[Dịch]Trọng Sinh Thiên Kim Bạo Lực - Sưu tầm

Chương 2 : “Nửa kia của số phận" xuất hiện rồi

Người đăng: 

.
Tại nhà thờ nổi tiếng của thành phố Z, một đôi vợ chồng mới cưới bước ra ngoài. Chỉ nhìn cách trang trí xung quanh nhà thờ cũng có thể thấy được đôi vợ chồng mới cưới vô cùng coi trọng hôn lễ này. Mặc dù chú rể đã bước vào tuổi trung niên, nhưng vẫn duy trì được sự cường tráng, còn cô dâu thì vô cùng trẻ trung, thoạt nhìn nhiều nhất chỉ chưa đến 23 tuổi. “Tổng giám đốc Tiêu, chúc mừng chúc mừng!” “Tổng giám đốc Tiêu, chúc mừng ngài!” Khắp nơi đều vang lên lời chúc tụng, có thể nhận ra rằng đến tham gia hôn lễ đều là những người có máu mặt trong thành phố Z. “Cảm ơn, cảm ơn!” Tiêu Tôn Đình cười rạng ngời và bắt tay khách mời, trong khi đó, cô dâu Phương Vận Khiết lại e lệ đứng bên cạnh và nở nụ cười nhè nhẹ. “Tử Hàn, lại đây nào, để anh giới thiệu chú cho các chú các bác.” Tiêu Tôn Đình nói vọng về phía cách đó không xa, vẫy tay gọi một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai mặc bộ vest đen đi đến. Người nam đi đến gần, chào hỏi vài người trong đó. “Tổng giám đốc Tiêu, vị này là…?” “Đây là cậu nhỏ nhà tôi, Phương Tử Hàn, hiện đang giữ chức giám đốc bộ phận sáng tạo tập đoàn quốc tế ME.” Nghe Tiêu Tôn Đình giới thiệu, Phương Vận Khiết cảm thấy chồng thật quan tâm đến em trai mình, tự đáy lòng cảm thấy ấm áp và hài lòng. “Chào các bác, chào các chú! Cháu là Phương Tử Hàn.” Phương Tử Hàn nói một cách vô cùng lịch thiệp, dù trước mắt là bao cáo già giới doanh nghiệp cũng vẫn tỏ ra thong dong điềm tĩnh. “Đúng là một nhân tài đây! Tổng giám đốc Tiêu phen này có được trợ thủ đắc lực rồi.” “Ngài thật may mắn…” Nghe vậy, đám cưới xung quanh cũng khen ngợi không ngớt. Đột nhiên, một chiếc xe đua đỏ phi về phía cô dâu chú rể với tốc độ cực nhanh khiến cả đám người chạy toán loạn. Tiêu Linh Vận đeo chiếc kính râm, khóe môi dương lên nở nụ cười có chút bất kham. (kiba: chị í đổi từ taxi sang xe đua nhanh vậy trời =)) ) “Kíttttt!!!!!!!” Sau khi chiếc xe làm một cú quay đuôi ngoạn mục thì dừng đúng ngay trước mặt cô dâu chú rể. Cùng lúc đó, Tiêu Tôn Đình cũng kéo tay Phương Vận Khiết lùi về phía sau vài bước, híp đôi mắt nhìn về phía người bước xuống xe. Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Một người phụ nữ mở cánh cửa xe bước xuống, tháo cặp kính râm cài trên ngực, một tay lười biếng cuốn cuốn mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, sau đó bước lại gần Tiêu Tôn Đình và Phương Vận Khiết. Cô hơi chu nhẹ đôi môi đỏ, đôi mắt hoa đào mê người long lanh nước mắt, giữ chặt lấy tay Tiêu Tôn Đình mà ủy khuất nghẹn ngào: “Honey, không phải anh bảo là sẽ đợi em trở về sao? Không phải anh luôn nói em là người anh yêu nhất sao? Vì sao anh lại thay lòng đổi dạ? Vì sao anh lại lấy người phụ nữ khác?” Cô vừa dứt lời, xung quanh đều im lặng đến mức nghe rõ ràng được từng tiếng thở. Phương Vận Khiết thấy mọi người xung quanh đều bất ngờ, đôi mắt trong phút chốc lóe sáng rồi nói nhỏ với giọng khổ sở: “Tôn, vị tiểu thư này là…?” (kiba: mợ không đi đóng film phí của quá >_ Sắc mặt Tiêu Tôn Đình chợt đỏ bừng, còn Phương Tử Hàn thì nhìn Tiêu Tôn Đình với ánh mắt lạnh lùng. “Honey, anh còn chưa trả lời người ta đấy.” Người phụ nữ trực tiếp giơ tay ra giữ chặt cánh tay Tiêu Tôn Đình. “Được rồi, đừng làm loạn nữa Linh Vận.” Tiêu Tôn Đình nói một cách bất lực, định gỡ tay nhưng không được, nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phương Vận Khiết thì vội vàng giải thích: “Vận Khiết, đây là con gái anh, Linh Vận.” “Linh Vận, gọi mẹ đi.” “Mẹ? Cha này, cha đang nói đùa phải không? Mẹ con đã vào quan tài từ lâu rồi mà.” Tiêu Linh Vận đánh giá Phương Vận Khiết đang mặc áo cưới trắng toát, quả nhiên là dịu dàng thùy mị đây! Con gái Giang Nam quả không bình thường, nếu không sao có thể chiếm được cha mình chứ?” Tim Phương Vận Khiết đập “thịch” thật mạnh, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Thì ra là Linh Vận à? Tôn cũng thật là, chả nói sớm gì cả, khiến em hiểu nhầm.” Phương Vận Khiết nhiệt tình kéo tay Tiêu Linh Vận, dịu dàng nói: “Linh Vận à, cha con hay nhắc đến con lắm, chỉ là mãi không có cơ hội gặp con. Hôm nay con đã về rồi, vậy thì cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau rồi.” Tiêu Linh Vận liếc mắt nhìn về phía cánh tay đang đưa ra của Phương Vận Khiết, trực tiếp gạt “Ba” một cái. Đôi mắt rũ xuống, một tay khẽ luồn qua tóc, lông mày nhướng lên. Lần này chơi trò không quen biết sao? Được lắm, “Cha, cha lấy người phụ nữ này con không có ý kiến, nhưng có cần thiết phải đèo bòng thêm cái can xăng thế kia không? Chả lẽ cha thấy thực lực của con không đủ để tiếp nhận công ty của cha? Hay là cha sợ sau khi cha vào địa ngục rồi thì thiếu người tranh tài sản với con thế?” Mọi người thấy vậy vỡ lẽ, ai chả biết Tiêu Linh Vận con gái của tổng giám đốc tập đoàn quốc tế ME từ nhỏ đã thích gây họa, không học hành tử tế, hút thuốc đánh nhau, phản nghịch cơ chứ. Lúc còn trong nước thì bịu tống ra nước ngoài, nhìn cái bộ dạng này, truyền thuyết hóa ra là thật. Động tác của Tiêu Linh Vận khiến Phương Tử Hàn cau mày, trực tiếp đi đến bên cạnh Phương Vận Khiết, nắm lấy tay cô ta mà an ủi không lời. Tiêu Tôn Đình thấy con gái làm vậy, vội vàng giải thích với Phương Vận Khiết: “Vận Khiết à, em cũng biết đấy, Linh Vận nó từ nhỏ đã thế, được chiều quá hóa hư rồi. Trẻ con phá phách, em cũng đừng tính toán với nó.” Cái bộ dạng ân cần đấy khiến cho Tiêu Linh Vận cảm thấy thật phản cảm. “Không sao, em không để ý đâu.” Phương Vận Khiết cười nói. “Linh Vận, thái độ vừa rồi của con là sao, mau xin lỗi mẹ đi.” Sắc mặt Tiêu Tôn Đình hơi đỏ lên, thấp giọng nói với Tiêu Linh Vận, giọng nói cũng không dám quá lớn. “I’m sorry…” Tiêu Linh Vận quay người đi về phía xe, lấy ra một thứ từ bên trong rồi đưa cho Tiêu Tôn Đình, cười nhẹ: “Cha thân mến, đây là món quà mà con thay mặt mẹ tặng cho cha, cha nhớ phải tận tình thưởng thức với bạn tốt của con nhé! Chúc hai người hạnh phúc trăm năm!” Sau đó nháy mắt vài cái với Phương Vận Khiết: “Bạn tốt của mình, hưởng thụ tận tình đi~” Tiêu Tôn Đình và Phương Vận Khiết nhìn nhau, nó (cô ta) biết rồi sao? Nhưng, vì sao nó không tức giận? Tiêu Tôn Đình có chút bất an, còn miệng Phương Vận Khiết lại run nhẹ, khuôn mặt cũng có chút kích động. Linh Vận như vậy chả lẽ là không tức mình sao? Đã ngầm thừa nhận mình rồi? “Tôn, vừa rồi Linh Vận tặng anh thứ gì thế? “Hả?” Thần trí Tiêu Tôn Đình đã trở lại, ánh mắt nhìn về phía hộp quà được bọc cẩn thận, rồi từ từ mở quà dưới ánh mắt chờ mong của Phương Vận Khiết, cười nói: “Nhìn em chờ mong kìa, lần này Linh Vận không tức giận chúng ta đã là phúc đức rồi.” “Ơ, Tôn, anh xem cái này…” Sắc mặt Phương Vận Khiết đỏ lên, sao lại có thể tặng Viagra*? Lại còn là loại công hiệu lâu dài *kiba: Viagra là thuốc bổ thận tráng dương, "một người khỏe hai người vui" trong truyền thuyết đấy cả nhà =)) Phương Tử Hàn và Tiêu Tôn Đình cùng lúc nhìn về phía kia, “Đứng lại cho tôi!” Cái bộ mặt già của Tiêu Tôn Đình cũng có chút không giữ được bình tĩnh. Cái con người này toàn học được mấy thứ tạp nham gì đâu ở nước ngoài! Phương Vận Khiết xấu hổ cúi đầu, Tiêu Linh Vận nhìn ba người, đặc biệt là Phương Tử Hàn, cười lạnh một cái rồi vẫy tay chào Tiêu Tôn Vận và Phương Vận Khiết: “Bye bye~~” Phương Tử Hàn không hiểu, rốt cục cái ánh mắt vừa rồi tại sao lại có cảm giác thù hằn hắn? Chiếc xe đua nổ máy, chỉ thấy một làn khói xanh bay ra rồi cũng chạy như bay biến mất. Trên đường phố chật hẹp, Tiêu Linh Vận đạp ga số nhỏ nhất, một chiếc Rolls Royce màu đen đi hướng ngược lại tiến lên, áp sát vào chiếc Lamborghini của Tiêu Linh Vận. Phía kia cánh cửa sổ sơn đen, một cặp mắt sắc nhọn vô ý quét qua Tiêu Linh Vận. Mà cùng lúc đó, xe của Tiêu Linh Vận chợt dừng lại. “Nửa kia của số phận xuất hiện, hãy nắm bắt lấy! Nửa kia của số phận xuất hiện, hãy nắm bắt lấy!” “Gì cơ? Ai đang nói đấy? Rốt cục là ai?” “Nửa kia của số phận xuất hiện, hãy nắm bắt thời cơ ngay! Nửa kia của số phận xuất hiện, hãy nắm bắt thời cơ ngay!” “Giở trò khỉ gì thế? Làm gì có người nào xuất hiện? Đến con chim còn chả thấy đây này? Ngươi là ai?” Đợi đã, hình như vừa rồi có một chiếc xe đi qua? Chả lẽ đó chính là cái người được gọi là “Nửa kia của số phận” sao? Mặc xác có phải không, cứ qua đó xem sao!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang