[Dịch]Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta - Sưu tầm

Chương 24 : Khuyên nhủ.

Người đăng: 

.
“Cha, cha thấy em trai con, mấy đứa nó có tiền đồ không?” “Chuyện này còn phải hỏi à, ngoài thằng hai có chút phóng đãng ra những đứa khác cũng giỏi lắm đấy!”Lâm mẹ không vui trợn mắt nhìn Lâm Yến một cái. “Cha, thật ra thì thằng hai tuyệt đối không phóng đãng, cha biết bây giờ một tháng nó có thể kiếm bao nhiêu tiền không? Hơn một ngàn đấy.” Thấy bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của cha mẹ, Lâm Yến tiếp tục nói, “Cha mẹ có biết vì sao thằng Hai tay trắng đến đây, không chỉ không phóng đãng nữa, mà còn có năng lực tốt như vậy không? Đó là vì nó không dựa dẫm vào ai. Nó ban đầu không muốn sống cuộc sống nông thôn, nhưng nếu nó vào sống trong thành phố, nhất định là cha sẽ không có khả năng giúp đỡ nó, nó phải dựa vào hai bàn tay, dựa vào chính mình. Thằng hai không phải là không có tài cán gì nhưng ở nhà, cái gì cha cũng đều làm hết, chỉ lúc bận bịu quá thằng hai mới giúp một chút, nó quen lười biếng rồi, bỗng nhiên cha muốn nó sửa đổi, dù cha có đánh hay mắng nó thì cũng làm sao lại có thể dễ dàng thay đổi như vậy.” Đoạn thời gian Lâm Yến vừa sống lại, cô vẫn căm hận cha mẹ bức ép mình, đối xử với họ cũng không tốt, bây giờ, cô vừa giận em trai được cưng chiều mà không biết điều, lại vừa thương nó phải sống khó khăn cực khổ, tâm tình rất phức tạp. “Thằng hai thì đang làm công nhân lao động, trùng tu lắp đặt thiết bị đơn giản trong nhà cho khách hang rồi, thằng út thi tốt nghiệp trung học xong, cha cho nó đi làm đi, không vào thành phố sống cuộc sống khổ cực thì làm sao có thể quý trọng cơ hội cha mẹ cho nó học tập? Cha, đừng nói nó là người trí thức cái gì nữa, trong bảy trăm người mới có ba trăm học sinh đi thi,mà trong số đó thể thi đậu đại học hạng hai đã rất tốt rồi. Năm ngoái, con nghe nói có đứa nhỏ thi được hạng nhất ở thành phố Y, nghỉ hè còn đi làm công nhân bốc vác, người ta là sinh viên Đại học Bắc Kinh còn không ngại khổ đi làm thêm, em trai con thì đã là gì.” Lâm Yến tiếp tục nói. Ông Lâm khó có thể tin: “Làm sao có thể?” “Làm sao lại không thể? Gia đình đứa nhỏ đó, cha chết mẹ lấy chồng khác, bà nội đã bảy mươi tuổi, hắn có thể trông cậy vào ai? Đứa nhỏ kia ở trường thường xuyên nhân lúc ra chơi đi nhặt chai lọ kiếm tiền đóng học phí, thầy cô giáo nhìn hắn đều thấy đau lòng, lãnh đạo còn đến nhà hắn ủng hộ, giúp xóa đói giảm nghèo, cha không xem tivisao.” Ông Lâm không nói lời nào, nếu là trên tivi, vậy khẳng định là thật rồi. Ông cầm tiền của con gái, đẩy lưng vợ ra khỏi cửa, Lâm Yến tiễn cha mẹ ra ngoài thấy cha nhíu lông mày suy tư, âm thầm cầu nguyện, hi vọng cha chịu tiếp thu lời nói của mình. “Cha, ngày mùng một tháng năm,cả nhà thằng lớn đi ra ngoài du lịch, nghe nói tốn đến sáu ngàn, lúc về còn xách theo bao lớn bao nhỏ, nó có mua cho cha nhiều quà không thế?” Cô còn phải đẩy thằng lớn lên làm thuốc nổ nữa, Lâm Giai Hào, nó ăn ở cũng thật quá đáng. Ông Lâm ngẩn ra, thằng lớn không phải nói mua nhà xong nghèo đến không có cơm ăn sao? Sáu ngàn, ông phải chảy bao nhiêu mồ hôi mới kiếm được nhiều tiền như vậy? Thấy vẻ mặt cứng ngắc của chồng, Lâm lão mẹ lập tức không đành lòng, trừng Lâm Yến: “Cô đúng là không muốn thấy tiểu Hào sông tốt đây mà.” “Mẹ, sao mẹ lại nói vậy, nó là em trai con, nó có bản lãnh con có thể không vui vẻ sao? Hơnnữa, em trai có năng lực, thì cuộc sống cha mẹ cũng tốt hơn mà? Cha bình thường thương nhất là thằng lớn, làm sao thằng lớn lại có thể quên cha được?Cha mẹ sống tốt thì con đây mới vui vẻ được” Cô đối chọi cứng rắn với cha mẹ như vậy, có thể làm họ chán ghét những lời của cô, nhưng cô bắt buộc phải đổi phương thức nói chuyện, không thể mềm yếu như trước đây được nữa, Lâm Yến hi vọng lời nói của cô có thể tác động đến suy nghĩcủa cha mẹ. Con lớn là mũi nhọn trong lòng họ, vợ chồng ông Lâm yêu thương Lâm Giai Hào, cũng không cần phải báo đáp, nhưng nghe lời Lâm Yến nói, trong lòng hai người bỗng trống rỗng, đều cảm thấy vô cùng mất mác. “Cha mẹ, sao hai người không bao giờ để ý đến con? Con nói sai gì, làm sai gì, hai người chỉbiết trách mắng con, từ trước tới nay con gái sai cái gì cha mẹ cũng không hề chỉ bảo nên làm gì cho đúng, vậy là con lại càng làm sai hơn, nói đi nói lại cũng là do cha mẹ không biết dạy con đó, không riêng gì con, còn có em trai em gái, hai người cũng phải dạy bảo cho tốt mới đúng.” Vợ chồng ông Lâm không lên tiếng đáp lời. Đi ra cổng chung cư, Lâm mẹ mới ý thức được, ý của Lâm Yến là muốn bọn họ dạy cho tốt thằng lớn, không thì mấy đứa nhỏ cũng sẽ học theo. “Cô đúng là không muốn nhìn thấy em trai tốt hơn mình mà.” Lâm mẹ chỉ vào Lâm Yến “Mẹ, tụi nó là em trai của con, cũng không phải kẻ thù, con không muốn nhìn em trai sống tốt hơn sao có thể giúp thằng hai trụ lại được ở thành phố Y xô bồ này? Tiếc là năng lực con có hạn, cho dù có lòng giúp đỡ cũng không giúp được bao nhiêu. Khụ, năm đó thằng lớn học tốt hơn con, bây giờ lại là cán bộ cấp cao của nhà máy, bản lãnh lớn hơn con, trong nhà nếu có chuyện gì thì cha cứ tìm thằng lớn thương lượng, dù sao kiến thức của nó cũng hơn hẳn một phụ nữ ở nhà nấu nướng như con. Mẹ, các cụ trước kia nói, có con trai vạn sự sung túc, con còn không phục, bây giờ so sánh với thằng lớn mới biết, con gái đúng là không bằng.” Lâm Yến hơi xấu hổ nói. Lâm cha cùng Lâm mẹ trầm mặc, không nói câu nào, con lớn nhất của họ, chính xác là có tiền đồ, nhưng hắn bất hiếu, càng có tiền đồ càng làm cha mẹ già thương tâm. Con lớn đòi tiền, bọn họ không hỏi một câu lấy hết tiền trong nhà ra cho nó, nhưng khi bọn họ gặp chút rắc rối, có một lần đi hỏi tiền nó, thì nó lại... “Con chịu đựng đủ rồi, cha mẹ còn gây thêm phiền toái cho con, thì con sẽ chết cho hai người xem.” Gương mặt tuấn tú dữ tợn của con trai lớn tiếng hù dọa bọn họ. Có taxi đến, Lâm Yến ngoắc xe dừng lại, giúp cha mẹ thanh toán tiền, rồi nhìn họ đi xa. Ánh mặt trời tháng sáu có chút độc, Lâm Yến đứng ở cổng chính ngay chỗ thoáng mát, vừa quay đầu lại thì thấy mẹ của Lý Tuệ. “Đây không phải là Lâm Yến sao? Đã lâu không gặp rồi, đi đi, vào nhà bác ngồi một chút.” Bà rất nhiệt tình mời. “Bác gái thân thể gần đây thế nào?” Lâm Yến cười hỏi, bà liền thân mật kéo cánh tay cô, hai người vào nhà anh hai của Lý Tuệ. “Mọi người đều đi làm rồi, trong nhà không có ai cả.” Bà nhanh tay lấy ly trà cho Lâm Yến. “Bác gái, không cần lấy nước, con chỉ ngồi một lát thôi.” Lâm Yến hết sức ý tứ từ chối bà. “Trà đây rồi, trà này là anh hai Tuệ nhi đi công tác ở Phúc Châu mang về, khá ngon đó.” Đúng là Phúc Kiến Thiết Quan Âm, Lâm Yến dù không hiểu trà, nhưng chỉ ngửi thôi cũng thấy rất thơm, thấy bà nhìn mình tha thiết liền cúi đầu hớp nhẹ một hớp, gật đầu cười: “vâng, trà thật thơm.” Gương mặt đầy nếp nhăn của bà cười như đóa hoa cúc lớn: “Tiểu Lâm, nghe nói cửa hàng của con và Tuệ nhi ở đối diện nhau, tình cảm hai đứa vẫn tốt chứ?” “Vâng ạ, bác gái, chị Lý là người tốt, đã giúp con rất nhiều.” “Ai, đứa nhỏ Tuệ nhi nhà bác chính là người quá mức thành thật, may mà gặp được con cũng tốt như vậy, nhưng hai đứa cùng tốt ở một chỗ, nếu là không may gặp phải người xấu thì biết phải làm sao đây?.” “........” Lâm Yến không biết nói gì cho phải. “Tên xấu xa Vương Minh Lợi kia, có tình nhân bên ngoài. Tuệ nhi ngu ngốc, sống chết không chịu tin, ta lại thương xót đứa cháu nhỏ a..........” Bà Lý đột nhiên khóc lớn, Lâm Yến luống cuống, vội vàng đi qua an ủi. “Tiểu Lâm, con giúp bác khuyên nó. Lúc trước cha nó nhìn mặt mũi Vương Minh Lợi đã thấy không tốt, nên không đồng ý hôn sự này, bây giờ bác nói gì Tuệ nhi đều không chịu tin, phải làm sao bây giờ?” “Mọi người có bằng chứng không?” “Em họ Tuệ nhi bắt gặp tên bại hoại kia dắt theo tình nhân xinh đẹp mua quần áo ở ngoài tỉnh, cô gái kia còn dựa vào bả vai hắn, ô ô.” “Không có chụp ảnh sao?” “Không có. Mấy ngày này anh hai nó mới mướn người đi theo dõi, còn không biết có chụp được không.” Lâm Yến im lặng một lúc lâu, vỗ nhẹ lưng bà Lý, đợi bà ngừng khóc. “Bác Lý, bác đem cửa hàng chuyển sang tên bác đi, con sợ cô ấy bị Vương Minh Lợi dụ dỗ, tài sản trong nhà đều đưa cho hắn, cuối cùng mình cái gì cũng không có.” “Ai ô, Tuệ nhi may là còn có bạn bè tốt như con.” Bà Lý lại khóc lên, Lâm Yến an ủi bà, đợi bà bình phục lại tâm tìnhthì chị dâu Lý Tuệ cũng trở về, Lâm Yến giao lại bà cho chị, rồi ra về. Ba ngày sau, Lý Tuệ tới tìm Lâm Yến, để Bình Bình ở lại nhà cô, thế mà đến bảy ngày sau đó Lý Tuệ mới quay lại đón con, Lâm Yến biết mấy ngày này nhà cô cũng không yên ổn. Lý Tuệ là nhóm nữ binh đầu tiên của thành phố Y, so với những người phụ nữ khác, chị có nhiều hơn một phần hiên ngang, trong thời gian đau khổ này, chị đã gầy đi nhiều, nhưng hôm nay mặt chị lại đầyvẻ vui sướng, hơn nữa quần áo đẹp đẽ, trái ngược hẳn với sự tiều tụy lúc trước, làm Lâm Yến có cảm giác rực rỡ hẳn lên. “Tiểu Lâm, Chồng chị nói xin lỗi chị. Nhà máy sản xuấthoạt động không tốt, bệnh viện anh ấy cũng giống chúng ta, hai tháng nay không phát tiền lương, trong lòng Minh Lợi buồn phiền. Nên mới thành ra vậy” “Vậy thì tốt rồi.” Trong lòng Lâm Yến rung lên hồi chuông cảnh giác, nhưngdù cho cô nói Vương Minh Lợi là chồn chúc tết gà ( không có ý tốt ), Lý Tuệ cũng sẽ không tin, không thể làm gì khác hơn là trả lời ứng phó như vậy. “Chồng chị muốn tự mở cửa hàng dược, hôm qua bọn chị đã đi xem cửa hàng rồi, vị trí tốt vô cùng. Chị phải đưa tiền gửi ngân hàng cho anh ấy, phải làm sao bây giờ? Chị không dám nói là đã đem tiền đi thuê cửa hàng cho anh ấy biết.” Bộ dạng Lý Tuệ khó xử, lắp bắp nói, “Tiểu Lâm, hay là, chị đem cửa hàng của chị chuyển nhượng lại cho em được không.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang