[Dịch]Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ- Sưu tầm

Chương 65 : Hạ Độc thủ.

Người đăng: 

-Anh mới giống khối băng a! Lâm Hiểu Nặc hờn dỗi nói, sau đó nhíu mày lại nói. - Anh nghĩ rằng tôi thích như vậy à! Đi đến đâu cũng có một đám chán ghét vây quanh, phiền muốn chết, làm gì còn tâm tình để mà cười. Hơn nữa, nếu cười với bọn họ vài lần, chắc chắn bọn kia sẽ YY nhìêu hơn nữa, đến lúc đó càng phiền hơn. Lâm Hiểu Nặc day day bàn tay nhỏ bé, liếc trộm nhìn Tiêu Tân một cái rồi nói tiếp. -Kỳ thật, bọn ta gọi là hoa hậu hậu giảng đường hay hoa hậu học đường cũng điều như nhau, trước mặt mọi người điều phải lạnh lùng như băng sương. Giống như người yêu Mộ Dung lão sư của anh, ở trong trường học cũng chẳng phải như vậy sao? Tiêu Tân nhớ đến Mộ Dung Thanh Tư cùng với việc đã từng gặp qua vài hoa hậu giảng đường muội muội, đúng là chuẩn không cần chỉnh. Hà Khả Tuyết tính cách tuy cởi mở, nhưng phải đối mặt với số lượng nam sinh theo đuổi đến báo động thì đồng dạng nàng cũng không dễ gần cho lắm. Nghĩ đến đây, Tiêu Tân không kiềm được lắc lắc đầu, ngửa lên trời thở dài nói. -Thật sự là hồng nhan bất đắc dĩ a! Lâm Hiểu Nặc nở nụ cười âm thanh như chuông bạc, dịu dàng nói. - Coi như anh có lương tâm, không bỏ thêm một câu” Hồng nhan bạc mệnh”! Vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Hiểu Nặc đột nhiên thay đổi, vô cùng hoảng sợ nhìn phía sau thét lên một tiếng. -Cẩn thận! Chỉ thấy có một bóng đen núp dưới gốc cây đại thụ dần đấy chạy nhanh ra, giơ một cái chai ở trong tay lên, rầm một cái, hất tất cả chất lỏng trong chai về phía này. Cây đèn đường bên cạnh dường như đã bị hỏng, bốn phía hắc ám vây quanh, Tiêu Tân chỉ lo nói chuyện với Lâm Hiểu Nặc căn bản không để ý đến có ai ở gần đó hay không. “Không tốt!” Tiêu Tân phải tránh né, đột nhiên nhớ đến Lâm Hiểu Nặc ở bên cạnh. Nếu cái này là axit sunfurit, một khi dính lên người, hậu quả không thể tưởng tượng ra. Nói thì chậm, nhưng diễn ra thì rất nhanh, Tiêu Tân lập tức đẩy Lâm Hiểu Nặc té ngã trên mặt đất, xoay qua bên cạnh đánh một phát, trên người xúyt tí nữa trúng phải axit. Xuy! Một đám khói bốc lên từ bụi cỏ, nơi chất lỏng bám vào cháy đen một mãng. -Quả nhiên là Axit sunfurit! Tiêu Tân trong lòng giận dữ, không để ý đến việc kiểm tra đến Lâm Hiểu Nặc té ngã có bị thương hay không, đứng dậy chuẩn bị đánh tới bóng đen. Nhưng thật không ngờ đến, bóng đen không né tránh trực tiếp phát ra lần tạt thứ hai. -Lại là axít sunfurit! Lúc này Tiêu Tân theo bản năng né qua một bên, đồng thời nghe được một tiếng thét vang lên ở phía sau. A a~~~~! Nguy rồi, Lâm Hiểu Nặc bị hất trúng rồi. Trong lòng phẫn nộ, dùng sức tung một cứơc đá bay bóng đen ra ngoài. Một cước này, Tiêu Tân nổi giận mà phát, ít nhất cũng dùng đến tám phần lực đạo, lập tức đem bóng đen ra văng ra hơn mười thứơc, đụng vào một góc cây đại thụ, sau đó nặng nề văng ngược trờ lại rớt xuống đất. -Lâm Hiểu Nặc, cô không sao chứ? Tiêu Tân lòng như lửa đốt chạy nhanh đến gần đó, hắn lập tức bị tràng cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ. Trời ơi....Lâm Hiểu Nặc thổng khổ kiêu thảm quay cuồng trên mặt đất. Cánh tay trái của nàng bị axit sunfurit hất trúng, chất lõng mãnh liệt ăn mòn xuyên hoàn toàn qua áo khoát, trên cánh tay xuất hiện một mảnh cháy đen. ※※※※※※ “Bác sĩ, cô ấy hiện giờ ra sao rồi ạ?” Tiêu Tân chạy đến vội vàng hỏi vị bác sĩ vừa mới bước từ phòng cấp cứu ra. Thầy thuốc cởi găng tay, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. -Đã tiến hành xử lý vết thương. Nhưng thật tiếc, axít sufurit đậm đặc tính ăn mòn quá mạnh, da của cánh tay trái cô ấy bị bỏng, biểu bì bị hoại tử, không thể tự động tái sinh. Đáng mừng là mặt cùng thân thể, các vị trí khác không bị dính vào. “Cái gì?” Trong lòng sớm đã dự tính, nhưng nhất thời Tiêu Tân vẫn không thể chấp nhận được sự thật thế này. Vừa rồi còn vui cười với chính mình, đảo mắt liền đã xảy ra chuyện. Da tay bị hủy, đối với một nữ hài như hoa như ngọc làm sao có thể chịu đựng được đả kích như thế này? Hắn đã từng trải qua, biết rõ cảm giác đó, đối với tâm lý sẽ chịu đựng đả kích rất lớn. Tiêu Tân nhắm mắt lại, tận tình áp chế tâm tình kích động, trầm giọng hỏi -Nàng hiện tại như thế nào rồi? Bác sĩ nói. -Vì tránh cho người bệnh sau khi tỉnh lại sẽ bị kích động và đau đớn, ta đã tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần, phỏng chừng hơn mười giờ sau nàng sẽ tỉnh lại. Người nhà bệnh nhân có thể lập tức vào thăm ngay bây giờ. Thầy thuốc lập tức hỏi. -Anh có quan hệ như thế nào với bệnh nhân? Người nhà của bệnh nhân có đến đây hay không? Tiêu Tân chưa kịp đáp, phía sau truyền đến âm thanh của một nam nhân trung niên. -Ta là phụ thân của Lâm Hiểu Nặc. ---------- Thầy thuốc hướng dẫn làm các thủ tục cần thiết và các vấn đề cần thiết trong quá trình ở đây, lúc này mới rời khói. “Lâm hiệu trưởng!” Tiêu Tân nhận ra đó chính là Hiệu Trưởng trường đại học Z đại tá trưởng Lâm Hoành Vũ, cũng là phụ thân của Lâm Hiểu Nặc, không khỏi cảm thấy cực kỳ có lỗi với ông ấy. “Ngươi tên gì? Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?” Lâm Hoành Vũ sắc mặt trắng xanh, lạnh lùng hỏi. Sau khi nghe Tiêu Tân kể lại cùng với dự đoán hoài nghi Tả Dương Thanh, vị Hiệu Trưởng bình thường luôn tao nhã đã giận đến nỗi khuôn mặt đã chuyển biến thành màu tím. -Ngươi nói chuyện này do Tả Dương Thanh làm! Ta sẽ không bỏ qua cho tên chó chết đó. Tiêu Tân an ủi đối phương một chút, thấy hai vị cảnh sát đi đến, nhìn hắn nói. -Tiêu Tân, có ngừơi kiện ngươi khả nghi đả thương ngưởi phía sau vườn trường, xin mời theo chúng ta về đồn hợp tác điều tra. Tiêu Tân sắc mặt hơi đổi, trầm giọng nói. -Cái tên bại hoại tạt Axít sunfurit kia đâu? Cảnh sát hết sức lãnh đạm nghiêm túc nói. - Thực xin lỗi, ta không thể trả lời, có chuyện gì đến đồn công an nói sau! Tiêu Tân gặp thái độ như thế này, tức giận cùng cực, quát to lên. - Cái tên bại hoại kia đâu rồi? Một tên cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh trả lời. -Chúng tôi ở hiện trường phát hiện một người bị trọng thương, đã tử vong trên đường đưa đến bệnh viện. Về phần hắn có phải là người trong viện tình nghi hay không, phải đợi cho chúng tôi điều tra xong, mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng. “Đã chết!” Trong lòng Tiêu Tân nhất thời nhảy lên một cái. Sự tình đột phát, dưới cơn thịnh nộ hành động cơ bản không hề suy nghĩ đến hậu quả. Hiện tại người kia đã chết, đối với mình hiển nhiên là vô cùng bất lợi. Dựa theo thái độ của hai gã cảnh sát đến đây, dường như đã xem mình như tội phạm tình nghi số một. Nếu không thể chứng minh mình trong sạch, thì phải làm gì bây giờ? Lúc này, Lâm Hoành Vũ đã đi đến, khí phách nói. -Ngươi yên tâm đi theo bọn hắn đi! Ta sẽ vận dụng mọi quan hệ của mính, nhất định tra ra manh mối của chuyện này. Tâm tình của Tiêu Tân lập tức bình tĩnh lại, gật gật đầu nói. - Hiệu trưởng, xin lỗi. Tôi chiếu cố không tốt cho Lâm Hiểu Nặc, mong ngài thay tôi chiếu cố thật tốt cho nàng. Lâm hoành vũ nhìn hắn một cái thật sâu, quang mang trong con ngươi toả sáng, trầm giọng . -Ai dám đụng đến con gái của ta, ta sẽ cho hắn phải trả cái giá thật lớn. Không đến hai tuần, Tiêu Tân đã hai lần vào nhà lao. Lần đầu là bị người khác hãm hại, lần thứ hai là giết người vì bảo vệ, lần sau nghiêm trọng hơn lần trước. Càng tệ hơn nữa, cái tên tạt axit kia bị hắn phóng 1 cước tặng kèm thêm khuyến mãi 1 vé đi du lịch xuống Diêm Vương không khứ hồi. Hiện tại đúng là không bệnh cũng chết, nếu cảnh sát mà giống như lúc trước, sẽ không phải chỉ là bảo vệ quá mức đơn giản như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang