[Dịch]Trọng Sinh Thiên Kim Bạo Lực - Sưu tầm

Chương 15 : Cô không muốn phải chết lần nữa

Người đăng: 

.
Cố Tây Tước thấy Tiêu Linh Vận im lặng không nói nhưng ánh mắt lại toát lên sự kiên định thì đưa tay ra kéo cô vào lòng mà nói một cách bình thản: “Có chí khí là chuyện tốt, nhưng cũng phải biết chọn người, nếu như với tôi mà thế thì cô đã chọn sai đối tượng rồi.” Tiêu Linh Vận vốn muốn phản kháng lại, nhưng lại bất lực không còn chút sức nào nên đành phải bỏ mặc động tác của Cố Tây Tước. Vừa rồi bị thiếu oxi nên tạm thời đầu cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, tốc độ tiếp nhận thông tin của não bộ cũng chậm đi nửa nhịp nên lúc này chỉ chú tâm hít thở. Tiêu Linh Vận bị Cố Tây Tước giữ trong vòng tay, nghe thấy giọng nói đều đều của Cố Tây Tước vang lên: “Cô nhớ cho kĩ, cô là người của tôi, không có dây mơ rễ má gì với nhà họ Tiêu. Tôi không cho phép cô từ chối, nên tốt nhất cô nhớ kĩ lấy cho tôi. Nếu cô không có bản lĩnh thì phải nghe lời, như thế mới có cơ hội sống.” Nghe thấy Cố Tây Tước nói vậy, Tiêu Linh Vận bất mãn ói: “Chả qua xe của chúng ta chỉ va vào nhau thôi mà, tại sao tôi lại phải trở thành người của anh? Đủ thứ yêu cầu như thế tôi chắc chắn không làm được, vậy chả phải chết càng nhanh hơn sao?” Giọng nói của Tiêu Linh Vận có chút khô khan, chưa nói được nửa câu đã ho lên mấy tiếng. Cố Tây Tước nhấc người cô lên mà nói nhàn nhạt: “Không động đến Cố Tây Tước tôi thì còn có thể toàn thây mà rút lui, cô nên thấy may mắn vì lúc này vẫn còn sống. Mặc dù giờ cô vô dụng nhưng tôi vẫn chưa muốn giết cô” (Kiba: :”> Sự khởi đầu hoàn hảo ; về sau sợ anh chả xuống tay được thôi haha) Tiêu Linh Vận khác xa những người bên cạnh anh, luôn khiến anh cảm thấy thật thú vị, đây cũng chính là lý do Tiêu Linh Vận đến giờ vẫn có thể sống sót. Tiêu Linh Vận im bặt, lẽ nào là do vụ đâm xe rồi vụ lấy anh ta làm bia đỡ đạn mà cưỡng hôn sao? Giờ cô có thể hối hận được nữa không? Cái khỉ gió gì mà thu thập điểm kinh nghiệm thân mật chứ, cô cũng không muốn làm nữa, chỉ mong có thể rời xa khỏi người này. Tôi vô dụng anh còn giữ tôi lại làm gì? Tiêu Linh Vận liếc xéo một cái, cô phải tìm hiểu cho kĩ xem rốt cục Cố Tây Tước này là nhân vật gì mà sao có thể ngông cuồng tự đại như vậy? Đến Phương Tử Hàn và Phương Vận Khiết nhìn thấy anh ta cũng phải cung kính mà thỉnh an chứ không dám ho he bày trò nửa câu. Tiêu Linh Vận khép đôi mắt lại, khóe miệng cô nhếch lên thành một nụ cười châm biếm. Tiêu Linh Vận ơi là Tiêu Linh Vận, thật uổng cho hai kiếp sống của mày! Nguy hiểm trùng trùng mà mày còn không nhìn ra, lại còn xông thẳng ra trước mũi súng. Nhìn thấy nụ cười châm biếm trên môi Tiêu Linh Vận, Cố Tây Tước nhấc người cô lên rồi ném lê giường, cười yêu mị: “Đi tắm rửa lại cho sạch sẽ.” Tiêu Linh Vận vừa nâng được nửa người dậy thì thấy nụ cười yêu mị trên khuôn mặt Cố Tây Tước, chả lẽ cô lại động chạm gì đến anh ta rồi sao? Sao tự dưng lại tức giận rồi? Nhưng giờ cô chả có tí sức lực nào, sao có thể tắm rửa được. Cô cắn răng nhìn thẳng vào khuôn mặt mị hoặc của Cố Tây Tước mà nói: “Tước Gia, tôi không có sức.” “Tự giải quyết.” Tiêu Linh Vận nghe vậy trừng mắt lên, tự mình giải quyết? Vậy thì ngủ luôn trên sàn là được rồi, dù sao cũng là mùa hè nên sẽ không bị cảm lạnh đâu. Sau khi thông suốt, Tiêu Linh Vận nhắm mắt lại định nghỉ ngơi. Cố Tây Tước thấy cô không có bất kì động tĩnh gì thì khóe miệng hơi nâng lên, nói với giọng không rõ hỉ nộ: “Tôi vừa nói gì cô đã quên rồi sao?” Tiêu Linh Vận mở mắt nhìn Cố Tây Tước, không nói được gì. Cho dù dã thú lên cơn là cách làm ngu xuẩn nhất, nhưng ít ra cũng phải đợi cô có sức đứng lên đã chứ! Cố Tây Tước từ trên giường bước xuống, khiến Tiêu Linh Vận sợ hãi mà chật vật đứng lên. Cuôi cùng cô bị Cố Tây Tước nhấc vào phòng tắm, năm phút sau, Cố Tây Tước ném thẳng Tiêu Linh Vận lên giường. Tiêu Linh Vận nhắm mắt lại, khuôn mặt tỏ vẻ mặc anh muốn ra sao thì tùy. Cố Tây Tước hài long gật đầu một cái, rồi giữ chặt lại người Tiêu Linh Vận và khép đôi mắt lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Tiêu Linh Vận vẫn đang cuốn chiếc khăn tắm giờ bị Cố Tây Tước ôm chặt lại, phía sau gáy bị Cố Tây Tước cố định trong lòng anh, hít thở vào toàn mùi hương trên người Cố Tây Tước. Sau khi do dự một hồi, cô mới đưa tay ra giữ lấy eo Cố Tây Tước. Mười phút trôi qua, Cố Tây Tước không có bất cứ phản ứng gì, cũng không nói câu nào… không một động tĩnh… Thế này là sao? Mình đã không phản kháng rồi, người này không muốn nữa? Lẽ nào là S/M? Tiêu Linh Vận giẫy dụa rồi ngước khuôn mặt lên nhìn Cố Tây Tước, nhưng không ngờ rằng khi cô vừa động đậy thì cách tay Cố Tây Tước lại đột nhiên dùng lực mạnh, giống như muốn kéo cô nhập vào thành một phần thân thể anh (Kiba: :”> Ngại quá =)))) đây rõ ràng ứ phải cảnh H mà =)) ) “Ngủ!” Giọng nói bất mãn của Cố Tây Tước vang lên khiến Tiêu Linh Vận chợt cứng người lại, nằm im không động đậy. Tiêu Linh Vận cứ vậy mất ngủ, cô chờ đợi xem Cố Tây Tước có động tác gì không nhưng kết quả là đợi nguyên một đêm cho đến khi bình minh, Tiêu Linh Vận mới không chịu được mà ngủ thiếp đi. Giờ thì cô đã hiểu, Cố Tây Tước chả qua chỉ muốn cô cùng ngủ trên giường mà thôi! (Kiba: giờ thì em đã hiểu, thuốc Fucaca diệt trừ giun thế nào haha, không hiểu sao cứ cảm thấy chị Linh Vận tiếc tiếc í nhẩy?) Còn về công dụng của mình, khóe miệng cô hơi co rút lại… hình như… làm cái gối ôm. Nên khóc hay cười đây? Cười vì có thể giữ được tấm thân trong sạch, khóc vì hóa ra mình chả có tí mị lực của phụ nữ gì cả!!! Tiêu Linh Vận mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi thì lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng vang lên: “Dậy!” và cảm giác bị người đẩy ra. Tiêu Linh Vận chợt giơ tay lên đập “Ba” một cái, sau đó thuận theo lực đánh mà rơi thẳng vào lòng người nào đó, hai tay vẫn giữ chặt lấy cổ người nào đó. Điều hòa để nhiệt độ rất thấp, Tiêu Linh Vận ngọ nguậy kiếm tìm nguồn nhiệt ấm áp kia. “Tiêu Linh Vận!” Giọng nói mang theo vài phần kì quái vang vọng cả pháo đài, mấy người Bách Lý Thanh nhìn nhau, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tiêu Linh Vận đang say giấc nồng nên không thèm để ý đến bất kì âm thanh nào. Giờ nghe thấy giọng nói lớn tiếng như vậy cũng chỉ cau mày, sau đó tiếp tục rúc người vào nguồn nhiệt ấm áp kia. “Bỏ tay!” “A! Ồn chết đi được!” Tiêu Linh Vận mở mắt ra, đôi mắt trong suốt chớp chớp. Chuyện gì thế này? “Tước Gia, chào buổi sáng! Mặt anh bị ai đánh thế kia?” Tiêu Linh Vận đột nhiên cảm thấy cơn đau ùa đến, bàn tay cô đang bị Cố Tây Tước bóp chặt lấy, còn một cánh tay khác thì đang vắt vẻo trên người Cố Tây Tước. Hả? Cái gì thế này? Mình ôm Cố Tây Tước ngủ lúc nào vậy? Cố Tây Tước bật cười một tiếng rồi buông tay ra, đứng dậy đi về phía phòng tắm. Tiêu Linh Vận nhắm mắt lại, vừa lim dim ngủ thì lại bị ném từ trên giường xuống dưới sàn “Binh” một cái. Cố Tây Tước tắm với tốc độ nhanh như bay rồi cuốn khăn tắm đi ra. Anh đi đến bên cạnh Tiêu Linh Vận, giơ chân đạp lấy ai đó đang cuộn người trong chăn mà nói giọng có chút đùa cợt “Dậy!” Tiêu Linh Vận động đậy người một chút, nhưng không mở mắt ra. “Cốc cốc… Tước Gia, tư liệu ngài cần đã điều tra kĩ lưỡng rồi ạ, khi nào thì Gia muốn xem ạ?” Một giọng nói thâm trầm từ tốn vang lên từ phía ngoài cửa. Cố Tây Tước giơ chân đá Tiêu Linh Vận vẫn không có bất cứ phản ứng gì, sau đó híp nửa con mắt lại, đưa mắt quét môt vòng trên sàn rồi nhẹ giọng cười nói: “Cậu toàn quyền xử lý!” “Dạ!” Bách Lý Thanh hơi có chút bất ngờ, sau đó tiếp tục nói: “Gia, hôm nay là ngày giao dịch với giáo chủ bang xã hội đen Vicselkirk – Lass, có cần hủy bỏ không ạ?” Bách Lý Thanh tuy đến để xác nhận thời gian xuất phát nhưng theo như theo lời Gia để mình xử lý việc Bách Lý Ôn nói thì hình như có chuyện gì đó? “Không cần hủy, theo đúng hẹn nửa tiếng nữa xuất phát.” Cố Tây Tước nói rồi đưa tay ra nhấc Tiêu Linh Vận lên rồi ném vào phòng tắm. Ở bên ngoài, Bách Lý Thanh quay người rời khỏi đó để chuẩn bị xuất phát.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang