[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái - Sưu tầm
Chương 6 : Đoàn đội tập hợp
.
Sự việc không chỉ khiến cô buồn mà còn khiến vô số thành viên trong gia tộc thất vọng. Cho dù gia tộc đã ngay lập tức liên lạc cùng GM hết quả cũng chỉ nhận được một câu “Mời bạn đăng nhập lại, máy chủ không có vấn đề gì.” Mẹ nó không nhìn thấy vấn đề à, không có vấn đề sao không thể đăng nhập?
Đây là mấy câu chửi thề của một số thành viên trong gia tộc. Mắng.. mắng nữa thì thắng lợi cũng đã ở xa tầm tay rồi, các thành viên lần lượt rời khỏi kênh IS.
Nhiều giờ sau khi mọi người cùng nhau mắng chán chê, thành viên cấp cao của gia tộc đột nhiên phát hiện kỳ tích. Có thể vào game. Mà thời điểm này số người còn lưu lại trên IS ít kỷ lục – 186 người.
Kế tiếp, thật gian nan. Cứ cho là Tiểu Hỉ đang vui sướng vì mình là người duy nhất trong gia tộc có bộ trang bị cường hóa hai mươi siêu cấp cực phẩm, nhưng cũng không ngăn được việc họ bị đội những thành viên cấp thấp của Lang tộc bao vây.
Giọng chỉ huy khàn khàn trên IS phát lệnh triệu tập người trong gia tộc, tập hợp, tiến lên, tập hợp, lại tiến lên, lại tập hợp…..
Sau hai giờ, trò chơi gửi đến thông báo “Trận thứ nhất giữa Lang tộc VS Gia tộc ham chiến, điểm số 1:0.” Tiểu Hỉ suy sụp, di di chuột, đột nhiên đứng dậy, đi loạn trong nhà đầy rẫy dây điện lằng nhằng trên sàn. Bỗng rắc một tiếng, máy tính khởi động lại.
Bụng đói, cả buổi tối còn chưa được ăn gì nhưng Tiểu Hỉ không còn chút hứng thú nào để đi ăn cơm, rõ ràng chỉ làm một trò chơi thôi mà. Cô lại nhận ra mình vô cùng để ý, vô cùng vô cùng để ý. Bị nhốt như con cún nhỏ trong nhà đi tới đi lui trong nhà, Tiểu Hỉ bò lên giường, đôi mắt ngây ngốc nhìn màn hình máy tính đang dần dần khởi động lên. Cuối cùng không nhịn được, quay trở lại kênh IS.
Gia tộc chiến đã thua, tiểu đệ Ngàn Trần của cô không biết có gặp khó khăn gì không?
Gia tộc chiến đã thua, không biết đám nhóc con bình thường cô hay trêu đùa có khi nào cũng đang rất buồn không?
Tiến vào đại sảnh trò chơi, Luyến Thiên Vô Địch đang lên tiếng “….chúng ta thua cũng có sao, mọi người không cần mắng chửi thêm nữa, không phải GM không công bằng, không cần quan tâm chuyện này. Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là phải biết đúc rút ra kinh nghiệm từ thất bại này. Hiện tại mọi người không cần tiếp tục trách mắng GM mà nên xem xét xem, ngoài lỗi do hệ thống máy chủ chúng ta thất bại còn vì lý do gì….”
“Đệ có điều muốn nói.” Sau một mảng trầm mặc, Luyến Thiên Tiểu Phong chủ động lên tiếng “Đệ thật ra đến từ một server khác của game RX tham gia vào môt gia tộc khác, nhưng gia tộc đó đệ không thích, cho đến thời gian trước đây khi đệ cũng chỉ tùy tiện muốn đi đâu đó hai ngày. Sau lại từ từ phát hiện thiên đoàn này thật giống một gia đình, các huynh đệ tỷ muội đều khiến đệ cảm thấy yêu mến. Như Ngàn Trần huynh tràn đầy nhiệt huyết, giống Vô Địch huynh luôn nghiêm túc, giống như Dạ rất đáng yêu… còn có Ngu Ngốc tỷ thô lỗ, mọi người đều khiến ta vui vẻ hạnh phúc…”
Tiểu Hỉ hơi hơi ngẩn người, nhóc này, tự nhiên lại lôi mình vào! Tuy lời nói không giống đang khen nhưng ít nhất cũng biết được nhóc con này có để ý đến mình! Suy nghĩ một chút Tiểu Hỉ mỉm cười ngây ngô.
“Sự cố hôm nay khiến đệ đột nhiên có cảm giác thiên đoàn chúng ta quá yếu. Không biết mọi người có thấy không, thời điểm diễn ra gia tộc chiến, trên kênh IS có đến vài trăm người, toàn là người của thiên đoàn. Nếu trong tương lai có thể giữ nguyên số người này thiên đoàn chúng ta có thể thành thiên đoàn đứng đầu toàn game RX.”
Câu cuối cùng của Tiểu Phong nói ra gây chấn động toàn bộ mọi người. Tiểu Hỉ ngừng cười, trừng mắt nuốt một ngụm nước miếng. Đứng đầu toàn game RX – danh hiệu này đúng là có sức hấp dẫn quá lớn nha.
“Tiểu Phong nói rất đúng. Thiên đoàn khác ta không thể kiểm soát, cũng không nghĩ muốn quản, nhưng hôm nay không thể không nói, thiên đoàn quá ít người. Mọi người cố gắng thu nạp thêm thành viên đi.” Lời nói lúc này là của Luyến Thiên Bá Vương.
“Thu nạp thêm người là một chuyện nhưng tuyệt đối không thể tùy tiện, chúng ta cần tinh anh, không phải là vật hi sinh.” Lần này là Luyến Thiên Trà Xanh, một giọng nam trầm ổn nói.
“Cho đến không tuân thủ theo kỷ luật kiên quyết không nhận.”
“Nhưng thiên đoàn hiện tại cũng không có quy định rõ ràng? Chúng ta làm sao phát hiện ai vi phạm kỷ luật?”
Sau một trận tranh luận cuối cùng mọi người cũng tổng kết được nguyên nhân thất bại. Đầu tiên là do kỷ luật chưa nghiêm, tiếp đó là do việc quản lý thành viên, vấn đề tiếp theo là chuyện thu nhận thêm thành viên tinh anh. Mấy đội nhỏ mỗi người một lời một ý kiến, thảo luận sôi nổi, chỉ riêng mấy thành viên Hồng y cao cấp lại im lặng không ai nói gì.
Cho đến khi có người nhắc nhở mọi chuyện mới được đưa về trật tự, lắng nghe ý kiến của đội trưởng. Luyến Thiên Ngàn Trần không lên tiếng, chỉ là ở ngoài đại sảnh IS nói một câu.
Luyến Thiên Ngàn Trần: “Xà tỷ, tỷ muốn nói gì không?”
Một giọng nữ ôn nhu như nước đột nhiên vang lên bên tai khiến mọi người giật mình “Chào mọi người, ta là Xà Vũ. Nghe được những điều mọi người nói ta thật sự rất cảm động. có điều vì lý do sức khỏe không cho phép tôi có nhiều thời gian ở lại cùng mọi người, cho nên dù cảm động nhưng ta cũng không thể nhiều lời. Có lẽ ở đây cũng có người biết đến ta, nhưng cũng có người không biết đến ta. Thiên đoàn này là một tay ta kiến tạo nên, nhưng trách nhiệm lại đặt trên vai Ngàn Trần, là ta không có trách nhiệm, tiện đây ta thành thật muốn nói lời xin lỗi Ngàn Trần.”
Luyến Thiên Ngàn Trần: “Xà tỷ, không cần nói những lời này với đệ.”
“Có gì đâu! Ta có thể một năm hoặc lâu hơn không thể lên mạng, cho nên chỉ có thể mong mọi người hãy cố gắng duy trì thiên đoàn. Những lời hôm nay mọi người nói khiến ta vô cùng cảm động, điều thiên đoàn cần lúc này chính là một người lãnh đạo ngoan cường, sau đó mới là cần những thành viên tinh anh….”
Tiểu Hỉ nghe Xà Vũ nói trong lòng rung động, nhẫn nại lắng nghe. Nhìn lại bản thân thấy đúng là không thể so sánh. Sau khi Xà Vũ đã rời kênh IS một đám Hồng y lên tiếng, đưa ra một bản tổng kết được tóm tắt ngắn gọn.
Một cái gì thật sâu sắc, một cái gì thật mạnh mẽ. Nội tâm Tiểu Hỉ suy nghĩ, nhưng cũng không biết tại sao, một cảm giác len lỏi trong lòng khiến cô có một dự cảm khác lạ, chính là, khi mình tham gia thiên đoàn này mình sẽ ngày một mạnh mẽ hơn. Nhất định thế.
Cải tổ lại bộ máy quản lý, cũng không có quá nhiều thay đổi, vốn cũng ít người . Có những người thẳng thắn nói lý do, vì đặc thù của thiên đoàn không thể cùng mọi người tiến lên, nguyện ý nhường lại vị trí cho người mới. Luyến Thiên Ngàn Trần cũng không phải chỉ có cái vỏ, lập tức bắt tay quản lý mọi chuyện. {hana: cái đoạn này thật ra ta không hiểu lắm, có thể là một số người rút lui và Ngàn Trần sẽ xử lý hết những phần đấy,hì}
Tiểu Hỉ đứng lẫn trong đám Lam y, vui tươi hớn hỏ làm con tôm nhỏ. Thấy đám nhóc còn buồn rầu ảm đạm khiến không khí trầm xuống, Tiểu Hỉ không phải đang hát mà chính là rống lên một bài, lúc này mới chậm rãi khiến mọi người nở nụ cười.
Thật không may, cái tên khiến Tiểu Hỉ sợ hãi chậm rãi tiến vào.
Luyến Thiên Tinh Quang: “Bà xã, muội hát thật là dễ nghe.”
Đại sảnh lặng ngắt như tờ. Toàn bộ không một ai phát ra bất cứ tiếng động nào.
Xin hỏi bạn Tinh Quang, tai bạn không biết đã nghe thấy gì nữa? Cô chính là rống lên đinh tai nhức óc thế còn trầm trồ khen ngợi? Tiểu Hỉ khuôn mặt 囧囧 tắt nhạc đệm lập tức có người lên tiếng.hữu thần địa đóng cửa nhạc đệm, lập tức còn có nhân tạp mạch.
“Tinh Quang, Ngu Ngốc tỷ khi nào trở thành bà xã của huynh vậy? Huynh đừng nói lung tung.” Luyến Thiên Tiểu Phong lập tức nổi bật.
“Đúng đó! Tinh Quang huynh không tốt nha, Ngu Ngốc tỷ là đại tỷ của chúng ta, sao có thể là bà xã của huynh như lời huynh nói được chứ!”
“Ngu Ngốc tỷ đảm bảo không đồng ý, Tinh Quang, cẩn thận chúng ta lấy “Thập Tam Thương” đánh huynh đó.”
……………….
Nhất thời đám nhóc con đều lên tiếng phản kích.
Tiểu Hỉ chớp chớp mắt, đám nhóc con này bình thường còn chê giọng cô ồn ào không ôn nhu, không dễ nghe, hôm nay đột nhiên đồng loạt đổi gió là sao? Không thể nào, Tiểu Hỉ bình thường ăn nói khó nghe, nhóc con kia bình thường cùng cô đùa giỡn nhưng đảm bảo không hề thích cô, đây là điều không thể .
“Hì hì, Tinh Quang à, huynh muốn kết hôn cùng mỹ nữ tỷ tỷ cũng phải theo quy định chứ?” Không biết đến từ khi nào Luyến Thiên Dạ đột nhiên xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người.
Tiểu Hỉ bĩu môi, bật kênh tán gẫu với Luyến Thiên Tinh Quang.
[ Riêng tư ] Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Nhóc con, ta không đến Thiên Đoàn tìm chồng, nhóc con đừng có làm bậy!”
[ Riêng tư ] Luyến Thiên Tinh Quang: “Bà xã à, QQ của bà xã số bao nhiêu?” {hana: QQ chương trình chat khá phổ biến ở Trung Quốc }
[ Riêng tư ] Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Không cần tiếp tục gọi ta là bà xã! Nể mặt mọi người hôm nay ta không tính toán với nhóc, về sau đừng mang chuyện này ra làm trò đùa nữa.”
[ Riêng tư ] Luyến Thiên Tinh Quang: “Muội không nói huynh đành phải đi hỏi Ngàn Trần .”
Tiểu Hỉ tức điên, người này rốt cuộc nhìn thấy những gì cô viết không đây? Sao có thể thành ông nói gà bà nói vịt thế này đây?
[ Riêng tư ] Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Ta không nói cho nhóc, đừng có nằm mơ.”
[ Riêng tư ] Luyến Thiên Tinh Quang: “Bà xã, muội thật không ngoan .”
“….” Tiểu Hỉ hận không thể lao vào máy tính bổ đôi đầu anh ta ra xem bên trong có gì nữa.
Ngay khi mỗ Hỉ đang nghiến răng nghiến lợi QQ bỗng có thông báo.
“Tinh Quang muốn mời bạn làm bạn tốt. ” Từ chối.
Thêm bạn, từ chối, lại thêm bạn, lại từ chối…..
Đầu Tiểu Hỉ đã bắt đầu đau nhưng kiên quyết không từ bỏ. Và đương nhiên, người bên kia cũng không hề có ý từ bỏ. Hai người đều kiên cường như nhau, không ai chịu nhường ai. Cho đến khi trên IS có tiếng nói “Hơ, Tinh Quang, huynh cùng Ngu Ngốc tỷ đang làm gì đó?”
“Bồi dưỡng tình cảm !” Giọng nói trong trẻo trầm tĩnh nói, hoàn toàn không như mỗ Hỉ đang thở hổn hển.
“Vô Địch, ta đánh chết đệ.” Tiểu Hỉ dùng giọng nói vô cùng khó chịu giống như là đang muốn rống lên.
“Khụ, khụ….” Luyến Thiên Vô Địch giả ngu ho khan hai tiếng “Cái đó, hai người cứ tiếp tục…. ta đi…”
“Bà xã, tức giận sao?” Luyến Thiên Tinh Quang cẩn thận hỏi han.
“Cút! !” Tiểu Hỉ mạnh mẽ mắng một câu, tắt IS, tiện tay tắt luôn QQ, thật yên tĩnh.
Luyến Thiên Tinh Quang chết tiệt, Luyến Thiên Tinh Quang đáng chết, không phải nể mặt Ngàn Trần bà đây nhất định phải chửi cho máu chó đầy đầu. Tiểu Hỉ một bên giận dữ tắt máy tính, một bên đem toàn bộ đồ trên người cởi bỏ chỉ còn lại đồ lót, vội vã đi vào phòng tắm tắm nước lạnh. Sau đó mặc đồ vào, đi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Nơi Tiểu Hỉ ở là tòa nhà của công ty, một người một phòng, nội thất thiết kế đơn giản, tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ cho một người con gái độc thân như cô tung hoành. Đây cũng là một trong những lý do khiến cô không muốn rời khỏi công ty, bởi nếu chuyển công việc khác đồng nghĩa với chuyện sẽ phải tìm một nơi ở mới, có thể sẽ phải ở chung với người khác, thật rắc rối !
Điều phiền toái lớn nhất của mỗ Hỉ chính là căn bệnh lười ra ngoài vào mùa hè của cô. Ra khỏi nhà phải đi qua một con đường khá yên tĩnh mát mẻ. Hôm nay có trăng rằm, một vài cơn gió lạnh khiến cô hận không thể trực tiếp kê cái chiếu ở bên ngoài này mà ngủ. {hana: đoạn bệnh tật này ta cũng không chắc có đúng không nữa, nếu sau này ta tìm hiểu ra ta sẽ sửa sau nha.}
Mới đi được vài bước đã thấy đoạn đường mát mẻ phía trước hình như có bóng người ngồi. Tiểu Hỉ thầm nghĩ chắc là nhân viên nào đấy đây. Vì không muốn quan tâm nên cô muốn bước qua thật nhanh, không ngờ lại bị người đó nắm lấy cổ tay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện