng ta lại đến… được không? Cả Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức lúc này đều đang lâm vào thế ‘đâm lao thì phải theo lao’, nếu có ra khỏi thành cũng không phải do hai người bọn hắn cam tâm tình nguyện, nghe tên mập ở bên cạnh ném cho một cơ hội thối lui như vậy, sắc mặt cả hai đều biến chuyển. Ai ngờ vào đúng lúc này, một thiếu niên đứng sau lưng Vương Tông Đức chẳng biết có phải vì không hiểu ý, hay là đã quá tin tưởng vào Vương Tông Đức hay không, bỗng cất tiếng cười lạnh nói: - Thế nào, Cảnh thiếu gia sợ rồi chứ gì, nếu thật vậy thì cứ nói thẳng ra đi. - Cút! Hai thiếu gia nhà họ Vương cùng cất tiếng chửi, Vương Tông Cảnh mở miệng mắng nhiếc, Vương Tông Đức thầm rủa trong lòng, cái tên tuỳ tùng khốn kiếp này có mắt như mù, khi trở về nhất định phải đuổi thẳng cổ. Có điều những lời đã thốt ra không lý nào lại nuốt lại được, Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức mặt mũi hằm hằm, trừng mắt nhìn nhau, sau đó đi về phía tường thành. *** Cổng thành Long Hồ luôn luôn có người canh gác, ngày thường vì phòng bị yêu thú nên cổng lớn không mở, chỉ mở một cánh cửa nhỏ bên hông. Những tên lính gác trông coi cổng thành thực ra cũng có thể xem như kẻ dưới của Vương gia, dù sao thành Long Hồ này cũng chẳng khác gì tài sản riêng của Vương gia cả. Nhưng bất luận là Vương Tông Cảnh hay Vương Tông Đức đều không có ý muốn đi về phía cổng thành, cho dù thế nào thì những tên lính gác này cũng không dám để hai thiếu gia thân ngọc thể ngà của Vương gia ra khỏi thành đâu. Nhưng là con cháu Vương gia, thường ngày đã quen đùa nghịch nên tự nhiên sẽ có cách ứng phó. Cả đám chạy lên trên tường thành, nơi vốn không được trông giữ nghiêm ngặt như ở cổng thành, một đoạn rất dài đều không thấy lính gác qua lại. Bọn chúng tìm một nơi vắng vẻ, đem dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước ra cột vào người Vương Tông Cảnh cùng Vương Tông Đức. Lúc sắp sửa trèo xuống tường, tên mập đứng bên như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui, không ngừng nói: - Bỏ đi bỏ đi, ta thấy thôi nên bỏ qua chuyện này đi, nếu ra ngoài mà gặp yêu thú thì coi như xong đời đấy. Sắc mặt Vương Tông Cảnh tái nhợt, trong lòng không phải không có chút hối hận, nhưng trông thấy ở bên cạnh không xa, Vương Tông Đức thắt lưng cũng đang quấn dây giống mình, mặt mũi trắng bệch, khóe miệng run rẩy thì lập tức lòng kiêu ngạo lại nổi lên, không nói nhiều nữa mà chỉ cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ anh hùng khí khái, tiêu sái liếc nhìn thiên hạ, phất phất tay, nói: - Thả! Lệnh vừa phát ra, dây thừng lập tức được thả lỏng, đưa hắn từ từ đáp xuống mặt đất dưới thành. Vương Tông Đức bên cạnh trông có vẻ căng thẳng, nhưng rốt cục cũng tỏ ra kiên cường hơn một chút, cắn răng trợn mắt, hằng học quát cả đám bên cạnh một tiếng: - Thả! Dây thừng theo lệnh thả xuống, đằng xa mặt trời đang dần tắt nắng, hoàng hôn đã đến rồi. Trên thành trì cao ngất, tên mập Nam Sơn và ba thiếu niên khác đều vịn tay vào tường nhìn xuống. Bên dưới tường thành, Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức đang từ từ đứng dậy, sau đó kẻ trước người sau tiến thẳng về phía trước, xuyên qua bụi cỏ gò đất đến con đường mòn hướng về Long hồ ở phía bắc. Long hồ cách thành này không xa, tối đa không quá hai dặm, thậm chí đứng trên tường thành cũng có thể trông thấy mặt hồ đằng xa. Nhưng không hiểu tại sao vào lúc này thời gian lại trôi nhanh đến vậy, gần như chỉ trong chớp mắt trời đã sập tối. Ở trên tường thành nhìn ra ngoài, cảnh vật dần dần trở nên mờ mịt, chẳng bao lâu sau, bóng dáng của hai thiếu niên ấy đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng. Trên tường thành, bốn tên còn lại ngơ ngác nhìn nhau, giờ đây cả đám đều bắt đầu sợ hãi. Theo sắc trời ngày một tối hơn, phía dưới tường thành càng im phăng phắc, không hề có một chút động tĩnh nào. Sự im lặng khiến con người ta sợ hãi tột độ, rốt cục cũng có một đứa run run mở miệng nói: - Hình như, hình như không ổn rồi. Tên mập nhoài người ra dựa vào tường thành, cơ mặt giật giật, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, thình lình dậm chân, quay người chạy xuống dưới, miệng hét lớn: - Không xong rồi, mau gọi người đến cứu đi! Ba tên thiếu niên đứng sau ngây người ra một lúc, rồi cũng nhao nhao đuổi theo, mặt đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ sợ hãi. Trên vùng đất hoang vu mênh mông rộng lớn ở ngoại thành, sâu trong dãy núi sừng sững ẩn mình vào bóng đêm, tựa hồ truyền đến một tiếng gào rống thê lương của thú rừng, văng vẳng vọng về từ phía xa trong màn đêm tĩnh mịch. ----------oOo---------- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang