[Dịch]Trọng Sinh Tái Vi Độc Phụ​- Sưu tầm

Chương 26 : Ban đêm do thám Liên Viên (một)

Người đăng: 

.
Từ Càn Thanh Cung đi ra, mặt trời đã lặn hẳn, hai tỷ đệ sóng vai đứng ở hành lang, Mộ Duẫn Hoàng nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ không nói cho hoàng tổ phụ chuyện Lục Mạo ra ngoài lăng nhăng, với cả đã thành thân nửa năm rồi mà hắn vẫn…” "Duẫn Hoàng." Mộ Khanh Hoàng lên tiếng cắt ngang Mộ Duẫn Hoàng, “Tỷ không nói nhưng hoàng tổ phụ đều biết hết cả. Đệ có biết vì sao tỷ tiền trảm hậu tấu, bức Lục Mạo ký thư hòa ly không tính, lại còn đốt lửa thiêu cháy Trường Ninh Hầu phủ không?" "... Là sợ hoàng tổ phụ không cho tỷ hòa ly sao?” Lén liếc vào bên trong Càn Thanh Cung, Mộ Duẫn Hoàng nói nhỏ. Mộ Khanh Hoàng gật đầu, “Nếu tỷ không tiền trảm hậu tấu, vậy chỉ có thể đạt được kết quả là ‘đôi vợ chồng nhỏ đầu giường cãi nhau cuối giường hòa' mà thôi, chẳng giải quyết được gì. Trong mắt hoàng tổ phụ, trong mắt rất rất nhiều người, những gì Lục Mạo làm cũng không quá phận, ngay cả hoa khôi hắn cũng chưa hề chạm vào, thậm chí bọn họ còn có thể khen hắn là vị quân tử, cho dù mỹ nữ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Tỷ nghĩ tới điểm này, cho nên mới cố ý quyết đánh một trận đến cùng, biểu lộ rõ ràng quyết tâm hòa ly của tỷ cho hoàng tổ phụ, cho tất cả mọi người đều thấy.” “Thật ra Lục Mạo quá đáng nhất là đã lạnh nhạt tỷ tỷ nửa năm, không phải sao? Răn dạy một trận, để hắn sửa lại là được mà.” Mộ Duẫn Hoàng cẩn thận nói. Mộ Khanh Hoàng cười khổ, "Đệ xem đi, ngay cả đệ là đệ đệ ruột của tỷ mà cũng cho rằng như vậy." Mộ Duẫn Hoàng vội nói: “Tỷ tỷ, đệ, đệ chỉ suy nghĩ cho tỷ mà thôi, tỷ cứng rắn, trong mắt không chứa nổi một hạt cát như thế, sau này phải làm sao đây?” “Trong mắt mọi người, tỷ là người ‘chuyện bé xé ra to' như thế, đệ sợ không ai dám cưới tỷ, đúng không?” Mộ Duẫn Hoàng vội vàng gật đầu, "Hoàng tổ phụ, phụ thân, mẫu thân, đại khái trong lòng bọn họ đều cân nhắc về chuyện này hết, chỉ là tỷ tỷ còn chưa cho bọn họ cơ hội để cân nhắc thì đã làm sạch hết rồi.” “Lúc tỷ làm những chuyện này, đã không còn có ý định tái giá nữa.” Nhìn về phía chân trời mênh mông mà mờ mịt, Mộ Khanh Hoàng cảm thấy hơi mệt mỏi, nhịn không được lấy tay day day mi, "Duẫn Hoàng, đưa tỷ xuất cung đi." Nói xong Mộ Khanh Hoàng dẫn đầu đi xuống thềm đá, Mộ Duẫn Hoàng vội vàng đuổi theo nói: "Sắc trời đã tối, sao tỷ tỷ không ở lại đông cung, phụ thân với mẫu phi đều vô cùng lo lắng cho tỷ.” Mộ Khanh Hoàng hơi khựng lại rồi nói: “Tỷ là quận chúa đã gả ra ngoài, dù gì sau này cũng phải quen với việc sống ở ngoài cung." Tỷ đệ hai người đi xa, Kiến Nguyên Đế chậm rãi đi ra từ sau cửa, ngón tay cái sờ sờ chòm râu trên môi mình, khóe mắt chứa cười. Ở cửa cung, Mộ Duẫn Hoàng đỡ Mộ Khanh Hoàng lên xe ngựa, Mộ Khanh Hoàng quay đầu lại nhìn đệ đệ mình, nét mặt hắn còn chưa hết thơ ngây, nắm lấy tay hắn, "Duẫn Hoàng, đệ có tin vào số mệnh không?” “Sao ạ? Sao tỷ tỷ lại đột nhiên hỏi như thế? Đã là số mệnh thì không thể sửa đổi mà.” Mộ Duẫn Hoàng đáp. “Tỷ…” Đôi bàn tay đang siết chặt của Mộ Khanh Hoàng chợt buông ra, mặt mũi thanh thoát, dáng vẻ quyết tuyệt, "Duẫn Hoàng, tỷ không biết bản thân mình có khả năng cỡ nào, trí tuệ bao nhiêu, nhưng tỷ sẽ dùng hết mọi khả năng của mình để giúp đỡ đệ, đốc thúc đệ, cảnh giác cho đệ, chúng ta cùng bảo vệ nơi đô thành đã sinh dưỡng chúng ta, không để nơi này lại gặp phải chiến loạn nữa, bảo vệ mọi thứ của đệ để không bị cướp đoạt đi nữa. Mà đệ với tỷ, hai ta là cùng một khối, vinh nhục cùng chung." “Dù không biết vì sao tỷ lại kích động như vậy, nhưng cảm nhận được tình cảm thương tiếc bảo vệ của tỷ tỷ, Duẫn Hoàng vẫn cảm thấy cảm động.” Mộ Duẫn Hoàng thẹn thùng đỏ mặt. "Hy vọng lần này Duẫn Hoàng sẽ không vứt bỏ tỷ tỷ, chạy trốn một mình." Mộ Khanh Hoàng buông tay Mộ Duẫn Hoàng ra, nhìn Mộ Duẫn Hoàng nhẹ giọng nói. Mộ Duẫn Hoàng vội nói: "Tỷ tỷ nói gì vậy, sao đệ lại vứt bỏ tỷ tỷ chứ?” Mộ Khanh Hoàng không nói gì, ngồi vào trong xe, lệnh cho Ngọc Khê đóng cửa xe lại, sau một lúc lại bỗng nhiên vén rèm xe lên, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Mộ Duẫn Hoàng chăm chú, “Nếu đệ lại làm thêm lần nữa, tỷ chắc chắn sẽ tự tay kết liễu đệ!” "Chúng ta đi." Xe ngựa theo lệnh di chuyển, bỏ lại Mộ Duẫn Hoàng ở chỗ cũ, vẻ mặt mù mờ, ủy khuất lẩm bẩm: “Ta chưa từng vứt bỏ tỷ ấy lần nào mà?” Nhưng khi nghĩ tới mấy lời Mộ Khanh Hoàng vừa nói, hắn vừa cảm động vừa vui mừng. Tỷ tỷ vẫn thương yêu mình. Ngồi trong xe ngựa, Mộ Khanh Hoàng lại ngoan lệ nghĩ, nếu đệ lại thêm một lần vì nhu nhược mà mất nước, mất nước mà chạy vong, tỷ… Mộ Khanh Hoàng nghĩ tới lời hung ác mình vừa quẳng lại, cười khổ rũ mắt xuống. Số mệnh… Dựa vào sức lực của một mình nàng, có thể ngăn cơn sóng dữ không? Ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không tin được. Chỉ là, ông trời đã cho nàng được sống lại, nàng tựa như một viên đá được ném vào trong hồ, tạo nên tầng tầng sóng, một lớp sóng lại tạo nên một lớp sóng khác, cuối cùng sẽ thay đổi được. Mà quan trọng nhất, là phụ thân có thể không phải chết. Nếu phụ thân có thể không chết, tất nhiên sẽ trấn giữ được nhóm hoàng thúc tay nắm binh quyền kia, thậm chí tước phiên cũng tước được. Kiến Nguyên năm hai mươi lăm, phụ thân thay hoàng tổ phụ tuần tra đường sông Hoàng Hà, lúc trở về thì bị mắc bệnh. Năm nay đã là Kiến Nguyên năm thứ hai mươi bốn. Mộ Khanh Hoàng nhịn không được nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay mà cũng không biết. Sang năm nhất định phải nghĩ cách giữ phụ thân ở lại kinh thành, tĩnh dưỡng thật tốt. Trường Ninh Hầu phủ. Bóng đêm bao phủ, ve sầu gọi “réc réc” khiến người ta cảm thấy phiền chán nóng nảy. Triều Dương viện bị thiêu, tiểu Từ thị lúc nào cũng nghĩ tới con trai mình, bảo nhóm vú già quét dọn Đông Ly trai để con trai ở. Dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, Lục Mạo một thân một mình ngồi uống rượu trong đình viện, vẻ ưu sầu phủ đầy khắp mặt, ánh mắt u buồn. Hắn buồn, khiến cho Ninh Tú Ngọc không biết đã đứng núp trong bóng cây bao lâu cũng khó chịu, nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, cuối cùng nhịn không được mà lộ diện bước ra, lấy đi bầu rượu của hắn, "Biểu ca, huynh đừng uống nữa, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm.” Ánh trăng chiếu lên cái bụng nhô cao của Ninh Tú Ngọc, Lục Mạo chuyển mắt sang chỗ khác không muốn nhìn, cũng không nhìn Ninh Tú Ngọc, chỉ nhẹ giọng nói: “Đưa bình rượu đây.” Tim Ninh Tú Ngọc như bị đao cắt, nước mắt tràn mi, nức nở nói: "Huynh hòa ly với quận chúa, muội còn cho rằng huynh sẽ vui mừng giống như muội, lại không ngờ huynh… Huynh thích Mộ Khanh Hoàng sao?" "Huynh không thích nàng ta." Lục Mạo lên tiếng phủ nhận. Ninh Tú Ngọc không nén nổi vui mừng trong lòng, “Thật không?” "Cho dù là con chó nhỏ mèo nhỏ quấn quít quanh huynh nửa năm, chợt một ngày không dính lấy huynh nữa, quyết tâm rời khỏi huynh, huynh cũng sẽ khó chịu vài ngày như vậy, chỉ là không quen mà thôi. Muội nói rất đúng, cuối cùng cũng thoát khỏi Mộ Khanh Hoàng, huynh nên cao hứng mới đúng. Đưa bình rượu cho huynh.” Lục Mạo nâng mắt, mặt không chút thay đổi nhìn Ninh Tú Ngọc. Nhìn biểu hiện của Lục Mạo như vậy, lòng Ninh Tú Ngọc quặn đau, “Biểu ca nói vậy là muốn gạt muội, hay là đang tự gạt bản thân mình? Trong lòng huynh có nàng ta. Chỉ mới nửa năm mà thôi, vậy mà ánh mắt huynh nhìn muội đã thay đổi rồi. Chỉ mới nửa năm thôi, trong lòng huynh liền chứa người khác. Biểu ca, vậy trong lòng huynh, muội được coi là cái gì, đêm hôm đó của chúng ta lại coi như cái gì chứ? Muội chỉ là một đứa để cho huynh chơi đùa một chút rồi thôi à?” Ninh Tú Ngọc cắn nát môi, thấp giọng nức nở. Lục Mạo đứng dậy muốn ôm nữ nhân mình yêu mến vào trong ngực an ủi, nhưng khi nhìn thấy cái bụng ưỡn cao của nàng, lại liên tục cười châm biếm, giật phắt lấy bình rượu trong tay Ninh Tú Ngọc, ngồi xuống uống rượu lần nữa, "Muội là phụ nữ đã có chồng, mang thai con của người khác, chuyện gì nên quên thì hãy quên đi. Còn nàng ta, mặc dù bởi vì huynh yêu thương muội mà nàng ta tức giận hòa ly với huynh, nhưng nàng ta cũng đã cam đoan với huynh, sẽ không làm gì muội hết, muội cứ yên tâm làm vợ tú tài của muội đi.” Ninh Tú Ngọc thoáng chốc trắng bệch mặt, "Nàng ấy, nàng ấy đã biết?" Lục Mạo gật đầu, thấy Ninh Tú Ngọc hoảng loạn, bèn lặp lại thêm một lần, “Nàng ấy sẽ không làm gì muội.” “Những gì nàng ta nói mà huynh tin được à? Người như nàng, muốn giết muội chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.” Trong lòng Ninh Tú Ngọc sợ hãi bất an, cầm lấy tay Lục Mạo, nói: “Biểu ca, nàng ta sẽ không bỏ qua cho muội. Muội hiểu rõ lòng ghen tỵ của nữ nhân như thế nào, một khi đã ghen thì căn bản là không còn lý trí. Chúng ta nên làm gì đây? Trốn sao?" “Nàng ta đã hòa ly rồi, sẽ không đối phó muội… đâu.” Nghĩ tới nhân cách của Mộ Khanh Hoàng, Lục Mạo do dự, khi bụng Ninh Tú Ngọc đụng phải cánh tay hắn, hắn cảm thấy chán ghét, đột ngột đứng dậy, lạnh lùng nói: "Không còn sớm, muội đi về đi, huynh đến Bạch Lộ Châu giải nhiệt.” Nói xong, lập tức ôm bầu rượu trong tay rời đi. "Biểu ca..." Ninh Tú Ngọc đuổi theo vài bước thì dừng lại, nâng lấy bụng mình, sắc mặt trắng bệch dần dần tốt lên, lẩm bẩm nói: “Không, ả không biết đâu.” Mộ Khanh Hoàng yêu biểu ca, mà biểu ca yêu ta, ả không đành lòng đối phó biểu ca, có thể nào sẽ trút hết mọi ghen ghét tức giận lên người ta? Ả có trả thù ta hay không? Sắc mặt vừa mới tốt lên lại tái nhợt đi, Ninh Tú Ngọc nhấc chân vội vã trở về Phúc Khánh Đường. Mạc Viên, Lục Cửu đang cầm chủy thủ cạo râu, Lục Bỉnh ôm một rương gỗ màu đen tiến vào, vẻ mặt ngưng trọng. "Lão cha, có quà gì cho con à.” Lục Cửu nhúng thanh chủy thủ vào bồn nước, đổi sang má trái cạo tiếp. “Đừng có lo làm đẹp nữa đi, tới đây xem cái này một chút, là đồ do nha đầu tên Ngọc Loan bên cạnh Triều Dương quận chúa đưa tới."Lục Bỉnh mở rương ra, trong phòng lập tức tràn đầy ánh sáng vàng lấp láng, Lục Bỉnh cầm lấy vài tờ giấy trải trên mấy thỏi vàng đưa cho Lục Cửu, "Quận chúa tự dưng đưa cha cái này làm chi, biết rõ cha là một tên đại quê mùa, chết đi sống lại mới có thể biết được hết mặt chữ, làm sao mà đọc được mấy cái thơ từ gì gì đó chứ.” "Là chữ của Lục Mạo.” Lục Cửu nói. Sau khi đọc xong, vẻ mặt Lục Cửu nghiêm túc, "Cha, không phân nhà với Nhị thúc Tam thúc không được, Lục Mạo con rùa thối này, hắn đã biết rõ rồi mà còn cố tình phạm phải, to gan lớn mật, hắn đây là muốn hại chết tất cả chúng ta mà.” "Nói rõ một chút coi." “Con hiểu ý của quận chúa là gì, thơ từ này đều do Lục Mạo viết hết. Cha xem bài thơ này này, ‘'Thành nam có An phụ, hàng đêm khóc chinh phu', hắn đang ngầm châm biếm Thánh thượng triệu tập nhân dân đi lính đấy. Rồi câu này nữa, ‘Chó sủa, tường ngăn suông bóng ảnh; đêm khuya, ai ghé chốn thâm cung?’. Trong cung cấm, vào đêm khuya thì còn có ai đến được nữa, chỉ có thể là hoàng đế. Câu thơ này của hắn nếu được phân tích tỉ mỉ thì sẽ thấy, trong đó ngầm vu cáo việc dâm loạn trong cung cấm. Cha, chuyện xảy ra vào Kiến Nguyên năm đầu tiên, cha đã kể con nghe về vụ án Hạ Biểu gì đấy, bao nhiêu người chỉ vì một chữ, một câu không đúng của Hạ Biểu mà bị giết. Mà con nhớ rõ nhất một chuyện, nói rằng Thánh thượng âm thầm đi thăm một ngôi chùa, thấy trên tường viết một câu ‘Rốt cuộc có thu là có phát, rộng tay một chút ngại gì đâu’, ngầm ám chỉ thủ đoạn khắc nghiệt của Thánh thượng, Thánh thượng liền hạ chỉ giết toàn bộ tăng nhân trong chùa. Chỉ với vài câu này của Lục Mạo, giết hắn mười lần cũng không đủ.” Lục Bỉnh lại nói: “Vậy quận chúa làm vậy là có ý gì? Đưa vàng cho cha làm chi?” Lục Cửu suy nghĩ một chút, hưng phấn cười ha hả, "Cha, tiểu phượng hoàng nhớ con đó.” “Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, có rắm mau thả." Lục Cửu vuốt ve thỏi vàng, vô cùng thương yêu, Lục Bỉnh thấy bộ dạng hắn như đang vuốt ve tiểu phượng hoàng mà hắn tâm tâm niệm niệm, dáng vẻ không có tiền đồ ấy, chậc, ngay cả ghét bỏ ông cũng cảm thấy lười. "Mau nói đi." “Không phải nàng đã đốt Triều Dương viện à, Triều Dương viện ở trong Trường Ninh Hầu phủ của chúng ta, cha là chủ nhân của Trường Ninh Hầu phủ, đương nhiên phải đưa cha tiền để bồi thường. Tiểu phượng hoàng lại còn đưa hết nhược điểm của Lục Mạo cho cha, là muốn cho cha cơ hội đi biểu lộ lòng trung thành với Thánh thượng, có nghĩa là muốn cha đại nghĩa diệt thân, vạch trần cháu ruột của cha.” “Vậy sao nàng ấy không tự đi vạch trần, nàng vạch trần mới là đại nghĩa diệt thân chứ, vừa vặn chuyện hòa ly cũng hợp lẽ thường tình, cũng không cần náo loạn đến mức như hôm nay.” Trong lòng Lục Cửu đã sớm mềm mại tựa nước, "Cho nên con mới nói là trong lòng tiểu phượng hoàng nhớ đến con. Nếu nàng vạch trần, Lục Mạo ở trong Trường Ninh Hầu phủ, ít nhiều gì cũng sẽ dính líu đến hai người chúng ta, nhưng nếu hai chúng ta đi vạch trần thì lại khác. Một, biểu lộ lòng trung thành với Thánh thượng; hai, tội của Lục Mạo chả liên quan quái gì đến chúng ta; ba, mượn cơ hội này, đuổi hết nhị phòng tam phòng ra ngoài!" Rốt cuộc vẫn là cháu ruột, trong lòng Lục Bỉnh cũng không tình nguyện, “Nếu cha không thuận theo ý của quận chúa, quận chúa sẽ đổ cho cha cái tội là biết chuyện mà không chịu báo à? Chậc, tiểu quận chúa này gian xảo thật đấy, làm thế không phải là đang buộc cha phải đại nghĩa diệt thân, biểu lộ lòng trung thành với Thánh thượng à? Kinh khủng thật đấy, đứa con dâu này khá thật!” Lục Bỉnh vỗ đùi. “Còn không phải sao.” Bộ dáng Lục Cửu như cũng được hưởng lây vinh quang. Lục Bỉnh chốc lát hiểu rõ, chợt nói: “Hèn chi hồi sáng quận chúa khen ta 'trung thành', nàng đã mưu tính từ trước rồi!” Lục Cửu âm thầm cười, ôm vàng lên giường, cầm mền gấm đắp lên thật kín, đẩy cha hắn ra ngoài, “Cha, sáng mai cha với con cùng đi gặp Thánh thượng đi, hai người chúng ta cùng nhau đại nghĩa diệt thân." “Con à, con để cha suy nghĩ cho kỹ một chút đi.” Lục Bỉnh vùng vẫy giãy chết, bấu lấy khung cửa sống chết không chịu đi. “Nếu sáng mai cha không đi, con liền cầm đinh ba đi đánh trống Đăng văn (1).” Lục Cửu uy hiếp. (1) Trống Đăng văn: Mỗi khi dân chúng bị oan sẽ đến đây đánh trống kêu oan cho vua và triều đình biết. "Con dám!" Lục Bỉnh trừng mắt. “Con đi đánh ngay à.” Lục Cửu giả vờ bước ra ngưỡng cửa. Lục Bỉnh vội vàng ôm lấy eo con trai từ đằng sau, cười làm lành: “Con trai ngoan, sáng mang cha dẫn con đi còn không được à.” "Được rồi được rồi, cha mau mau về ngủ với mẹ con đi, con cũng phải đi chơi với tiểu phượng hoàng của con đây.” Lục Cửu đẩy Lục Bỉnh ra ngoài, đóng chặt cửa lại, đợi Lục Bỉnh rời đi, hắn lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang