[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm

Chương 42 : Giáo viên chủ nhiệm

Người đăng: 

.
Hứa Thành Hữu uống vài chén đã đỏ mặt, Hứa Lập đương nhiên biết tửu lượng cha mình, ông chỉ uống được cùng lắm là hơn 200ml rượu mà thôi. Bây giờ uống đã được vài tuần về cơ bản đã đến định mức. Lúc này Đổng Tinh mang tới một đĩa trứng gà và đĩa đậu hũ. Hứa Lập nói: - Mẹ, mẹ lại đây ăn đi, chiều mẹ phải đi làm mà. - Chỗ mẹ làm con còn không biết ư, đi làm là để chấm công cho có mà thôi, nói không chừng một ngày nào đó công ty có vấn đề, mẹ cũng bị cho nghỉ việc. Nói đến cơ quan, Đổng Tinh không khỏi buồn bực. Công ty của bà đang rất khó khăn, cả tháng đi làm đủ ngày công mà chỉ được có mấy trăm, từng đó chỉ đủ để không chết đói mà thôi. - Không sao, rồi sẽ tốt thôi. Hứa Thành Hữu nói: - Chờ con mình làm chủ tịch huyện rồi điều bà tới một nơi tốt hơn, mỗi ngày không cần đi làm cũng được lĩnh lương. - Nghĩ hay nhỉ. Lúc con mình làm chủ tịch huyện thì tôi cũng nghỉ hưu, lúc đó đúng là không cần đi làm cũng được lĩnh lương. Đổng Tinh cười. - Ha ha, năm nay bà có bốn năm, muốn nghỉ hưu cũng phải mười năm nữa, con mình bây giờ là trợ lý chủ tịch xã, sang năm được bổ nhiệm chính thức thì chính là cấp phó trưởng phòng, chỉ còn kém cấp chính huyện hai bậc là trưởng phòng và phó huyện mà thoi, như thế không mấy mà tới. Nói xong Hứa Thành Hữu nói với con: - Con à, con phải cố gắng lên mới được. Con sớm thăng chức để cha mẹ mở mày mở mặt. Nào, uống đi con. Hứa Thành Hữu uống thêm một chén là hết khả năng, ông mắt híp lại nói: - Con à, con biết tại sao cha làm nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ cha xin nghỉ, hôm nay cha lại đột nhiên nghỉ phép không? Không đợi Hứa Lập trả lời, Hứa Thành Hữu nói tiếp: - Còn không phải mượn nhờ vinh quang của con sao. Ở trường cha là một công nhân bình thường, không người quen, gia cảnh không có, chỉ sợ lãnh đạo mất hứng gây khó dễ rồi cho nghỉ. Nếu bố thật sự mất việc vậy thì nhà mình sẽ sống thế nào? Cho nên ở trường cha mới ra vẻ đáng thương, phải cúi đầu. Nhưng bây giờ khác rồi, con tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, lại đi làm trợ lý chủ tịch xã, ở trường xem ai dám xem nhẹ cha nữa. Con không biết sáng nay lúc cha xin nghỉ phép, hiệu trưởng cũng khách khí rót trà mời cha uống. Cha từ khi xuất ngũ xong về làm hậu cần trong trường hai mươi mốt năm, thay đổi biết bao hiệu trưởng, dù là ngày lễ ngày tết có trực ban cũng chưa bao giờ có lãnh đạo trường nào nói một câu khách khí với cha chứ đừng nói là mời qua một chén nước. Nhưng hôm nay hắn mời cha uống trà, lại mời ngồi, con có biết đó đều là vinh quang từ con không? Hứa Thành Hữu nói đến đây vỗ bàn thật mạnh đầy kích động. Hứa Lập và Đổng Tinh thấy Hứa Thành Hữu có chút say nhưng không ngăn, những lời này trước kia hai mẹ con chưa từng nghe qua, ông giấu trong lòng gần ba mươi năm không nói bao giờ. Hôm nay mượn rượu ông nói khiến hai mẹ con Đổng Tinh và Hứa Lập không cầm được nước mắt. Bà biết hơn hai mươi năm nay chồng làm ở trường rất mệt mỏi, ngày nào về nhà ông cũng đau sống lưng, thắt lưng rồi đau chân nhưng không nghĩ chồng lại phải chịu khổ như vậy. - Cha vừa nói xin nghỉ phép, hiệu trưởng đồng ý ngay, hắn còn nói đã biết Hứa Lập con của cha là sinh viên đại học Bắc Kinh, năm nay lại thi công chức đứng đầu toàn thị xã. Hắn nói cha nuôi một sinh viên đại học ưu tú như vậy mà hắn lại để cha làm hậu cần thật đúng là không ổn, hắn muốn cha đến làm giáo viên chủ nhiệm. Trong trường toàn người học nhiều, cha một kẻ đến tiểu học còn chưa tốt nghiệp mà hắn lại để cha làm giáo viên chủ nhiệm, hai mẹ con thấy có buồn cười không. Mà đây là chuyện thật hẳn hoi, hiệu trưởng nói thứ hai sẽ có quyết định chính thức. - Thật sao. Đổng Tinh vui mừng không biết phải nói gì cho đúng: - Sao ông không nói sớm để tôi làm vài món ăn chúc mừng ông. Nhưng ngay sau đó bà lại nói: - Lão Hứa, ông nói ông vốn chỉ làm việc lặt vặt trong trường, giờ để ông làm giáo viên chủ nhiệm ông có làm được không? Ông đừng nhận rồi khiến đám nhỏ bị ảnh hưởng việc học. Hứa Thành Hữu uống xong một hớp mới nói: - Không có gì, giáo viên chủ nhiệm chỉ trông kỷ luật học sinh, không dạy học nên không có gì, chỉ cần không để học sinh đánh nhau trong trường là được. - Mẹ, mẹ cứ yên tâm, cha con làm trong trường cũng hai mươi năm rồi, giờ để cha làm giáo viên chủ nhiệm tuyệt đối không có vấn đề gì. Hứa Lập nói vậy nhưng trong lòng cũng thầm nói: mình mới thi công chức xong dù được làm trợ lý chủ tịch xã nhưng đây chỉ là do Phó Đắc Bưu nhất thời cao hứng bổ nhiệm mà thôi, căn bản không thể nào ttrong huyện đều không biết. Càng đừng nói là tên hiệu trưởng trường cha mình đang làm không biết, mà dù biết thì người ta đứng đầu trường có việc gì cần nhờ tới mình? Mình có lên làm tới chủ tịch xã sợ rằng cũng không thể nào quản tới đầu họ, nhưng sao trường học lại chiếu cố cha, để cha làm giáo viên chủ nhiệm chứ? Phải biết rằng giáo viên là một ngành nổi tiếng ở huyện, hơn phân nửa lãnh đạo các ban ngành trong huyện đều từng làm giáo viên. - Được, con nói lời này cha rất thích nghe, chỉ là một giáo viên chủ nhiệm thôi có gì khó, là người đều làm được. Hứa Thành Hữu hôm nay rất hãnh diện, dù làm chủ nhiệm không tính là làm quan nhưng coi như cũng làm lãnh đạo trong trường. So với làm công nhân hậu cần hiện nay của ông cũng là hơn gấp trăm lần. - Con à, hôm nay cha được như này cũng nhờ vào con, con cụng thêm chén nữa với cha. Hứa Thành Hữu uống xong chén này cũng say mềm, Đổng Tinh đỡ ông vào trong phòng, Hứa Thành Hữu nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi. Đổng Tinh dọn xong cũng đến giờ đi làm, chỉ còn Hứa Lập nằm trong phòng nhưng mãi không ngủ được. Mình đi làm mới có một tuần ngắn ngủi đã thuận lợi lên làm trợ lý chủ tịch xã, ngay cả cha cũng làm giáo viên chủ nhiệm. Nhưng mọi chuyện đều quá bất ngờ, Hứa Lập không dự liệu được, rốt cuộc là ai ở phía sau điều khiển hết mọi việc này? Mọi chuyện đều tốt đẹp nhưng Hứa Lập hi vọng bản thân có thể nắm rõ mọi thứ chứ không để mọi chuyện mình không kiểm soát được diễn ra như thế này. Chuyện bây giờ có lợi cho mình thì ai dám chắc rằng sau này không có hại cho mình? Nhìn mình bây giờ như dễ dàng giống cá chép vượt vũ môn thành rồng, cuộc sống tốt nhưng nếu có người muốn hại mình thì cũng chỉ cần một câu nói thôi. Nhất định phải biết rõ chuyện gì xảy ra nếu không mình có khi đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang