[Dịch]Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ- Sưu tầm
Chương 29 : Ngươi kính ta một thước, ta khính ngươi một trượng!
.
“Mộ Dung lão sư, ta về rồi!”
Tiêu tân đẩy cánh cửa văn phòng ra, hướng về đối phương bắt chuyện làm như chưa xảy chuyện gì, sau đó kéo ngăn tủ thủy tinh lấy cho mình một chén trà, tự rót cho bản thân một chén trà nóng. Không tệ, sự thưởng thức của Mộ Dung lão sư rất độc đáo, là loại Vân Nam phổ nhỉ mà người địa phương rất ít uống. hương vị của lọa trà này lúc mới uống có chút kỳ lạ, nếu khi quen thuộc , sẽ thấy được dư hương trong miện rất khó tan.
Thấy Tiêu Tân đi vào, Mộ Dung thanh tư đang muốn nổi bão lên, đột nhiên phát hiện trong phòng làm việc lúc này có thềm vài lão sư, đành phải đè nén cục tức trong lòng xuống, thấp giọng hỏi:“Không phải ngươi có bản lĩnh chạy trốn sao? Sao bây giờ lại quay về rồi?”
Nói xong, nàng vươn cánh tay nhỏ muốn đánh lén, không nghĩ tới tiêu tân sớm có phòng bị, không thể thành công.
“Tròn Tiêu Tân, mau ngồi xuống đi!” khuôn mặt Mộ Dung Thanh Tử ráng rặn nụ cười, nghiến răng .
Biệu hiện của Tiêu Tân lại nằm ngoài dự kiến của nàng, đột nhiên khom người vái một cái thật sâu, trịnh trọng nói:“Mộ Dung lão sư, thật sự xin lỗi, ta xin giải thích hành vi vừa rồi. Ta không nên lợi dụng sự quan tâm của ngài để làm trò đùa như vậy. Vừa rồi, ta gặp được lớp trưởng, mới biệt được lý do ngài tìm ta. Kỳ thật, thần kinh của ta không có vấn đề, chỉ là mấy ngày qua phải suy nghĩ một chuyện rất quan trọng, tinh thần không được tập trung, làm cho các ngài và các bạn khác hiểu lầm!”
Nghe được Tiêu Tân thành khẩn như thế, Mộ Dung Thanh Tư cũng đè nén cơn giận trở lại. Nhưng bị đối phương chiếm tiện nghi lớn như vậy, nàng không ccam lòng chút nào, nên hếch bản mặt lên nói:“Chuyện này ta có thể cho qua, nhưng phải đem chuyện của ngươi nói rõ ràng ra.”
Tiêu tân nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nói:“Lão sư, đây là chuyện riêng của ta có thể không nói được không?”
“Phải nói cho ta biết!” Tất nhiên Mộ Dung Thanh Tư sẽ không đáp ứng. Đúng là chuyện cười, học trò lại dám trêu đùa giáo viên như vậy, chắc chắn sẽ có trừng phạt . Nếu không đào ra được bí mật của ngươi, ta sẽ không mang họ Mộ Dung, mà mang họ Tiêu của ngươi.
Sở dĩ Tiêu Tân quay lại, tất nhiên là đã có đối sách, vì thế làm ra dáng vẻ thần bí, sau đó nhỏ giọng nói:“Lão sư, chúng ta có thể thay đổi đia phương nói chuyện không?”
“Được rồi!” Họ Mộ Dung thanh tư gật đầu đồng ý. Trốn được hòa thượng, nhưng không thể thoát khỏi chùa, trừ phi ngươi không còn học tập trong trường. thì nên thành thật sẽ có được khoan hồng.
Lát sau, hai người đi lên tầng thượng của dãy phòng học. Đưa mắt trông về phía xa, toàn bộ khuôn viên của đại học Z được thu vào trong mắt, hồ nước trong phẳng, phong cảnh nơi này tuyệt đẹp.
“Giờ ngươi có thể nói!” Mộ Dung thanh tư lạnh lùng nói, ra vẻ nghiêm túc
Lúc này Tiêu Tân mới nói:“Lão sư, thật ra mấy ngày nay ta đang luyện nội công, cho nên hành vi có chút quái dị.”
Vẻ mặt Mộ Dung Thanh Tư không tin nói:“Trên thế giới này làm gì có nội công? Ta thấy hơn nữa là ngươi lại nói dối, hoặc nên sớm dừng lại, cẩn thận không bị tẩu hỏa nhập ma.” Xem ra, trước đây mỹ nữ lão sư chắc chắn rất thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, bằng không làm sao biết “những từ ngữ chuyên nghiệp”. Xem tính cách của nàng, nếu ở trong thời cổ đại, không chừng sẽ là một nữ hiệp trong giang hồ.
Tiêu Tan dấu đi một nữa, khẳng định đối phương sẽ nghi ngờ, dù sao dị năng hay nội công cũng không thể phân định rõ. Vì thế, hăn móc trong túi ra một cây đinh đã chuẩn bị từ trước, đưa cho đối phương.
“Ngươi đưa cây đinh cho ta làm gì?” Mộ Dung thanh tư thấy kỳ quái.
“Ngươi kiểm tra một chút, có phải là thật hay không.” Tiêu tân trịnh trọng nói.
Mộ Dung thanh tư dùng sức đập đập, lại dùng cái đinh vạch một đường màu trắng trên tường xi-măng, khẳng định cậy đinh này là hàng thật, vì thế trả lại cho tiêu tân, nhưng vẫn không rõ cuối cùng đối phương muốn làm gì.
“Không có vấn đề gì à!” Tiêu tân hỏi, thấy đối phương gật đầu, sau đó dùng ngón cái vào ngón trỏ của một tay năm hai đầu của chiếc đinh, chậm rãi dùng sức. Chỉ thấy cái đinh từ từ cong lại thành một góc chín mươi độ, sau đó dụng lực kéo ra, cái đinh lại thẳng ra như củ.
“Không thể nào!” Mộ Dung thanh tư thực sự không thể tin vào mắt mình, tưởng bản thân sinh ra ảo giác. Nàng đoạt lấy cái đinh kiểm tra cẩn thận, chính giữa cây đinh ngây cả điểm gấp khúc cũng không thấy.
“Ngươi tin lời ta nói chưa!” Tiêu tân hỏi.
Ai ngờ phản ứng của Mộ Dung Thanh Tư lại hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn:“Oa, ngươi thật lợi hại, lại còn biết cả ảo thuật. Mau nói cho ta biết, làm sao ngươi có thể biến ra như vậy ? Ta thấy tiếc mục này có thể báo danh biểu diễn trong tối nay.”
Tiêu tân nhất thời buồn bực !
Điều vừa rồi làm thật thừa , đem chiếc đinh bẻ cong còn không đủ, lại đem nó làm thành như cũ !
Cuối cùng, Tiêu Tân phải mất một đống nước miếng, biểu diễn lại một lần nữa, còn làm thêm “Một ngón tay đâm xuyên vách tường”, rốt cuộc cũng làm cho Mộ Dung thanh tư tin tưởng.
Nhất thời, ánh mắt của mỹ nữ lão sư lấp lánh ánh sao, hoàn toàn tiến vào sự sung bái. Nguyên lai nhưng điều nói trong tiểu thuyết lại có thật, thế giới này thật sự có nội công, võ lâm cao thủ ở ngay bên cạnh mình.
“Trò Tiêu Tân, ngươi có thể dạy ta nội công hay không?”
Nghe được yêu cầu của mỹ nữ lão sư, Tiêu Tân lại buồn bực .
Dưới sự năn nỉ của Mộ Dung Thanh Tư, cuối cùng Tiêu Tân cũng đồng ý. Bất quá, cách này chỉ có thể ứng phó tạm thời. Ngay cả Tiêu Tân cũng không biết nội công được luyện như thế nào, làm sao có thể dậy người khác.
Nhưng mà việc nhốn nháo này thật ra cũng có chỗ tốt. Ví dụ như: Mỹ nữ lão sư lại thành đệ tử, không chỉ việc gì sẽ không tìm Tiêu Tân gây phiền toái, bình thường có thể chiếu cố nhiều hơn. Chỉ là thân phận cao thấp như thế này, có chỗ hỗn loạn.
Nhân dịp quan hệ hai người tiến triển, Tiêu Tân liền đề nghị ăn cơm với mỹ nữ lão sư. Lần trước, đem Tiêu Tân từ trại giam ra ngoài chính là đại ân. Mặt khác, lúc trước lại trêu chọc quá mức, thật sự có lỗi. Tiêu tân không phải là người chợt nhã, chẳng qua bị hiểu sai thì hỏng hêt, bản thân cũng thất rất kỳ quái.
12h30 trưa, tại quán cà phê mưa bụi.
Mọi người ngàn vạn lần đừng tưởng rằng quán cà phê chỉ có cà phê hoặc đồ uống, đặt ra câu hỏi như vậy cũng chỉ có nhưng người già ở quê. Lúc Tiêu Tân ngồi xuống tay cầm thực đơn, thấy được quán cà phê này trang trí không những đẹp đẽ mà đồ ăn cũng cực kỳ phong phú, không chỉ có các món ăn chính của Trung Quốc, mà tứ đại tử điển món ăn đều có, còn có các loại thức ăn phương Tây, hơn nữa giá cả rất mắc. Chứng kiến từng con số phía sau món ăn, hắn cảm thấy kinh hãi không ít. Hắn vốn định tìm một quán ăn nhỏ, nhưng không ngờ Mộ Dung lão sư lại không khách khí giới thiệu nơi này. Nguy rồi, trong ví không đủ tiền mặt. Cho dù là xài thẻ, cũng làm cho đau lòng a!
“Tiêu tân, sao ngươi không gọi món ăn?” Mộ Dung thanh tư ra vẻ không biết hỏi han. Thấy được sắc mặt xanh lè của Tiêu Tân, nàng cực kỳ vui vẻ. Không cần biết ngươi có thành ý mời khách hay không. Chỉ cần một lần này, ta sẽ cho ngươi nhớ kỹ một năm.
Tiêu tân gượng cười:“Ưu tiên cho nữ. Ngươi thích ăn cái gì cứ việc gọi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, tiêu tân lập tức hối hận , bởi vì Mộ Dung thanh tư không chút khách khí gọi liên tiếp 8 món ăn, thêm một chai van đỏ của Pháp. Vị đại tiểu thư hiển nhiên là khách quen đối với nơi này, gọi món ăn căn bản cũng không cần thực đơn, mở miệng gọi, tên món ăn Tiêu Tân chưa từng nghe qua lần nào. Hắn trộm liếc thực đơn một tí, anh mắt nhất thời trợn lên . Trời ạ, rẻ nhất cũng là 200 tệ. Má ơi, bữa cơm này sẽ tốn bao nhiêu tiền đây?
Tục ngữ nói: Người không thấy hàng, qua giá cả sẽ biết chất lượng. Tuy đồ ăn nơi này đắt, nhưng quả nhiên , mỗi món ăn đều có sự hài hòa giữa hương, sắc, vị, chỉ cần nhìn thấy tay sẽ tự động, con trùng trong dạ dày sẽ tỉnh giấc.
Trong bữa cơm, vẻ mặt của Mộ Dung Thanh Tư khi ăn rất hớn hở, tiêu tân ngồi bên sầu mi khổ kiểm. Bình thường khi dùng cơm hắn ăn như lang hỏ bị đói, hôm nay lại trông nhã nhặn khác thường, rất có hong đọ của thận sĩ. Ngược lại, một thân thục nữ Mộ Dung Thanh Tư lại rộng mở cái bụng ăn đến văng cả nước bọt, khi ăn trông rất vui vẻ. Đồ ăn trên bàn tám chín phần mười đền chui vào bụng nàng, chai van đỏ cụng bị uống hơn nữa chai. Tuy rằng số lượng đồ ăn trên bàn cũng vừa phải, nhưng là sức ăn của nàng như vậy cũng khiến người khác giật mình.
“Mộ Dung lão sư, ngươi ăn uống thật khỏe, chẳng lẽ không sợ béo sao?” Tiêu tân thấy Mộ Dung lão sư ăn cực nhiều , lại còn đang sử lý một chén chè ngọt, nhịn không được hỏi.
Mộ Dung thanh tư vuốt cái bụng căng tròn, cười duyên nói:“Ngươi yên tâm, ta thuộc loại người có ăn nhiều hơn nữa cũng không béo được, đúng là làm người khác hâm mộ a!”
“Quỷ mới hâm mộ ngươi!” Tiêu Tân mắng thầm một câu, bắt đầu tính cách trả tiền. Đại tiểu thư ngươi no bụng, nhưng ta lại thê thảm! Bữa cơm này tốn bao nhiêu tiền đây, nếu tiền trong thẻ ta không đủ tình làm sao bây giờ? Thậm chí Tiêu tân bắt đầu lo lắng, có phải làm công trả nợ ở đây không.
Mắt thấy Mộ Dung Đại tiểu thư đem dao nĩa để trên bàn, cầm lấy khăn tay lâu miệng. Tiêu tân không thể kiên trì, lớn tiếng gọi tính tiền, cặp mắt trông về vị quản lý trên tay cầm hóa đơn đang từng bước hướng phía mình đi tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện