[Dịch]Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo- Sưu tầm

Chương 70 : Thiên Lao xương trắng

Người đăng: 

.
Đàn kiến trắng leo ra từ khe hở trên tường đá có cái đầu thật lớn, chúng bò ra liên tục không ngừng tạo thành một đường dài màu trắng, cuối cùng đi qua cánh cửa vào nhà lao của thanh niên mắt chuột. Lúc mới bắt đầu, thanh niên có cặp mắt chuột chỉ lo tìm kiếm chân thân của Bạch Dịch, tới lúc kiến trắng bu lên bàn chân hắn mới phát hiện. “Kiến?” Thanh niên mắt chuột dậm dậm chân, hung hăng giết mấy con kiến trắng, vừa giết vừa chửi rủa. Chẳng bao lâu hắn phát hiện phòng giam của mình đã phủ đầy một tầng kiến. “Nhiều kiến như vậy sao!” Sắc mặt hắn đại biến, cũng không để ý tìm kiếm Bạch Dịch nữa mà vội đem phi kiếm thu hồi, che trước ngực, sau đó thúc giục Linh khí trong cơ thể, muốn dựa vào giao động của Linh khí để đuổi đám kiến trắng đi. Kiến trắng tuy nhiều nhưng đều là loại kiến thường, trong Thiên Lao khó có khă năng xuất hiện Yêu thú. Mà nếu chỉ là kiến thường nhất định sẽ e ngại Linh khí. Linh khí tràn ra bao phủ toàn bộ buồng giam. Thanh niên mắt chuột cảm thấy yên tâm, nhưng hắn vẫn không rõ cái gì đã hấp dẫn lũ kiến tới đây. Không bao lâu sau, hắn chợt phát hiện đám kiến trong phòng không những không tản đi mà còn kéo tới động hơn. “Là ngươi…, ngươi giở trò quỷ!” Hắn bắt đầu sợ hãi, run rẩy quát, đồng thời thúc giục phi kiếm chém bổ tới bầy kiến dưới chân. Mặc cho hắn chém giết thế nào, những con kiến chết đi ngay lập tức được thay thế bằng những con khác. Số lượng kiến không giảm mà ngày một nhiều. “Cắt lưỡi của ta, phế tay chân của ta. Tâm tư độc ác như vậy, lẽ ra ngươi không nên đặt trên người ta.” Trong âm thanh xào xạo của đàn kiến đang bò, tiếng Bạch Dịch vang lên lạnh lùng như thoát ra từ địa ngục, vang vọng bên tai thanh niên mắt chuột. “Ngươi đã cố ý hại ta, vậy hãy nhận lấy hậu quả này. Ta đã nói rồi, dám tính toán ta thì kết cục của ngươi sẽ là Diêm La Điện!” Âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai khiến toàn thân thanh niên mắt chuột run lên. Hắn là tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ nhưng trong buồng giam này hắn chỉ có thể vận dụng tu vi ứng với Luyện Khí trung kỳ, không cách nào thi triển Linh lực. Không có Linh lực thì không thể đẩy lùi đàn kiến đi được. Dựa vào một thanh phi kiếm thì không thể diệt hết bầy kiến đang không ngừng tăng lên. Tới lúc Linh khí trong cơ thể tiêu hao hết, toàn thân thanh niên này đã bị bao phủ bởi kiến! Nhận ra kết cục bi thảm đó, thanh niên mắt chuột biết không thể làm được gì nhiều. Hắn há miệng kêu to. “Người đâu, mau tới cứu…!” Hai tiếng Cứu mạng còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đôi cánh của mấy đầu kiến trắng to gấp đôi đồng loại bỗng chấn động, bay tuột vào trong miệng hắn ngăn lại. “Ô ô…, Phì!” Gã thanh niên giãy giụa phun đám kiến trong miệng ra, vừa thở gấp lấy hơi thì đã lại có thêm mấy con nữa chui vào. Hắn cả kinh vội lấy tay bịt miệng lại. Mải chú ý tới miệng, hắn lại không quan sát dưới mặt đất được. Đám người trong lao bò lên người hắn, hung hăng cắn xé y phục, nhiều con theo khe khở trên y phục mà chui vào trong. “A…!” Tiếng rú thảm thiết vang vọng. Thanh niên mắt chuột càng sợ hãi, không đứng vững nữa. Hắn ngã nhào ra đất, nhanh chóng bị bầy kiến bao phủ. Trong lao hiện ra mấy đạo kiếm quang vô lực, cuối cùng hoàn toàn mất đi Linh khí rơi xuống một chỗ. Trong bầy kiến, có một hình người đang ra sức vẫy vùng, một lúc sau thì hoàn toàn ngừng hẳn. Chung quanh bó đuốc lúc sáng lúc tối, thân ảnh Bạch Dịch dần hiện ra từ hư vô. Hắn đứng ngoài cửa lao, sắc mặt trầm xuống cực đáng sợ. Thiên Lao yên tĩnh, chỉ có tiếng thanh âm gặm nhấm rất nhỏ vọng lại. Âm thanh thật nhỏ nhưng đủ làm cho người ta nghe được, da đầu cũng phải run lên. Đó là thanh âm từ vô vàn những cái miệng sắc nhọn đang gặm nhấm, nhai nuốt thứ gì đó! Hồi lâu sau, bầy kiến rút lui. Thanh niên mặt chuột không còn mang dáng dấp của một người còn sống nữa. Trừ khối đê giai Linh thạch ra, thứ còn lại chỉ là bộ xương trắng. “Hừ!” Sau khi hừ lạnh một tiếng, Bạch Dịch quét mắt nhìn bộ xương trắng, cúi xuống nhặt thanh phi kiếm vô chủ lên, Linh khí khẽ động mang phi kiếm thu nhỏ lại, cất vào trong túi trữ vật. Bầy kiến được kiến chúa Minh Loa gọi tới. Tuy Bạch Dịch không có cách nào khống chế kiến chúa, nhưng vì có Chúc Long nên kiến chúa vẫn ngoan ngoãn chờ nghe lời. Mở tay trái ra, Bạch Dịch nhìn bức họa khắc những đường vân Phù Chỉ cũ kỹ, sắc mặt hoàn hoãn đi vài phần. Suy nghĩ một chút, hắn chậm rãi bước ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt Dương Hải. Đứng trước cửa ra vào, Bạch Dịch trầm mặc không nói. Dương Hải thì cười đắc ý. “Ta biết ngay là ngươi sẽ dùng cái trương Phù Lục kia mà.” “Nhĩ lực của Dương huynh thật hơn người, nghe rất chuẩn.” Bạch Dịch bình thản nói. “Khoảng cách xa quá, ta cũng không nghe rõ lắm.” Kỳ thực Dương Hải không nghe rõ lắm đoạn đối thoại giữa Bạch Dịch và thanh niên mắt chuột kia. Hắn nói tiếp. “Vài ngày trước khi ngươi tới đây, ta đã thấy Lũng Thiên Lý tới Thiên Lao một lần. Người kia tâm tính không được tốt lắm, hẳn là vì ngươi mà đến.” “Dương huynh nhận ra Lũng Thiên Lý?” Hai hàng lông mày của Bạch Dịch khẽ nhúc nhích, nghi ngờ hỏi. Dương Hải bị giam ở chỗ này hơn ba mươi năm, ngay cả đệ tử Đan Các là Dương Nhất Phàm cũng không nhận ra, sao lại có thể nhận ra Lũng Thiên Lý? “Huynh đệ bọn chúng lớn lên rất giống nhau.” Dương Hải xoa xoa đầu đáp. “Ta thực không nhận ra Lũng Thiên Lý. Thời điểm hắn tiến vào Thương Vân Tông chắc ta đã bị giam ở Thiên Lao này rồi. Nhưng ta nhận ra đại ca Lũng Vô Nhai của hắn.” Hàng lông mày của Bạch Dịch giãn ra. Hắn gật nhẹ, mang trương Phù Lục tiến tới. “Đa tạ Ẩn Thân Phù của Dương huynh!” Thấy Bạch Dịch đưa Phù Lục tới, Dương Hải không nhận, ngược lại hắn còn cười khổ. “Đó là Phù Lục do gia tổ truyền lại, giờ không còn bao nhiêu Linh lực nữa rồi, hẳn nó còn có thể dùng một lần nữa để đưa ngươi đi.” Ẩn Thân Phù quý giá không thua gì một kiện Pháp Khí trung giai. Loại Phù Lục này có một đặc điểm chính là không hạn chế tu vi, chỉ cần hiểu rõ tác dụng của Phù Lục, vận chuyển Linh khí quán chú vào trong đó là có thể thúc giục uy lực bản thân Phù Lục, làm cho người dùng có khả năng ẩn nấp thân hình, giống như tàng hình vậy. Đạo luyện Phù Lục cũng giống luyện khí, chỉ có điều Phù Lục có đặc thù khác so với Pháp Khí và Pháp Bảo thông thường. Nó có thể bỏ qua cảnh giới của người sử dụng. Không cần biết tu vi cao hay thấp, chỉ cần có đủ Linh khí để thúc giục Phù Lục là có thể sử dụng được. Tất nhiên, nếu không thể biết tác dụng của Phù Lục thì dù có quán chú vào bao nhiêu Linh khí cũng không thể sử dụng chính xác được. Chính vì khả năng bỏ qua cảnh giới của người sử dụng mà đám tu sĩ rất yêu thích Phù Lục. Có điều, Phù Lục còn có một đặc điểm là không thể sử dụng trong thời gian dài. Mỗi lần dùng đều tiêu hao Linh khí trong chính bản thân nó. Tới lúc Linh khí tiêu hao hết, nó chỉ còn là tấm da thú thông thường. Thu hồi lại Phù Lục chỉ còn có thể sử dụng được một lần nữa, Bạch Dịch trầm ngâm hỏi. “Không biết Dương huynh có thể khống chế kiến chúa Minh Loa hay không?” “Ngươi có kiến chúa Minh Loa?” Dương Hải nghe xong thì cả kinh, đẩy đám tóc rối bời trước trán đi để lộ hai ánh mắt khiếp sợ nhìn thẳng vào Bạch Dịch. Hắn không dám tin nên hỏi lại một lần nữa. “Ngươi có một con kiến chúa còn sống bên người?” Dương Hải sớm nhìn thấy loa xác bên hông Bạch Dịch, nhưng không ngờ một đệ tử ngoại môn tu vi Luyện khí trung kỳ lại dám mang theo bên mình một con kiến chúa Minh Loa. Việc này và ý muốn tự sát căn bản không khác gì nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang