[Dịch]Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ- Sưu tầm
Chương 32 : LÔ SANH LUYẾN CA
.
Hà Viên Tuyết mặc một thân trang phục dân tộc thiểu số đang hóa trang, bỗng nhiên từ trong gương nhìn thấy thân ảnh của Mộ Dung Thanh Tư, vội vàng hỏi: “ Mộ Dung lão sư, ngươi có gặp Tiêu Tân không? Sao bây giờ hắn còn chưa tới?” Tiêu Tân đi theo sau lưng Mộ Dung Thanh Tư cùng nhau tiến vào, Hà Viên Tuyết tưởng hắn là một học sinh khác, căn bản cũng không có để ý.
Trong lòng Mộ Dung Thanh Tư âm thầm buồn cười, cũng không lập tức vạch trần, ra vẻ lo lắng nói: “ Phải nha! Tiêu Tân này, hiện tại là khi nào, sao còn chưa đến?”
Lúc này, Lâm Hiểu Nặc phụ trách chủ trì buổi nhạc hôm nay mặc một chiếc váy trắng dài, từ bên ngoài đi đến. Nàng cùng vài lão sư trong học viện sau khi kiểm tra đối chiếu tình huống xong, mới đi tới hỏi: “ Mộ Dung lão sư, học viện tài chính của các ngươi hôm nay có hai tiết mục tham gia biểu diễn, múa đơn ( lô sanh luyến ca) xếp vị trí thứ bảy, đàn ghita ( Hồi ức) xếp vị trí thứ mười hai. Hiện tại người diễn đã đến chưa? Đã sắp bắt đầu rồi đó!”
Hà Viên Tuyết vội nói với Lâm Hiểu Nặc: “ Học tỷ, Tiêu Tân trong lớp chúng ta cho tới bây giờ còn chưa tới qua, ngươi có thể điều tiết mục của hắn lui ra sau một chút không?”
Bởi vì lời nói sau khi rời khỏi võ thuật truyền thống Trung Quốc xã của Tiêu Tân, Lâm Hiểu Nặc đối với “ sắc lang” này ấn tượng kém đến cực điểm, không chút do dự nói: “ Vậy đi! Ta đem tiết mục của hắn điều đến cuối cùng, nếu đến lúc đó hắn vẫn không thể xuất hiện, chỉ có thể xem như tự bỏ cuộc thôi!” Căn cứ kinh nghiệm dĩ vãng, tiết mục cuối cùng khẳng định phải chịu thiệt thòi. Bởi vì vào trước nên sẽ tốt hơn, Lâm Hiểu Nặc vì không muốn Tiêu Tân lấy được giải thưởng, nên cố ý đem hắn đặt đến cuối cùng, căn bản không hề có cơ hội.
Mộ Dung Thanh Tư vừa định tỏ vẻ phản đối, lại nghe phía sau có người nói: “ An bài tốt lắm.”
Lâm Hiểu Nặc không có chú ý đối phương là ai, còn tưởng rằng là lão sư khác của học viện tài chính, vội vàng rời khỏi hậu trường.
“ Ai! Chờ một chút!” Hà Viên Tuyết ở phía sau hô to, đáng tiếc Lâm Hiểu Nặc không có nghe thấy, đành phải nói với Mộ Dung Thanh Tư: “ Mộ Dung lão sư, chúng ta đi tìm Tiêu Tân thôi! Tranh thủ đem trình tự tiết mục đổi lại, người này thật đúng là phiền toái, ngay cả di động cũng không có, cũng không biết là đang làm gì?”
“ Không cần sửa lại, biểu diễn cuối cùng cũng không hề gì.” Tiêu Tân ở bên cạnh nói, đối với hắn mà nói, lần này tham diễn bất quá chỉ là một nhiệm vụ, xếp hạng mấy lên đài, có thể đoạt giải hay không cũng không trọng yếu.
“ Ngươi là ai? Mắc mớ gì tới ngươi?” Hà Viên Tuyệt thật sự tức giận, liếc mắt nhìn hắn. Người học sinh này làm gì mà luôn xen mồm, không phải là học viện khác đến đây quấy rối chứ.
Mộ Dung Thanh Tư thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Viên Tuyết sầm xuống, không khỏi nở nụ cười: “ Hà Viên Tuyết, hắn chính là Tiêu Tân, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Hà Viên Tuyết lắp bắp kinh hãi, cẩn thận đánh giá một chút, mày tựa hồ có điểm giống, nhưng làn da Tiêu Tân không trắng như thế nha! Lúc này, nàng chợt nhớ tới thanh âm đối phương, hai ánh mắt nhìn, nhất thời la hoảng lên: “ Tiêu Tân, sau chỉ không gặp một buổi trưa, ngươi biến thành thế này?”
Mộ Dung Thanh Tư cười nói: “ Thế nào? Như vậy một đại soái ca lên đài, hơn nữa còn hát ca khúc động lòng người, cam đoan đem tất cả đều chấn xuống dưới. Ngươi cần phải cố lên, đừng làm cho hắn đem danh thứ nhất cướp mất đó!”
Hà Viên Tuyết lén nhìn Tiêu Tân, hai gò má nóng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, cắn môi nói: “ Nếu hắn có bổn sự đạt hạng nhất, ta cũng nhất định có thể đoạt giải.”
Mộ Dung Thanh Tư nắm chặt nắm tay, mặt mày hớn hở nói: “ Như vậy là tốt rồi! Học viện tài chính chúng ta cố gắng cùng đột vây, lấy hai giải trở về.”
Bảy giờ ba mươi phút, buổi ca nhạc chính thức bắt đầu.
Màn sân khấu đỏ thẫm kéo ra, hai chủ trì xuất hiện bên trên sân khấu. Nam chủ trì là Tương Xương Minh, là tuyên truyền bộ trưởng của trường đại học, nữ chủ trì là phó chủ tịch hội học sinh Lâm Hiểu Nặc.
Lẽ ra nữ chủ trì là do Lam Nhị Nhị của bộ văn nghệ đảm nhiệm, nhưng ngày hôm qua nàng ta bị cảm mạo, cổ họng khàn đặc, đành để cho Lâm Hiểu Nặc tạm thời thế thân. Lâm Hiểu Nặc không hổ là bài danh thứ hai hoa bảng đại học, không chỉ có công phu giỏi, tài nghệ khác cũng không tầm thường, mặc dù là lâm thời cứu viện, cũng rất mau hòa nhập trạng thái.
Đêm nay, Lâm Hiểu Nặc mặc bộ váy trắng, tóc bới cao, trên cỗ đeo chuỗi kim cương sáng lóa mắt, dáng người thon dài mạn diệu, có khí chất cao quý, dáng vẻ thanh lịch.
Nam chủ trì Tương Xương Minh là một người dễ nhìn, mặc lễ phục màu đen, khí độ nho nhã, cử chỉ hào phóng, cùng Lâm Hiểu Nặc đứng chung một chỗ, ngoại trừ vóc dáng thấp hơn một chút, phương diện không có gì thua kém.
Giám khảo lần này, ngoại trừ hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, tuyên truyền bộ, nghệ thuật học viện viện trưởng vài vị lãnh đạo, còn mời tới ba vị vốn là nhân sĩ chuyên nghiệp của giới văn nghệ, phân biệt là Hoàn Vũ công ty đĩa nhạc âm nhạc tổng giám Tạ Hải, Tinh Quang diễn nghệ công ty phó tổng giám đốc Hoàng Y Đình, Thịnh Thế công ty quảng cáo tổng giám Minh Sinh. Mặt khác, còn có hai giám khảo là học sinh, phân biệt là nghệ thuật học viện âm nhạc năm thứ ba Hiệp Mộng Thi cùng với vũ đạo năm thứ hai Tư Đồ Thanh Tuệ.
Trước buổi ca nhạc, tự nhiên là hiệu trưởng nói chuyện về tôn chỉ trường đại học là “ Cầu thực phải cụ thể”, hiệu trưởng Lâm Hoành Vũ nói chuyện phong cách cũng giống như thế. Năm phút nói chuyện lời lẽ chặt chẽ, có một lời cổ vũ học sinh mới cùng với kỳ vọng, mong ước buổi thi thành công, cũng nói những lời hài hước, thúc giục mọi người phấn khởi. Sau khi nói xong, dưới đài truyền đến tiếng vỗ tay nhức óc.
Theo sau, buổi ca nhạc chính thức bắt đầu. Mười hai học viện có hai mươi hai tiết mục tham diễn. Văn học viện dẫn đầu, lấy nữ sinh đơn ca ( Thịnh thế hoa chương), mở đầu buổi thi ca nhạc.
Lần này tân sinh tố chất rất cao. Vì tham gia cuộc thi lần này, mọi người đã nghĩ hết biện pháp trổ tài. Tiểu phẩm, ma thuật, võ thuật, ca múa, từng người lên đài làm nổi bật tâm tư nhân vật, mang đến từng trận vỗ tay. Tân sinh của hệ tin tức học viện kế toán lại lợi hại, không ngờ đem cả máy tính lên sân khấu. Người biểu diễn nghe theo dưới đài đưa ra hơn mười ý kiến, thế nhưng chọn một ý kiến rồi trong nửa giờ lại biên ra một loạt bức tranh hình flash động, cũng truyền phát tin lên màn hình lớn, tuy rằng chỉ ngắn ngủi mười lăm giây, nhưng hình tượng sáng ý với công lực, lập tức đạt được sự ủng hộ của mọi người.
Sau khi học viện tin tức flash ngẫu hứng sáng tác hoàn thành, là một tiểu phẩm, kế tiếp sẽ đến phiên Hà Viên Tuyết biểu diễn múa đơn. Hà Viên Tuyết đang chờ bên cánh gà sân khấu, phụ trách đánh điệp bỗng nhiên chạy tới, nói nhỏ bên tai Lâm Hiểu Nặc hai câu. Lâm Hiểu Nặc lập tức biến sắc, bước nhanh tới, vẻ mặt hối lỗi nói: “ Ra vấn đề, múa đơn của ngươi cần lui sau một chút.”
“ Sao lại như vậy?” Mộ Dung Thanh Tư đứng bên cạnh vội vàng hỏi.
Lâm Hiểu Nặc giải thích: “ Là như vậy, Hà Viên Tuyết có đưa băng ghi âm bài múa, nhưng lúc thử âm đột nhiên bị kẹt, căn bản mở không ra. Chúng ta đã áp dụng bổ cứu, an bài đồng học tra tìm trên mạng, hy vọng có thể tìm được ca khúc giống nhau.”
Hà Viên Tuyết gấp đến độ ánh mắt đỏ lên, lớn tiếng nói: “ Vậy phải làm sao bây giờ? Nhạc đệm này là ta phải chạy đến rất nhiều nơi ghi âm và ghi hình mới tìm được. Các ngươi ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy rất khó tìm được. ( Lô sanh luyến ca) vốn là hai người múa, ta lại cải biên thành múa đơn, nếu là không thể biểu diễn, coi như là uổng công bỏ phế rồi.”
Lâm Hiểu Nặc vội vàng chạy đi, còn phải nghĩ biện pháp khác. Hà Viên Tuyết gấp đến độ dậm chân, đã muốn khóc. Ngay lúc mọi người đang lo lắng vạn phần, Tiêu Tân đột nhiên hỏi: “ Hà Viên Tuyết, thủ khúc này của ngươi có phải là nhạc đệm trong phim điện ảnh ( Hôn thệ), câu đầu tiên là a ca a muội tình ý dài, dùng lô sanh hoặc là hồ lô ti diễn tấu.”
“ Phải!” Hà Viên Tuyết gật đầu.
Mộ Dung Thanh Tư giật mình tỉnh ngộ nói: “ Ý của ngươi là nhạc đệm hiện trường, đúng rồi, âm nhạc học viện Từ lão sư biết thổi khèn, ta lập tức đi tìm hắn.”
Tiêu Tân vội ngăn cản, lắc đầu nói: “ Dù có tìm được hắn cũng vô ích, hiện tại đi đâu mà tìm khèn. Cho Từ lão sư về lấy cũng không kịp, không bằng để ta thử một lần!”
“ Ngươi?” Ánh mắt hai người đều hướng Tiêu Tân.
Tiêu Tân ngữ thanh bình tĩnh nói: “ Yên tâm đi! Thủ khúc này ta biết thổi, tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng bây giờ là cấp cứu, chỉ có thể dùng nhạc khí khác thay thế, hiệu quả có thể sẽ hơi kém. Vừa rồi, ta xem danh sách diễn xuất, mặt sau có tiết mục là độc tấu sáo, ta đi tìm đồng học kia, hy vọng có thể mượn dùng.” Nói xong, Tiêu Tân xoay người đi.
Cũng không lâu lắm, Lâm Hiểu Nặc mang đến tin tức xấu, quả nhiên không tìm được nhạc đệm thích hợp, vốn định tải xuống từ trên mạng, nhưng inte của trường đang duy tu, xem ra phải trông cậy vào Tiêu Tân.
Hai người lo lắng chờ đợi, qua hồi lâu, Tiêu Tân rốt cục vội vã chạy vào.
“ Mượn được cây sáo rồi.” Tiêu Tân chạy không kịp thở, thở dốc một lát mới tiếp tục nói: “ Đồng học kia lo lắng cây sáo có vấn đề, nên không chịu cho ta mượn. May mắn ta nhớ đồng học bên cạnh phòng có một cây sáo, cực khổ mới tìm được hắn, lúc này mới mượn về được.”
Chứng kiến Tiêu Tân chạy đến đầu đầy mồ hôi, Hà Viên Tuyết cảm động không biết nói gì cho phải. Mặc kệ trình độ đệm nhạc của hắn như thế nào, chính mình cuối cùng có thể lên sân khấu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện