[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái - Sưu tầm

Chương 8 : Xung hỉ.

Người đăng: 

.
Những ngày đi làm sau đó, ngồi ở trên ghế mở QQ, tiến vào trang internet. Không tồi không tồi, lượt xem đã tăng hai vạn, có đến hơn hai mươi người kích vào phần cảm ơn và hai cái bình luận. Kích động thoát ra ngoài màn hình, phần bình luận có hai cái bình luận, nhưng vẫn có một cái là chuyện tạp nham, điều này khiến cô cảm thấy có cái gì đó chán nản. Tiểu Hỉ buồn bã thở dài, di di con chuột vào biểu tượng quảng cáo. Trân trọng giới thiệu tuyệt tác – “Toái Thiên Tinh.” {Hana: cái truyện này chính là của Mật Đại trong ‘Khi đại thần gặp đại thần’ nè} Kích chuột vào đường dẫn Tiểu Hỉ thấy đã có đến hơn một ngàn người xem, cuốn sách đầu tay của ai đó đã điên đảo độc giả, nhìn là đã thấy là đại thần, nhìn lại bản thân chỉ có thể suốt đời làm cái bóng trong suốt? Biết đến danh tiếng Mật Đại trong giới văn học online đã lâu, đâu đâu cũng toàn là lời khen, Tiểu Hỉ cảm thấy bản thân không thể chen chân vào, vì thế hung hăng ấn nút đỏ tắt đi cửa sổ internet – hừ, cho anh ta là đại thân, cho anh ta là đại thần, anh ta có là đại thần tôi cũng không quan tâm! {Hana: bạn Hỉ nhà chúng ta còn không biết Mật Đại là nữ .} Buồn bã đóng lại cửa sổ internet, Tiểu Hỉ bắt buộc chính mình gõ những chữ cái lên trang trắng. Cho dù chỉ có hơn hai mươi cái cảm ơn cô vẫn vô cùng chịu khó duy trì mỗi ngày có thể đăng một chương. Bởi cô nhớ rõ đã nghe một câu thế này “Cơ hội là do con người tạo nên.” Cơ hội có đến hay không không ai biết. nhưng hôm nay Tiểu Hỉ vô cùng mệt mỏi. Bởi vì ông chủ và cả bà chủ của cô hôm này mới ba giờ đã quay lại công ty kiểm tra công tác. Từ những tác động của cuộc khủng hoảng kinh tế, đến những giấy tờ lặt vặt. Mỗ Hỉ thật vất vả lục lại đống hồ sơ cũ, không thể hiểu nổi, sao tự nhiên ông chủ lại nhiệt huyết sôi trào để có thể kiên trì ngồi xem hết đống văn kiện từ lâu trước đó. Tiểu Hỉ cắn răng đi vào kho lưu trữ hồ sơ, có đến mười mấy ngăn, miệt mài tìm kiếm nhưng vẫn không tìn được bộ hồ sơ trong truyền thuyết kia. Đúng lúc cô đang bối rối thì mấy đại ông chủ không còn kiên nhẫn ngồi đợi liền kéo nhau qua phòng lưu trữ, mới vừa đến nơi đã thấy phòng lưu trữ biến thành một mớ hỗn độn. Tiểu Hỉ thật đáng thương ! Bị ông chủ gọi vào văn phòng, hung hăng đập bàn mắng mỏ cô một hồi, cuối cùng ra lệnh cưỡng chế Tiểu Hỉ buổi tối phải mang toàn bộ hồ sơ trong phòng lưu trữ phủi cho sạch sẽ. Tiểu Hỉ đuối lý không thể cãi, chỉ có thể buồn rầu đi dọn dẹp hồ sơ. Đợi cô làm xong mọi chuyện thì đã chín rưỡi. Không biết kết quả gia tộc chiến thế nào. Tiểu Hỉ vội vàng về nhà, rất nhanh mở máy tính, vào IS. Trong đại sảnh trò chơi ít người đến đáng buồn, có điều những người có mặt cũng toàn là người quen, Luyến Thiên Ngàn Trần, Luyến Thiên Vô Địch, Luyến Thiên Tiểu Phong, Luyến Thiên Bá Vương, Luyến Thiên Tinh Quang, thêm cô và Luyến Thiên Dạ mới gần mười người. Không khí thật quỷ dị, không ai nói chuyện, nhưng cũng không ai rời đi. Giống như đang chấn giữ gì đó. “Hey! Mọi người….” Tiểu Hỉ mơ hồ đoán được đôi chút, mặc dù họ không thể chấp nhận, nhưng cũng không còn cách nào khác. “Hi, tỷ tới rồi!” Luyến Thiên Ngàn Trần giọng nói có chút bất lực, mang theo một ý buồn vì thất bại. “Sao không có ai nói chuyện vậy?” Luyến Thiên Ngu Ngốc đúng là ngu ngốc “Thôi đừng buồn nữa! Ngu Ngốc tỷ hát cho mấy người nghe có được không? Ha, thua là chuyện nhỏ, vẫn còn cơ hội mà?” Mọi người bị cô làm cho dở khóc dở cười. Luyến Thiên Bá Vương: “Ngu Ngốc tỷ, tỷ để chúng đệ yên.” Luyến Thiên Tiểu Phong: “555555555555, Ngu Ngốc tỷ, chúng ta thua, thua….” Luyến Thiên Dạ: [khóc lớn] Luyến Thiên Tiểu Tử: [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn] Luyến Thiên Trà Xanh: [khóc lớn] Nhất thời mọi người òa khóc. Tiểu Hỉ thấy mũi cay cay, trước mắt có một chút mơ hồ. Xoa xoa mũi và đem nước mắt nuốt xuống, Tiểu Hỉ mím chặt môi. Cô thật không hiểu nổi, cô vì cái gì mà muốn khóc? Rốt cuộc là vì cái gì? Cô bị Luyến Thiên Ngàn Trần kéo đến đây tham gia đoàn đội, vốn tự mang mình tách biệt khỏi đoàn đội, chỉ giống như người qua đường, đứng từ xa nhìn họ phát triển. Chỉ có một việc duy nhất cô làm, đó là khi bọn họ không vui, cô đều hi sinh hình tượng rụt rè của mình, dùng hết sức làm họ vui. “Thì ra là như vậy !” Luyến Thiên Ngu Ngốc cười, thật thoải mái cười. “Mấy đệ không phải đã nói, thất bại là mẹ thành công hay sao? Chúng ta đã tìm thấy một bà mẹ thành công rồi còn gì? Được rồi, đừng khóc, đừng khóc! Mọi người hôm nay tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai lại là một ngày mới, cái gì cũng có thể tốt đẹp….” “Ai!” Luyến Thiên Ngàn Trần tiếp lời cô “Tỷ, tỷ không biết tầm quan trọng của trận chiến gia tộc đâu. Trong game người chơi nhiều như thế, gia tộc chiến thật ra là một hình thức quảng cáo. Lang tộc đã đánh thắng chúng ta 2 – 0, đồng nghĩa với chuyện gia tộc ham chiến chúng ta chỉ còn là rác rưởi, về sau sẽ không có người gia nhập… sẽ không có được tinh anh, đị vị trong ham chiến gia tộc từ nay sẽ suy yếu, sau đó… sau đó.. biến mất…” Tiểu Hỉ trầm mặc. Mọi người cũng trầm mặc. Gia tộc sở dĩ gọi là gia tộc, là bởi vì bọn họ cố hết sức tạo ra một gia đình, trong mỗi gia tộc mọi người đều là anh chị em của nhau, có thể cùng nhau nói đùa, có thể cùng nhau chửi bậy, có thể trao đối ID cho nhau, có thể chia sẻ cái tên của mình trên trò chơi trực tuyến. Sự nổi lên của một gia tộc chính là sự biến mất của nhiều gia tộc khác. Đây là hiện thực tàn khốc của xã hộ, không sống mống chết là quy luật vĩnh hằng. cho dù chỉ là ở internet. Huy hoàng và rực rỡ cũng sẽ chỉ có thời gian nhất định, cũng sẽ suy vong. Có điều Tiểu Hỉ không nghĩ tới bản thân lại có cơ hội trải qua thời điểm này. “Cuộc chiến chống lại sự suy thoái có liên quan đến Luyến Thiên sao?” thật lâu sau Luyến Thiên Ngu Ngốc nói. Kênh nội, mọi người tiếp tục trầm mặc. Cho đến khi cái giọng mà Tiểu Hỉ ghét nhất vang lên “Ha ha, vẫn là bà xã của ta thật thông minh.” Cho nên đúng là đáng ghét mà. “Ha ha… tỷ, huynh…” Luyến Thiên Bá Vương: “Ha! Ngu Ngốc tỷ quả nhiên là Ngu Ngốc tỷ. Luyến Thiên ban đầu là một đứa bé sơ sinh, sau khi nhận người mới trở nên lớn mạnh, tất cả đều là dựa vào bản thân, mấy chuyện không đâu đấy không cần quan tâm?” Luyến Thiên Dạ: “Tỷ tỷ, Dạ rất thích tỷ nha, hì hì! Sao sao….” Luyến Thiên Tiểu Phong: “Cuối cùng vẫn là Ngu Ngốc tỷ nói đúng. Ngàn Trần, cứ như thế đi! Hình tượng mọi người vẫn như cũ thôi. Khỉ thật, đệ không tin chúng ta không có trụ sở chính thiên đoàn không thể phát triển?” “Tốt lắm, mọi người.” thấy không khí đã sôi động lên, Luyến Thiên Ngàn Trần ra mặt đè nén lại một chút “Những lời này chúng ta trong nhà nói chuyện với nhau không có việc gì, nhưng ngàn vạn lần không cần mang ra ngoài nói, nhưng thiên đoàn khác chính là đang dùng trăm phương ngàn kế muốn trụ sở chính hủy bỏ thiên đoàn…” “F*ck! Họ dám!” Luyến Thiên Tiểu Phong oán giận chửi thề. “Huynh chỉ đang nhắc nhở mọi người một chút.” Luyến Thiên Ngàn Trần cũng không tức giận, bình tĩnh nói “Ta có nguyên nhân để ở lại Ham Chiến gia tộc, mọi người không cần quá bận tâm. Tuy rằng rất nhiều chuyện đều là do chúng ta tự làm nhưng tôi nghĩ đây chính là cơ hội tốt để chúng ta rèn luyện. Mọi người thấy đúng không?” Mọi người im lặng. “Hôm nay thất bại không có nghĩa là ngày sau cũng sẽ thất bại. Cho nên chúng ta bắt đầu từ ngày mai, tiếp tục đúc kết những bài học từ thất bại nhưng vẫn phải nỗ lực để phát triển thiên đoàn.” Giọng Luyến Thiên Ngàn Trần vẫn luôn ôn nhu như thế, có một loại mê hoặc lòng người, hầu hết mọi người ở đây đều nguyện ý nghe theo lời cậu ta nói. Tiêu Hỉ năm đó quen cậu nhóc, cậu nhóc nói nhóc nhỏ hơn cô ba tháng, vì thế cậu nhóc tình nguyện làm tiểu đệ. Cứ nhìn vào đấy có thể biết được, Luyến Thiên Ngàn Trần nhất định là một nhân tài cực trầm ổn bình tĩnh. Mọi người đểu tỏ vẻ đồng ý, nhất thời trong lúc đó nhiệt độ trong đại sảnh có phần tăng cao. “Uhm, hừm!” Một chút ồn ào, Mỗ Hỉ nhẹ nhàng thở ra. Mọi người đột nhiên dừng lại, ngay cả gõ chữ cũng không có ai gõ. “Ngàn Trần, nếu đã giải quyết xong chuyện này thì giờ có thể giải quyết đến chuyện của ta chưa?” Giọng nói Luyến Thiên Tinh Quang không gợn sóng nói. “A, đúng!” Luyến Thiên Ngàn Trần lập tức bừng tỉnh. “Tỷ!” “Gì?” Tiểu Hỉ đang đoán xem bọn họ đang nói cái gì bí hiểm, bỗng nhiên nghe tiếng Luyến Thiên Ngàn Trần gọi cô, có chút giật mình, dự cảm không tốt. “Đệ thay mặt Thiên Đoàn, chuyển lời cầu hôn của Tinh Quang cho tỷ.” “…” Tiểu Hỉ ngậm miệng. cái gì mà lấy danh nghĩa thiên đoàn và cầu hôn cá nhân? “Tỷ, tỷ đã vào thiên đoàn lâu như vậy, đệ lại không có thời gian chăm sóc tỷ, cho nên sớm đã tìm giúp tỷ một người bạn. Đệ đã nhìn qua nhiều người, không ai xứng với tỷ của đệ. Tinh Quang cũng rất được, hơn nữa huynh ấy còn đề cập chuyện này với đệ, nghĩ muốn cùng tỷ kết hôn.” “….” Xin đi, toàn bộ lông khắp người cô đã dựng hết lên rồi nè. “Tỷ tỷ, tỷ đồng ý đi! Thiên Đoàn hiện tại đang trong tình trạng khó khăn, tỷ cứ coi như… ách… coi như là xung hỉ đi.” “Phụt…” Tiểu Hỉ thiếu chút nữa ngã gục trên màn hình, những người khác cũng bắt đầu xì xào, Luyến Thiên Tiểu Phong còn giả vờ mơ hồ truyền đến tiếng rên yếu ớt. “Tiểu Phong, đệ không sao chứ?” Luyến Thiên Ngàn Trần hồn nhiên không biết lời mình nói khiến mọi người phản ứng lớn như vậy, thành thật hỏi. “Ngàn Trần chết tiệt. Huynh đi chết đi! Đệ mới ngã từ trên giường xuống!!” Tiểu Phong hét lên. Mọi người cười vang. “Tỷ, đồng ý đi, coi như là nể mặt đệ đi.” Luyến Thiên Ngàn Trần thấy Tiểu Hỉ không nói gì, ngay lập tức giả vờ nụng nịu. Tiểu Hỉ vô lực nhếch miệng, nhướn mày, đang muốn nói nhưng khi ra khỏi miệng ngữ khí đã khác “F*ch! Nếu hắn muốn cưới ta sao cả cái rắm cũng không thấy?” “Vâng? Ta đây!” Người nào đó hình như mới hoàn hồn, không biết đang vội vã cái gì. “Mau cầu hôn đi!” Luyến Thiên Ngàn Trần gầm nhẹ, bản thân giúp Tinh Quang khuyên can nửa ngày mà cậu ta lại cứ như thế không hề có phản ứng. “A, ohh! Chờ một chút!” “…” Tiểu Hỉ hận không thể một đòn giết chết Tinh Quang, đây là bộ dạng muốn kết hôn với cô sao? Luyến Thiên Tiểu Phong: “Tinh Quang chết tiệt, huynh định làm gì đây! Ngu Ngốc tỷ còn đang đợi huynh nói kìa!” Luyến Thiên Dạ: “Tinh Quang huynh, huynh quá ngu ngốc ! Tỷ tỷ sẽ nhanh chóng đồng ý, huynh sao còn chưa mở miệng?” Luyến Thiên Bá Vương: “Theo đuổi con gái cần phải mặt dày, Tinh Quang huynh không nên rụt rè như vậy !” “Hô.. tốt lắm!” trong khi mọi người ra sức thúc giục, cuối cũng Luyến Thiên Tinh Quang cũng nhẹ nhàng thở ra. Thuận tay gõ lên một địa chỉ trang internet“Mọi người vào đây đăng kí rồi nói tiếp.” “Ok.” Không đợi những người khách phản ứng, Luyến Thiên Ngàn Trần lập tức trả lời. Tiểu Hỉ nhăn mặt, trừng mắt nhìn cửa sổ internet, không nghĩ muốn kích vào. Đồ ngu ngốc! Đồ đầu đất! Đồ phản diện! Đồ đầu vịt! Mỗ Hỉ lúc này hoàn toàn không nghĩ được, chính mình vì sao trong lòng lại khó chịu, còn thậm chí đã quên mất tuyệt chiêu của cô – logout. Một lát sau, Luyến Thiên Tiểu Phong kinh hoàng thét lên “Chết tiệt! Tinh Quang huynh, huynh thật là con bò, Ngu Ngốc tỷ thật là may mắn quá đi.” “A! Tinh Quang, muội cũng phải tìm phu quân giống huynh ….” Luyến Thiên Dạ nói ngay sau đó. Luyến Thiên Tinh Quang thật nhanh nói “Huynh hiện tại là người đã có nơi có chốn, Dạ muội đừng có câu dẫn huynh.” “Đi! Huynh làm như muội muốn câu dẫn lắm ấy! Tỷ tỷ còn không giết luôn muội ấy chứ!” “Ách,tiểu tử Tinh Quang thật có năng lực!” Luyến Thiên Trà Xanh nói. Nhất thời trên IS tràn ngập tiếng khen ngợi không dứt. Tiểu Hỉ chớp chớp mắt, rốt cuộc có chuyện gì đây? “Mọi người đến hết chưa?” Lát sau Luyến Thiên Ngàn Trần bắt đầu điểm danh. “Hắc, diễn viên chính còn chưa tới !” “Tỷ, nhanh chóng đăng nhập!” “Tỷ tỷ, mau đến đây! Cam đoan tỷ nhất định sẽ vui.” “Ngu Ngốc tỷ, nhanh lên nhanh lên. Tinh Quang huynh thật có lòng kìa! Ngu Ngốc tỷ, đang đợi mình tỷ thôi đó!” . . . . . . Chuyện gì vậy a? Tiểu Hỉ bị mọi người dụ dỗ đến toàn thân ngứa ngáy, tay nhanh chóng di chuột. Rốt cuộc lúc hơn mười người thi nhau oanh tạc cũng lay động được trái tim Tiểu Hỉ, mở ra trang internet đăng ký, bay ngay vào trò chơi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang