[Dịch]Trọng Sinh Tái Vi Độc Phụ​- Sưu tầm

Chương 19 : Lục Cửu tấn công (mười sáu)

Người đăng: 

.
Trong hoàng thành, từ Kiến Nguyên môn đến Thừa Thiên môn phải đi qua đường Chu Tước, ở giữa bố trí không ít nha môn, bên trái có Ngũ quân đô đốc phủ, Kinh vệ chỉ huy sứ ty, Cẩm y vệ chỉ huy sứ ty… bên phải có lục bộ, lục khoa, Đô sát viện… Trái võ phải văn, phân chia rõ ràng. Lúc không có chiến sự, thân là Đô đốc thiêm sự quản lý quân kỷ trong quân phủ, hàng ngày hầu hết thời gian Lục Bỉnh đều ở Thiêm Áp thính uống trà tán gẫu cùng thuộc hạ đồng liêu. Trong đô đốc quân phủ, Lục Cửu cũng thường hay đến, ai bảo cha hắn già khú rồi mới tòi ra được mỗi một thằng con trai là hắn, hiếm có vô cùng. Khi hắn vừa mới biết đi biết nói thì đã bị cha hắn ôm theo, những lúc cha hắn có việc phải làm thì sẽ quẳng hắn ở phủ đô đốc cho người khác coi sóc, chỉ cần không ra khỏi phủ đô đốc sẽ đi dạo đâu đó với hắn, lúc không có chuyện gì làm cha hắn còn ôm hắn chạy toán loạn khắp nơi. Cứ như vậy, cũng không ai luận tội cha hắn không làm tròn trách nhiệm, đại khái chắc là vì cha hắn không tham quyền. Với chiến công của cha hắn, Thánh thượng vốn chuẩn bị để cha hắn làm hậu quân đô đốc, cha hắn lạidâng tấu từ quan, nói là muốn về nhà sống cuộc sống ngậm kẹo đùa cháu, phú quý nhàn nhã. Thánh thượng cười mắng cha hắn không có tiền đồ, nhi tử mới có mấy tuổi đã nghĩ đến cháu, nghĩ thật hay ho, cha hắn lại đến gặp Thánh thượng lần nữa, da mặt dày nói phải về nhà sinh nhi tử, một đứa con trai quá ít, lại khiến cho Thánh thượng mắng một lúc, cuối cùng không đồng ý cho cha hắn từ quan, mà an bài chức Đô đốc thiêm sự cho cha hắn, quản quân kỷ trong quân. Lúc không có chiến sự coi như cũng thanh nhàn, cha hắn rối rắm cực kỳ nhưng rồi cũng đồng ý, Thánh thượng thấy vậy lại cười mắng một hồi. Kết quả, không biết cha hắn gặp phải vận may cứt chó gì, từ khi cẩm y vệ thiết lập chiếu ngục tới giờ, khai quốc công thần có chiến công to lớn chết hết phân nửa, còn cha hắn thì cọng lông cũng không mất. Những khi tán gẫu việc nhà, hai người ăn thịt uống rượu, hắn liền hỏi cha hắn, có phải lúc trước nhìn ra điều gì nên mới muốn từ quan. Kết quả cha hắn liền cười nói, lúc ấy quả thật là không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là lúc đánh trận, giết người giết đến sợ, cũng không phải sợ hãi kẻ địch, mà là sợ giết người, những cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể khắp nơiấy khiến ông chán ngấy, trong lòng khó chịu, cuối cùng sau khi giành được thắng lợi, ông thật sự muốn về nhà sinh nhi tử. Cả nửa đời người mà chỉ được có mỗi một thằng con trai là hắn, trong lòng cha hắn quả thật có chướng ngại. Cha hắn cảm thấybởi vì chính mình tạo ra quá nhiều sát nghiệt, lão thiên gia mới không chịu cho ông sinh được nhiều con trai. Không cho con trai thì con nhiều con gái cũng được mà, kết quả cha hắn nạp không ít thiếp, nhưng cũng chỉ có mẹ hắn sinh được hai gái một trai. Sau này không biết do cha hắn nản lòng hay sao, mà đều cho mấy thiếp thất kia ít vàng bạc rồi đuổi đi hết, ngược lại lễ lộc hàng năm đều đi làm chuyện tốt, tặng thuốc cho người nghèo. Cha hắn không phải là tướng quân thông minh nhất, nhưng lại là tướng quân có vận khí tốt nhất. Lúc lại có chiến tranh, trước khi cha hắn xuất phát còn thầm thì than thở với hắn, lần này không biết có còn sống sót trở về hay không, thôi cũng được, da ngựa bọc thây cũng là kết cục anh hùng nhất của một vị tướng quân. Chết trên chiến trường, cha hắn không hối hận, đó cũng là giác ngộ trong lòng của mỗi một chiến sĩ kể từ ngày tòng quân, nhưng một đời anh danh của cha hắn lại bị Lục Cảnh phá hủy. Treo cổ ở trong quân, còn bị người khác bịa đặt là sợ tội tự sát, chết uất ức kiểu đó, nếu cha hắn giống hắn, hồn thiêng không tiêu tan, nhất định sẽ tức mà biến thành lệ quỷ. Nhìn Thiêm Áp thính quen thuộc, hai bàn tay nắm chặt của Lục Cửu buông lỏng, trên mặt mang theo nụ cười, bước từng bước lớn đi vào, kích động kêu to, "Lão cha!" Tiếng gọi “cha” lớn như vậy làm kinh động Lục Bỉnh đang uống rượu cùng Tả quân đô đốc phủ đoạn sự Liêu Thăng, đến mức miếng thịt mà ông đang gắp trên đũa cũng rớt xuống. Nâng mắt nhìn, thấy là con trai ruột của mình, ông cười mắng: "Ranh con, dọa cha nhảy dựng." Sau đó liền nâng chung rượu sứ trắng lên, uống “ực ực” một ngụm rượu nhạt, dịch mông vào bên trong giường, mắng: “Ranh con, chào đi, ngay cả Liêu thúc của con mà cũng không nhớ à. Ngồi xuống, ăn cơm chưa?" Lục Cửuchắp tay nói một câu "Chào Liêu thúc” trước rồi mới nhìn cha hắn cười nói: "Ăn rồi." Liêu Thăng cũng là người nhìn thấy Lục Cửu lớn lên từ nhỏ, thấy Lục Cửu nhìn cha hắn ngây ngô cười đến mức lông mày cũng muốn bay lên, buồn cười nói, "Tiểu tử,con có chuyện gì thế, cười ngốc nhìn cha con làm gì?” Lục Cửu liền cười nói: "Con yêu cha con." “Phụt - -" một tiếng, Lục Bỉnh phun rượu ra đầy mặt Liêu Thăng ngồi đối diện. Liêu Thăng sững người một chút, lau mặt, đạp lên chân Lục Bỉnh một cái, cười mắng, “Miệng ngươi thối chết.” Gương mặt già nua của Lục Bỉnh đỏ bừng, nhìn con mình, nhấc chân đạp một cái, Lục Cửu vừa cười ha ha vừa lùi về sau một bước, "Cha, cha, cha đừng cáu, con có việc tìm cha.” Làm trò trước mặt bạn già, Lục Bỉnh ho khan một tiếng, uống một hớp rượu, hừ hừ nói: “Cha cũng biết là ranh con nhà ngươi chả có chuyện gì hay ho, nói đi, chuyện gì?" "Cha, con muốn làm một chút chuyện có thực quyền, không có được cái chức Trung võ giáo úykhông đã ghiền." Không thèm tránh Liêu Thăng, Lục Cửu nói thẳng. Lục Bỉnh chưa mở miệng, Liêu Thăng đã trả lời trước, “Đây là chuyện tốt, thúc an bài cho con, trước cứ đi lên từ Bách hộ cũng rất khá. Lão Lục, ngươi thấy sao?" Vẫn là cha ruột hiểu rõ con trai ruột của mình, Lục Bỉnh lại hỏi: "Con muốn làm cái gì?" “Con muốn đi làm cẩm y vệ." Lục Cửu vừa nói dứt lời, sắc mặt Lục Bỉnh và Liêu Thăng liền không tốt, hai lão già liếc mắt nhìn nhau, Liêu Thăng nói: "Cha con hai người trò chuyện đi, ta về trước. Lão Lục, lần sau chúng ta uống nữa.” “Đi tiễn Liêu thúc của con đi.” Lục Bỉnh nói. Lục Cửu tiễn Liêu Thăng đi rồi trở lại, đến bên giường, xếp bằng ngồi xuống đối diện Lục Bỉnh, nâng chén lên uống trước một chén rồi mới nói: “Cha, con biết hai người đều không thích Thánh thượng lập ra cẩm y vệ, chỉ vì phần lớn những người mà cẩm y vệ xét xử là công thần từng kề vai chiến đấu với hai người. Nhưng cha à, nếu mấy người bị kê biên tài sản, bị xử lý kia cũng giống như cha, Thánh thượng có thể cho phép hay sao?” Lục Bỉnh suy nghĩ một chút, cầm đũa lên bắt đầu ăn thịt, nhai thịt trong miệng một lúc, ông mới mở miệng nói: “Tuy nói thế nhưng cái khó là không thể không làm cho người ta sinh ra cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.” “Người nằm trên giường há có thể mặc cho người khác ngủ say, ngồi ở vị trí nào thì phải lo nghĩ việc nấy thôi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang