[Dịch]Trọng Sinh Tái Vi Độc Phụ- Sưu tầm
Chương 14 : Lục Cửu tấn công (mười hai)
.
Đêm càng lúc càng khuya, ve cũng đã im tiếng.
Cửa sổ thư phòng mở hé, gió khẽ thổi vào, làm lung lay làn khói tỏa lượn lờ trên thư án bằng gỗ tử đàn.
Lục Cửu trốn bên ngoài cửa sổ, si ngốc nhìn Mộ Khanh Hoàng đang ngồi cúi đầu đọc sách sau thư án.
Trăng ngả về phía lầu tây, tiếng mõ vang lên báo hiệu đã đến canh bốn (1-3 giờ sáng), Lục Cửu tỉnh lại, khẽ lắc lắc chân, phát hiện đã tê nhức cứng đơ, cả người lạnh ngắt.
Sao tiểu phượng hoàng còn chưa đi ngủ?
Hòa ly là do nàng nói, nhưng chỉ sợ rằng trong lòng nàng vẫn đau khổ vì muốn mà không được, nên đêm đã khuya mà còn không thể say giấc.
Nhưng thật sự là đã quá muộn, thức trắng đêm thế này, mai lại còn phải dậy sớm vào cung, sợ là sẽ chóng mặt khó chịu mất.
Nhịn không được, Lục Cửu co ngón trỏ lại, nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ.
Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu, bỗng dưng thấy trên cửa sổ xuất hiện một người, sợ hết hồn, đến khi thấy là Lục Cửu thì kinh ngạc, "Ta còn tưởng rằng ngươi đã đi rồi."
Thoắt một cái lại tức giận nói: "Đêm khuya xông vào viện của ta, đêm hôm khuya khoắt lại nán lại không chịu đi, ngươi muốn làm gì?"
Lục Cửu vội vàng xua tay, hạ giọng nói: "Tiểu phượng hoàng đừng nóng giận, ta không định làm gì hết, chỉ muốn nhìn thấy nàng một chút, bảo vệ nàng.”
Hắn giơ ngón tay chỉ về hướng mặt trăng đã lặn về tây, “Muộn quá rồi, nên ngủ đi thôi.”
Mộ Khanh Hoàng ngạc nhiên, "Ngươi hiện thân chỉ vì muốn nhắc nhở ta, bảo ta đi ngủ?”
Lục Cửu hơi thẹn thùng, gật nhẹ đầu, tay chân luống cuống, chỉ có thể làm bộ vò đầu.
Nhìn Lục Cửu như thế, đến lúc này nàng còn không hiểu được sao.
Hơi cau mày, Mộ Khanh Hoàng suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi vào đi."
"Gì cơ?" Lục Cửu kinh hãi trợn to hai mắt.
"Vào, đừng kinh động người khác.” Mộ Khanh Hoàng ngồi im không động, nhìn Lục Cửu, khẽ lặp lại.
“Ai da ai da ai da, được.” Lục Cửu chống hai tay lên bệ cửa sổ, nhảy một cái vào trong, không tiếng động rơi xuống đất.
"Chuyển ghế hoa hồng đến đây, để ở chỗ này, đêm khuya yên tĩnh, chúng ta trò chuyện đi." Mộ Khanh Hoàng chỉ chỉ chỗ đối diện thư án.
Lục Cửu chỉ cảm thấy trong lòng mình đang nở hoa rực rỡ, kích động đến hầu như quên mất đâu là tay đâu là chân, nhưng vẫn còn hết sức nghe lời, rón rén đặt ghế hoa hồng xuống, tự mình ngồi lên.
"Nói đi, ngươi đến đây từ khi nào, cuộc nói chuyện giữa ta với Lục Mạo, ngươi nghe trộm được bao nhiêu?"
Lục Cửu do do dự dự ra dấu, đưa ra nửa đốt ngón tay, "Một chút."
"Ngươi nghe được những gì?" Mộ Khanh Hoàng lại hỏi.
Lục Cửu biết một khi mình gặp phải tiểu phượng hoàng liền trở nên lúng túng, hắn cũng biết dáng vẻ mình lúc này nhất định là càng sợ hãi, nhưng hắn tự nhắc mình là phải thay đổi, cố giữ vững trấn định, ngồi thẳng lưng, hắng giọng một cái, nhìn chằm chằm vào đồ rửa bút hình hoa sen đặt trên thư án, nói: “Nghe thấy nàng nói, nàng không yêu hắn cũng không hận hắn, ta cảm thấy tiểu phượng hoàng nàng nói rất hay, nên đối xử với hắn như người không quen biết là tốt nhất. Hận vì yêu mà ra, nếu đã không thương, vậy thì cũng không cần phải hận, chỉ cần xem Lục Mạo như một làn khói, gió thổi qua liền tan biến mất. Ta, ta..."
Mộ Khanh Hoàng lập tức tiếp lời, nói: "Lục Cửu."
"Ta ở đây!" Lục Cửu thoắt cái ngẩng đầu lên tiếng.
Mộ Khanh Hoàng nhịn không được cười một tiếng, rủ mắt xuống, chạm nhẹ vào vòng tay thiên nhãn bồ đề rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lục Cửu lần nữa.
Cái người này…
Nàng ngẩn ngơ nhớ tới thi thểbị loạn tiễn bắn thành cái sàngấy, thi thể của Lục Cửu.
Hồi ấy, ngày mà hắn mặc áo giápmang binh rời kinh, nàng đứng trên tường thành, nhìn hắn khoác trên người bộ giáp màu đen, choàng áo choàng màu đỏ tươi, đầu đội mũ bạc tua đỏ, ngồi trên lưng ngựa, là một ngọc diện tướng quân. Nàng đưa mắt nhìn hắn đi, trong lòng cũng không ôm bất luận một tia hy vọng nào, cũng không cảm thấy hắn có thể làm anh hùng, chỉ nghĩ, người này đừng đào binh thì đã cám ơn trời đất.
Thật không ngờ, hắn lại vượt quá dự đoán của mọi người, đánh thắng trận. Sau này, dưới hoàn cảnh không có lương thực, hắn vẫn còn chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng. Khi bị loạn tiễn xuyên tim chết trên chiến trường, không ai nhặt xác, là nàng phái người đi thu gom hài cốt của hắn, chở hắn về Trường Ninh Hầu phủ.
Lúc hắn đi, là nàng đưa đi, khi hắn trở lại, nàng cũng tự mình đến đón, nhưng chỉ thấy một người toàn máu. Những mảnh băng vỡ đắp bên trên, máu của hắn đã đông lại. Không còn thấy khuôn mặt bạch ngọc của hắn lúc đi, chỉ còn lại nửa mặt với chòm râu hỗn loạn, từng mũi tên trên người bị nhổ đi, biến thành nguyên một đám lỗ thủng đầy máu. Thảm trạng như vậy, đến giờ nhớ tới, nàng vẫn nhịn không được mà oán giận hoàng đệ. Nếu hoàng đệ kiên định tín nhiệm Lục Cửu, giao binh quyền cho hắn, có thể hay không...
Mộ Khanh Hoàng lắc đầu, dù vậy cũng không thể ngăn cơn sóng dữ, bên phía hoàng thúc đã lôi kéo được quá nhiều người, vô số đại tướng, chỉ bằng một Lục Cửu cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.
Hắn trung thành với hoàng đệ, rốt cuộc là do hoàng đệ phụ hắn.
Chỉ là, chẳng lẽ hắn thực sự yêu thích ta...
Mộ Khanh Hoàng nắm chặt nắm tay, nhìn Lục Cửu, chỉ có thể xin lỗi, nàng quyết định uyển chuyển nói chuyện với hắn một phen, đoạn tuyệt tâm tư của hắn.
"Ta cũng không nghĩ tới sẽ nói ra những lời kia, nhưng lời nói đã đến bên miệng, lơ đãng nói ra lại là suy nghĩ thật sự trong lòng ta, trước đó suýt thì lại chui vào ngõ cụt, cho nên ta đeo một chuỗi tràng hạt." Khanh Hoàng giơ cổ tay lên cho Lục Cửu xem vòng tay của mình, "Ta muốn học làm một người bình thản.”
Đời trước, đến chết nàng cũng không để cho Lục Mạo Lục Từ Thị chiếm tiện nghi, đã có cảm giác từ sớm, nên đã suy nghĩ kỹ kết cục cho chính mình, chuẩn bị dầu đốt. Thật ra, nàng thắng, nhưng thắng thảm, trong lòng vẫn còn tồn tại cảm giác không cam lòng cùng oán khí chưa tan.
Mà cảm giác không cam lòng cùng oán khíấy, càng tiếp xúc với Lục Mạo hoặc Lục Từ Thị, chỉ có thể càng tích càng nhiều. Nhưng cuộc đời này, nàng không muốn tiếp tục làm một người ôm oán khí trong lòng, biện pháp tốt nhất chính là rời xa.
Nàng đã nghĩ thông suốt, đời này nàng liền quan sát Lục Mạo từ xa, xem xem Lục Mạo hắn, không có Triều Dương quận chúa nàng, rốt cuộc có thể trở thành dạng người như thế nào.
Không phải Lục Mạo thường hay nói, nàng áp chế hắn, khống chế hắn sao. Vậy thì nàng sẽ buông tay, để hắn được sống cuộc sống tự do tự tại mà hắn muốn.
Nghe Mộ Khanh Hoàng nói như vậy, Lục Cửu hơi nóng nảy, hai bàn tay kích động chụp lấy tay Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu phượng hoàng nàng không cần thay đổi, tathích dáng vẻ kiêu căng của nàng. Không không không, dáng vẻ nào của nàng ta cũng thích tất, trầm tĩnh, bễ nghễ, mỉm cười, đọc sách… ta đều thích."
Mộ Khanh Hoàng chợt rút tay mình lại, trừng Lục Cửu, "Làm càn, ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó.”
“Nàng trừng ta ta cũng thích, yêu kiều, kiêu ngạo, lạnh lùng, trong lòng ta..."
"Im miệng!" Mộ Khanh Hoàng hoảng hốt, đứng bật dậy.
Dù sao cũng đã nói toẹt ra, Lục Cửu phồng mang, bình nứt không sợ vỡ, vòng qua thư án, bất chợt ôm lấy Mộ Khanh Hoàng từ phía sau. Mộ Khanh Hoàng có khung xương mảnh mai, Lục Cửu ôm nàng trong ngực, như một tấm tường sắt bao vây nàng, ôm trọn nàng trong lồng ngực nóng rực, "Tiểu phượng hoàng, ta thích nàng lâu rồi.”
Mộ Khanh Hoàng sợ hãi, đè thấp giọng gầm lên: "Lục Cửu, ngươi thả ta ra!"
Đi được bước đầu tiên, Lục Cửu dần dần tìm lại được dũng khí của mình, vô lại kiềm chặt, gắt gao ôm không buông tay, "Đời này có chết cũng không buông tay. Tiểu phượng hoàng, ta quá ngốc, hồi bé không biết chuyện, cứ đi chọc giận nàng, sau này ta mới hiểu rõ tâm ý của mình, ta chọc giận nàng chỉ vì muốn để cho trong mắt nàng chỉ nhìn thấy một mình ta mà thôi, ta không thích nàng nhìn bất kỳ một nam nhân nào khác, nhất là Lục Mạo!"
"Lục Cửu, ngươi có buông ra hay không?”Mộ Khanh Hoàng ngừng giãy, quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Lục Cửu.
Nhìn hai tròng mắt Mộ Khanh Hoàng bốc hỏa, khuôn mặt nhỏ nhắn cương cứng, cái mũi trắng nõn động đậy khép mở, thật đáng yêu, hắn si ngốc nhìn, trong lòng nghĩ.
“Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi!" Mộ Khanh Hoàng tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, đúng lúc cánh tay Lục Cửu siết chặt ở chỗ đó, cảm giác mềm mại khiến cho gương mặt tuấn tú của Lục Cửu đỏ au bốc khói.
"Tiểu phượng hoàng tiểu phượng hoàng, nàng đừng nhúc nhích nữa, cũng đừng trừng ta nữa, nhịn không được nhịn không được." Lục Cửu bỗng dưng buông tay ra, lui về sau một bước, bỗng chốc có hai dòng máu chảy ra từ lỗ mũi hắn.
Lục Cửu vội vàng dùng tay áo lau một cái, da mặt đỏ rực, lắp ba lắp bắp nói: "Ta ta ta..."
"Cút!" Mộ Khanh Hoàng không biết sao, trông thấy bộ dạng kinh sợ này của hắn lại muốn cười, nhưng nàng vẫn còn đang tức giận, tức giận xen lẫn vui vẻ, nghẹn đến khó chịu,Mộ Khanh Hoàng đưa lưng về phía Lục Cửu, chỉ ra ngoài cửa sổ, lạnh giọng đuổi người.
Thấy Mộ Khanh Hoàng tức không ít, trong lòng Lục Cửu sợ chết rồi, bước chân nhẹ nhàng, lại ôm cổ Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng kiểu gì cũng không ngờ tới, người này có thể vô lại đến tận trình độ này, lá gan cũng lớn đến mức này. Trong cơn tức giận, nàng cũng không nhân nhượng nữa, cất giọng gọi người, "Có ai không."
Nhưng nàng đã quên, đây là thư phòng, trong thư phòng cũng không có giường dư, tối nay Ngọc Khê cùng Ngọc Loangác đêm đã bị nàng đuổi về ngủ rồi.
Nhưng Lục Cửu vẫn buông tay, rốt cuộc hắn vẫn sợ ảnh hưởng tới danh tiếng của Mộ Khanh Hoàng, cuống quít nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Nhìn cánh cửa sổ lay động, Mộ Khanh Hoàng hừ lạnh, “Đồ vô liêm sỉ.”
Nhớ tới dáng vẻ kinh sợ của Lục Cửu lúc nãy, rốt cuộc nàng nhịn không được, cười rộ lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện