[Dịch]Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo- Sưu tầm
Chương 24 : Sư huynh Đại Xuyên
.
Dịch giả: archnguyen1984
Sau khi vào căn nhà gỗ, Bạch Dịch lấy Thông Mạch Đan và Mộc kiếm ngoại môn phát ra.
Mộc kiếm là vũ khí trụ cột mà Thương Vân Tông cấp cho đệ tử ngoại môn, hình thức như trường kiếm, vô phong (không có uy phong gì). Thoạt nhìn giống như kiếm gỗ của các đạo sĩ vẫn hay dùng. Tuy nhiên, trên chuôi kiếm lại mơ hồ tản ra một cỗ Linh khí dao động nhàn nhạt.
“ Đê giai Pháp khí…”, xem xét một lúc, Bạch Dịch lẩm bẩm. “Ở trong hơn một trượng, Mộc đoạn thạch bị nứt. Pháp khí này khoảng cách công kích quá ngắn, phạm vi tương tự như kiếm của Võ đạo, không thể trọng dụng. Chỉ là có còn hơn không mà thôi.”
Bạch Dịch tự nói ra chính xác uy lực của Pháp khí này.
Pháp khí là vũ khí của tu chân giả cấp thấp, hình dáng khác nhau, phần lớn dùng để tấn công. Pháp khí này chia ra cấp bậc Đê giai, trung giai và cao giai tam đẳng.
Phi kiếm của hắn là Pháp khí cấp thấp nhất, sau khi thúc giục thì phạm vi công kích ra xung quanh người sử dụng hơn một trượng, khá linh hoạt như một cánh tay. Chỉ là vượt ra ngoài phạm vi này mỗi liên kết giữa Pháp khí với người dùng sẽ gián đoạn, chẳng khác nào vật chết.
Uy lực của Pháp khí tăng lên theo cấp bậc. Phạm vi công kích hoặc phòng ngự cũng theo đó mà tăng lên. Phạm vi của Đê giai Pháp khí chỉ hơn một trượng, Pháp khí trung giai đạt tới phạm vi hai trượng. Pháp khí cao giai có uy lực lớn nhất, phạm vi công kích đạt từ ba tới năm trượng.
Phạm vi công kích bất đồng sẽ gây ra hạn chế rất lớn khi hai bên giao thủ. Nếu mang theo Pháp khí Đê giai mà khiêu chiến với đối thủ có được Pháp khí cao giai thì sợ là mình chưa đụng tới vạt áo người ta, đầu mình đã chuyển nhà rồi.
Đối với Pháp khí, Bạch Dịch thật sự không có hứng thú. Cường giả chân chính ở Tu chân giới không giữ Pháp khí mà là Pháp bảo. Một kiện Pháp bảo cấp thấp nhất cũng có phạm vi công kích từ mười trượng trở lên, uy lực của nó, Pháp khí không thể so sánh.
Bỏ phi kiếm xuống, Bạch Dịch cầm bình sứ chứa Thông Mạch Đan lên, đổ ra một hạt, phân biệt một chút rồi lắc đầu.
Cái tên Thông Mạch Đan này cũng không tệ, nhưng chỉ là đan dược khi luyện đan thất bại sinh ra, tác dụng rất kém.
Ở tu chân giới, Linh đan chia làm cửu phẩm. Trong đó cửu phẩm là thấp nhất, nhất phẩm là cao nhất. Thông Mạch Đan này ngay cả cửu phẩm cũng không đạt tới, từ đó có thể đoán được tác dụng của nó như thế nào. Tuy nhiên, đối với phàm nhân và tu sĩ Luyện khí kỳ thì vẫn có một chút hiệu dụng. Không như thế, đệ tử ngoại môn Nhập Vân Cốc cũng sẽ không tranh đoạt với nhau.
Linh đan là một loại tài nguyên tu luyện rất trọng yếu đối với tu sĩ. Một số tu sĩ bị kẹt tại bình cảnh, có thể chỉ cần một viên Linh đan mà vượt qua được. Bởi vậy tu chân giả tinh thông luyện đan rất được kính trọng ở tu chân giới.
Vũ khí là loại yếu nhất, đan dược còn chưa được xếp phẩm cấp, nhưng điều này cũng không ngoài sở liệu của Bạch Dịch. Hắn không tỏ ra quá thất vọng, lấy ra một viên Thông Mạch Đan cho vào miệng, sau đó dùng Linh khí đem dược lực tan ra hấp thu luyện hóa dần dần.
Tu sĩ Luyện khí sơ kỳ đúng là không dám dùng quá nhiều Thông Mạch Đan, mỗi ngày một viên đã là cực hạn. Chỉ có đạt tới Luyện khí trung kỳ mới có thể dùng hai hoặc ba viên một ngày. Dù đan dược này không có phẩm cấp, bản thân cũng ẩn chứa lượng Linh khí nhất định, không phải tu sĩ cấp thấp bình thường nào cũng có thể đơn giản luyện hóa được.
Bạch Dịch không phải tu sĩ cấp thấp bình thường. Với kinh nghiệm của mình, hắn đem Thông Mạch Đan luyện hóa bởi Linh khí, sau đó hấp thu dần dần. Những tu sĩ khác ngày chỉ dùng được một viên, hắn có thể dễ dàng luyện hóa từ ba đến năm viên.
Ba ngày liền Bạch Dịch không bước ra ngoài cửa, hắn hấp thu hoàn toàn mười viên Thông Mạch Đan, củng cố vững chắc cảnh giới Luyện khí sơ kỳ của mình.
Trong khoảng thời gian này, Cao Nhân có tới tìm Bạch Dịch hai lần, muốn bàn phương pháp đối phó với Khương Đại Xuyên. Đối phương cũng không tự nguyện nhường Thông Mạch Đan cho. Những việc này đều nằm trong tính toán của Bạch Dịch, hắn chỉ bảo Cao Nhân yên tâm làm vị tiểu vương gia này không biết làm thế nào. Được cái, khu vực này đúng như lời Khương Đại Xuyên nói, không xảy ra việc đệ tử khác tới để cướp đoạt đan dược.
Ba ngày trôi qua, Khương Đại Xuyên mang theo mấy tên đệ tử ngoại môn tìm tới cửa, đắc ý nói với Bạch Dịch và Cao Nhân.
“Thế nào, ba ngày bình an chứ? Các ngươi yên tâm, có ta ở đây, hai người các ngươi cứ yên tâm tu luyện, cũng nên lấy Thông Mạch Đan đưa ra.”
Tu vi của Khương Đại Xuyên vừa mới đạt tới Luyện khí trung kỳ. Mấy đệ tử ngoại môn phía sau hắn đều có tu vi Luyện khí sơ kỳ, chỉ như mấy tên Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó cũng đồng loạt đứng lên phụ họa.
“Năng lực của sư huynh Đại Xuyên không phải là thứ hai tân đệ tử như các ngươi có thể tưởng tượng ra được. Lô Đào kiếm pháp đã tu luyện tới tầng thứ hai, là cao thủ nổi danh Nhập Vân Cốc.”
“Đúng vậy. Sư huynh Đại Xuyên chỉ mất có năm năm thời gian đã đạt tới Luyện khí trung kỳ, tốc độ thần tốc, thiên phú vô cùng tốt. Thời gian không bao lâu sẽ đạt tới Luyện khí hậu kỳ, đến lúc đó địa vị cao thượng có thể so với đệ tử nội môn rồi.”
Bạch Dịch nghe đám đệ tử khác phụ họa, im lặng một hồi. Dùng năm năm tu luyện đạt tới Luyện khí trung kỳ, tốc độ này có thể coi là thần tốc sao? Căn bản là tốc độ còn chậm hơn cả rùa nữa!
“Sư huynh Đại Xuyên quả nhiên có thiên phú dị bẩm, thực lực siêu quần.”
Bạch Dịch gật đầu khen, bộ dạng thâm trầm đầy ẩn ý. Bỗng hắn hạ thấp thanh âm. “Tuy vậy, lần này ta mang theo huynh đệ cùng tiến vào ngoại môn, chọn nơi này cư trú cũng là chủ ý của ta. Việc giao đan dược ra cũng phải làm sao để không làm mất mặt mũi vị huynh đệ ấy.”
Nghe Bạch Dịch nói xong, Đại Xuyên sững người, sau đó nói nhỏ. “Thì ra huynh đệ cũng là người đồng đạo. Chúng ta thân trong gian hồ, tính mạng có thể mất nhưng thanh danh tuyệt đối không thể bỏ. Nếu không giữ được thì chẳng bằng cái rắm!”
Trước khi bái nhập Thương Vân Tông, Khương Đại Xuyên cũng là một nhân sĩ giang hồ. Hắn thấy vị thiếu niên trước mặt cũng là người rất coi trong đồng đạo giang hồ.
“Lần này nếu không bỏ đi mặt mũi, mười viên Thông Mạch Đan tháng này nhất định sẽ đưa hết cho sư huynh, một viên cũng không để lại.” Bạch Dịch nói xong, bỗng cao giọng. “Văn đoạt võ lấy, tất cả đều phải trông vào bổn sự. Sư huynh có tu vi cao thâm, thiên phú trác tuyệt, tiểu đệ dù sao cũng phải lĩnh giáo một phen mới tâm phục khẩu phục.”
Nói xong, Bạch Dịch chỉ tay về phía rừng rậm phía sau nơi này, quát khẽ. “Đơn đả độc đấu, thắng làm vua, thua làm giặc. Mời!”
“Tốt!” Khương Đại Xuyên ngửa đầu cười lớn. “Tốt cho câu đơn đả độc đấu, ha ha… Mời!”
Dứt lời, Khương Đại Xuyên phân phó đám đệ tử chờ ở chỗ này, ngẩng đầu ưỡn ngực nhằm hướng rừng rậm đi tới. Bạch Dịch cũng không nhanh không chậm hướng theo sao, giống hai hào khách giang hồ chuẩn bị quyết đấu.
Nếu Khương Đại Xuyên đã quyết đơn đả độc đấu với Bạch Dịch, đám đệ tử còn lại tất nhiên không dám nhúng tay vào. Cao Nhân có ý muốn đi theo nhưng bị Bạch Dịch dùng ánh mắt ra hiệu bảo hắn ở lại.
Không để ý tới Cao Nhân và đám đệ tử ấy nữa, hai người Khương Đại Xuyên và Bạch Dịch đi một lúc lâu, cuối cùng cũng đi vào trong rừng.
Tại một gò đất trống trải, Khương Đại Xuyên dừng bước, đắc ý nói. “Tiểu tử, lần này chúng ta đều là nhân sĩ giang hồ, ta có thể để lại mặt mũi cho ngươi. Mau mang Thông Mạch Đan ra, cũng nói tên của ngươi, về sau ngươi và tiểu huynh đệ kia hãy cùng ta lăn lộn.”
“Ta là Bạch Dịch.”
Bạch Dịch đứng trong rừng, ra vẻ tùy tiện nói. “Sư huynh tu luyện nhiều năm, chắc đã thu nhặt được không ít Thông Mạch Đan. Từ hôm nay trở đi, đan dược của ngươi đã có ta giữ hộ rồi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện