[Dịch]Trọng Sinh Phượng Hoàng Truyền Kỳ- Sưu tầm

Chương 12 : PHỈ NHI CHUYỂN BIẾN

Người đăng: 

.
“ Tiêu ca, vừa rồi vì sao lại chạy nhanh như vậy?” Hoa Phỉ Nhi nghiêng đầu qua hỏi Tiêu Tân. Tiêu Tân không có chú ý tới xưng hô của Hoa Phỉ Nhi đối với mình đã thay đổi, nhíu mày nói: “ Phỉ nhi, người trẻ tuổi tìm kiếm kích thích tuy rằng bình thường, nhưng xin ngươi về sau nên chú ý an toàn, học cách bận tâm sự cảm thụ của người nhà và bằng hữu.” “ Nga, ta biết rồi!” Hoa Phỉ Nhi thành thật gật đầu. Biểu hiện nổi trội xuất sắc của Tiêu Tân, ở trong lòng của nàng nhanh chóng bay lên độ cao như thần tượng. Cho dù hắn có xấu xí, nhưng bổn sự lại phi thường lớn, tuy rằng hắn không ôn nhu, nhưng hết thảy đều là vì tốt cho nàng. Qua một hồi lâu, Tiêu Tân đột nhiên đem xe ngừng lại, nhìn Hoa Phỉ Nhi nói: “ Ta mang ngươi đi một địa phương ngươi chưa bao giờ đi qua.” “ Ta nghe lời ngươi!” Hoa Phỉ Nhi đáp theo bản năng. Vừa rồi, nàng luôn luôn ở một bên cẩn thận quan sát, ở sâu trong nội tâm thấy người gia sư vốn tuổi lớn không hơn mình bao nhiêu, lại dị thường thần bí, làm cho nàng sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Ở trong ấn tượng của nàng, phàm là một người khuôn mặt xấu xí, đều có tính cách thật tự ti hoặc là nội tâm, nhưng trên người Tiêu Văn Bỉnh một chút cũng không nhìn ra được. Hắn lái xe có thể làm cho người ta sợ đến chết khiếp, nhưng lại không hề sợ nguy hiểm, đều nằm trong khống chế, thân thủ của hắn hơn xa người thường, làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn mãnh liệt, hắn nói năng không giống người thường, tri thức dị thường uyên bác. Hoa Phỉ Nhi có thể khẳng định, Tiêu Tân tuyệt đối không phải người bình thường. Ở trên người hắn rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì? Mặt của hắn vì sao lại biến thành như vậy? Trong ánh mắt của hắn vì sao lại luôn tràn ngập u buồn? Trong lòng Hoa Phỉ Nhi loáng thoáng cảm giác, một ngày bí mật được cởi bỏ, đối với nàng không biết là tốt hay xấu. Nàng bỗng nhiên cảm thấy được, chính mình tựa hồ trong một ngày lại trưởng thành hơn rất nhiều. Một giờ sau, xe thể thao dừng lại cửa lớn của Xã Hội Phúc Lợi Viện, sau chỗ ngồi chứa đầy các món đồ chơi cùng với nhu yếu phẩm của cuộc sống. “ Tiêu ca, đây là địa phương ngươi dẫn ta tới?” Hoa Phỉ Nhi rất khó hiểu. Vừa rồi, Tiêu Tân cùng nàng ăn cơm trưa dọc đường, sau đó mang nàng đi siêu thị điên cuồng mua thức ăn, dùng tiền thắng cược mua một đống lớn những thứ nhìn như là vô dụng. Lúc này, Hoa Phỉ Nhi rốt cuộc hiểu được Tiêu Tân vì sao lại mua đồ chơi, tã lót, quần áo, sữa bột linh tinh, nguyên lai là tới nơi này làm từ thiện, thăm hỏi những đứa nhỏ bị xã hội cùng người nhà vứt bỏ. “ Mau tới hỗ trợ!” Tiêu Tân nhấc lên hai cái túi lớn, ý bảo Hoa Phỉ Nhi lấy những thứ còn lại. Vừa rồi bọn họ mua đồ thật không ít, nếu không phải có xe vận chuyển, quả thật là không có cách nào. Liên tiếp dọn vào ba lượt, đồ vật mới dọn sạch hết, không đợi hai người đem đồ vật chuyển giao nhân viên hội phúc lợi, một đám trẻ con ngây thơ hoạt bát đã chạy tới. “ Oa, mọi người mau tới, có thứ tốt đây!” Bọn nhỏ cao hứng quát to, đem hai người Tiêu Tân vây quanh. “ Tiểu muội muội thật đáng yêu!” Hoa Phỉ Nhi ôm lấy một đứa bé gái mặc váy ngắn màu phấn hồng, hôn lên gò má hồng hồng của nó một cái. Đứa bé gái cũng không nói chuyện, chỉ giãy dụa, chạy tới tranh đoạt món đồ chơi trong tay Tiêu Tân. “ Vì sao vậy?” Hoa Phỉ Nhi rất là buồn bực, phía sau có một lão sư mở miệng giải thích: “ Tiểu Yến năm nay bốn tuổi, là một đứa nhỏ bị câm điếc, hai tuổi bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó đưa tới nơi này.” “ Vậy sao?” Trong lòng Hoa Phỉ Nhi rung động. Thật sự là không thể tưởng tượng, những đứa trẻ nhìn như khỏe mạnh vậy mà lại quá đáng thương. Cùng so sánh với bọn trẻ, chính mình quả thực là sinh hoạt tại thiên đường, căn bản không thể hội được cảm thụ của bọn trẻ. “ Các bạn nhỏ, xin không cần cướp đoạt, dựa theo trình tự đội ngũ, từng người từng người qua.” Thanh âm Tiêu Tân truyền vào trong tai, thế nhưng vô cùng thân thiết. Hoa Phỉ Nhi nhìn bóng lưng của hắn, rốt cuộc có chút hiểu được, người kia vì sao muốn dẫn mình đến nơi này. “ Đại ca ca, tiểu Yến còn chưa có đồ chơi, anh có thể cho nó một con búp bê không?” Một đứa bé trai ở phía sau nhóm trẻ nhón mũi chân, lớn tiếng kêu lên. “ Nga!” Tiêu Tân xoay người, từ trong túi nhựa tìm được một búp bê đáng yêu bằng chỉ thêu, đi đến trước mặt đứa bé trai đưa cho nó. “ Cảm ơn đại ca ca!” Đứa bé trai hướng Tiêu Tân cúi mình vái chào, nhanh tay nhét con búp bê vào trong tay đứa bé gái còn nhỏ hơn mình cả cái đầu, lớn tiếng nói: “ Tiểu Yến, cho em.” Tiểu Yến tiếp nhận con búp bê bằng chỉ thêu, gắt gao ôm vào trong ngực, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ngọt ngào. “ Tiêu ca, trước kia anh đã tới nơi này?” Hoa Phỉ Nhi hỏi. Tiêu Tân lắc đầu, nhẹ giọng thở dài: “ Ta cũng là lần đầu tiên tới. Cô nhi là những đứa bé đơn thuần và cần được quan tâm nhất trên thế giới này, cũng rất ít có người chú ý.” Theo sau, Tiêu Tân cùng bọn trẻ chơi đùa trò chơi thú vị quen thuộc nhất – diều hâu bắt gà con, hơn nữa còn để cho Hoa Phỉ Nhi đảm nhiệm nhân vật gà mái. Vừa mới bắt đầu, Hoa Phỉ Nhi còn cảm thấy có chút không thoải mái, không bao lâu liền dung nhập vào trò chơi, cùng bọn trẻ vui vẻ chơi tiếp. Thời gian trôi qua nhanh, bất tri bất giác đã là thời gian mặt trời lặn. Bọn trẻ phải ăn cơm chiều, mọi người xếp hàng hướng hai người Tiêu Tân vẫy tay chào cáo biệt. Đứa bé trai khi nãy nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Yến, đứng cuối hàng lẳng lặng nhìn bọn họ. Lúc này, viện trưởng viện phúc lợi xã hội đã đi tới. Đây là một người đã hơn năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, phía sau lưng có chút khòm xuống. “ Người trẻ tuổi, cảm ơn sự khẳng khái của ngươi!” Trên mặt viện trưởng tràn ngập cảm kích. Hàng năm ngày lễ ngày nghỉ, đối với bọn nhỏ này cũng không có gì khác biệt, nhưng hôm nay bọn trẻ lại nhận được lễ vật, đồng thời cảm nhận được sự quan tâm chân thành. Tiêu Tân đạm nhiên nói: “ Đây không tính là gì, đúng rồi, ta còn hơn chín vạn, quyên hết cho phúc lợi viện, cấp bọn nhỏ cải thiện cuộc sống!” Nói xong, hắn lấy ra một bọc giấy trên xe đưa tới, không đợi viện trưởng mở miệng, liền khởi động xe. Ánh nắng chiều tuôn xuống, ráng hồng khắp nơi. Tiêu Tân nhấn nút, mở nắp xe thể thao xuống, hạ hai kiếng cửa sổ. Gió chiều tươi mát lướt qua, có loại cảm giác bay lượn khoái ý. Hoa Phỉ Nhi tinh tế nhớ lại hết thảy chuyện xảy ra hôm nay, ngồi yên như có điều suy nghĩ. Tiêu Tân, ngươi đến tột cùng là người nào? Rõ ràng cần làm công kiếm tiền, lại đem mười vạn nguyên thắng được dễ dàng tặng người? Thật sự là làm cho người ta càng ngày càng nhìn không thấu ngươi nha! “ Tiêu ca, hôm nay ta vô cùng vui vẻ! Bắt đầu từ ngày mai cho ta học bù được không?” Hoa Phỉ Nhi cắn chặt răng, bỗng nhiên nói. Tiêu Tân nở nụ cười, cao giọng nói: “ Nếu ta không có nhớ lầm, chỉ số thông minh của Phỉ Nhi là 165, nếu muốn nghiêm túc học tập, căn bản không cần gia sư.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Phỉ Nhi đỏ lên, giơ nắm tay nhỏ, phẫn nộ nói: “ Nếu ngươi không để cho ta học bù, ta sẽ đem chuyện ngươi phóng hỏa phòng tập thể hình nói cho lão ba. Thai thí nghiệm khí lại là mắc lắm nha! Ta còn muốn nói cho Thanh Tư tỷ, để cho nàng khấu trừ tiền học của ngươi.” Mồ hôi! Tiểu ma nữ chung quy là tiểu ma nữ, không ngờ để cho nàng bắt được nhược điểm của ta? Trên trán Tiêu Tân toát ra mồ hôi lạnh. Qua một hồi lâu, Tiêu Tân nhịn không được hỏi: “ Ngày hôm qua ngươi nói với ta mười hai thầy giáo dạy kèm có phải là thật hay không?” Hoa Phỉ Nhi trả lời: “ Nếu không tin, ngươi có thể hỏi lão ba của ta nha!” Tiêu Tân hoàn toàn không còn gì để nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang