[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái - Sưu tầm
Chương 11 : Tiểu Hỉ Bình Tĩnh
.
Tiểu Hỉ toàn thân ướt sũng trừng lớn hai mắt, trong mắt phản xạ hình ảnh tiểu chính thái khiếp sợ mà đáng yêu.
Thời gian tích tắc cứ vui vẻ mà trôi qua.
Bỗng nhiên, tiểu chính thái chớp chớp đôi mắt, từ trên người cô dời đi, rồi sau đó bình tĩnh thuận tay đem cửa – “Bang” một tiếng đóng lại. Tiểu Hỉ bị âm thanh đóng cửa làm cả kinh, lập tức tỉnh ngộ lại – “Aaaaaaaaa”
“Uhm uhm uhm um . . . . . .”
Tiểu Hỉ trừng mắt bằng cái tô. Tiểu tử chết tiệt, ánh mắt sỗ sàng còn chưa đủ, còn chạy tới lấy tay sỗ sàng với bổn cô nương, ngươi chán sống?
Đúng vậy, giờ phút này, tiểu chính thái ngượng ngùng đáng yêu trong mắt Tiểu Hỉ, từ lúc cô lên thét lên chói tai đã luống cuống tay chân đi che bộ vị trọng điểm, bước vài bước liền vọt lại che miệng của cô.
“Uhm uhm uhm um. . . . . .” Làm gì vậy? Tiểu tử thúi, mau cút đi!
Tiểu Hỉ một tay che ngực, một tay tính đẩy cậu ta ra, nhưng lực đạo cậu ta không lớn không nhỏ che miệng cô lại vừa đủ thủ thế, đẩy thế nào cậu ta cũng bất động. Tiểu Hỉ hoảng hốt dùng sức đạp chân cậu ta, nhưng – lấy chân trần đạp giày da, không phải tự làm mình đau sao? Như vậy cũng không được, vì thế Tiểu Hỉ lại dùng tay đẩy, cánh tay trần đập vào da thịt cứng rắn trước ngực cậu ta, Tiểu Hỉ (_ _)!!, bỗng nhiên ý thức được, vô luận tiểu chính thái bề ngoài có bao nhiêu đáng yêu có bao nhiêu ngượng ngùng, cậu ta đã hơn hai mươi, đã muốn trưởng thành , đã muốn là – đàn ông. . . . . .
Trời ạ! Không thể nào? Tiểu tử này sẽ không tính cưỡng gian cô chứ? Tiểu Hỉ mở to hai mắt, bị ý nghĩ của mình đánh cho một phát đến cả phản kháng cũng quên tiếp tục.
Mà tiểu chính thái ở phía sau sắc mặt cũng ửng hồng, đáng thương ‘tiểu nhị lang’ ở bên dưới kia, một bên vừa phải kiềm chế chính mình, một bên phải vừa phòng ngừa cô nàng giãy loạn này không gọi bậy, thật sự không phải là khả năng của người bình thường. Thấy cô rốt cuộc cũng không lộn xộn , tiểu chính thái lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi:“Đừng hét nữa, Thành đang đứng bên ngoài.”
Tiểu Hỉ tiếp tục trừng mắt.
“Cô sẽ gọi cậu ấy vào mất. . . . . .” ý tứ của tiểu chính thái thực rõ ràng, cô để cho tôi xem hết, chẳng lẽ còn muốn cho một người đàn ông xem khác xem à, nào có thể?
Thông tin mà tên nhóc này mang đến khiến Tiểu Hỉ không biết phải phản ứng thế nào! Tiểu Hỉ sợ hãi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn hai gồ má đã đỏ hòng của cậu ta. Làn da trắng nõn như búp bê của tiểu chính thái giờ đây vì tiếp xúc thân mật với cô mà trên mặt hiện lên một mảng hồng như hoa đào ! Tiểu Hỉ chớp chớp mắt, thiếu chút nữa bị sắc đẹp của tên nhóc này mê hoặc.
“Uhm uhm uhm um. . . . . .” Buông.
“Vậy cô không được kêu!” Tiểu chính thái nghe hiểu được ý tứ của cô, chớp chớp đôi mắt to đẹp, con ngươi trong suốt, sóng nước lay động.
“Uhm uhm uhm um. . . . . .” Không gọi.
“Thật sự không kêu!” Tiểu chính thái tiếp tục xác nhận.
Tiểu Hỉ tức khí, dùng sức đá cậu ta một cước, kết quả người bị đau nhe răng trợn mắt chính là cô. Biết dùng bạo lực không có tác dụng, Tiểu Hỉ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu thật mạnh, cũng chớp chớp mắt to ý đồ nói là mình tuyệt đối sẽ không kêu lên.
Ánh mắt tiểu chính thái liếc ra cửa một cái, cắn cắn môi, tựa hồ đang do dự.
Bộ dáng vô tội đáng yêu nhất thời làm cho Tiểu Hỉ cả người xụi lơ, nóng quá nóng quá, nhóc con này sao có thể bày ra bộ dạng trẻ con ngây thơ thế chứ! Thật muốn là mình muốn đóng gói về nhà làm bảo bối à – Mỗ Hỉ thấy sắc đẹp trước mặt hoàn toàn quên tình cảnh của mình .
“Thế. . . . . . cô nhất định không thể kêu nha! Bằng không Thành sẽ tức giận. . . . . .”
Cậu nhóc kia tức giận cái gì? Quản chuyện người ta, cậu nhanh chóng buông ra mới là chính sự. Tiểu Hỉ bất nhã xem thường nhìn cậu ta, lại gật đầu. Tiểu chính thái lúc này mới chậm rãi chậm rãi từng chút mở tay che miệng cô ra, thấy cô quả thực không kêu, tươi cười ngượng ngùng lập tức hiện ra.
Tiểu Hỉ lập tức che ngực, nhưng thân thể hai người vẫn đang tiếp xúc rất gần. Mùa hè nên quần áo mặc có hơi đơn giản, Tiểu Hỉ có thể cảm nhận được lửa nóng cả người cậu ta và còn có phía dưới kịch liệt phản ứng. Mà nguyên nhân tạo thành bọn họ lại tiếp gần gũi cận là cái tay còn khoát trên lưng cô.
“Tay.”
“À, . . . . . .” tiểu chính thái bị nhắc nhở, giống như bị rắn cắn thu hồi cánh tay. Hai tay xoay xoay cùng một chỗ, cúi đầu không dám nhìn cô.
Tiểu Hỉ thấy cậu ta ngoan ngoãn không hề động, lập tức cầm một bộ váy chạy như điên vào phòng tắm. Mỗ Hỉ chạy trối chết đương nhiên không phát hiện, trong nháy mắt cô xoay người chạy đi, đôi mắt kia nước gợn nhộn nhạo tràn ngập dục vọng nâng lên, gắt gao nhìn chằm chằm thân hình cô rời đi, màu hồng mềm mại thần cánh hoa bỗng nhiên nở rộ một đóa hoa diễm lệ.
Nhưng là chờ Tiểu Hỉ đi ra thời điểm, thấy vẫn là tiểu tử cúi đầu giảo bắt tay vào làm chỉ kia. [Sún: cáo già đội lốt cừu non =))]
“Cậu không biết tùy tiện vào phòng là hành vi rất không lễ phép không?” Tuy rằng không đành lòng trách cứ, nhưng Tiểu Hỉ vẫn đang vẫn dùng sức gào thét. TNND, kêu một người đàn ông xa lạ nhìn hết thân thể, việc này xảy đến với ai thì cũng sẽ khó chịu!
“Đúng, thực xin lỗi. . . . . .” Tiểu chính thái ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy ủy khuất, ngón tay cũng khua khua càng thêm thường xuyên. “Tôi. tôi không phải cố ý . . . . . . vì, vì đã gọi cửa rất lâu, Thành sợ có chuyện gì … nên mới đi vào …”
Thúi lắm, nhóc lo lắng ta gặp chuyện không may thì làm chi cho cậu vào đây ? Tiểu Hỉ đang muốn nổi bão. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý tưởng – hay là, Trình Thành bởi vì ngày đó cô nói không được thúc giục cô. Cậu nhóc sợ cô hiểu lầm là cậu ta đến thúc giục nên mới để cho tên nhóc con này vào?
“Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì? Cậu mới là người gặp chuyện không may ấy. Cả nhà cậu gặp chuyện không may!” Tiểu Hỉ hoàn toàn không còn nhớ đến hình tượng thục nữ thường ngày của mình, sự tức giận trong người bây giờ đang khiến cô muốn nổ tung ra thì làm gì còn tâm trí mà suy nghĩ đến lễ tiết.
Tiểu chính thái mấp máy môi, hốc mắt hình như hơi đỏ lên, đầu như cúi thấp hơn.
“Tường ca đâu? Tường ca không phải nói đến trả chìa khoá cho tôi sao? Sao các cậu lại chạy đến đây?”
“Quản lý có chuyện đi trước rồi…”
Tôi không cần biết! Tiểu Hỉ thầm mắng, có nói cái gì thì kết quả vẫn không có gì thay đổi. Hung hăng cắn chặt răng, nhìn lại người đăng trước rõ ràng cao hơn cô một cái đầu, nhưng vẫn cúi đầu thật thấp vì sợ cô mắng, đang muốn hung hăng mắng thêm mấy câu nhưng ngực lại phập phồng khiến Tiểu Hỉ không thể nói thành lời. Nhóc con này bày ra bộ dạng đáng thương, mà cũng đúng là không hẳn là lỗi của cậu ta, cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu nhóc hoàn toàn .
Nhưng mà, nhưng mà…. Không trách cậu ta thì cô lại cảm thấy uất ức khi vô duyên vô cớ bị người ta nhìn hết, cuối cùng nên trách ai đây? Có giận mà không có chỗ phát tiết, Tiểu Hỉ oán giận đá chân vào sô pha, dép lê cô mới đi từ trong WC ra một phát bay lên một vòng, cuối cùng dừng lại bên chân tiểu chính thái.
Tiểu chính thái ngây người, mím môi ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, thấy cô đang khó chịu trừng mắt nhìn chân mình, muốn cười lại không dám cười.“Là tôi không đúng, cô đừng tức giận…” tiểu chính thái một bên cẩn thận giải thích, một bên cúi người nhặn lên đôi dép hình cậu bé bút chì đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống phía trước, nhẹ nhàng xỏ dép lên đôi nhân nhỏ của cô.
Tiểu Hỉ vị hành động này của cậu ta làm cho đầu óc trống rỗng.
Không biết vì sao cô bỗng nhớ lại cảnh trong Tinh Võ Môn, Từ Mĩ ngồi trên thân cây để cho Trần Chân đi giày cho mình. Từ nhỏ mẹ Từ Mĩ đã căn dặn, chân của con gái chỉ có thể để cho chồng nắm thôi…. Tiểu Hỉ sợ hãi lắc lắc đầu, không thể nào, không thể nào, chuyện kia tất cả chỉ là nói bậy, nơi này là Trung Quốc, cô là người kế thừa truyền thống của người Hoa tốt nhất, tuyệt đối không thể có ý tưởng mê tín giống cô gái Nhật Bản.
“Đưa chìa khoá cho tôi.” Đợi cậu nhóc đứng thẳng dậy, Tiểu Hỉ vươn tay.
Tiểu chính thái vội vàng đưa chìa khoá đặt vào tay cô.
“Đi ra ngoài.” Tiểu Hỉ mặt không thay đổi chỉ vào cửa nói, thế nào, đủ lạnh lùng chưa! Đối đãi với kẻ thù thì phải như gió cuốn lá vàng, vô tình vô nghĩa mới đúng!
“Vậy… tôi đi trước…” Tiểu chính thái tiếp tục mím môi theo thói quen, bước ra cửa.
“Này, không cho phép nói cho người khác biết chuyện hôm nay, nếu không…” Tiểu Hỉ đưa nắm đấm lên doạ cậu ta, “Tôi không tha cho cậu.”
Đôi mắt trong suốt bỗng nhiên đổi sắc, một chút âm u đột nhiên loé sáng, biến mất trong nụ cười tươi như hoa anh đào “Vâng! Tôi tuyệt đối không nói.”
“Hừ!” Tiểu Hỉ quyệt miệng, tay xua xua ý đuổi “Muộn rồi, về đi, về đi!”
Tiểu chính thái gật gật đầu, sau đó mở cửa, bước chân ra ngoài sau đó nhẹ nhàng giúp cô đóng cửa.
Tiểu Hỉ hít sâu một hơi, đem chìa khoá đến bên máy tính, tay không ngừng xoa xoa tóc mình. Đợi mái tóc trở nên hỗn loạn, da đầu nóng lên, Tiểu Hỉ đưa tay tắt cửa sổ trò chơi, thuận tay tắt luôn IS, nhưng vẫn ngẩn người nhìn QQ.
Cứ như thế cái gì cũng không làm, nghĩ cũng không muốn, Mỗ Hỉ ngẩn người hơn nửa giờ, chờ khi cô tinh thần phục hồi bỗng nhiên đầu óc nóng lên, đem tất cả trở thành trạng thái Login.
Một lát sau liền có người gửi thư.
Nhược Ẩn: “Chết chưa?”
Icon cười gian.
Tiểu Hỉ: “Anh còn chưa chết làm sao em dám chết?”
Nhược Ẩn: “Thôi cứ đi đi mà? Chú đây đợi nhặt xác cho!”
Tiểu Hỉ : “Cái đồ độc mồm độc miệng, lâu rồi không gặp, anh không phải là xác chết sống dậy chứ?”
Nhược Ẩn: “Còn đang bận chơi SD, YH, làm gì có thời gian chơi QQ.”
Tiểu Hỉ: “Phỉ, còn bận đi tán gái chứ gì? Quảng cáo của trò chơi kia nghe nói chơi hay lắm, thế nào?”
Nhược Ẩn: “Đừng nói nữa, nhàm chán muốn chết, còn không bằng chơi Thuỷ Hử .”
Nhược Ẩn và Tiểu Hỉ chính là quen biết trong game Thuỷ Hử lúc ấy Nhược Ẩn chính là nữ võ sĩ có trang bị cực mạnh, còn Tiểu Hỉ cũng là người đứng đầu toàn kênh, hai người thường cùng nhau đi thăng cấp, lăn lộn trên game thật lâu. Tính tình Nhược Ẩn khá trầm mặc, cũng không dễ dàng nói chuyện, nhưng ra tay thì rất hào phóng.
Hai người lần đầu tổ độ thăng cấp, trên đường gặp thần thú của một thành viên trong đội khác, Tiểu Hỉ tỏ vẻ thích thú bởi thần thú kia đúng là đáng yêu. Kết quả là sau khi rời đi Nhược Ẩn trầm mặc lấy địa chỉ của cô giao dịch một con thần thú cấp 0 rất đáng yêu. Tiểu Hỉ không dám nhận, Nhược Ẩn cũng không cưỡng ép, nhưng sau thần thú đó không hợp với chức nghiệp của Nhược Ẩn nên Tiểu Hỉ giúp đỡ mang đi luyện cấp – từ đấy về sau, Nhược Ẩn cũng chưa từng nhắc đến chuỵên lấy thần thú về, Tiểu Hỉ mấy lần muốn đưa trả về đều bị từ chối.
Người đối với cô tốt cô liền đối với người cũng mười phần chân thành. Tiểu Hỉ đối với Nhược Ẩn như thế đại khái cũng chỉ là, khi Nhược Ẩn mất tích nửa năm, Tiểu Hỉ vẫn kiên trì giúp cô luyện cấp khiến cho cả hai nhân vật đều sớm mãn cấp trong game. Mà không một ai biết được, trong nửa năm ấy hai kẻ điên cuồng luyện cấp kia thật ra chỉ mà một mình Tiểu Hỉ mà thôi.
Tiểu Hỉ vẫn cho rằng, Nhược Ẩn nếu thật là một cô gái thì Tiểu Hỉ không thể không gào thét lên vì hâm mộ, một người thuộc loại phụ nữ lạnh lùng. Cho đến sau khi Nhược Ẩn mất tích nửa năm trở về, hai người thêm QQ của nhau, lại đổi qua đổi lại ba bốn trò chơi, anh ta mới thẳng thắn thừa nhận, anh ta là nam.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện