[Dịch]Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo- Sưu tầm

Chương 66 : Đan Các Thủ đồ

Người đăng: 

.
Dịch dung? Tiểu đạo mà thôi. Đối mặt với cường giả chân chính, Dịch Dung Thuật căn bản không dùng được. Bạch Dịch vô cùng coi trọng Bách Diện Ngư Kiểm, nguyên nhân chính là muốn đem năng lực tùy ý thay đổi bộ dạng của Ngư Kiểm luyện chế trên người Thiên Cơ Khôi Lỗi. Độ linh hoạt của Thiên Cơ Khôi Lỗi so với các Khôi Lỗi khác cao hơn, hơn nữa nhất định có linh trí. Nếu có thêm gương mặt giống người như đúc, như vậy Thiên Cơ Khôi Lỗi này có thể dễ dàng vàng thau lẫn lộn*. Ở thời điểm nguy hiểm có thể trở thành phân thân của chủ nhân. Bởi vậy có thể tránh được một kiếp nạn sinh tử. *Vàng thau lẫn lộn: Vàng và thau bề ngoài giống nhau nhưng lại khác hoàn toàn về bản chất. Sự nhầm lẫn trong đánh giá, nhận biết các chân giá trị này, thường được biểu thị bằng thành ngữ "vàng thau lẫn lộn". Tài liệu kì diệu này phải đến nơi thích hợp mới có thể tận dụng hết giá trị của nó. Không nghĩ tới ở trong thiên lao lại thu hoạch được một cái Bách Diện Ngư Kiểm. Trong lòng Bạch Dịch dâng lên một trận vui sướng, đối với Đan Các thủ đồ Dương Hải có chút hứng thú. “Nói một chút, ngươi thế nào mà khi sư diệt tổ, bị phế tu vi?” Bạch Dịch ngồi xổm bên ngoài lao tù, tò mò hỏi. Dù sao khu vực phía Đông thiên lao rất lớn, hơn trăm gian nhà lao chỉ giam giữ mười mấy tù phạm. Chỉ cần không gây ra tiếng động ầm ĩ, những người khác sẽ không nghe được cuộc đối thoại của hai người. Dương Hải dần dần gục đầu xuống, xõa tung mái tóc rối bời che lại gương mặt vô cùng bẩn. Trầm mặc hồi lâu mới khàn giọng nói: “Ta ăn trộm một viên Lục phẩm Linh Đan mà sư tôn mất nhiều năm mới luyện chế ra.” Nghe đối phương giải thích đơn giản, Bạch Dịch bắt đầu cảm thấy không thú vị. Lục phẩm Linh Đan, giới hạn của tu sĩ luyện đan Kim Đan Cảnh. Bạch Dịch coi Lục phẩm Linh Đan không đáng nhắc tới nhưng trong mắt phần lớn Tu Chân giả, Lục phẩm Linh Đan muôn phần trân quý. Ngay cả cường giả Nguyên Anh không thể nói luyện là luyện được. “Linh Đan gì? Công hiệu ra sao?” Mang theo một chút tò mò, Bạch Dịch thấp giọng hỏi. Dương Hải lắc đầu, trầm giọng nói: “Đan vô danh nhưng hao tốn nửa đời tích góp của sư tôn. Lão nhân gia người vốn định dùng nó để đánh vào Nguyên Anh Cảnh, lại bị ta ăn vụng. Dương Hải ta lưu lạc đến đây là trừng phạt đúng tội.” Một vị cường giả Kim Đan hao hết nửa đời tích góp luyện chế Linh Đan, có thể thấy trân quý cỡ nào. Vậy mà bị Dương Hải ăn. Vị Đan Trưởng lão không trực tiếp giết chết Dương Hải đã coi như tận tình tận nghĩa rồi. Lông mày Bạch Dịch hơi giật giật. Trong lòng nổi lên chút nghi ngờ, hỏi: “Lúc ấy ngươi tu vi gì?” “Trúc Cơ hậu kì.” Dương Hải không dấu diếm, nói chi tiết. Nghi ngờ trong lòng Bạch Dịch nặng hơn vài phần, trầm ngâm một lát, khó hiểu nói: “Tu sĩ Trúc Cơ rất khó thừa nhận dược hiệu của Lục phẩm Linh Đan. Tu vi Trúc Cơ đã đi ăn vụng Lục phẩm Linh Đan, chẳng lẽ ngươi điên rồi sao?” “Đúng là điên rồi.” Từ mái tóc rối bời của Dương Hải lộ ra một đôi mắt mê man, nỉ non nói: “Khi ta ngửi được mùi hạt Linh Đan kia giống như mê muội, căn bản không cách nào khống chế mình. Thừa lúc sư tôn không có ở đó, vụng trộm nuốt. Là tâm trí ta không kiên định mới gây ra tai họa lớn này.” Dứt lời, Dương Hải cười buồn, nói: “Như lời ngươi nói, tu sĩ Trúc Cơ căn bản không thể thừa nhận dược hiệu của Lục phẩm Linh Đan, ta đã bị bệnh nổi ban hành hạ ba mươi năm. Mỗi lần độc phát đều sống không bằng chết. Bất đắc dĩ mới cắt thịt dẫn kiến, dùng kiến đen làm suy yếu dược hiệu, giảm nhẹ đau đớn.” “Tu vi bị phế, Đan độc tra tấn, đã sống không bằng chết, sao còn tham sống sợ chết.” Bạch Dịch đứng lên, ngữ khí thanh đạm nói: “Không bằng chết đi, xong hết mọi chuyện.” Lời này cũng không phải Bạch Dịch lạnh lùng. Dương Hải đã đến tình trạng này, còn không bằng chết đi một cách thống khoái. Tiêu Dao Tiên Quân cũng không phải thiện nam tín nữ gì, hắn nhìn qua rất nhiều sinh sinh tử tử, trải qua nhiều thăng trầm. Trong mắt Bạch Dịch, Dương Hải chết, so với sống còn thoải mái gấp trăm lần. “Chết…” Dương Hải ngẩng đầu, ánh mắt mê man chợt chấn động, nhìn chằm chằm vào Bạch Dịch, nói: “Ta cũng muốn chết nhưng sư tôn nuôi dưỡng ta nhiều năm, đối với ta ân trọng như núi. Ta hại người không có hi vọng tiến giai, khoản nợ này nếu ta chết sao có thể trả lại được. Miễn là ta có thể trả ân sư tôn, chết có làm sao!” Trong mắt hiện ra ánh sáng khác, Bạch Dịch khẽ gật đầu, khen ngợi nói: “Dương huynh ân oán rõ ràng. Chẳng những không hận sư tôn phế tu vi của ngươi mà còn muốn báo ân. Phần đại nghĩa này thật hiếm thấy.” “Còn lại chút kỉ niệm mà thôi.” Dương Hải lần nữa dựa vào vách tường, cả người chìm trong nơi tối tăm, khàn khàn nói: “Có lẽ là ta nhu nhược không dám đi chết…” Có thể trong tình cảnh như thế còn muốn đền bù lỗi lầm của mình, Bạch Dịch xem Dương Hải này tính cách không tệ lắm. Ít nhất có chí khí, không hề oán trách cũng không ghi hận. Vẫn là một hán tử. “Kiến trắng so với kiến đen dược hiệu mạnh hơn nhiều. Nếu Dương huynh cần, ngày mai ta đưa ngươi một chút kiến trắng. Cáo từ.” Bạch Dịch để lại một câu nói nhẹ rồi rời khỏi lao tù Dương Hải. Dù sao Bạch Dịch được một tấm Bách Diện Ngư Kiểm đã là kiếm lợi lớn. Hơn nữa hắn còn có một Minh Loa Kiến Chúa, coi như có thể sinh ra một đám kiến trắng. “Cảm ơn!” Trong lao tù, Dương Hải nói ngắn gọn hai chữ, sau đó vẫn không nhúc nhích đứng lên. Lưng đeo hộp cơm, Bạch Dịch lấy phần còn lại phát cho những tù phạm khác. Sau khi phát hết chuẩn bị quay về tu luyện. “Tiểu huynh đệ, đợi đợi, đợi một chút!” Bạch Dịch vừa muốn đi, bỗng nhiên tù phạm cuối cùng trong lao vô cùng khách khí mà gọi hắn. Trong lao tù kín mít, một thanh niên gầy như ngựa, lộ ra gương mặt nhỏ. Lông mày có chút ngốc, đôi mắt chuột quay tròn loạn chuyển. “Có việc?” Bạch Dịch đứng bên ngoài lao, lạnh nhạt hỏi. “Tiểu huynh đệ, giúp đỡ ca ca một chuyện.” Thanh niên mắt chuột ghé vào bên cửa lao, nhìn xung quanh một chút rồi giảm thấp âm thanh nói: “Ngươi xem, cái này đều là cháo loãng cơm thừa, xem ta gầy thành người khô rồi. Giúp ta chuẩn bị chút thịt.” Nói xong, thanh niên mắt chuột nháy mắt ra hiệu mà hứa hẹn: “Yên tâm, chỉ cần ngươi cung cấp thịt cho ta ăn một tháng, ta sẽ tặng ngươi một khối đê giai Linh Thạch.” “Tù phạm cũng có Linh Thạch.” Bạch Dịch lộ ra vẻ tò mò, đi về phía trước vài bước. Trong mắt thanh niên mắt chuột hiện lên một ánh sáng khác lạ không dễ phát hiện, rất nhanh che giấu xuống.” “Lúc bị bắt giam, ta trộm giấu đi.” Thanh niên mắt chuột nói ra, từ giữa dây thắt lưng trong ở hông lộ ra một góc Linh Thạch rồi vội vàng dịch trở về, giống như sợ người ta phát hiện. “Cho ta thịt, Linh Thạch sẽ đưa ngươi!” Thanh niên mắt chuột giảm thấp âm thanh nói. “Tốt, ta thử xem có thể lấy tới chút thịt cho ngươi ăn.” Bạch Dịch nhìn chằm chằm vào Linh Thạch giấu ở thắt lưng của đối phương, trong mắt hiện chút tham lam. Thấy bộ dáng đối phương như thế, thanh niên mắt chuột trong lòng cười lạnh, biểu hiện ra lại hết sức nghiêm túc, dặn dò: “Phía ngoài Phong Câu, trong rừng có thỏ rừng, gà rừng. Ngươi không phải tù phạm, có thể tùy ý ra ngoài Thiên Lao, nhất định có thể bắt tới một ít. Nhớ kĩ, phải nướng chín đấy.” “Yên tâm, nhất định nướng chín rồi mang đến cho ngươi.” Nói xong, Bạch Dịch xoay người rời đi. Trong mắt thanh niên mắt chuột kia hiện lên sát khí lạnh như băng. Hắn từ vài ngày trước đã bị người ta mua chuộc, đối phương hẹn chỉ hắn phế đi đệ tử tới hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ cho hắn rời khỏi Thiên Lao. Khiến hình phạt hai mươi năm của hắn giảm bớt còn ba năm. Giảm mười bảy năm tai ương trong tù, đối với thanh niên mắt chuột mà nói chính là cơ hội khó có được. Phế đi một đệ tử ngoại môn hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, căn bản sẽ không ai trách phạt hắn. Bởi vì hắn đang ở trong lao ngục, có thể đơn giản từ chối che giấu. Trong lòng tính toán phế bỏ hai tay đối phương hay vẫn làm cho đối phương gãy chân, thanh niên mắt chuột một hồi tự đắc về việc lấy ra một khối đê giai Linh Mạch làm mồi nhử. Nhưng hắn không phát hiện, trong nháy mắt Bạch Dịch xoay người, trên khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh băng. Một chút tham lam trong mắt đã hóa thành sát khí dày đặc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang