[Dịch]Trọng Sinh Tái Vi Độc Phụ- Sưu tầm
Chương 52 : Ban đêm đàm luận việc nhà
.
Lúc Lục Cửu về tới Mạc Viên, Mộ Khanh Hoàng đã nằm úp sấp trên tháp quý phi ngủ thiếp đi, làn váy đỏ thẫm hơi rũ xuống trên bậc thềm, mỗi một con phượng hoàng được thêu lên bằng kim tuyến đều đang vung đôi cánh rực rỡ lấp lóe dưới ánh mặt trời, tóc đen xõa ra trên vai nàng, thấp thoáng bên dưới là khuôn mặt trắng nõn chỉ nhỏ bằng bàn tay.
Những ý nghĩ vô cùng kiều diễm vốn đang lấp đầy trong đầu hắn lập tức tan biến hết, hắn khe khẽ bước lên trên bậc thềm, hơi khuỵu xuống, đầu gối đè lên trên làn váy của nàng, đưa tay nhẹ nhàng vén lớp tóc đen nhánh rủ xuống bên má nàng sang một bên, để lộ ra khuôn mặt của nàng. Tiểu Phượng Hoàng của hắn cực đẹp, chẳng qua xưa nay nàng không nghĩ rằng bản thân mình xinh đẹp, lại càng không cảm thấy tự hào vì vẻ đẹp của mình.
Hắn không biết tự bao giờ hắn đã không thể sống thiếu nàng.
Có lẽ bắt đầu từ lần hắn đi theo phụ thân tham gia tiệc mừng sinh nhậtcủa Thái tử, trong một động nhỏ ở núi giả bắt gặp nàng bị hai bé gái đè ép lên vách đá để châm kim, nhưng ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng quật cường đến thế. Trước hai bé gái kia, nàng thoạt nhìn nhỏ bé là vậy, trên mặt vẫn còn nét béo mập búng ra sữa của một đứa con nít, nhưng khí thế lại không thua kém chút nào.
Cũng có lẽ là vào bữa tiệc mừng khánh thọ của Thánh thượng, hắn trông thấy nàng đứng xen lẫn trong một nhóm quận chúa, như hạc giữa bầy gà, cao ngạo lạnh lùng lại thanh khiết, tuyệt thế vô song.
Hoặc là từ những buổi đạp thanh tổ chức hàng năm, hắn thấy nàng một thân một mình chiếm lấy Phượng Nghi đình, vô cùng quyết đoán.
Thời niên thiếu không biết nông hay sâu, luôn tìm cớ gây sự với nàng, chỉ nghĩ là do mình không ưa thói lạnh lùng ngạo mạn cùng tính cách cô độc lầm lì của nàng, luôn muốn đi đập vỡ lớp mặt nạ ấy ra, vì vậy thường hay lấy việc nhìn dáng vẻ chật vật của nàng làm thú vui.
Thời gian trôi qua, hắn dần trưởng thành, cũng từ từ hiểu ra, lý do mà hắn luôn gây sự với nàng không phải vì nhìn nàng không vừa mắt, mà trong lúc vô ý thức đã bị nàng hấp dẫn.
Hắn dõi theo bóng hình cô độc của nàng, giống một đóa tuyết liên ngàn năm lẻ loi nở trên băng, hắn biết việc gì cũng tự gánh vác một mình đã trở thành thói quen của nàng. Nàng dùng đôi mắt cùng tấm lòng trong sáng như gương nhìn thấu tình đời mà sống, thái độ lạnh lùng cao ngạo khinh người chính là khôi giáp của nàng, bảo vệ mẫu thân yếu đuối cùng đệ đệ nhỏ tuổi.
Có lẽ chính vì nguyên nhân đấy, mà hắn càng muốn bảo vệ nàng, ôm lấy nàng, chắn gió che mưu cho nàng.
Nàng mảnh mai nhỏ bé đến thế, nên được nằm trong lòng hắn quyến rũ nũng nịu, chứ không phải là đi dùng ánh mắt kiêu căng cùng với khí thế “đừng ai lại gần” để trang bị cho bản thân mình, uy hiếp người khác.
Hắn biết rõ vì sao nàng phải làm vậy. Từ nhỏ nàng đã sinh ra lớn lên ở trong cung, xung quanh đều là thiên chi kiều nữ, tính kế lừa gạt, ganh đua so sánh, tranh thủ tình cảm, bản thân nàng thì phải che chở cho mẫu thân yếu đuối không được sủng ái cùng đệ đệ dễ yểu mệnh của nàng, vì vậy nàng chỉ có thể tự trở nên mạnh mẽ.
Hiện giờ chắc là có rất nhiều công chúa quận chúa ghen tị với nàng, ai bảo Triều Dương quận chúa được Thánh thượng cùng Thái tử yêu thích cơ chứ, chẳng hạn như Lâm An công chúatang chồng tang con, hoặc là Nghi Hòa quận chúa cùng Nam Bình quận chúatừng dùng kim đâm lên người nàng. Nhưng khi Tiểu Phượng Hoàng còn nhỏ, khi mẫu thân nàng chỉ là một Lương viện không được sủng, Thánh thượng và Thái tử cũng chỉ đối xử với nàng vô cùng bình thường thôi.
Nàng đi được đến ngày hôm nay, nhất định đã phải nếm trải rất nhiều đau khổ.
Chỉ cần ngẫm lại đoạn thời gian mà nàng không có hắn, nàng phải chịu những khổ sở kia, lòng hắn đã đau đớn không thôi.
Chắc vì thân hình cao lớn của hắn đã chặn lại ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, hắt bóng hắn lên trên mặt nàng, mất đi chút ấm áp dịu nhẹ, nên nàng từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt nàng sáng ngời, giống như chứa ngàn vạn ngôi sao trên bầu trời.
Thời điểm này, trong đáy mắt nàng ẩn chứa chút mệt mỏi, Lục Cửu thầm mắng đêm qua mình vui sướng quá mức nên không biết tiết chế, thương tiếc sờ sờ mặt nàng, “Ta bế nàng lên giường ngủ nhé, đêm qua là ta không tốt."
Mộ Khanh Hoàng mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, hơi ngẩn người một lát rồi mới kịp phản ứng lại, khẽ đẩy hắn một cái, “Không được trêu chọc ta, ta đang đợi chàng đây, có chuyện muốn nói với chàng.”
"Ta cũng có chuyện muốn nói với nàng.” Lục Cửu ngồi lên tháp quý phi, đưa tay muốn ôm Mộ Khanh Hoàng, nhưng Mộ Khanh Hoàng lại vội vàng cách xa hắn ra, cảnh giác trừng mắt hắn, "Giữa ban ngày ban mặt, chàng thành thật ngồi đó đi.”
Lục Cửu phì cười, “Nàng nghĩ đi đâu thế? Ta chỉ muốn ôm nàng ngồi lên đùi ta thôi.”
"Vậy cũng không được." Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trong phòng không có một nha hoàn nào, lại quay đầu lại trừng hắn.
Lục Cửu cũng không sợ nàng giả vờ phô trương khí thế, thừa dịp nàng không chú ý liền tóm lấy xiêm y nàng, vòng tay từ phía sau ra, chặt chẽ ôm nàng vào trong lòng, “Suỵt suỵt suỵt, đừng náo loạn, nói chuyện chính sự nào.”
“Ai náo loạn chứ, rõ ràng là chàng mà.” Mộ Khanh Hoàng vẫn không quá quen hắn đối với mình như thế, không được tự nhiên ngồi trên đùi hắn, cả người cứng ngắc.
Lục Cửu vừa nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nàng, vừa nói chuyện nhằm dời đi sự chú ý của nàng, “Không phải nàng có chuyện muốn nói với ta à, chuyện gì thế?”
Thấy trong phòng cũng không có ai khác, Mộ Khanh Hoàng liền nhỏ giọng nói: “Ta nhúng tay vào việc của Dưỡng Tế Viện, một mặt là thật lòng muốn làm chútviệc thiện, mặt khác là muốn thu được một ít công lao cùng sự ủng hộ. Vốn dĩ ta nghĩ rằng, lúc đi cầu Hoàng tổ phụ, vô luận như thế nào cũng phải xin được một chức quan nho nhỏ, nhưng không ngờ Hoàng tổ phụ cấp hẳn cho ta cả một nha môn. Chàng nói xem, có phải kiếp này ông trời đứng về phía chúng ta hay không?”
Không cần Lục Cửu trả lời, Mộ Khanh Hoàng đã nói tiếp: “Bây giờ ta là Dưỡng Tế Tự khanhchính tam phẩm, mặc kệ người khác chỉ trích ta khờ khạo như thế nào, phá hoại triều cương ra sao, nhưng hiện tại ta coi như cũng đã bước được nửa chân vào trong triều đình. Ta muốn từng bước một khuếch trượng sức ảnh hưởng của Dưỡng Tế Tự, nhân cơ hội này đặt chân đứng vững tại triều đình. Nếu Duẫn Hoàng vẫn đăng cơ như kiếp trước, khi ấy ta cũng có khả năng khuyên can một hai. Kiếp trước Duẫn Hoàng dùng lý do ta không hiểu việc triều chính, không chịu nghe ta khuyên ngăn, cứ khư khư cố chấp. Kiếp này, ta phải sớm loại bỏ cái cớ ấy của Duẫn Hoàng mới được.”
Lục Cửu nghe nghiêm túc, liên tiếp gật đầu, hôn cái chụt lên mặt Mộ Khanh Hoàng, tán dương nói: “Tiểu Phượng Hoàng của ta thông minh thật đấy, biện pháp hay thế này cũng nghĩ ra.”
Mộ Khanh Hoàng xoay mặt đi, cầm khăn che miệng Lục Cửu lại, "Đừng động tay động chân."
Lục Cửu ngậm lấy khăn, phun qua một bên rồi lại quay đầu lại, cười đầy bỉ ổi, “Sao nàng lại nói oan cho phu quân của nàng thế, ta có động tay động chân đâu, rõ ràng là động miệng mà.”
“Đừng có giỡn nữa, nghiêm túc một chút." Mộ Khanh Hoàng nhếch môi nhẹ khiển trách.
"Tuân mệnh quận chúa nương tử."
“Ta nói xong rồi, đến lượt chàng.” Mộ Khanh Hoàng không phát hiện, nay nàng ngồi trên đùi Lục Cửu đã hết sức tự nhiên, cơ thể mảnh mai mềm mại tựa trong lòng hắn, hơi nhúc nhích người tìm một tư thế thoải mái rồi ngước đầu nhìn hắn.
Lục Cửu mừng thầm, trên mặt lại vẫn duy trì vẻ nghiêm nghị, “Ba ngày nữa ba người Lục Từ thị sẽ bị xử trảm, sau khi Lục Từ thị chết rồi, ta phải để tang cho bà ấy một năm, phụ thân bảo ta phải tranh thủ nắm chắc ba ngày này để tạo con với nàng.”
Mặt Mộ Khanh Hoàng thoắt cái đỏ bừng, nóng hừng hực. Vì đêm qua vừa động phòng, trên gương mặt nàng hiện giờ có thêm chút quyến rũ thành thục, lúc này ánh mắt càng thêm long lanh đầy mị lực.
Con à... Nàng đặt tay lên bụng mình.
Tuy khá xấu hổ, nhưng trong lòng vẫn mong đợi.
“Nương tử, mong nàng hãy nghiêm túc trả lời cho vi phu, chẳng hay nương tử có bằng lòng hay không?”
Mộ Khanh Hoàng sờ sờ khuôn mặt nóng hổi của mình, gật đầu nhẹ đến mức khó mà nhận ra.
Lục Cửu thấy vậy thì kinh ngạc vui mừng đến mức tưởng rằng mình nhìn lầm, kích động hỏi lần nữa, “Tiểu Phượng Hoàng nàng đồng ý thật ư?”
“Chàng còn hỏi à?!” Mộ Khanh Hoàng thẹn quá hoá giận trừng hắn.
Lúc Mộ Khanh Hoàng trừng người khác, sẽ lạnh lùng liếc ngươi một cái, dáng vẻ đầy cao ngạo kiêu kỳ, giống như đang nửa liếc mắt nhìn thiên hạ. Kẻ nào hận nàng gặp phải một cái liếc này của nàng chắc chắn sẽ tức đến mức run rẩy cả người, thế mà Lục Cửu lại thích hành động này của nàng chết đi được.
Tiểu Phượng Hoàng của hắn đương nhiên nên đứng đầu thiên hạ, nên là người được tôn quý nhất.
“Không hỏi không hỏi nữa, vậy chúng ta đi tạo em bé nhé? Chúng ta phải tranh thủ dữ lắm nha, chỉ có ba ngày nữa thôi đó.” Lục Cửu nghiêm túc nhìn Mộ Khanh Hoàng.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến mức như thần như thánh của hắn mà nàng lại có cảm giác ngượng chín người là sao?
“Vậy ta hôn đó nha?”
Mộ Khanh Hoàng cắn răng một cái, gật mạnh đầu, rồi lập tức nhắm nghìn hai mắt.
Hiện giờ trong lòng Lục Cửu mừng đến mức giống như có con khỉ đang nhảy vút tận lên trời rồi lại hạ xuống đất lấy đà tiếp tục nhảy lên vậy, nhưng khổ nỗi là hắn lại không thể cười, nếu cười ra thì Tiểu Phượng Hoàng khẳng định sẽ xấu hổ buồn bực mà rút lui.
Cả người Mộ Khanh Hoàng căng cứng, một tay nắm chặt vạt áo trước của Lục Cửu, mặc dù hôm qua từng “ăn tiệc” rồi, nhưng hiện giờ đang là ban ngài lại phải...
Nhưng nghĩ đến ngọn núi nặng ngàn cân là Yến vương còn đang đè trên đầu bọn họ, thời gian của bọn họ quả thực không có nhiều, một năm chịu tang này quả thực không thể để lãng phí, nếu có thể mang thai trong vòng ba ngày này, đến lúc chịu tang thì sinh con, như vậy tương lại làm việc cũng tiện hơn.
Suy nghĩ một hồi, tâm trạng nàng cũng bình thản trở lại, cơ thể theo đó mềm ra.
Chẳng biết tại sao, nàng cứ thế tiếp nhận Lục Cửu một cách hết sức tự nhiên, không đến mức yêu điên yêu dại, nhưng khi ở chung với hắn lại cảm thấy thoải mái vô cùng. Cho dù đêm động phòng hôm qua, hắn cũng xem nàng giống như trân bảo, đôi môi nóng rực hôn khắp người nàng, thành kính đến thế, chân thành tha thiết đến thế, lại... làm ngượng ngùng run rẩy đến thế.
Ngón tay vuốt ve trên làn môi non mềm của nàng một lát, yết hầu chợt cử động lên xuống, hắn nuốt một ngụm nước miếng, một bàn tay khác đang ôm quanh vòng eo nhỏ nhắn của nàng bỗng dưng siết chặt lại, ôm sát nàng vào người hơn. Hắn cúi đầu ngậm cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nàng, ma sát qua lại, mút vào, liếm láp, chẳng mấy chốc hai người đã dán chặt vào nhau. Trên tháp quý phi nhỏ hẹp chỉ đủ để một người nằm, nay hai người cùng lăn lộn trên đó, quả thực không đủ dùng.
Lục Cửu quyết định thật nhanh, bế ngang Mộ Khanh Hoàng lên sải bước vào trong nội thất, bức rèm che khẽ phất lên rồi rủ xuống, che lại khung cảnh đầy xấu hổ của hai người đang triền miên kia.
Tiếng động từ trong phòng truyền ra, Ngọc Khinh cùng Ngọc Loan vốn bị Lục Cửu xua ra ngồi trên bậc thềm ngoài hành lang thêu hoa bện dây nghe thấy, quay sang ngơ ngác nhìn nhau, sau đó hai khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia lập tức đỏ hồng hết lên.
Ngọc Loan đứng dậy đóng chặt cửa lại, kéo Ngọc Khinh, nói: “Chúng ta đến dưới gốc nho kia ngồi đi, chỗ đó vừa vặn đối diện với cửa phòng, cũng sẽ không chậm trễ hầu hạ.”
Ngọc Khinh vội vàng gật đầu.
Ba ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.
Vào một ngày cuối thu trời trong mây sáng, Lục Từ thị, Lục Văn, tiểu Từ thị và những phạm nhân khác cũng bị định tội chết đều bị chém đầu ngay giữa chợ. Lục Bỉnh mang theo Lục Cửu, Lục Cảnh nhặt xác đem về phủ, linh đường cờ trắng trong phủ đều đã chuẩn bị ổn thỏa.
Vì ba người bọn họ phạm tội bị chém chết, hơn nữa còn do Thánh thượng mở miệng vàng lời ngọc xử tội chết, nên không thể nào làm đại tang, tang sự này chỉ có thể làm thật im ắng, ngay cả Lục Nguyệt cũng không dám gây chuyện.
Sau khi tang sự kết thúc, Trường Ninh Hầu phủ bắt đầu yên lặng đóng cửa để tang, Lục Bỉnh phải để ba năm, còn Lục Cửu là một năm.
Tại Ngụy quốc Công phủ, Ngụy quốc Công Từ Trường Cung cùng thê tử Hoa thị vừa từ Trường Ninh Hầu phủ trở về, bắt đầu đàm luận việc nhà.
Đêm khuya thanh tĩnh, hai phu thê nằm trên giường, Hoa thị nói: “Thật không biết Trường Ninh hầu nghĩ như thế nào, biết rõ cô cô với muội muội muội phu đều vì Triều Dương quận chúa mà chết, thế mà hắn lại còn cứ cưới một thê tử như thế cho nhi tử của mình, không sợ nối gót theo bọn họ à?”
Lúc nói ra những lời này, trên mặt Hoa thị đầy vẻ khinh bỉ, “Nhất định là muốn bám vào nàng ta mà mưu quyền kiếm chức rồi. Mặc dù Triều Dương quận chúa tàn nhẫn ác độc, nhưng Thánh thượng thiên vị nàng ta, sủng ái nàng ta cũng là sự thật.”
Từ Trường Cung cau mày nói: “Gì mà vì Triều Dương quận chúa mà chết chứ, cô cô tuy là cô cô của ta, nhưng bà ta làm ra mấy chuyện này, đều là bà ta gieo gió gặt bão thôi. Người chết rồi thì thôi, ta vốn không định nói bà ấy cái gì, nhưng cô cô này của chúng ta quả thực là quá mù quáng, quá ngu ngốc. Nếu không phải bà ấy vì chột dạ mà một lòng mưu toan muốn vu cáo ngược Triều Dương quận chúa, thì Triều Dương quận chúa cũng đâu chấp nhặt gì với bà. Có câu nói “lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử”, đích xác là dùng để nói về bà ấy. Vốn chỉ là một chuyện hòa ly đơn giản, đâu có gì nghiêm trọng, thế mà bà ấy lại hợp mưu với muội muội muội phu... Ta nói rồi, sống trên đời không thể làm ra việc gì trái với lương tâm, một khi đã làm thì sớm muộn gì cũng sẽ tự mình hại mình thôi.”
“Rồi rồi rồi, tang sự cũng đã xong, thiếp cũng chỉ nói một chút vậy thôi, xem chàng bực bội kìa. Trời không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải vào chầu đấy.” Hoa thị kéo chăn lên cho Từ Trường Cung, trấn an vỗ nhẹ một cái.
“Chuyện lần này thật đúng là xấu hổ chết được." Ngụy quốc Công hừ một tiếng, nghiêng người đi nhắm nghiền hai mắt.
Hoa thị nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu muốn thiếp nói, thì Triều Dương quận chúa cũng có chỗ không đúng, dù nói thế nào thì cô cô, muội muội, muội phu cũng từng là bà nội chồng, mẹ chồng cùng cha chồng của nàng ta, nàng ta không nên so đo với trưởng bối như thế, lại còn làm ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết nữa chứ. Thiếp thấy có lẽ nàng ta cố ý tính kế...”
Không biết Từ Trường Cung có nghe thấy hay không, chỉ thấy ông im lặng không trả lời.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện