[Dịch]Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ- Sưu tầm
Chương 72 : Trở Về Nhà*Hạ*
.
Mai Lâm lão sư lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn, thấy một thân ảnh to lớn đứng ở cửa, nàng ôn nhu hỏi.
-Vị bạn học này, có chuyện gì không?
-Xin hỏi ngài có phải là Mai lão sư không ạ?
Tiêu Tân cố gắng áp chế tình cảm của mình xuống. Mẫu thân bị bệnh tim, không thể chịu đựng được kích thích quá mạnh.
Nhớ Năm đó, phụ thân hy sinh, bệnh tim của mẫu thân liền phát tác phải vào viện ở. Một năm trước chính mình lại gặp phải chuyện không may, không biết mẫu thân đã phải cố gắng bao nhiêu để có thể trụ vững? Mẹ, đứa con lâu ngày mà vẫn không về thăm mẹ. Con là đứa con bất hiếu.
-Tôi là Mai Lâm, cậu tìm tôi có chuyện gì không?
Mai Lâm nghi hoặc quan sát người thanh niên này, bỗng nhiên nàng có một loại cảm giác rất quen thuộc. Đúng rồi, người thanh niên này có vóc dáng giống với đứa con của mình như đúc, chỉ là diện mạo khác nhau mà thôi.
Tiêu Tân hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói."Cháu là chiến hữu đồng hương của Tiểu Sở con trai của bác, lần này cháu về thăm người thân nên thuận tiện ghé thăm bác."Đã hơn một năm không gặp, mẹ...đã già hơn xưa rất nhiều, mái tóc hai màu khi xưa, nhưng bây giờ một màu trắng xóa. Năm nay, mẹ chưa đến năm mươi mà!
“Ân, đứa nhỏ này thật là có tâm, mời ngồi!” Mai Lâm cũng không hoài nghi. Từ sau khi đứa con hy sinh, chiến hữu và lãnh đạo thừơng hay ghé thăm nàng. Nhưng mà thanh niên này dường như lần đầu tiên đến đây, trước kia chưa từng gặp qua.
“Bá mẫu, thân thể người có khỏe không? Trước kia cháu nghe Tiểu Sở nói bác bị bệnh tim, bây giờ không biết như thế nào rồi ạ?” Tiêu Tân hỏi.
“Tốt rồi!” Mai Lâm lên tiếng, đang định trả lời, chuông học bỗng vang lên . Thì ra chương trình học buổi sáng đã kết thúc, đã đến lúc tan học. Mai Lâm đứng dậy, nhìn Tiêu Tân nói.
-Chàng trai, cậu chưa ăn cơm đúng không? Đến nhà của tôi cùng ăn một bữa cơm nhạt!
Về nhà? Nghe nói như thế, Tiêu Tân tự chủ được đứng bật dậy.
Lần này trở về, hắn vốn định nhìn xem mẫu thân của mình sống ra sao, cũng không có tính toán rằng sẽ gặp lại. Hiện giờ bài vở chưa xong, sự nghiệp chưa có, lại còn gia nhập lực lượng cục an toàn quốc gia, tương lai càng thêm mù mịt. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vốn là thảm kịch lớn nhất trong cuộc sống. Tiêu Tân cũng không nghĩ đến vì việc mình nhất thời xúc động, mà làm cho mẫu thân lại một lần nữa chia lìa trong đau đớn.
Nhà Tiêu Tân cũng gần trường, vẻn vẹn chỉ cách hai con đường, đi bộ năm sáu phút là đến nơi.
Thời điểm đến trước nhà, Tiêu Tân trong lòng bỗng nhiên có chút do dự. Hắn chỉ nghĩ đến trở về nhà chỉ để nhìn thấy mẫu thân, lại lo lắng mình không thể khống chế được cảm xúc, làm mẫu thân vô tình nhận ra.
“Chàng trai, cậu tên là gì?” Mai Lâm ở bên cạnh hỏi.
“Cháu tên Tiêu Tân!”
Mai Lâm mỉm cười nói.
-À, tên cũng không khác tên của tôi nhiều lắm, vóc dáng cũng giống nhau, thật giống hai huynh đệ.
Nghe nói thế, nhất thời trái tim Tiêu Tâm bỗng nhảy dựng lên, ánh mắt tỏa sáng.
-Bá mẫu, có một câu mạo muội, không biết có nên nói ra hay không a?
“Ngươi đứa nhỏ này, có gì thì cứ nói ra đi!” Mai Lâm cười nói.
Tiêu Tân mở to hai mắt, hít sâu một hơi, dồn hết can đảm trong tim mình nói lớn.
-Cháu là bạn hữu của Tiểu Sở trong cùng bộ đội, cháu biết được chuyện không may! Tiểu Sở mất, hãy cho cháu thay thế làm con của bác, thay hắn báo hiếu cho ngài.
“Cậu nói cái gì?” Mai Lâm mở to hai mắt, không thể tin vào điều mình vừa nghe, đánh rơi chìa khóa đang cầm trong tay xuống đất.
Tiêu Tân cẩn thận quan sát tâm trạng của mẫu thân một chút, tựa hồ không có gì dị thường, vì thế hắn cúi người xuống nhặt chìa khóa, giúp mẫu thân mở cữa ra.
“Chàng trai, cậu hãy nhắc lại lời vừa nói được không?” Mai Lâm nhịn không được hỏi.
Tiêu Tân đỡ mẫu thân ngồi trên ghế salon, lớn tiếng nói.
-Cháu muốn nhận ngài làm mẹ, từ nay về sau chính là nhi tử của người.
Mai Lâm nhất thời sợ ngây người. Nàng tuyệt đối không ngờ người thanh niên này lại muốn nhận mình làm mẹ. Mình...nhất định đang mơ, nếu không làm gì có chuyện tốt đến thế xãy ra!
Thấy mẫu thân kích động như vậy, trong lòng Tiêu Tân chua xót. Có mẹ không thể nhận, lại phải làm như thế này, Tiêu Tân ơi là Tiêu Tân, ngươi đang làm gì đây?
Qua một hồi lâu, Mai Lâm rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng nói.
-Đứa nhỏ này, chuyện này đừng nhắc lại nữa!
“Tại sao?” Tiêu Tân nhịn không được hỏi. Hắn vốn nghĩ như thế sẽ vẹn toàn đôi bên, không nghĩ đến mẫu thân cự tuyệt như thế.
Mai Lâm nhẹ nhàng thở dài, nói.
-Đứa con là cái ruột cái thịt. Cậu muốn làm con tôi, mẫu thân cậu sẽ thương tâm. Tôi thấy cậu là một đứa nhỏ hiếu thuận, hy vọng cậu đem tất cả tình thương hồi báo cho mẫu thân của cậu.
Nói xong, khóe mắt Mai Lâm chảy dài một vệt nước mắt, mỉm cười nói.
-Cám ơn cậu, đứa nhỏ, thật vui khi cậu nói ra điều này. Tôi thật sự....Thật sự rất vui. Nhưng mà, đối với tôi mà nói, chỉ có...một đứa con, tên nó là Tiểu Sở. Tuy đã hy sinh, nhưng nó vẫn mãi mãi sống trong tim của tôi, nó là sự kiêu ngạo lớn nhất của tôi.
Mẹ ơi, ngài là người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới.
Trong lòng Tiêu Tân cảm giác đau thắt tim trổi dậy. Hắn vạn lần không ngờ đến, mẫu thân lại có suy nghĩ như thế. Ở trong lòng của mình, nàng xem trọng đứa con không có gì có thể sánh được. Đứa con ra đi, tim của nàng như đã chết.
Nghe nói như thế, nhìn đến mái tóc hoa râm của mẫu thân, trong nháy mắt, Tiêu Tân không áp chế được sự áy náy trong lòng, đột nhiên quỳ xuống dưới chân mẫu thân hắn, khóc lớn từng hồi.
“Đứa nhỏ, cậu bị sao thế?” Mai Lâm khó hiểu hỏi.
Nàng khom người xuống định nâng chàng thanh niên này lên, không nghĩ đến Tiêu Tân quỳ tiến đến hai bước, đem thân thể suy nhược của mẹ mình ôm chặc lấy, mặt lệ rơi đầy kiêu gọi.
-Mẹ, con là đứa con bất hiếu! Con chính là đứa con Tiểu Sở của mẹ, con về rồi đây!
“Cái gì? Cậu nói gì?” Mai Lâm quả thật không thể tin được vào tai của mình. Hôm nay là ngày như thế nào a? Người thanh niên ngày vừa rồi còn muốn làm con nuôi của nàng, trong chốc lát lại nói chính mình là con trai của nàng. Điều này sao có thể? Đứa nhỏ này nhất định đang gạt mình?
Tiêu Tân ôm mẫu thân, lớn tiếng khóc, khóc không thành tiếng kêu lên.
-Mẹ, con của người không có chết, con được người khác cứu sống!
Mai Lan vẫn như cũ không thể tin được, lắc lắc đầu nói.
-Đứa nhỏ, cậu không nên nói lung tung. Cậu và Tiểu Sở căn bản không phải là một ngừơi, diện mạo cũng không giống nhau, làm sao tôi có thể tin được cậu là con của tôi.
Tiêu Tân lau nước mắt trên mặt mình, ngước nhìn mẫu thân lớn tiếng nói.
“Con thật sự là con của mẹ. Mẹ chẳng lẽ quên, năm sau tuổi con phát sốt, mẹ đêm khuya mười hai giờ còn đội mưa lội gió đưa con đến bệnh viện, kết quả con hết bệnh, mẹ lại bị bệnh.”
“Con muốn học võ, mẹ liền đưa con đến Vũ Giáo, mẹ nói với con, học võ thì có thể, nhưng thành tích học tập cuối năm phải đứng trong top 3 của cả lớp. Mẹ còn nói với con, học võ để cường thân kiện thể, không được khi yếu, khinh nhựơc, cái đầu tiên là học làm người, dù cho tập võ thật giỏi đi chăng nữa.
“Con tham gia quân ngũ năm thứ hai đã được đứng thứ nhất tỉnh bộ chữa cháy. Lúc đó, con cao hứng đem quân công và huy chương cho mẹ. Mẹ lại phê bình con, không được kiêu căng, cố gắng nhiều hơn, không được vì một thành tích nho nhỏ mà đắc ý vênh váo. Phải giống như phụ thân, làm một nam tử đỉnh thiên lập địa.”
“Sau này gặp chuyện không may, tuy con không mở được mắt, nhưng con vẫn nghe được lời mẹ nói. Mẹ nói với con, Con a, phải cố gắng lên để sống, mẹ cho dù giảm thọ mười năm cũng đáng giá.”
Lúc này, trong lòng Mai Lâm đã tin đến tám chín phần, vuốt đầu Tiêu Tân, run giọng nói.
-Cậu nói cho tôi biết, phụ thân cậu làm món đồ chơi cho cậu được đặt ở nơi đâu.
Tiêu Tân không chút do dự trả lời.
-Món đồ chơi con để dưới ba cái hòm da màu đen đặt dưới sàn, cái thùng đó lưu lại di vật của ba ba khi hy sinh.
Nghe nói, Mai Lâm rốt cục không thể không tin chàng trai trước mặt là con của mình. Ngoài nó ra, còn ai có thể biết được chuyện đó?
“Trời! Chẳng lẽ chuyện này là thật chăng? Đứa con ngày đêm mong nhớ rốt cục đã trở về!” Mai Lâm đột nhiên ôm Tiêu Tân vào lòng, miệng phát ra tiếng hét, chậm rãi ngã về một bên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện