[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Chương 38 : Mặt người dạ thú
.
Thấy Hứa Lập đã tức giận, Kế Xuân Mai kể tiếp:
- Chứng kiến bộ dạng hoảng sợ của chúng tôi, tên giám đốc cười, hắn nói chúng tôi chỉ có cơ hội một tháng để biểu hiện, ai biểu hiện tốt sẽ được làm tại đây.
- Mười năm cô gái vốn quan hệ như chị em nay chỉ một câu nói của giám đốc khiến chúng tôi thành kẻ địch của nhau, người này đề phòng người kia, giám thị lẫn nhau, hy vọng bắt được sai làm của đối phương.
Nửa tháng sau tôi phát hiện có hai cô trong chúng tôi đặc biệt đi lại gần với giám đốc, có khi tối họ không về kí túc. Một lần tôi dậy sớm đi vệ sinh lại thấy một cô với quần áo không chỉnh tề đi ra từ phòng giám đốc, dù không hiểu chuyện nhưng tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Quả nhiên ngay hôm sau giám đốc tuyên bố hai người này trong một năm có biểu hiện xuất sắc nên tiếp tục được ở lại, hy vọng chúng tôi sẽ cố gắng.
Kế Xuân Mai nói đến đây dừng lại, cô liếc mắt một cái với Hứa Lập mới nói:
- Tôi nghĩ chỉ cần không phải kẻ ngốc là hiểu ý của tên giám đốc kia. Nhưng tôi chỉ nhìn tên giám đốc kia còn hơn tuổi so với cha tôi, bụng lại to như con cóc là tôi thấy buồn nôn, tôi quyết không vì công việc mà đi lấy lòng con cóc đó.
Hứa Lập nghe đến đó cũng tức giận nói:
- Đúng là con cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, loại người đó nên cho xuống mười tám tầng địa ngục.
- Không nghĩ rằng cậu cũng có tinh thần trọng nghĩa.
Kế Xuân Mai cười nói, xong lại nói tiếp:
- Tôi cũng nghĩ làm đủ một năm rồi quay lại trường học, đối với việc làm ở khách sạn cha mẹ tôi cũng hiểu một chút lên họ cũng tán thành. Nhưng ngay khi tôi sắp nghỉ thì có một người xuất hiện đã thay đổi vận mệnh của tôi.
- Biết Hoàng Hiểu Lương không?
Kế Xuân Mai hỏi Hứa Lập.
- Biết chứ, hắn là nguyên chủ tịch huyện chúng ta? Nghe nói giờ hắn làm trên tỉnh nhưng tôi không biết làm gì.
- Đúng, chính là hắn, ngay lúc thời gian thử việc của tôi sắp hết thì gặp hắn. Hôm đó hắn tiếp khách ăn cơm tại khách sạn, không biết hắn uống nhiều hay không mà đêm đó nghỉ tại khách sạn. Ngày đó vừa lúc tôi trực ban, buổi tối hắn ấn chuông bảo tôi mang cho hắn ít nước sôi. Khi tôi mang nước sôi đến thì hắn ban ngày là chủ tịch Hoàng Hiểu Nguyên cao cao tại thượng, bây giờ lại như con chồn đẩy tôi nằm trên giường. Tôi cố giãy dụa nhưng không phải đối thủ của hắn.
Nói đến đây Kế Xuân Mai khóc như mưa, cô đột nhiên ngã vào lòng Hứa Lập nghẹn ngào:
- Tôi muốn kêu cứu nhưng hắn uy hiếp tôi, nếu tôi hô sẽ giết chết tôi.
Chuyện xảy ra đã mười năm nhưng giờ dù Kế Xuân Mai ngồi dựa vào lòng mình mà vẫn khiến Hứa Lập căng thẳng.
Kế Xuân Mai nói tiếp:
- Tôi lúc ấy liều mạng đánh hắn, rồi hô cứu nhưng không ai để ý tới tôi. Tôi giằng co với hắn nhưng không lại, cuối cùng tôi bị hắn đánh ngất. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì trên người không một mảnh quần áo, ngực đau nhức, tôi biết mình đã bị tên cầm thú làm nhục.
Lúc này Kế Xuân Mai khóc thành tiếng, nước mắt ướt ngực Hứa Lập, Hứa Lập tuy thông cảm với cảnh ngộ của Kế Xuân Mai nhưng về phương diện khác cô dựa vào lòng khiến bên dưới của hắn có phản ứng. Hắn không thể để cho bên dưới muốn làm gì thì làm, hắn cố khống chế nhưng bên dưới cứ như muốn chống đối với hắn, nó càng dựng đứng hẳn lên đến mức va vào người Kế Xuân Mai. Cũng may Kế Xuân Mai đang khóc nên không chú ý tới việc này.
Kế Xuân Mai khóc một lúc mới nói:
- Tôi tỉnh thì tên cầm thú không còn ở trong phòng. Mặc quần áo tôi đi ra ngoài thì thấy hắn đang ngồi ngoài phòng khách. Lúc đó tôi muốn đánh hắn, tôi nhào tới muốn liều chết với hắn nhưng hắn lại tát vào mặt tôi. Hắn dọa nói nếu tôi cứ tiếp tục gây chuyện nữa hắn sẽ báo tôi ăn cắp, để công an huyện tống vào nhà giam. Hắn còn nói đừng nghĩ đến kiện hắn, ở huyện Giang Ninh không ai dám bắt Hoàng Hiểu Lương. Mà hắn chỉ nói một câu lại đủ khiến ta mất việc, cha mẹ, thậm chí bạn bè tôi cũng không có kết cục tốt.
- Chị không đi tố cáo hắn?
Hứa Lập hỏi xong mới biết mình hỏi thừa. Nếu cô thật sự tố cáo thì sẽ không làm được tới chức phó chủ tịch xã Nhị Đạo như bây giờ, có khi sớm ăn cơm nhà lao rồi.
- Tố cáo? Tôi tố cáo thế nào?
Kế Xuân Mai cười lạnh hai tiếng rồi nói:
- Hắn là chủ tịch huyện Giang Ninh, nếu cảnh sát đến thì họ nghe tôi hay nghe hắn? Hơn nữa lúc đó tôi mới mười tám tuổi, một cô bé mới va vấp gì cũng không hiểu. Khi nghe hắn nhắc đến cha mẹ, tuy tôi biết hắn hù dọa nhưng người cũng mềm nhũn đến mức ngay cả đứng lên tôi cũng không có dũng khí. Hắn không biết xấu hổ lại gần ngồi cạnh tôi, ôm tôi. Hắn nói chỉ cần tôi không làm loạn thì hắn cũng sẽ cho tôi làm quan, thậm chí cha mẹ tôi cũng được thăng chức. Lúc đó dù tôi hận không thể giết chết tên cầm thú ấy nhưng không biết sao ngay cả dũng khí giơ tay lên tôi cũng không có. Hắn thấy tôi không nói chuyện liền ném cho tôi một tấm danh thiếp rồi bảo khi tôi suy nghĩ cẩn thận xong gọi điện cho hắn. Nói xong hắn cười đi ra ngoài.
- Còn cô thì sao? Cô làm thế nào?
- Tôi? Tôi có thể làm gì, tôi muốn chết nhưng chết vì một tên cầm thú như vậy không đáng. Tôi chết người đau lòng nhất là cha mẹ, bạn bè tôi, còn tên cầm thú kia ngay cả một giọt nước mắt hắn chắc cũng không rơi. Tôi ngồi đó suy nghĩ nửa ngày cuối cùng quyết định chờ hết thử việc rồi về nhà từ biệt rồi tôi đến một thành phố lớn để quên đi quá khứ
Kế Xuân Mai cười lạnh nói:
- Nhưng khi tôi trở lại phòng ngủ mới thấy chuyện không đơn giản như vậy, mọi người thấy quần áo tôi không chỉnh tề đã không an ủi mà còn cười nhạo tôi. Nhất là hai cô theo giám đốc còn đi tới trước mặt tát tôi một cái, lúc đó may tôi tránh được nhưng hai cô ấy dồn ép tôi, mắng tôi là tiện nhân, đoạt người đàn ông của họ.
Kế Xuân Mai nói đến đây, cô túm chặt vai Hứa Lập nói:
- Cậu biết tâm trạng tôi lúc đó không? Không nghĩ tới tôi bị làm nhục mà hai cô ấy lại nghĩ tôi giống các cô ấy đi lấy lòng con cóc ấy. Bị hai cô dồn ép, tôi uất ức bỏ chạy ra ngoài tìm tấm danh thiếp mình đã vứt vào thùng rác, tôi cuối cùng đã gọi điện cho tên cầm thú đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện