[Dịch]Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta - Sưu tầm
Chương 26 : cảnh đẹp.
.
Đến khi mặt trời ngả về phía tây, bọn họ mới đi đến trụ sở của công trường, có mấy dãy phòng đơn sơ, ở xung quanh có treo bảng giám sát.
"Em với Bình Bình đến ở phòng làm việc, anh cùng tiểu Tường ở trong ký túc."
Đường cao tốc này đã làm tới công đoạn cuối, ven đường có người đang làm xanh hóa cồn cát ( trồng cây), Bình Bình cùng với tiểu Tường tò mò chạy xuống quan sát, thấy chung quan không có người nào, Hoàng Vĩ Lương ôm lấy Lâm Yến đi vội vào phòng làm việc. Vì là chuẩn bị cho Lâm Yến ở lại, nơi này dĩ nhiên đã chuẩn bị đầy đủ giường chiếu, cũng không còn người nào làm việc ở đây.
Tay Hoàng Vĩ Lương đóng cửa cũng run run, miệng anh lẩm bẩm: "Anh chết vì nhớ mất rồi!." Gấp gáp không thể chờ tìm kiếm miệng Lâm Yến, hung hăng mút.
Lâm Yến cũng bị anh làm cho toàn thân lửa nóng, hai người thở hổn hển ngã xuống giường. . . . . .
Có lẽ là do trong phòng không có ai, Hoàng Vĩ Lương cũng không kiềm nén, động tác rất là mãnh liệt, Lâm Yến chưa từng bao giờ cảm thấy vui thích như thế, cho đến khi hai người cực kỳ mệt mỏi nằm bất động ôm lấy nhau…
"Yến, sao em lại đồng ý mang hai đứa đến thăm anh? Nhận được tin anh vui đến ngu luôn rồi, bọn họ đều hâm mộ anh, Giám Đốc Hoàng cũng học anh gọi điện cho vợ lão, chị ấy không đồng ý đi, mấy ngày nay lão mất mát vô cùng đó. Ha ha, em chính là Lâm Yến yêu nhất của anh, vừa gặp em, nội tâm hoang vu của anh cũng biến thành đồi cỏ xanh mướt, sa mạc cũng biến thành ốc đảo rồi."
"Ba hoa, em vô cùng hoài nghi có linh hồn ai đó bám trên người anh rồi, mau ra ngoài."
"Từ trong ra ngoài nguyên vẹn là Hoàng Vĩ Lương, không thể giả được!" Anh lại cúi người, muốn tới lần nữa.
"Hai đứa nhỏ ở bên ngoài đó, mau ra mở cửa thôi." Lâm Yến không muốn thừa nhận, cô hơi hối hận vì đã mang theo Bình Bình tới đây
Cảm xúc của Hoàng Vĩ Lương bỗng tụt xuống, lườm cô một cái mới đi mở cửa, hai đứa bé vẫn còn đang xem người ta chắn cát, lúc này hai người mới nhẹ nhàng thở một hơi.
Cũng không dám đóng cửa nữa, Hoàng Vĩ Lương chỉ ôm Lâm Yến hôn mấy cái, liền buông tay ra: "Hôm nay em nghỉ ngơi một chút, ngày mai anh chở mọi người tới chỗ này."
Buổi tối ở đây không có trò giải trí gì, ban ngày ánh mặt trời đốt cháy da người, nhưng buổi tối lại vô cùng mát mẻ, còn phải đắp chăn mới có thể ngủ, trời lạnh nên không có muỗi, Lâm Yến chưa bao giờ có giấc ngủ mùa hè nào ngon lành như vậy
Sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, bốn người lại leo lên xe jeep, từ từ đi xuyên qua cát vàng, Tiểu Tường cùng với Bình Bình vì phải dậy sớm, nên vẫn ngồi ở phía sau xe ngủ gà ngủ gật.
Mặt trời dần dần lên cao, Hoàng Vĩ Lương đã lái xe được gần hai tiếng, cảnh vật chung quanh cũng mơ hồ thấy rõ hơn thì họ đã đi tới bên cạnh một gò cát rất lớn( gần giống ngọn núi), Hoàng Vĩ Lương dừng xe.
"Những gò cát này đều rất chắc chắn, sẽ không sụt xuống, đi lên không có nguy hiểm gì, đi theo anh."
Mặc dù gò cát không cao, bò lên lại rất khó khăn, khoảng nửa giờ, bọn họ mới thở hổn hển mà đến đỉnh. Mọi người cùng nhìn về phía Đông.
"Ba, chúng ta tới đây làm gì vậy?" Hoàng Bằng Tường hỏi, Lâm Yến cũng nghi ngờ nhìn chồng mình.
"Ngắm mặt trời mọc, đợi lát nữa mọi người sẽ biết, vô cùng đẹp."
Đang nói, nơi chân trời có màu xanh lam như ngọc thạch Viễn Đông, lộ ra một tia sáng hồng, vẻ đẹp kia nhu hòa mà rất mỹ lệ, sắc trời hơi xanh cũng vì được mặt trời chiếu tới mà biến thành bảo thạch xanh lam tuyệt mỹ .
"Ôi!" Bốn người không nhịn được cảm thán hô lên.
Rất nhanh, một quả cầu tròn đỏ hiện lên , rất lộng lẫy mà không chói mắt.
"Oh ——"
"A ——"
Mấy người cùng hô lớn, trong lòng kích động, không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung. Trong lòng Lâm Yến chỉ cảm thấy xôn xao, giống như bị cái gì đó cào nhẹ, vừa chua xót vừa mềm mại, cảnh sắc tuyệt đẹp như thế, lại khiến cả cơ thể cũng phản ứng theo, khiến cho cô thật bất ngờ.
Mặt trời giống như người vừa mới thức dậy vẫn còn đang ngơ ngác, trong chốc lát liền tỉnh táo lại, thả ra ánh sáng xinh đẹp, chiếu sáng khiến cho người ta không mở mắt được, bầu trời xanh thẳm cũng sáng bừng lên, làm cho mọi vật không dám nhìn thẳng.
"Sắc trời này thật là đẹp a, đẹp hơn ở thành phố Y chúng ta rất nhiều!" Bình Bình cảm khái nói, Lâm Yến thấy con bé trở nên hoạt bát hơn khi ở thành phố Y, trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Thời gian tới, khi họ về nhà, cô không biết sẽ sảy ra những chuyện đau lòng nào, cô cảm thất thương cho Bình Bình, đối với thứ người xấu xa như Vương Minh Lợi càng ghét đến tột cùng.
"Đi thôi, còn có chỗ đẹp hơn đấy."
Tiếp tục chui vào xe jeep, Bình Bình cùng Tiểu Tường ngồi hàng sau, không còn bộ dạng uể oải mệt mỏi như vừa nãy, hai người hưng phấn nói lại cảm giác vừa rồi của mình, một đường ríu ra ríu rít không ngừng nghỉ.
Đi khoảng 2 tiếng nữa, phía bên ngoài cửa sổ xuất hiện một mảnh màu xanh lá cây.
"Phía trước là ốc đảo sao anh?"
"Đúng vậy!" Mảng màu xanh lá cây dần dần hiện rõ, bao vây tầm mắt của bọn họ, trong lúc xe jeep đi xuyên qua mảnh cây xanh, hai đứa bé không thèm để ý đến xe xóc nảy nữa, vẫn hoan hô tưng bừng.
Hoàng Vĩ Lương cố lái xe đi tới phía trước, dù có khó khăn chút tới khi không đi được nữa mới dừng lại, xuống xe, họ đeo ba lô trên lưng, cùng nhau dò dẫm đi về phía trước, hơi nước ẩm ướt cùng mùi hương của thực vật, cả không khí thanh khiết không chút ô nhiễm, làm cho con người ta muốn mở to phổi mà hít thở.
"Ba, ở đây vĩ đại quá nhưng đường lại khó đi, làm sao mà người ta tìm ra được?"
"Ba sửa đường, mục đích là để mọi người tới đây dễ dàng hơn, cuối năm nay là thông xe rồi, nơi này sẽ thành thắng cảnh du lịch, lần sau tới , là phải mua vé đấy." Hoàng Vĩ Lương ha ha cười.
Lại đi tiếp hơn 10' sau, một hồ nước sạch sẽ nhìn thấy cả viên sỏi dưới đáy hồ hiện ra, rọi vào tầm mắt bốn người.
"A a!" Tiểu Tường không nhịn được kêu to, "Quá đẹp!"
Hoàng Vĩ Lương dẫm lên mấy cây cỏ dưới chân, trải tấm bạt to lên cỏ, lại đặt một cái chiếu lên trên, rồi mới gọi mọi người: "Ngồi xuống nghỉ một lát."
Hoàng Bằng Tường nào còn biết mệt mỏi là gì, gấp gáp chạy tới cạnh hồ nước.
"Tiểu Tường, đừng qua đó! Bên bờ đều là cát, không cẩn thận đất sẽ lở, rất nguy hiểm!"
Tiểu Tường không thể không dừng lại, khuôn mặt tiếc nuối nhìn cha mẹ.
"Tiểu Tường, con không thấy rằng hồ này giống như một hòn ngọc, chúng ta ngắm từ xa không phải tốt hơn sao?" Lâm Yến an ủi đứa nhỏ.
"Đúng vậy đó, Tiểu Tường, chị thấy nó như một con thiên nga đang ngủ, em đừng đi quấy rầy mộng đẹp của nó !" Bình Bình cũng khuyên.
Hoàng Bằng Tường chạy về: "Ba, chúng ta gọi nó là Swan Lake đi!"
"Tốt, lần du lịch này của chúng ta, gọi là ‘ Thiên Nga hồ chi lữ ’( chuyến đi thăm hồ thiên nga), được không?"
"Được được được, đồng ý, mẹ, con muốn viết một bài du ký, đề về sau, con sẽ đọc lại nó mà hồi tưởng về cảm xúc lúc này!" Hoàng Bằng Tường nói lời không có tâm tư, nhưng ba người bên cạnh lại như có điều gì suy nghĩ.
Hoàng Vĩ Lương lặng lẽ cầm một tay của Lâm Yên, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.
Lâm Yến cùng Hoàng Vĩ Lương, trước đây chưa từng có quãng thời gian nào lãng mạn như vậy, ở đời trước, bọn họ đều thành thật sống qua ngày, cả ngàn ngày lẫn đêm đều đơn điệu nhạt nhẽo, ngày qua ngày, lại càng mệt mỏi qua loa, khiến cho Lâm Yến cũng không nhớ được về sau, họ trải qua như thế nào, tựa hồ, mỗi ngày đều như mọi ngày lặp đi lặp lại, trong lúc đó, họ đã vô tình bỏ qua nhiều thứ, lại càng ngày càng mệt mỏi, mỗi ngày lại càng đơn điệu hơn, trong những ngày của hai năm cuối cùng, Lâm Yến cũng chẳng muốn làm gì để bớt nuối tiếc.
Vì Hoàng Vĩ Lương còn phải làm việc, nên bọn họ cùng ăn cơm trưa tại đó, rồi trở về ngay, mấy ngày kế tiếp, đều là một nửa ngày đi du lịch một nửa ngày ở nhà, Lâm Yến đem toàn bộ quần áo chăn màn của Hoàng Vĩ Lương giặt một lần, dọn dẹp chỉnh tề, làm đồng nghiệp Hoàng Vĩ Lương không ngừng hâm mộ.
Vì không thể chiếm dụng phòng làm việc quá lâu, sau một tuần, họ cũng chuẩn bị ra về.
"Ngày mai công trường có xe vào thành phố để mua đồ ăn, tiện đó anh sẽ mua vé cho mọi người luôn, đưa hai đứa đi lòng vòng chơi được không?" Lúc ăn cơm tối, Hoàng Vĩ Lương hỏi ý kiến của Lâm Yến.
"Hay quá ba à, nhưng trong thành có gì đẹp không?"
"Không đẹp, nhưng có đồ ăn ngon, chú Lương muốn mời mọi người một chầu đó."
"Mỳ thịt lừa sao?" Hoàng Bằng Tường vẫn nhớ mãi không quên.
"Ha ha, còn có món ngon hơn."
Ngày hôm sau, Lâm Yến đang nghỉ trong phòng làm việc, Hoàng Vĩ Lương rón rén đi vào, nằm ở bên cạnh Lâm Yến.
"Lão Cố vẫn ở sát vách đấy."
"Hắc hắc, hắn đi ra ngoài rồi, người này rất biết nhìn tình huống đó." Sắp ly biệt, hai người ôn tồn cực kỳ tập trung, trong phòng không còn ai, Hoàng Vỹ Lương lại càng chẳng e ngại gì.
"Yến, nghĩ đến lúc em phải về, anh khổ sở quá. Ai, thật là hối hận, không bằng nghe theo lời em nói, làm cái chức giáo viên ở trường chuyên nghiệp cho rồi, chưa bao giờ anh lại chán như lúc này, thật là càng già càng không khá lên được." Hoàng Vĩ Lương ôm thật chặt Lâm Yến, hận không được để cho cô cùng mình hòa làm một thể.
Trong lòng Lâm Yến cũng nghẹn ngào khó chịu, làm gì có người nào nguyện ý để chồng mình đi xa, tới nơi hoang dã cát vàng ngập trời, cô ôm thật chặt Hoàng Vĩ Lương, trong lòng tràn đầy thương tiếc, khi đó anh quyết định đi xa cũng là vì để kiếm nhiều tiền hơn, vì sinh hoạt khó khăn của gia đình, khiến cho anh không thể không lựa chọn công việc vất vả.
Nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi tình hình này, gần đây Lâm Yến vẫn nghĩ mãi về chuyện này, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra cách, có vẻ mặt ngoài Hoàng Vĩ Lương có tính khí hiền hoà, thật ra thì nội tâm lại vô cùng kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không chấp nhận việc Lâm Yến kiếm được nhiều tiền hơn mình, không cần nói đến chuyện Lâm Yến gây dựng sự nghiệp, anh tới phụ tá. Đời trước, tình cảnh hai người mỗi người ở một nơi thế này, đem tình cảm của hai người chia năm sẻ bảy, nhiệt huyết với cuộc sống ở chung cũng theo ngày mà hao mòn dần. Lâm Yến nhất định phải ngăn cản bi kịch như vậy lại xảy ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện