[Dịch] Trùng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 9 : đêm không ngủ(p.2)

Người đăng: 

Editor: Sakurahuong Beta: Tiểu Tuyền Liên Mạn Nhi ngủ mơ mơ màng màng, mắt mở không ra, chỉ cảm thấy có người cầm cổ tay mình bắt mạch, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Liên Thủ Tín và Trương thị, trong lúc đó còn nghe thêm tiếng của một người xa lạ. “…… Mạch giống như bình thường, hẳn là không đáng ngại. Uống mấy thang thuốc thanh nhiệt an thần, nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày là được, ta sẽ tới xem lại.” Vương thái y kê đơn xong, thấy Liên Thủ Tín và Trương thị bộ dáng hồn vía lên mây liền nói tiếp “… … Cũng là chút ít thuốc thường gặp, ta vừa lúc có mang theo một chút, không bằng các ngươi theo ta trở về, tới lúc đó lấy thêm hai thang mang về cho hài tử này uống.” Liên Thủ Tín và Trương thị đều vội vàng gật đầu đáp ứng, theo Vương thái y từ trong tây sương phòng ra ngoài thì thấy nhà trên vẫn còn sáng đèn, loáng thoáng vẫn còn nghe thấy tiếng Chu thị ai u kêu … Trương thị và Liên Thủ Tín liếc nhau một cái “ Vương thái y, nương của ta bệnh có nặng lắm không, có thể thỉnh cầu ngài viết ra chút ít thuốc uống không.” Liên Thủ Tín đối với Vương thái y hành lễ nói. “ Lão thái thái nhà ngươi cũng không sao … … , ừ, nếu là muốn uống thuốc…” Liên Mạn Nhi nằm trong phòng chỉ mơ hồ nghe thấy vài ba câu, thầm nghĩ, thì ra là vợ chồng này biết rõ Chu thị giả bộ bệnh, nhưng vẫn mời đại phu đến xem Chu thị trước. Thật đúng là hiếu thuận không còn gì để nói. ………………………………… Tây phòng – nhà chính của Liên gia. Liên Đóa Nhi đã ngủ thiếp đi trên giường gạch, Liên thủ Nhân và Cổ thị thì ngồi trên giường gạch, nhỏ giọng thương lượng chuyện gì, cửa đột nhiên chi nha một tiếng bị mở ra, Liên Hoa Nhi từ bên ngoài hướng về phía Liên Đóa Nhi chạy thẳng vào. “ Hoa Nhi, con làm gì?” Cổ thị nhìn Liên Hoa Nhi sắc mặt không tốt vội vàng đứng dậy cản nàng. Tay của Liên Hoa Nhi vốn là muốn bắt lấy Liên Đóa Nhi nhưng lại bị Cổ thị ngăn cản nên không bắt được. “ Nương, người đừng cản con. Lần này không bóp nát miệng nó, nó còn không nhớ kỹ. Vốn là mọi chuyện đều tthuận lợi, thiếu chút nữa vì nó mà toàn bộ bị phá hủy.” Liên Hoa Nhi oán hận nói. Cổ thị trong lòng cũng giận Liên Đóa Nhi thiếu chút nữa làm hư chuyện của Liên Hoa Nhi, nhưng mà mu bàn hay lòng bàn tay đều là thịt a. “ Tốt lắm, không phải con đã dạy dỗ nó rồi sao? Nếu con lại đánh nó khiến người ta nhìn ra sẽ không tốt.” Cổ thị khuyên Liên Hoa Nhi. “ Vậy trước bỏ qua cho nó, đợi trở về trấn trên… …” Liên Hoa Nhi cảm thấy Cổ thị nói có lý, không thể làm gì khác hơn là cưỡng chế bực tức nói. “ Đóa Nhi là muội muội con…” “ Nếu nó là không phải muội muội ruột thịt, con đã sớm đánh chết nó rồi.” Liên Hoa Nhi nổi cáu. “ Đúng rồi” Cổ thị đột nhiên nhớ ra cái gì định hỏi Liên Hoa Nhi, lại đột nhiên ngậm miệng, chỉ tay về phía đông “ Đều ngủ rồi?” Liên Hoa Nhi gật đầu. “ Vừa mới để cho Tứ thúc và Tứ thẩm hầu hạ uống thuốc, náo loạn cả đêm, sớm đều buồn ngủ không chịu được rồi, lúc con đi ra thì đã ngủ như chết.” Liên Hoa Nhi nói. Cổ thị vừa nhoài người ra cửa sổ nhìn một chút, thấy bên ngoài không có ai, lúc này mới lôi Liên Hoa Nhi. “ Mạn Nhi thế nhưng sống lại, cái việc đó, nó không nghe thấy chứ?” Cổ thị cúi đầu lên tiếng hỏi. “ Hẳn là không có, bằng không nó đã sớm nói ra.” Liên hoa Nhi suy nghĩ một chút “ Nhìn cách nói chuyện hay việc làm của nó hôm nay , thì ra là nhìn lầm nó rồi.” “ Anh tử bên kia không thành vấn đề chứ.” Cổ thị lại hỏi. “ Nó là đồ kiến thức hạn hẹp, bị con dùng mấy lời hữu ích đã dừng lại được, cái vòng tay kia nó còn tưởng là nhận được vàng, thật là đồ không biết gì.” Liên Hoa Nhi khẩu khí có chút khinh bỉ “ Chuyện này chỉ cần giấu diếm đến khi con gả đi thì không cần sợ nữa.” “ Vậy cũng được.” Cổ thị gật đầu. “Nương, có cái gì ăn sao, con cũng muốn chết đói rồi.” Liên Hoa Nhi ngồi vào trên giường gạch. “Nương biết con sẽ đến là tìm đồ ăn a.” Cổ thị cười cười từ trong áo lấy ra một hộp điểm tâm “ Quế hoa cao của Quế Hương trai ở trấn trên, con thích nhất đây.” Liên Hoa Nhi liền lấy điểm tâm từ trong hộp ra ăn. “ Nương, con nhất định phải ở nơi này xuất giá sao? Nếu không ngày mai con trở về trấn trên. Thức ăn nhà bọn họ, con thật ăn không nổi, suốt ngày cũng là gạo kê cùng bánh ống, cắt đau cổ họng luôn nhưng một ngụm cũng phải ăn. Tú Nhi cô cô còn muốn gắp thịt ăn, miếng thịt mỡ đó cũng chỉ có thể cho chó ăn, nàng còn tưởng là cái gì tốt. Buồn cười là lúc ăn cơm, cũng vì cái này mà náo loạn cả lên.” (TT: thì họ ăn uống kham khổ để cho mày ăn sung sướng, còn chê >_
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang