[Dịch]Trong Suốt Gặp Tiểu Chính Thái - Sưu tầm
Chương 12 : Nam nhân kia là ai?
.
Tiểu Hỉ lúc ấy thực sự rất phẫn nộ khi bị bạn bè giấu diếm, mãi đến hai năm sau mới biết được giới tính thật sự của Nhược Ẩn. Tiểu Hỉ cảm thấy bản thân mình thật thất bại, nhưng Nhược Ẩn vẫn như cũ không giải thích gì nhiều, anh ta chỉ nói là thật sự không muốn lừa cô, chỉ có cô luôn luôn tự cho anh là nữ mà thôi.
Mà Nhược Ẩn nói vậy cũng đúng, vì thích tính cách của Nhược Ẩn cho nên Tiểu Hỉ hi vọng anh ta là nữ. Do vậy khi biết được Nhược Ẩn thật sự là nam… Tiểu Hỉ biết rằng mình đã sai, cô lại không phải người biết sai không sửa nên đã dễ dàng tha thứ việc Nhược Ăn nói dối cô.
Mãi đến sau này Tiểu Hỉ mới hiểu ra. Thì ra trong trò chơi cô thấy Nhược Ẩn hết sức lạnh lùng, là do anh ta ở nước ngoài dùng máy gia tốc chơi, đường truyền hơi kém nên đánh chữ rất khó khăn, cho nên phần lớn thời gian anh ta đều trầm mặc. Trên thực tế, Nhược Ẩn lại là loại nam nhân lời nói vô cùng ác độc, đến nỗi là cao thủ tự nhận đã nhiều năm chơi game online như Tiểu Hỉ cũng không cam lòng nhận thua.
Tiểu Hỉ: “Sh*t! Nhưng mà gần đây em đang chơi rất vui, anh có muốn chơi cùng không?”
Hai người từng hứa với nhau, chỉ cần có trò chơi vui, đều phải kêu đối phương.
Nhược Ẩn: “Trò gì?”
Tiểu Hỉ: “RX Truyền Kì Tư Phục.”
Nhược Ẩn: “ Em thật là sa đọa, lại có thể chơi Tư Phục.”
Tiểu Hỉ: “Thực sự chơi rất vui! Đến đây đi đến đây đi!”
Nhược Ẩn: “Có gì vui chứ? Anh lại chả thấy có gì hay cả.”
Tiểu Hỉ: “Này, thế rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Nhược Ẩn: “Kêu đây một tiếng “thúc thúc”, đây đồng ý chơi với em.”
Tiểu Hỉ giận, không phải chỉ là hơn cô tám tuổi thôi sao, làm chi mà cứ bắt cô phải gọi anh ta là “thúc thúc”? Biến thái biến thái biến thái. Như vậy là hạ thấp thân phận của mình, Tiểu Hỉ đương nhiên là mặc kệ, vì thế cô dùng lời lẽ nghiêm túc cự tuyệt anh ta.
Nhược Ẩn tuy rằng lời lẽ ác ý nhưng trên thực tế nói chuyện với anh lại rất vui, gặp phải Tiểu Hỉ sống chết không chịu gọi mình “thúc thúc”, cuối cùng buộc lòng phải thỏa hiệp, ngoan ngoãn dưới uy nghiêm của cọp mẹ cài đặt IS đăng nhập vào kênh Thiên Đoàn.
Tiểu Hỉ cũng theo vào, nhìn một cái từ trên xuống dưới, Luyến Thiên Tinh Quang tiếp tục không thấy bóng dáng đâu. Vì thế ngầm mắng hai tiếng rồi lại nhanh chóng quên cái tên đó, tìm một phòng vắng người cùng Nhược Ẩn tán gẫu.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hỉ nghe thấy giọng nói của Nhược Ẩn, một thanh điệu rất trầm thấp, dương như là anh ở nước ngoài quá lâu, tiếng phổ thông có chút thay đổi, có lúc vô ý, Tiểu Hỉ còn nghe thấy cả một số từ lạ.
“Giọng nói của tiểu nha đầu thật dễ nghe!” Nhược Ẩn cười nói, tiếng nói phảng phất như người bị cảm cúm khàn khàn, khiến cho người khác không cách nào kiềm chế nổi mình khỏi mị lực của một nam nhân thành thục như là anh.
“Anh hôm nay mới biết được sao? Bổn tiểu thư xinh đẹp như hoa, chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành, thiên sinh lệ chất..” Tiểu Hỉ không chút hổ thẹn, tự thổi phồng mình lên.
“Được rồi được rồi,em đừng có khoe khoang nữa. Củ cải tiểu thư, anh nhớ rõ mĩ mạo chim sa cá lặn của em chưa có làm cảm động được nam nhân nào cả…?”
Độc nhất chính là miệng lưỡi Nhược Ẩn! Đau thương dâng trào, Tiểu Hỉ nháy mắt từ trên cao té xuống, không nên vạch trần khuyết điểm của người khác như vậy mà!
“Hừ, em mà thèm? Đàn ông là…..”
“Đúng đúng đúng…. Chẳng qua bọn họ đều là con nít, đúng không?”
“………” Tiểu Hỉ lệ chảy đầy mặt, tranh cãi với cái người lời nói ác độc này không phải là tự tìm đường chết sao?
“Nha đầu! Em không còn nhỏ nữa! Nên tìm một người đàn ông hưởng thụ cuộc sống một chút đi thôi!”
“………….” Biết anh ở nước ngoài phóng khoáng rồi, nhưng cũng không nên ép buộc người khác như vậy chứ?!
“Bằng không về sau già rồi, muốn hưởng thụ cũng không được!”
“…………..”
“Bất quá lại nói, bây giờ xử nữ cũng khó tìm lắm! Nha đầu, anh nhớ là hàng xóm nhà anh có một ông già 60 tuổi ra giá 20 vạn mua đêm đầu tiên của xử nử, em có muốn đến xem thử hay không?”
“Cút!” Thấy là anh ta càng nói càng độc, Tiểu Hỉ rốt cuộc nhịn không được, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành khí dồn xuống đan điền, duy nhất phun ra một chữ “cút”.
Nhược Ẩn vẫn tiếp tục mặt không đổi sắc tim không nhảy, dùng giọng nói vô cùng chân thành và vô cùng mê người của anh ta, đưa ra các gợi ý làm cho mỗ Hỉ tức hộc máu. Rốt cục, mỗ Hỉ lật bàn, rống lên một câu “ Lão nương logout, không nói chuyện với nam nhân không đứng đắn như anh nữa!” sau đó liền tắt máy đi ngủ.
Hôm sau thức dậy, Tiểu Hỉ nhìn cửa mà ngẩn người.
Tối hôm qua, nhất định là thấy quỉ rồi. Đầu tiên là Luyến Thiên Tinh Quang không thấy mặt, lại bị thằng nhóc kia nhìn thấy hết thân thể, sau đó lại bị lão Nhược Ẩn sỉ nhục ngay cả nói cũng không nói lại được, bất luận là xem trên xem dưới, nhìn trái nhìn phải, Tiểu Hỉ đều là cảm thấy mình vô cùng bi kịch.
Miễn cưỡng đi làm, cô không hẹn mà lại gặp hai người kia. Trên khuôn mặt lãnh khốc của Trình Thành như cũ hiện ra một tia mỉm cười, tiểu chính thái lại tiếp tục nghi hoặc ở trên người hai bọn họ quét tới quét lui.
Tiểu chính thái chết tiệt, giả bộ còn thật hơn cô.
Bất quá như vậy cũng tốt, miễn cho bị người ta nhìn ra. Tiểu Hỉ sắc mặt khó chịu đi lướt qua bên cạnh bọn họ, váy áo màu trắng như đóa bạch liên nở rộ trước mặt bọn họ, rồi biến mất ở cầu thang.
Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, hai chàng trai liếc mắt nhìn nhau, Trình Thành bước lên trước. Giọng nói mềm nhẹ từ đằng sau vang lên:
“Thành, cậu xem trọng cô ấy sao?”
Trình Thành quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin:
“Làm sao có thể? Tớ thích là An Nhược!”
Khuôn mặt như búp bê sứ hơi ngẩng lên nhìn cậu ta, ngượng ngùng cười:
“Là cậu nói đó!”
Trình Thành không nói gì, ưởn thẳng ngực, hai tay đút túi quần chậm rãi đi về phía văn phòng của Tường ca. Vạn Phước ở lúc sau lúc này mới dỡ bỏ lớp ngụy trang, đôi mắt trong suốt trong nháy mắt trở nên kiên định và có chút cân nhắc. Cậu đã không có ý kiến gì, vậy tớ cũng sẽ không khách khí nữa!
Một ngày bình thường đi qua, Tiểu Hỉ như cũ đăng nhập QQ và IS, thuận tiện chuẩn bị phản kích lại cái tên nam nhân miệng lưỡi ác độc kia. Bất quá hôm nay Nhược Ẩn thật sự có việc, không có cả thời gian cùng cô tranh cãi. Tiểu Hỉ buộc lòng phải một mình chơi game.
Bình thường trạng thái cao nhất trong Tư Phục không tồn tại quá một tuần. Thiên đoàn gần đây tiến vào chiếm giữ Tư Phục đã muốn đạt tới đỉnh cao nhất, Luyến Thiên Ngàn Trần liền tổ chức cho mọi người toàn bộ tiến hành tàn sát hàng loạt dân trong thành.
Tàn sát hàng loạt dân trong thành, nghe tên biết ý nghĩa, chính là không phân tốt xấu, mà cũng chả cần biết ai đúng ai sai, gặp người liền giết, cho đến khi người bị giết buộc phải đổi tuyến hoặc logout mới thôi.
Thời điểm đó, lần đầu tiên Tiểu Hỉ cảm thấy trò chơi thực tàn nhẫn, nhưng lại thực kích động. Bây giờ tham gia loại hình tàn sát hàng loạt này, Tiểu Hỉ chỉ có thể cảm nhận được cảm giác máu huyết rần rần trong cơ thể, làm cho cô cả người ở trạng thái phấn khích.
Bởi vì không nghe chỉ thị trong đại sảnh , Tiểu Hỉ tìm thật lâu mới thấy đoàn đội của mình. Vừa mới đổi tuyến, một tin nhắn giao dịch xuất hiện trên màn hình.
Tiểu Hỉ nhìn thoáng qua, là Luyến Thiên Tinh Quang, liền không nói gì nhiều lập tức lựa chọn đồng ý.
Vừa mới giao dịch xong, một đoàn người tên mở đầu bằng Luyến Thiên từ phía điểm truyền thống lao ra. Tiểu Hỉ biết, là chỉ huy triệu tập mọi người tập trung. Quả nhiên, không đến 30 giây sau, mọi người như một cơn thủy triều vượt qua cánh cửa nhỏ trước mặt NPC thủ khố ra bên ngoài. Cho dù nhân số chỉ có đến hai mươi người, nhưng đồng thời xuất hiện như vậy, đối với những ngoạn gia Tư Phục cũng là sự việc vô cùng hiếm thấy.
Tiểu Hỉ thay trang bị vừa nhận được, liếc mắt nhìn thoáng qua thân ảnh Luyến Thiên Tinh Quang đứng yên phía trước, lập tức thao tác hướng phía đồng bạn chạy tới. Phía sau cái tên quen thuộc kia lại tiếp tục theo sát cước bộ cô. Mãi cho đến nơi có các hiệu ứng kĩ năng loang loáng nổ ra, lập tức lao vào chiến đấu. Vô số bạch quang nhấp nhoáng, lại có vô số nhân vật tiếp tục gia nhập vào. Không ai biết, bọn họ vì sao đánh nhau, không ai biết, đến tột cùng chiến đấu như vậy là do ai phát động.
Tên đỏ càng lúc càng ít, số người không tập trung bị giết sạch là chuyện bình thường. Bên người Luyến Thiên Ngu Ngốc mãi vẫn là cái tên quen thuộc Luyến Thiên Tinh Quang theo sát gắt gao.
Đợi đến thời điểm tất cả lắng dịu, mới có người ở phụ cận lên tiếng trêu ghẹo:
Luyến Thiên Hồng Lệ: “Woa, Tinh Quang thật sự là người đàn ông tốt mà, Ngu Ngốc tỷ đi đến đâu cậu ấy đều theo sát tới đó.”
Luyến Thiên Dạ: “Tiểu Hồng Lệ, cậu cũng muốn sao? Lưu manh trong đoàn có rất nhiều, cậu kêu một tiếng là có người đồng ý ngay.”
Mọi người đều ở phụ cận pha trò, nguyên nhân là Luyến Thiên Hồng Lệ, tuy tên thực dễ nghe, nhân vật lại là nữ bác sĩ đáng yêu, nhưng trên thực tế, anh ta lại là một người đàn ông tráng kiện!
Luyến Thiên Hồng Lệ: “Ôi! Người ta sẽ ngượng ngùng đó.”
Luyến Thiên Tinh Quang: “Thực ra con người Phôi Đản cũng rất tốt, Hồng Lệ cậu suy nghĩ xem.”
Luyến Thiên Dạ: “……………”
Luyến Thiên Ngàn Trần: “………………..”
Mọi người đều im lặng không nói gì, người luôn luôn trầm ổn như Luyến Thiên Tinh Quang rốt cục cũng lên tiếng. Luyến Thiên Phôi Đản cùng Luyến Thiên Hồng Lệ kì thật là đồng nghiệp cùng công ty với nhau, chỉ là công việc không giống nhau. Thời điểm Hồng Lệ lên mạng đều không gặp Phôi Đản hoặc ngược lại, Phôi Đản online thì không có Hồng Lệ. Hai người lên mạng dường như là thời điểm giao ban, quan hệ rất tốt làm cho mọi người đều ghen tị.
Luyến Thiên Hồng Lệ: “Tinh Quang cậu lại đây, lão tử muốn bạo hoa cúc của cậu.” [Sún: bạn nào có xem dammie chắc là biết bạo cúc hoa là gì =))]
Luyến Thiên Tinh Quang: “Không được, cậu vẫn là về bạo của Phôi Đản đi, của tớ muốn dành cho bà xã.”
“Phốc…..” Tiểu Hỉ thiếu chút nữa phun ra ngụm nước miếng, nhìn không ra thật mà! Luyến Thiên Tinh Quang bình thường chả thấy chủ động nói đùa, nhưng một khi bị nhắc tới, cái gì cũng đều dám nói hết!
Luyến Thiên Hồng Lệ: “Ta ngất, Ngu Ngốc tỷ mau trông chừng Tinh Quang nhà tỷ, sớm dẫn cậu ta về uống thuốc đi.”
Luyến Thiên Ngu Ngốc: “Ngượng ngùng, ta lại quên hoa cúc của huynh ấy đang trị bằng thuốc. Hồng Lệ, cậu chịu ủy khuất rồi.”
Luyến Thiên Ngàn Trần: “……….”
Luyến Thiên Tiểu Phong: “ …………….”
Luyến Thiên Trà Xanh “:………………”
Mọi người quá mạnh mẽ. Luyến Thiên Hồng Lệ khóc không ra nước mắt, hai vợ chồng này đúng là không dễ bắt nạt!
Luyến Thiên Dạ: “Tỷ tỷ, hoa cúc của Tinh Quang nhà tỷ vì sao lại trị bằng thuốc vậy? Hoa cúc không tốt không phải là nên tưới nước sao?”
“Phốc….” Tiểu Hỉ tiếp tục phun, tưới nước cho hoa cúc. Tha thứ cho cô, trí tưởng tượng đáng khinh của Tiểu Hỉ lại muốn lệch lạc. [Sún: trí tưởng tượng của Sún cũng bị lệch rồi này >__
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện