[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Chương 1 : Tiếng súng
.
Ngày 1/10/2008 đúng ngày kỷ niệm 59 năm quốc khánh Trung Quốc, bầu trời nắng đẹp, mọi người trong cả nước đều chìm đắm trong không khí vui tươi.
Hứa Lập và vợ Ngô Tĩnh cùng con vừa tròn tuổi đi dạo trên đường phố náo nhiệt nhất Hòa Liên – tỉnh Y, chứng kiến cờ treo đầy đường. Nhìn mọi người vui vẻ đi trên đường, Ngô Tĩnh thấy rất tự hào bởi vì Hòa Liên có thể có sự yên bình như hôm nay cũng là có công lao không nhỏ của chồng cô.
Nghĩ tới những khó khăn mà chồng mình gặp lúc mới tới thành phố, mỗi ngày làm việc đến tận đêm khuya, hắn cố gắng hơn năm mới hoàn thành bắt tập đoàn xã hội đen hoành hành thành phố hơn chục năm. Có 15 tên thuộc tập đoàn này bị phán tử hình, rất nhiều kẻ bị xử chung thân, cuối cùng đã mang lại bầu trời trong xanh cho Hòa Liên.
Hứa Lập mới 30 tuổi đã thành thường vụ thị ủy trẻ nhất của thành phố. Hắn là bí thư đảng ủy, cục trưởng Cục công an thành phố, trước đợt quốc khánh này cũng phá được vụ án lớn nhất từ khi hắn đến Hòa Liên, làm cho dân chúng Hòa Liên hưởng thụ một quốc khánh vui vẻ.
Ngô Tĩnh qua cái vòng tay có thể cảm nhận biến hoá trong tâm trạng của chồng, cô càng dùng sức hơn như muốn hòa tan người mình vào hắn. Hứa Lập cúi đầu nhìn vợ đồng thời đưa tay vén vài sợi tóc rơi trên trán cô.
- Năm qua em vất vả rồi, bây giờ cuối cùng đã diệt trừ hết ung nhọt xã hội, anh có thể thở dài một tiếng, sau này anh sẽ có nhiều thời gian bên vợ con.
Ngô Tĩnh nhíu nhíu mũi đầy đáng yêu khác dáng vẻ một người mẹ.
- Còn nói thế ư? Một năm qua đến tối đêm cũng không thấy anh, con cũng không nhận ra ông bố rồi.
Nói xong cô nhẹ nhàng sờ sờ con đang trong lòng chồng.
- Nếu không sáng hôm nay con sao không chịu cho anh bế.
Hứa Lập cũng biết mình không tốt nên đâu dám nói gì, chỉ có thể cười ha hả ôm chặt con vào lòng.
Nhà Hứa Lập đi theo dòng người, bọn họ không vào một cửa hàng nào mà chỉ dùng trái tim mình cảm nhận sự yên bình không dễ dàng này.
Nhưng thời gian tốt đẹp đều trôi qua nhanh chóng, Hứa Lập đang đi đột nhiên nghe được có người nhỏ giọng nói bên tai.
- Cục trưởng Hứa, có người muốn đối phó anh, cẩn thận.
Hứa Lập theo tiếng nói nhìn quanh nhưng xung quanh rất đông người, người vừa cảnh báo đã biến mất không nhận ra được. Hứa Lập không khỏi âm thầm tự trách mình. Bảy năm huấn luyện trong quân đội, vào sinh ra tử vậy mà đến giờ bao tính cảnh giác đã mất hết. Nếu ở trên chiến trường mình như vậy có lẽ có mười cái mạng cũng không đủ. Mặc dù không tìm được người, Hứa Lập tin vừa nãy mình không nghe nhầm, đúng là có người cảnh cáo mình.
Hắn đến Hòa Liên mới được năm đã phá vỡ hơn mười tổ chức xã hội đen của thành phố. Đám người đó hoành hành mười năm ở Hòa Liên, tài sản phạm pháp đạt đến mấy tỷ, có hơn sáu mươi mạng người mất trong tay bọn họ. Trong đợt hành động vừa rồi, Hứa Lập nếu không có chút quan hệ bên quân đội, trực tiếp mời quân đồn trú chi viện tấn công chớp nhoáng thì sao có thể thành công được chứ
Trong hệ thống công an hiện nay còn không biết có bao người có quan hệ với đám xã hội đen, đám xã hội đen hoành hành mười năm không bị xử lý mà không có chỗ dựa thì ai tin được chứ? Hứa Lập đến đã chặt đứt con đường phát tài của bao người, vậy đâu thiếu người muốn lấy mạng hắn.
Hứa Lập rèn luyện bảy năm trong quân đội lập tức căn cứ tình hình người bên cạnh mình. Hắn khẽ kéo tay Ngô Tĩnh nói.
- Đi, anh mua cho em một bộ đồ.
Hắn kéo Ngô Tĩnh vào siêu thị cách đó không xa, Ngô Tĩnh khẽ mỉm cười nói:
- Anh đã bao giờ mua quần áo cho em đâu, hôm nay sao thế?
Hứa Lập không có thời gian phản bác, xung quanh toàn người làm hắn không thể phán đoán ai là kẻ địch. Nếu đối phương dùng tay không hay dao, Hứa Lập không thèm để ý, mười tên cũng không sợ. Nhưng đối phương có súng, bốn phía lại là công trình cao tầng, hắn chỉ có thể thành bia ngắm.
Ngay lúc Hứa Lập mới đi vài bước, trực giác nhạy cảm rèn luyện trên chiến trường nhoáng lên, hắn chỉ có thể dừng chân lại thậm chí không dám nhìn quanh bốn phía. Hắn biết lúc này ít nhất có một khẩu súng nhắm ngay trán mình, mình chỉ cần tỏ vẻ không đúng gì đó khiến tay súng cách đó không xa nghi ngờ sẽ ra tay ngay.
Hắn tin với thân thủ của mình có thể tránh được viên đạn, cùng lắm bị thương. Nhưng vợ con mình thì sao?
Hứa Lập – một phó đội trưởng nổi tiếng gan dạ trong đại đội Tuyết Báo trong lúc nhất thời không có đối sách gì tốt. Nhưng hắn lại biết thời gian không đợi người, đột nhiên dừng lại cũng sẽ làm đối phương cảnh giác. Hứa Lập một mặt ra vẻ chải tóc cho vợ, hắn chắn trước mặt hai người đồng thời nhỏ giọng nói.
- Em dẫn con vào siêu thị, không nên hỏi tại sao, đi.
Ai ngờ Ngô Tĩnh mới đi được hai bước Hứa Lập đã nghe một tiếng “…”, bảy năm trên chiến trường khiến hắn nhận ra đó là tiếng đạn bắn ra từ súng giảm thanh.
“Cẩn thận” Hứa Lập vừa quát vừa lao về phía Ngô Tĩnh.
Ngô Tĩnh nghe tiếng chồng kêu vừa quay đầu đã thấy chồng lao về phía mình. Cô rất khó hiểu không biết có việc gì.
Hứa Lập vừa nhảy lên đã thấy một %
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện