[Dịch]Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ- Sưu tầm
Chương 53 : Cảnh hoa xuất trướng
.
“Điều này sao có thể?” Trên mặt Hồ Hán lộ ra vẻ khó tin nổi. Lấy lực lượng và tốc độ từ nắm đấm của hắn, hình như mọi đối thủ trước đều tạm lánh mũi nhọn này, không nghĩ tới ngày nay lại bị người khác dùng tay tiếp được.
“Rốp!” Xương cốt bắt đầu vỡ vụn. Hồ hán kinh hãi không tin nhìn đối phương, mà nắm tay của hắn thì bị gãy ra thành tiếng một cách đáng sợ, nắm tay không ngừng bị bóp nhỏ lại, máu chảy ra thành dòng.
Cơn đau khiến trước mắt Hồ Hán tối sầm lại, suýt nữa ngất xỉu đi
Nhưng giọng nói của Tiêu Tân làm hắn tỉnh lại.
“Ta đếm đến 3, các ngươi phải cút ngay. Nếu không, ta không thể cam đoan tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”
Nói xong, Tiêu Tân chậm rãi buông lỏng tay trái, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ.
“Còn không mau cút đi!”
Tiếng gầm này như tiếng sét đánh, đáng sợ tới mức làm Hồ Hán và huynh đệ của hắn tê cả da đầu, một đám kinh hãi không hiểu xảy ra việc gì.
“Một!!”
“Hai!”
Không đợi hô lên tiếng thứ ba, trước mắt Tiêu Tân đã không còn một bóng người. Lũ bạn của tên thiếu gia kia chạy trốn rất nhanh, sợ Tiêu Tân nổi trận lôi đình, khi hắn đuổi kịp thì cái mạng nhỏ này cũng khó giữ.
Trong nháy mắt, mọi chuyện tan như làn gió thoảng, tới cũng nhanh, đi càng nhanh hơn. Thể hiện ra lực lượng tuyệt đối trước mặt, tất cả mưu kế trước mắt đều là hổ giấy.
Tiêu tân xoay người, thấy Lâm MM mang vẻ mặt si ngốc đứng như trời trồng ở đó, nhẹ giọng kêu:“Uy, ngươi không sao chứ!”
Lâm Hiểu Nặc chớp chớp mắt hai cái, rốt cục hồi tỉnh lại, đột nhiên như nhìn thấy ma quỷ giữa ban ngày, lùi lại vài bước, run giọng nói:“Ma quỷ!”
“Ngươi có hoa mắt không thế !” Tiêu tân cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười. Một người luôn tỏ ra mạnh mẽ như Lâm MM lại có lúc sợ hãi, việc này quả thật đáng ngạc nhiên! Cô nàng này có phải là sợ đến váng đầu rồi không?
Lâm hiểu nặc lại lùi về sau hai bước, xác định bản thân ở vào khoảng cách an toàn, dò hỏi một cách cẩn thận:“Ngươi vừa rồi, biến thân à?”
Mồ hôi! Trên trán Tiêu Tân xuất hiện mấy sợi hắc tuyến.
Cảm thán đối với việc vừa rồi Lâm MM nghĩ hắn là ma quỷ biến hình. Nhưng chuyện này cũng khó trách, biểu hiện vừa rồi của Tiêu Tân quá khủng bố, một quyền đánh bại Hắc báo, nhất chiêu chế phục Hồ Hán, tùy hứng rống một tiếng là dọa cho lũ “Thất Nhân hộ” chạy quắn đít. Cho dù là Lâm MM đã luyện võ từ nhỏ, trong nhà có tiếng là cao thủ, cũng vô pháp lý giải loại hiện tượng vừa siêu việt vừa kỳ quái này.
Tiêu Tân đang muốn giải thích một chút, một trận còi ô ô của xe cảnh sát từ xa truyền đến. Ngay sau đó, một chiếc cảnh sát màu trắng chạy như bay tới, dừng lại ổn định trước mặt hai người.
Cửa xe mở ra, một nữ cảnh sát dáng người cao gầy hiên ngang bước ra, ra lệnh cho Tiêu Tân đang đứng trước mắt.
Phía sau truyền đến giọng nói của Mộ Dung Thanh Tư:“Đình đình, sao giờ ngươi mới đến?”
Nữ thấy đối phương nói vậy, tức giận :“Bạn học cũ của ta, thế này mà còn bảo chậm, vừa nhận được điện thoại của người, ta liền chạy tới đấy với tốc độ cao nhất.”
Nói xong, nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ một chút:“Mới 6’30s! Nếu là gọi cho 110, chỉ sợ mất 10’ còn chưa tới. Nói đi! Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung thanh tư liếc nhìn Tiêu Tân một cái, không khỏi có chút chần chờ, không biết nên nói với đối phương thế nào. Vừa rồi nàng thật sự lo lắng, nhanh chóng gọi cho vị bạn học cũ làm cảnh sát này tới đây giúp đỡ, nhưng khi đứng trên lầu cũng thấy được toàn bộ quá trình đánh nhau. Tiêu tân thuộc dạng phòng vệ, nhưng dù sao cũng đả thương người khác. Nếu thật sự truy cứu, chắc hẵn cũng có chút phiền phức.
“Tay ngươi xảy ra chuyện gì?”
Nữ cảnh thấy tay trái Tiêu tân đầy máu tươi, đồng thời phát hiện trên đất có dấu vết đánh nhau, trầm giọng nói:“Vị tiên sinh này, ta hoài nghi ngươi có dính dáng đến vụ ẩu đả, xin theo ta về cục cảnh sát để điều tra.”
Tâm tình Tiêu Tân không đổi nói:“Đồng chí cảnh sát, vừa rồi chúng ta gặp kẻ bắt cóc, chờ mãi không thấy các ngươi đến. Kết quả kẻ bắt cóc đi rồi, các ngươi mới tới . Vừa tới đã đòi bắt ta, chuyện này thật hết chỗ nói! Nếu như người khác không biết nhìn vào còn tưởng cảnh sát các người cùng một giuộc với tội phạm!”
Sắc mặt cảnh sát lập tức tối sầm, giọng nói lạnh lùng:“Vị tiên sinh này, mời ngươi phối hợp điều tra với chúng ta, nếu không ta có thể kiện ngươi vì tội cản trở người thi hành công vụ, bắt ngươi nhốt lại.”
Tiêu tân cười lạnh nói:“Các ngươi là cảnh sát mà không bắt kẻ xấu, chỉ biết vu oan hãm hại. Theo ta thấy qua làm cảnh sát thật quá dễ.”
“Ngươi!” Nữ cảnh sắc mặt tái biến, duỗi tay nắm lấy còng số 8 bên hông.
Mộ Dung thanh tư nhanh chóng giữ chặt đối phương, ngăn cản nói:“Đình đình, đây là Tiêu Tân bạn trai ta. Có cái gì thì từ từ nói thôi!”
“Hắn là bạn trai của ngươi?” Nữ cảnh nhìn Mộ Dung thanh tư, trong lòng bán tín bán nghi:“Tư tư, ngươi không phải đang gạt ta đó chứ? Sao hôm qua còn chưa nghe ngươi nói?”
Vẻ mặt Mộ Dung thanh tư hơi hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói:“Không phải ngươi đã nghe tên hắn rồi sao?”
Nữ cảnh đánh giá Tiêu Tân một chút, xác định bản thân không có ấn tượng, trong miệng đọc đi đọc lại tên đối phương vài lần, nhất thời nàng nhớ lại:“Tiêu tân? Không phải là cái tên học sinh trước đây ngươi gọi điện thoại nhờ ta đó chứ?”
“Đúng rồi, chính là hắn!” Mộ Dung thanh tư mặt cười hồng hồng , thanh âm nho nhỏ, trong lòng hoang mang. Học sinh lại biến thành bạn trai , bạn học cũ cũng đã biết, không nhân cơ hội này chọc quê nàng mới lạ.
“Di, tại sao diện mạo lại khác thế?” Nữ cảnh sát từng nhìn thấy bộ dạng trước kia của Tiêu Tân qua phòng thẩm vấn, so với ấn tượng thì hoàn toàn khác nhau.
Mộ Dung thanh tư lây lây cánh tay của nữ cảnh sát, dịu dàng nói:“Trước kia làn da của hắn không tốt, cho nên bộ dáng có chút bất đồng.”
“Phải không?” Lúc này nữ cảnh sát đã tin được 8,9 phần, lập tức cười ha hả:“Tư tư, trước lúc học đại học, ngươi là một nữ tử ngoan ngoãn băng thanh ngọc khiết, không nghĩ bây giờ lại biến thành sắc nữ(:U, lại có người yêu, hơn nữa lại xuống tay với học trò của mình.”
“A!” Tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng Mộ Dung thanh tư vẫn xấu hổ không chịu được, duỗi tay ra vỗ vỗ vào phần thượng của cánh tay nữ cảnh sát, sẵn giọng nói:“Đình đình, ngươi đừng quậy nữa.” Lập tức nhớ tới việc chính, nhanh chóng hỏi:“Nói như vậy, ngươi sẽ không bắt hắn?”
“Nếu như bắt người trong lòng của ngươi đi , Mộ Dung Đại tiểu thư còn không theo ta liều mạng.” giọng cười của nữ cảnh sát càng lớn hơn nữa .
Tính tình của nữ cảnh sát này xem ra rất sôi động, nóng cũng nhanh, mà nguội cũng nhanh, có thể nói những chuyện vừa nãy như mây đen đầy trời, đảo mắt một cái trời đã sáng vạn dặm. Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp , thập phần tò mò nhìn tiêu tân, thấp giọng nói với người bên cạnh:“Bộ dạng tên này cũng khá đẹp trai , ánh mắt của ngươi cũng không tệ lắm.”
Mộ Dung thanh tư theo bản năng ừ một tiếng, liền thấy bạn tốt mang tiếu ý nhìn mình, nhất thời hai gò má nóng như lửa đốt, xấu hổ không thôi.
Lúc này nữ cảnh sát mới không trêu đùa nàng nữa, hướng tới người bạn tốt bên cạnh nói:“Tư tư, còn không mau giới thiệu chúng ta.”
Bị đối phương trêu đùa qua, Mộ Dung thanh tư liền rộng rãi, chính thức giới thiệu hai người với nhau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện