[Dịch]Trọng Sinh Tái Vi Độc Phụ​- Sưu tầm

Chương 15 : Lục Cửu tấn công (mười ba)

Người đăng: 

.
Mặt trờimọc lên, sương sớm tản đi, Mộ Khanh Hoàng đứng trong hành lang, cả người nhiễm hơi sương, khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy, nhưng đôi mắt lại trong trẻo, môi đỏ mọng mang cười. Ngọc Khê cùng Ngọc Loan dậy sớm đến hầu hạ, vừa thấy vậy, hai người họ vừa kinh hãi vừa đau lòng. Ngọc Khê tiến lên sờ quần áo của Mộ Khanh Hoàng, quả nhiên ẩm ướt, lại nhìn khí sắc của Mộ Khanh Hoàng, nàng mang theo một chút nức nở, nói: "Quận chúa, ngài, ngài như vậy là… Một đêm không ngủ sao?" Ngọc Loan sớm đã rơi lệ, hận tột cùng, “Đúng là con chó mắt đui, quận chúa của chúng ta tốt như vậy, sao hắn lại không thích.” Mộ Khanh Hoàng bật cười, nhìn hai nha hoàn, "Các ngươi cho rằng ta không ngủ cả đêm là vì Lục Mạo sao?" Nửa năm qua Mộ Khanh Hoàng cũng thường xuyên trắng đêm khó ngủ, vì vậy Ngọc Khê cùng Ngọc Loan đều gật đầu. "Nha đầu ngốc, không phải vậy." Mộ Khanh Hoàng nhìn mặt trời đỏ rực giữa không trung, cười nói: "Ta không ngủ được là vì ta đã nghĩ thông suốt, đời này mình muốn cái gì, muốn làm gì, nhưng không phải là vì Lục Mạo. Đến đây đi, hầu hạ ta rửa mặt thay quần áo, chúng ta vào cung.” Lúc đó, Ngọc Châu Ngọc Khinh cũng tới hầu hạ, sau lưng dẫn theo nha hoàn nhị đẳng đang nâng đồ dùng rửa mặt. Mạc Viên, chỗ ở của Lục Cửu, hắn cũng một đêm không ngủ. Nhớ lại cảm giác ôm chặt lấy Mộ Khanh Hoàng, hắn si ngốc ngây ngô cười tận đến khi trời sáng rõ. Bạch Cẩm Ngọc Cái nâng chậu vàng đồ đánh răng này nọ đến hầu hạ hắn, thấy dáng vẻ này của hắn đều nở nụ cười. Đặt chậu vàng lên trên giá đựng, Bạch Cẩm cười hỏi, "Thế tử gia, mơ được giấc mơ đẹp gì mà cười đến mức này?” Lục Cửu từ trên giường bật người xuống đất, miệng làm cách gì cũng không khép lại được, vung tay chụp lên vai Bạch Cẩm, dào dạt đắc ý nói: "Ta không nói cho ngươi." Hai huynh đệ Bạch Cẩm Ngọc Cái liếc mắt nhìn nhau rồi đều mỉm cười, "Thế tử gia không nói, bọn nô tài cũng đoán được." Dù sao cũng cẩn thận hầu hạ, Lục Cửu biết huynh đệ Bạch Cẩm Ngọc Cái thông minh hơn huynh đệ Kim Nê Hương Trần nhiều, hắn ngâm mặt mình vào nước, “ào ào” một tiếng lại nâng lên, nghiêm mặt cảnh cáo, "Không cho nói ra ngoài." Hai huynh đệ lại liếc mắt nhìn nhau, Bạch Cẩm khẽ thở dài một cái, "Nô tài đã nhìn ra từ lâu rồi, thấy gấp cho thế tử gia, lo lắng cho thế tử gia, có lòng muốn vì thế tử gia bắc cầu làm mối, nhưng nô tài sợ bị quận chúa chặt sống, rồi lại liên lụy đến thế tử gia bị quận chúa chán ghét." Ngọc Cái đưa khăn mặt cho Lục Cửu, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Danh hoa đã thành vợ người ta, thế tử gia chúng ta đổi qua người khác mà thích đi.” "Nói nhảm." Lục Cửu ném khăn mặt lên mặt Ngọc Cái, "Chả nhẽ gia chưa thử qua à? Hôm nàng đại hôn, không phải ta đã mang theo các ngươi, cả ngày lẫn đêm ngâm mình trong thanh lâu sao? Mười sáu lầu ở Tần Hoài, ta đều dạo qua một lần, lần lượt gặp hết các hoa khôi, múa cũng đã xem, hát cũng đã nghe, chả ai vừa ý ta hết.” Nhắc tới chuyện này, Bạch Cẩm liền muốn khóc, “Vâng vâng vâng, nhuyễn ngọc ôn hương ngài không cần, nhất định muốn người ta trừng ngài, không được nữa thì phải mắng ngài vài câu, đánh ngài vài cái. Các nàng là kẻ thấp hèn đi hầu hạ người khác, ngài là thế tử Hầu phủ, cho các nàng mượn mười lá gan các nàng cũng không dámấy chứ. Ngược lại Phượng Lâu Xuân của Hồi Xuân lâu dám mắng ngài, nhưng ngài lại ghét bỏ người ta, chê dáng vẻ người ta kệch cỡm, ánh mắt người ta không đủ lạnh không đủ kiêu ngạo không đủ bễ nghễ, thưa chủ nhân của tôi.” Nhắc tới chuyện này, trong lòng Ngọc Cái vẫn còn sợ hãi, "May mà quận chúa không biết rõ ngài đivào thanh lâu, chiếu theo tính tình bộ dáng của nàng mà tìm hoa khôi, nếu quận chúa biết..." Lục Cửu lập tức rùng mình một cái, vội nói: “Ngậm chặt miệng lại cho ta, nếu để chuyện này lộ ra ngoài, ta chém đầu của các ngươi mang đi làm quả cầu để đá." Hai gã sai vặt vội vàng gật đầu. Lúc đó, huynh đệ Kim Nê Hương Trần cũng tới, Kim Nê liền nói: "Thế tử gia ngài bảo nô tài theo dõi bên phía phòng gác cổng, có tin tức, nói là một khắc nữa sẽ đến.” Lúc đó Lục Mạo đang ngồitrên ghế quan mạo (1), Ngọc Cái đang đội mũ cho hắn, sau khi nghe xong liền nói: “Mấy canh giờ này Lục Mạo có ra ngoài không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang