[Dịch]Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan - Sưu tầm
Chương 80 : LÒNG TA DUYỆT NGƯƠI
.
* Câu này tương đương với câu “trái tim ta yêu nàng”, nhưng mình thấy để nguyên thì hay hơn, phù hợp không khí cổ kính trong truyện.
“Mẫu thân, không phải đã nói chỉ làm một bàn tiệc giữa người trong nhà mừng sinh nhật của Vãn Nhi muội muội, sẽ không đãi khách sao?”
Tào Trung Duệ thập phần khó hiểu nhìn mẫu thân Trương thị vùi đầu vào mấy tráp trang sức, không khỏi cất tiếng hỏi.
Sáng sớm hôm nay, hắn và muội muội Tào Trung Nhã đến Nhã Ngũ Đường thỉnh an, Trương thị nhìn xiêm y của Tào Trung Nhã một lát liền lập tức bảo nàng trở về đổi thành bộ mùa xuân màu hồng phấn mới may, lại bảo Khúc ma ma dẫn nha hoàn đi lấy mấy tráp trang sức trong rương đựng đồ hồi môn của mình ra.
Lúc Tào Trung Duệ nói lời này, Trương thị đã từ trong tráp chọn ra một cây trâm có hoa văn vàng lẫn bạc, một cặp trâm bạc khảm mã não đỏ thẫm, năm hoa cài kết bằng trân châu, một cặp vòng tay bằng vàng khảm ngọc, và một cặp khuyên tai bạc phủ bột trân châu đỏ.
Tào Trung Nhã vừa vặn thay đồ mới đi vào vào, Trương thị lập tức bảo Khúc ma ma và Bích Nhi đem trang sức đến cho nữ nhi mang, thế này mới có rảnh giải thích nghi vấn cho con, “Con thì biết cái gì. Chiều hôm qua, lão thái phi của Sở Vương phủ đã phái người đến tặng mấy món trang sức cho Vãn Nhi, nói là tặng quà sinh nhật cho nàng ta. Lão thái thái chối từ thế nào cũng không được, chỉ phải nhận thay Vãn Nhi.”
Nói đến đây, Trương thị âm thầm ghen tị một chút, sắc mặt lập tức lại biến thành vui sướng, “Cho nên nương đoán, Sở thái phi hôm nay không chừng lại tự mình tiến đến.”
Tào Trung Duệ nhíu mày, “Nếu hôm nay đến, hôm qua đã không tặng lễ. Sở thái phi là người có thân phận cao, sao có thể đến chúc mừng sinh nhật của một bé gái mồ côi, lại còn là một tiểu cô nương vãn bối.”
Thật sự có đến hay không, Trương thị cũng không biết chắc, hôm nay kỳ thật đúng là có một vị đại nhân vật tới, chủ yếu là để tặng cho Vãn Nhi một món quà “Kinh hỉ” đâu. Bà uống một ngụm trà, rồi hưng trí bừng bừng nói: “Nhưng lão thái thái đã thay Vãn Nhi mời Hàn ngũ tiểu thư, Duy Phương công chúa và Liên Hương huyện chủ đến, Chuyện này chắc chắn có. Lão thái thái còn bảo muội muội con lát nữa phải giúp Vãn Nhi tiếp khách, dù sao mấy người này đều là quyền quý trong triều.”
Tào Trung Nhã nghe vậy, ánh mắt liền tỏa sáng, “Thật vậy chăng?” Trong lòng lập tức sinh ghen ghét, “Lúc trước con không hề nghe lão thái thái nhắc tới. Thật sự là bất công, chuyện gì đều ưu tiên cho biểu tỷ.” Hơn nữa, biểu tỷ bằng cách nào đó đã kết bạn với Hàn Điềm Nhã, mà nàng thì một chút tin tức cũng không biết.
Trương thị cũng tràn đầy đồng cảm, lão thái thái thật sự rất bất công Vãn Nhi. Sinh nhật của bọn tiểu bối, vì sợ tổ chức lớn sẽ làm mất phúc khí, nên bình thường đều là trưởng bối tặng lễ, bọn tiểu bối thì tự mình mời vài bằng hữu đến phủ chơi đùa, ăn bát mỳ trường thọ là xong việc. Mấy ngày trước, chính Vãn Nhi nói sẽ không mời ai đến phủ, vậy mà lão thái thái lại mời giúp ả. Bất quá, Trương thị sâu sắc nhận ra mình không thể để mặc nữ nhi tùy ý phát tiết tính tình, vì thế trừng mắt nhìn Tào Trung Nhã một cái, miệng cảnh cáo, “Biểu tỷ con là người cơ khổ, đương nhiên phải đối xử tốt với nàng ta một chút, con cũng phải như vậy.”
Tào Trung Nhã khẽ hừ một tiếng, bất mãn cong cong cái miệng nhỏ nhắn. Trương thị đã ân cần dạy bảo mấy lần, bất kể nàng thấy Du Tiểu Vãn khó ưa đến mức nào, ở ngoài mặt cũng không thể để xảy ra xung đột, vì thế nàng mới không dám cãi lại.
Khúc ma ma bận rộn trang điểm cho Tào Trung Nhã, bới cho nàng kiểu lưu phương kế rất được thiếu nữ ưa chuộng, cài lên các loại trang sức do Trương thị chọn. Khúc ma ma làm xong liền đưa Tào Trung Nhã đến trước mặt Trương thị. Trương thị nhìn kỹ vài lần, trong lòng thập phần vui sướng. Nhã Nhi chỉ cần sửa soạn tô điểm lên liền tăng thêm mười phần nhan sắc. Duy Phương Đại công chúa và Liên Hương huyện chủ đều không phải người có dung mạo đặc biệt xuất chúng, Du Tiểu Vãn tuy xinh đẹp, nhưng không thể dụng tâm trang điểm, cũng là uổng công…… Nhã Nhi hẳn là có thể cho người kia lưu lại một ấn tượng tốt!
Hôm nay lão thái thái cố ý dặn, tiểu thọ tinh* không cần đến thỉnh an, nhưng Du Tiểu Vãn đã quen thức dậy trước giờ mẹo, ngồi chờ Triệu ma ma cùng Sơ Vân Sơ Tuyết sửa soạn cho mình xong, liền tranh thủ lúc bình minh chưa lên hắn đến Duyên Niên Cư thỉnh an lão thái thái.
* ý nói là người có sinh nhật ngày hôm nay
Đến khi Trương thị dẫn con gái và con dâu vào Duyên Niên Cư, trong phòng đã đầy ắp tiếng cười đùa.
Trương thị vào phòng, thấy rõ tình hình trong phòng xong, liền cười khanh khách hỏi, “Hôm nay là ngày lành, lão thái thái ban lễ vật cho Vãn Nhi, Vãn Nhi hẳn phải là người vui vẻ nhất, sao ngược lại là lão thái thái cao hứng thành như vậy?
Tào lão thái thái khó có dịp thấy Trương thị thuận mắt vài phần, liền chỉ vào bức tranh thêu trên bàn, nói: “Nha đầu Vãn Nhi kia, sinh nhật của mình lại đi tặng lễ vật cho ta.”
Trương thị lập tức bước vài bước lại gần, giả vờ giả vịt tinh tế xem xét một phen, liền mở miệng khen: “Thật xinh đẹp! Bức mai hạc đồ này có ý nghĩa rất to, cảnh đẹp trong tranh lại đẹp, kỹ thuật thêu công đúng là nhất đẳng. Bức này treo ở đầu giường, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Lão thái thái ngủ ngon, thân thể tự nhiên sẽ tốt theo, liền có thể trường mệnh trăm tuổi. Nha đầu Vãn Nhi thật đúng là ngoan hiền, thay Tước gia và con dâu bày tỏ hiếu tâm.”
Mợ thật sự là càng ngày càng khéo đưa đẩy, chỉ là cử động mồm mép mấy câu đã muốn kiếm cớ dính chút công lao. Du Tiểu Vãn cúi mắt giấu tâm tư, mỉm cười lộ ra hai phần ngượng ngùng, “Mợ quá khen, kỳ thật này bức tranh thêu này là do con và Yến biểu tỷ cùng hoàn thành. Con vẽ mẫu, còn Yến biểu tỷ thêu.”
Thấy lão thái thái không chút che giấu ánh mắt tán thưởng, vẻ mặt từ ái nhìn Tào Trung Yến, nụ cười trên mặt Trương thị thoáng cứng đờ, lập tức lại tự nhiên như lúc ban đầu: “Yến nhi thêu thật là tốt a……” Bằng không trước kia cũng sẽ không luôn bảo nàng thêu hà bao khăn tay, để bà đem ra khoe với mọi người là tay nghề của Tào Trung Nhã, “Nếu lão thái thái thích như vậy, về sau con sẽ bảo Yến nhi làm thêm vài món cho ngài.”
Thật biết cách lấy thành quả lao động của người khác đem tặng cho người khác.
Lão thái thái tựa hồ không có nghe ra, híp mắt cười nói: “Nếu con rảnh như vậy, không bằng trước thêu cho mình vài món hà bao, khăn tay. Quần áo của ta đã có Đỗ Quyên làm rồi.”
Hà bao và khăn tay đều là những món cần dùng khi nữ nhân sắp xuất giá. Nữ hài tử thường bắt đầu chuẩn bị gả y và đồ cưới từ rất sớm, nhưng bình thường không ai đem chuyện này ra để nói. Lão thái thái nói lời này là có ý muốn Trương thị mau lo hôn sự cho Tào Trung Trinh và Tào Trung Yến, chỉ là hiện đang ngồi trước mặt vài vị tiểu thư, không tiện nói thẳng thôi. Chỉ là nữ hài tử đều trưởng thành sớm, người nào mà nghe không hiểu. Tào Trung Trinh ẩn hàm hưng phấn, Tào Trung Yến thì càng thêm thẹn thùng cúi thấp đầu.
Không bao lâu sau, Tào Thanh Nho dẫn hai đứa con lại đây thỉnh an. Người một nhà ngồi quanh bàn tròn dùng bữa ăn sáng, xong lại dời bước đến phòng nghỉ. Lão thái thái và Tào Thanh Nho lần lượt ngồi xuống trường kỷ khảm hình các vị La Hán, Du Tiểu Vãn liền tiến lên cúi người hành lễ với lão thái thái.
Lão thái thái lập tức cười đến nheo cả mắt, đỡ nàng đứng dậy, đặt phong bì đỏ đã sớm chuẩn bị tốt vào tay nàng, “Vãn Nhi của ta nhất định năm nào cũng sẽ có ngày vui như hôm nay.”
Du Tiểu Vãn lại cúi người hành lễ tạ ơn. Nàng quay sang đến trước mặt cậu, Tào Thanh Nho được nàng cúi đầu, nói vài câu động viên xong cũng đưa một phong bì đỏ. Du Tiểu Vãn lễ phép cảm tạ cậu, rồi bắt đầu theo thứ tự hành lễ với Trương thị, Võ thị, đồng dạng đều được một phong bì đỏ. Tào Trung Mẫn, Tào Trung Duệ và các vị biểu muội cũng chuẩn bị lễ vật cho nàng. Chờ lễ vật đều thu xong rồi, các nam nhân mới lên tiếng cáo từ, người thì đi vào triều, người thì đến trường học.
Lão thái thái hỏi Trương thị bàn tiệc buổi trưa đã chuẩn bị thế nào, nghe Trương thị bẩm báo xong, lại cố ý dặn dò một tiếng, “Lần này Duy Phương Đại công chúa sẽ đến, vạn vạn không thể có sơ sót.”
Lão thái thái đã từng gặp Duy Phương Đại công chúa vài lần, cảm thấy nàng không phải là loại người không biết đạo lý như trong lời đồ, chẳng qua là được sủng ái một chút, có chút cao ngạo, lại thêm thân phận cao quý, nên nói chuyện mới không biết cố kỵ. Chẳng hạn như nếu một người làm sai chuyện gì đó hoặc là lỡ nói sai một câu gì đó, chỉ có của thân nhân hoặc bằng hữu thân cận nhất mới có thể thẳng thắn vạch trần lỗi sai của người đó, bằng hữu quen biết thông thường thì dùng những cách quanh co khác để nhắc nhở, còn những người không quen thân mấy thì hơn phân nửa đều có thái độ nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, căn bản không thèm quan tâm đến lý lẽ. Nhưng Duy Phương Đại công chúa sẽ thẳng thắn nói ra. Những nữ hài tâm tư nặng sẽ gặp cảm thấy vị công chúa này đang ỷ thế hiếp người.
Thân là công chúa hoàng tộc, loại tính tình này không có gì không ổn. Huống hồ Duy Phương Đại công chúa đối đãi với bằng hữu tương giao thập phần thẳng thắn thành khẩn, cũng không có cái giá, cho nên lão thái thái hy vọng Vãn Nhi có thể thân thiết hơn với Duy Phương Đại công chúa, dù sau này không có nhà mẹ đẻ, cũng có một thế lực lớn bảo vệ cho mình.
Trương thị sao có thể không biết toan tính của lão thái thái, vội cười hớn hở nói: “Con dâu đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, còn chuẩn bị thêm vài món ăn ngon. Nếu Đại công chúa còn hẹn thêm vài vị tiểu thư đến chơi, cũng sẽ không chậm trễ, lão thái thái cứ yên tâm.”
Lão thái thái gật gật đầu, Du Tiểu Vãn cũng lên tiếng cảm tạ Trương thị, liền nghe lão thái thái thúc giục về phòng chuẩn bị đãi khách.
Trương thị nhìn theo thân ảnh yểu điệu của nàng đến khi khuất sau tấm màn kết hạt thủy tinh, trong mắt hiện lên một tia đắc ý cùng mấy phần tàn nhẫn.
Sáng hôm qua, đại quản gia vừa ra phủ đưa thiệp mời đến hoàng cung, Trương thị liền thu được tin tức. Bà lập tức cho người đến phủ Nhiếp Chính Vương, báo cho Trương Quân Dao. Trương Quân Dao lập tức tìm cớ đến bái phỏng Sở Vương phủ một phen. Trương Quân Dao nhanh mồm nhanh miệng, chỉ vài câu liền khiến cho người vốn không thích tiếp đãi trắc phi như Sở Vương phi cũng phải lộ nụ cười thật tình. Sau đó, Trương Quân Dao lại cố ý nhắc khéo vài câu, lộ ra tin tức Vãn Nhi biểu muội mời Duy Phương Đại công chúa đến tiệc sinh nhật, còn nó Tào gia có ý đồ bám váy Duy Phương Đại công chúa, dựa thế cầu một ý chỉ tứ hôn. Cuối cùng Trương Quân Dao mỉm cười nói: “Biểu muội của ta là người có phúc khí, nếu có thể thực sự cầu Thái Hậu chỉ hôn, sau này nếu được gả vào vương công phủ đệ cũng có thể đứng vững gót chân vài phần.”
Sở Vương phi lúc ấy nghe xong, ánh mắt thiết chút nữa là tối sầm lại, lại cố mím môi cười, không nói gì tiếp. Đợi Trương Quân Dao đi rồi, bà lập tức cho người đến trong cung hỏi thăm, quả nhiên nghe nói Tào gia dâng thiệp đến mời Đại công chúa. Bà liền cho người gạt thiệp mời đó sang một bên, đợi đến sáng hôm nay mới đưa lên cho Đại công chúa. Còn bà thì hôm nay cố tình mặc bộ triều phục cầu kỳ đến Tào phủ làm khách.
Trong phủ bỗng có một vị khách tôn quý như vậy đến, lão thái thái có chút không hiểu, lại ẩn ẩn có chút hiểu được, cũng không dám chậm trễ, tự mình ra ngoài đón, thỉnh lên ngồi ghế trên, lại dùng loại trà ngon nhất, trái cây tươi nhất để khoản đãi. Trương thị cùng Võ thị, kể cả Hà Ngữ Phương và ba tỷ muội Tào gia đều được giữ lại trò chuyện với Sở Vương phi. Trương thị dùng hết khả năng nịnh bợ Sở Vương phi một cách kín đáo, nói chừng vài câu liền đem đề tài chuyển hướng về phía nữ nhi nhà minh. Tào Trung Nhã cũng biểu hiện thập phần xuất sắc, đem toàn bộ lễ nghi do Nghiêm ma ma dạy ra dùng hết, làm cho Sở Vương phi chọn không ra điểm sai nào. Sở Vương phi đành khách sáo ca ngợi vài câu, chính là ý cười thưởng thức chưa tới đáy mắt.
Lúc này Du Tiểu Vãn còn chưa biết trong nhà có một vị khách quý như vậy đến chơi. Nàng còn đứng trước gương thay y phục.
“Có mỏng quá không?” Du Tiểu Vãn xoay vòng eo, nhìn nhìn trái phải.
Chiếc áo gấm nàng đang mặc thật ra cũng là màu trắng bình thường mọi ngày, chỉ là toàn bộ phần váy đều dùng chỉ bạc thêu hoa văn ẩn hình mây, chỗ mép váy và cổ tay áo thêu thêm vài đóa phù dung màu vàng nhạt, hồng phấn. Phối màu như vậy vừa phù hợp tuổi của nàng, lại không quá mức diễm lệ. Chính là bóng người trong gương có vẻ quá yểu điệu, làm cho nàng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng… À, là do không mặc áo lót bông! Có thể là vì vậy mới khiến vòng eo của nàng càng thêm thon nhỏ, so với người khác còn có vẻ mỏng mảnh hơn. Giờ đang là đầu xuân, thời tiết thường se lạnh, nàng vốn có chút lạnh nên thường mặc lót thêm một lớp bên trong.
Triệu ma ma cùng Sơ Vân Sơ Tuyết đều cảm thấy rất xinh đẹp, cười nói: “Không tệ, lát nữa có yến hội, ngài lại là chủ nhân, mặc dày quá sao có thể đãi khách? Yến hội lại tổ chức ở Chiêu Nguyệt Các, lão thái thái đã sớm cho người đốt lò sưởi, rất là ấm áp. Tiểu thư lúc đi trong vườn chỉ cần khoác thêm một tấm áo choàng lông cáo, tay có thể mặc thêm ống tay áo phủ lông*, chừng nào đến Chiêu Nguyệt Các lại cởi ra.”
* Cái “ống tay áo phủ lông” này là mình edit đại, tuy mình biết cái đó là cái trong hình dưới nhưng mình không biết tiếng Việt thì gọi là cái gì. Các nàng có biết cái đó gọi là cái gì không?
Nói xong, Triệu ma ma liền bảo tiểu nha hoàn lấy áo choàng lại đây, khoác lên cho nàng. Du Tiểu Vãn cảm thấy ấm hơn một chút, nhìn lại mình một cái trong gương, rồi cứ như vậy mặc áo choàng ngồi trong phòng, mắt nhìn đồng hồ cát báo giờ, thong thả chờ khách tới cửa.
Người tới cửa trước không ngờ là Nghiêm ma ma. Du Tiểu Vãn vội nghênh bà ngồi vào ghế, Sơ Tuyết dâng lò sưởi ấm cầm tay lên. Nghiêm ma ma khoát tay áo, cười nói: “Trong phòng có chậu than là đủ rồi, ta không sợ lạnh như vậy.” Nói xong đưa một túi vải cho Du Tiểu Vãn, ý bảo nàng mở ra. Bên trong là một cặp găng tay màu xanh da trời có có thêu chữ phúc bằng chỉ bạc ở mỗi ngón tay, và một áo tay áo phủ lông. “Găng tay là sư phụ của cô nương làm tặng cho cô nương. Tay áo là ta làm, tay nghề đương nhiên không thể so với sư phụ của cô nương, may là loại da lông này cũng tạm được, cô nương đừng ghét bỏ là tốt rồi.”
Mội khối da lông chồn bạc trắng không một tia tạp sắc nếu chỉ nói là tạm được, thì trên đời không có mấy thứ tốt.
Du Tiểu Vãn cảm động không thôi, vội đứng dậy cung kính cúi người, giọng nói đều lộ ra âm rung, “Vãn Nhi thập phần thích, đa tạ Nghiêm ma ma. Thỉnh ma ma chuyển đạt lòng biết ơn của Vãn Nhi đến sư phụ. Vãn Nhi…… Thật sự không biết nói gì cho phải, chỉ mong ngày kia khi hai vị ma ma muốn lui về dưỡng tuổi thọ, có thể để cho Vãn Nhi được biểu đạt tâm ý.”
Nàng không phải người không biết tốt xấu. Thủ công của Kim Đại Nương có bao nhiêu quý giá, tự nhiên không cần phải nói. Làm nữ quan trong Thượng Y Cục, thời gian rảnh của Kim Đại Nương cũng không nhiều, tay áo này hẳn là phải thắp đèn thức nhiều đêm mới làm xong. Nghiêm ma ma cũng vậy, mỗi ngày đều phải dạy Tào Trung Nhã, thật vất vả mới có giờ rảnh lại phải phí mắt may quà tặng nàng.
Lại nói, cho tới bây giờ, Kim Đại Nương và Nghiêm ma ma đã giúp nàng không ít, nàng còn chưa có hồi báo bao nhiêu. Cửa hàng tơ lụa của nàng phải dựa vào chiêu bài của Kim Đại Nương bán y phục mới có thể thu được lợi nhuận nhiều như vậy. Hơn nữa Kim Đại Nương còn nhiều lần đến cửa hàng của nàng, chỉ đạo tay nghề cho các tú nương. Hiện tại, y phục bán tại cửa hàng không chỉ có kiểu dáng mới mẻ độc đáo, phong cách mỹ lệ, kỹ thuật thêu cũng thập phần tinh tế, phối màu cùng hoa văn đều thập phần xuất chúng lại không giống người thường. Tất cả đều là công lao của Kim Đại Nương. Du Tiểu Vãn vốn muốn chia hai phần lợi nhuận mỗi tháng cho Kim Đại Nương, nhưng Kim Đại Nương luôn kiên trì không nhận. Còn Nghiêm ma ma hiện tại tuy rằng không còn là ma ma giáo dưỡng của nàng, nhưng vẫn thường xuyên chỉ điểm lễ nghi ứng đối cho nàng. Nếu nàng gặp phải chuyện gì khó xử, chỉ cần nàng hỏi, Nghiêm ma ma nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*, làm cho Du Tiểu Vãn thường xuyên cảm thán không biết nên báo đáp thế nào, nên lúc này mới có thể đề nghị sau này xin được dưỡng lão cho hai vị ma ma.
* tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: không biết thì không nói, nếu biết thì nhất định sẽ nói hết
Nghiêm ma ma như biết được tâm tư của nàng, khẽ mỉm cười nói: “Ta đã hiểu được ý của cô nương, nếu thật có dịp như thế, hai tỷ muội ta liền mặt dạn mày dày đến ở nhờ cô nương. Ta xin nói một câu không đúng mực, ta và lão tỷ tỷ của ta, trong lòng là xem cô nương như vãn bối nhà mình.”
Đổi thành người khác, Nghiêm ma ma đương nhiên sẽ không nói ra lời vượt qua khuôn phép này, nhưng Du Tiểu Vãn sẽ không để ý, ngược lại nhu hòa cười: “Có thể được làm vãn bối của hai vị ma ma là phúc khí của Vãn Nhi.”
Hai người còn trò chuyện một lát, Nghiêm ma ma mới cáo từ rời đi.
Triệu ma ma nhìn đồng hồ báo giờ, nhịn không được nói thầm một câu, “Ba vị biểu tiểu thư sao giờ còn chưa đến?
Du Tiểu Vãn cũng nhíu mày, trong lòng có chút dự cảm bất hảo.
Tuy hôm nay là sinh nhật của Du Tiểu Vãn, nhưng tỷ muội Tào gia vẫn là chủ nhân, hơn nữa thân phận của vị khách hôm nay đến quá mức tôn quý, lão thái thái còn phải nhắc nhở các nàng tiếp đãi cho tốt, một là đừng để người ta chê cười, hai là mở rộng xã giao.
Phàm là nữ tử quý tộc, bản sự quan trọng nhất là gì? Không phải hiền lương thục đức, không phải châm tuyến nữ hồng, mà là xã giao. Nữ tử quý tộc, cho dù gả cho ai cũng đều là quý tộc. Phải biết xã giao thì mới quen biết nhiều người, trước khi kết hôn có thể giúp nhà mẹ đẻ, kết hôn rồi cũng có thể phụ trợ phu quân. Nếu ngay cả một người quen đều không có, theo phương diện nào đó mà nói, chính là phế vật!
Du Tiểu Vãn vừa phái Sơ Tuyết đến Duyên Niên Cư hỏi thăm, Liên Hương huyện chủ lại đến trước.
Lại nói Liên Hương huyện chủ, sau khi chuyện ở Quy Hạnh Lâu bị ẩn ẩn truyền ra, đã bị tỷ tỷ Nhiếp Chính Vương phi triệu đến vương phủ, hung hăng mắng một trận. Nàng tự biết mình đuối lý, tuy tính tình xưa nay có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là loại âm hiểm như Tĩnh Thịnh quận chúa, nàng giúp Tĩnh Thịnh chẳng qua là vì nghĩa khí giữa bằng hữu, trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ. Do dự hồi lâu, nàng cuối cùng quyết định mang quà đến Tào phủ xin lỗi Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn lúc đầu cũng không thích Liên Hương huyện chủ, mặc dù ở mặt ngoài nhận lời tha thứ, kì thực là không thèm quan tâm, kiên trì không muốn nhận quà của nàng.
Liên Hương huyện chủ cũng không ngốc, tự nhiên biết người ta không tha thứ mình. Tiểu cô nương da mặt mỏng, ngượng ngùng lại đến xin lỗi, đành phải cách hai ba ngày lại phái người đưa đến vài món đồ chơi hiếm có đến. Tuy rằng khi đó Du Tiểu Vãn không ở kinh thành, nhưng những thứ này đều được chừng thành đống trong kho hàng ở Mặc Ngọc Cư. Lần trước đến phủ Nhiếp Chính Vương chúc mừng Ngô thứ phi có thai, Nhiếp Chính Vương phi còn mịt mờ hòa giải giúp cho muội muội, Du Tiểu Vãn không thể không cho Vương phi mặt mũi, nên hôm qua đã gửi thiệp mời cho Liên Hương huyện chủ.
“A, thư phòng của ngươi thật sự là sạch sẽ.” Du Tiểu Vãn đưa Liên Hương huyện chủ vào phòng ngồi được một lát, Liên Hương huyện chủ nhất thời không biết phải nói cái gì, trái phải nhìn quanh, thấy trong phòng toàn là sách liền thuận miệng nói, trong lòng lại kỳ quái Du Tiểu Vãn vì lại đãi khách trong thư phòng.
Du Tiểu Vãn nhoẻn miệng cười: “Đây là phòng uống trà, lát nữa người đến đủ, ta sẽ mang mọi ngươi vào trong vườn chơi.”
Phòng uống trà mà có nhiều sách như vậy? Liên Hương huyện chủ không khỏi lặng lẽ liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái. Hai người nhường lẫn nhau ngồi xuống, cái đệm còn chưa kịp nóng, lão thái thái đã phái Đỗ Quyên tới tìm Du Tiểu Vãn, nói là Sở Vương phi đến đây, muốn gặp nàng.
Chỉ sửng sốt một cái chớp mắt, Du Tiểu Vãn liền quay sang xin lỗi Liên Hương huyện chủ. Liên Hương huyện chủ lại nói: “Ta cũng cùng đi thỉnh an Vương phi.”
Lại nói, Liên Hương huyện chủ và Sở Vương phi miễn cưỡng cũng có thể tính là thân thích, biết rõ Sở Vương phi đến đây, nếu không đi gặp mặt thì thật là không ổn.
Trong Duyên Niên Cư, khách đã lên tiếng, Tào lão thái thái không tiện cự tuyệt, đành phải cho người ta đi thỉnh Du Tiểu Vãn, miệng lại thử tham dò: “Đứa nhỏ này không biết có quấy rầy Vương phi không? Lại làm phiền Vương phi tự mình đến xem nàng.”
Sở Vương phi chỉ nghiêm mặt không đáp lời, vẻ mặt lạnh lùng, tự nhiên mà dẫn ra khí thế hoàng gia uy nghiêm. Tào lão thái thái không khỏi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là vì……
Chỉ chừng một chén trà nhỏ sau, Du Tiểu Vãn liền tới Duyên Niên Cư, cung kính hành đại lễ với Sở Vương phi. Sở Vương phi nhướn cao đuôi lông mày, soi mói đánh giá Du Tiểu Vãn. Túi da xem ra vô cùng tốt, nhìn thế nào đều giống hồ ly, mới có chừng này tuổi mà đã yêu mị như vậy!
Đợi Liên Hương huyện chủ hành lễ xong, Sở Vương phi mới thu liễm cảm giác khinh thường trong lòng, vẻ mặt chuyển thành tươi cười khách sáo, quay sang Tào lão thái thái tùy ý khen một câu, “Ngoại tôn nữ này của lão phu nhân thật sự là xinh đẹp.” Rồi lại hỏi Du Tiểu Vãn vài câu linh tinh như đọc những sách gì, nữ hồng thế nào.
Du Tiểu Vãn kính cẩn đáp lời, không dám nhiều lời. Nàng thật sự cũng không biết nên nói cái gì với Sở Vương phi. Rõ ràng thời điểm này ở kiếp trước, nàng và Sở Vương phi hoàn toàn không gặp nhau, sao kiếp này, Vương phi lại chủ động chạy tới xem nàng vào đúng ngày sinh nhật của nàng? Nàng chợt nghĩ đến Quân Dật Chi mấy lần ra tay giúp nàng, lại nhớ đến lần đua ngựa mùa xuân năm trước, Duy Phương Đại công chúa từng kể Sở Vương phi nói nàng còn đang giữ đạo hiếu. Trong lòng thoáng trầm xuống.
Tán gẫu xong những câu xã giao thông thường, Sở Vương phi chuyển đề tài, mỉm cười nhìn về phía Tào lão thái thái, “Lão thái thái là người có phúc phận, ngoại tôn nữ xinh đẹp như vậy, không thể ủy khuất nàng gả cho cửa nhỏ nhà nghèo. Bộ dáng như vậy, cho dù làm Quận Vương trắc phi đều có thể. Tương lai nếu muốn mời người bảo lãnh, cứ việc đến mời ta. Có ta ra mặt, cho dù là chính thê cũng không dám coi thường ngươi.”
Lời này bên ngoài thì có vẻ là khích lệ, kỳ thật ám chỉ Du Tiểu Vãn không có gia thế, chỉ có thể dựa vào mỹ mạo để làm tiểu thiếp. Hơn nữa Sở Vương phi còn muốn ra mặt làm người bảo lãnh, tự nhiên là đang mị mờ nói cho Du Tiểu Vãn biết, nếu nàng muốn làm trắc phi thì đi tìm những Quận Vương phủ khác, chớ mơ tưởng gả đến Sở Vương phủ.
Du Tiểu Vãn không khỏi siết chặt chiếc khăn trong tay, chỉ là đang bàn chuyện hôn sự, nàng không tiện trả lời. Liên Hương huyện chủ cúi đầu, ánh mắt lại đảo nhanh như chớp.
Lão thái thái cười cười nói: “Đa tạ ý tốt của Vương phi, chẳng qua, chuyện hôn nhân, như con người ta uống nước, ấm lạnh tự biết, không phải là gả cho nhà đại phú đại quý mới là gả vào chỗ tốt. Ta không cần Vãn Nhi đi cầu phú phàn quý. Một đứa bé gái mồ côi cả cha lẫn mẹ như Vãn Nhi, chỉ cần chọn một gia đình môn đăng hộ đối, dân cư trong nhà đơn giản, cha mẹ chồng hiền lành, chị em chồng thuận thảo, mà nam nhân a, phải trung hậu, nhất là toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Vãn Nhi là được.”
Toàn tâm toàn ý? Sở Vương phi nheo mắt lại, không khỏi nghĩ đến chuyện mười mấy năm về trước, Tào lão phu nhân vội vội vàng vàng gả nữ nhi đi xa, thật đúng là gả cho một nam tử toàn tâm toàn ý với nương tử. Nói bà không hâm mộ, đó là không có khả năng…… Xem ra nhà này không có ý leo lên Sở Vương phủ, bất quá là bà bà mình đầu óc lẩn thẩn mà thôi.
Suy nghĩ xong xuôi, ý cười trên mặt Sở Vương phi trở nên chân thành hơn vài phần, “Lão thái thái quả là thương yêu con cháu. Làm ngoại tôn nữ của ngài thật là có phúc khí.”
Bà nói xong, rút một chiếc khắn từ trong cổ tay áo ra, ấn nhè nhẹ lên trán. Ma ma theo hầu phía sau liền quan tâm hỏi, “Vương phi có phải cảm thấy đầu choáng váng? Nô tỳ đưa ngài hồi phủ thỉnh Trương thái y đến bắt mạch đi.” Lại quay sang nói với Tào lão thái thái: “Vương phi nhà ta vốn có chút không khoẻ……”
Tào lão thái thái nghe vậy liền hiểu ý, vội cung kính đứng dậy tiễn khách. Trương thị đang ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, chiêng chống vừa mới gõ mở màn đã bị lão thái thái nói mấy câu làm cho kết thúc, trong lòng tất nhiên là không muốn. Nhưng Vương phi thân thể không khoẻ, bà không thể cố giữ khách, đành đứng lên theo, bước nhanh lại gần đỡ Sở Vương phi, ân cần cười nói: “Vương phi đi bình an. Thỉnh nhờ Vương phi nói lời cảm tạ với lão thái phi. Toàn bộ Tào gia đã làm phiền lão thái phi nhớ thương, hôm qua còn cố ý tặng lễ cho Vãn Nhi.” Dứt lời còn ngoắc Du Tiểu Vãn lại, “Vãn Nhi, mau hành lễ chào Vương phi.”
Yêu cầu này không quá phận, Du Tiểu Vãn cung kính lại vén áo thi lễ, chính là đáy lòng cảm thấy Trương thị nói lời này nhất định có thâm ý. Quả nhiên, nghe xong lời Trương thị nói, ánh mắt Sở Vương phi khẽ chợt lóe, liền lại cười nói: “Không nhọc lão thái thái và Tào phu nhân, ta thấy Vãn Nhi như hoa như ngọc, khiến người ta càng nhìn càng yêu, cứ để nàng tiễn ta đi ra ngoài là được.”
Tuy như vậy không đủ lễ nghi, nhưng Sở Vương phi đã tự mình đề suất, người ngoài không tiện làm phật lòng bà. Trong mắt lão thái thái hiện lên một chút ngạc nhiên cùng cảnh giác, bà thật sâu nhìn Vãn Nhi một cái, dặn dò nàng tiễn Vương phi đi cẩn thận. Đoàn người đưa đến trước cửa Duyên Niên Cư, Sở Vương phi lên kiệu nhỏ, Du Tiểu Vãn đi theo kế bên, càng lúc càng xa.
Đến khi nhìn không thấy bóng người, lão thái thái mới nói: “Về thôi.” Trương thị trước lúc xoay người còn liếc nhìn con đường mòn một cái, vẻ mặt tràn đầy ý cười thư thái. Lão thái thái thấy vậy, ánh mắt trầm xuống, sau khi trở lại trong phòng, chỉ ngồi yên trên giường La Hán, trầm mặc không nói gì.
Trương thị đợi hồi lâu vẫn không thấy lão thái thái nói chuyện, liền hạ thấp người nói: “Lão thái thái, để con dâu đến phòng bếp mang thức ăn.”
Lão thái thái thật mạnh hừ một tiếng, “Trương thị!” Đây là lần đầu tiên lão thái thái gọi Trương thị như vậy, khiến trái tim Trương thị bất giác đập mạnh một cái, “Vì sao Sở Vương phi đến?”
Trương thị thầm run lê trong lòng, vội lặng lẽ liếc nhìn lão thái thái một cái, bị ánh mắt vẩn đục của bà nhìn chằm chằm, cư nhiên cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu. Bà vội áp chế hoảng hốt, làm bộ như suy nghĩ một phen, nói: “Hẳn là…… Bởi vì hôm qua lão thái phi tặng lễ, nên mới định đến gặp Vãn Nhi?”
Thực tưởng ai cũng là kẻ ngốc sao! Lão thái thái khinh thường liếc nhìn Trương thị một cái. Đứa con dâu này vào cửa đã hai mươi năm, bà coi như đã hiểu biết con người này. Nếu thực sự không quan hệ đến mình, thì khi vừa nghe câu hỏi có nghi ngờ này, Trương thị không hô oan trước mới là lạ. Hơn nữa vừa rồi trước khi trả lời còn dừng một chút. Mặc dù chỉ dừng lại trong chớp mắt, nhưng một cái chớp mắt này đã đủ chứng minh rất nhiều chuyện.
Tào lão thái thái cầm chén trà trong tay đập thật mạnh lên bàn, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi thật biết đoán. Có tâm tư này thì nên dùng nhiều ở trên người Tước gia, đừng chỉ biết nghĩ mấy trò đường ngang ngõ tắt.”
Vì rốt cuộc không có chứng cớ, lão thái thái chỉ có thể răn đe bấy nhiêu. Trương thị nhẹ nhàng thở ra, lập tức nghĩ đến kế hoạch phía sau, trong lòng lại thả lỏng một chút, cũng không phản bác gì, chỉ cung kính đáp lời liền trở về Nhã Ngũ Đường.
Du Tiểu Vãn tiễn Sở Vương phi đến cửa hông. Sở Vương phi dọc theo đường đi đều không nói chuyện, đến lúc vịn tay nàng bước xuống kiệu, bỗng nhiên nói một câu, “Lão thái phi nhà ta thập phần thích ngươi, còn thường xuyên khen ngươi trước mặt ta. Lại nói, hôm nay tuy là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, bất quá ta cũng đã nghe nói về ngươi hồi lâu.”
Du Tiểu Vãn cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thái phi ưu ái.”
Thấy nàng không tiếp lời mình, Sở Vương phi bất mãn nheo mắt lại, “Thái phi có từng hứa hẹn với ngươi điều gì không?”
Du Tiểu Vãn cúi mắt nhíu mày, trong lòng hiểu rõ lời Sở Vương phi nói là chuyện gì, liền thản nhiên bày tỏ cõi lòng, ngữ khí vẫn rất là cung kính, “Hồi bẩm Vương phi, thái phi không có hứa hẹn điều gì. Được thái phi ưu ái, Vãn Nhi vinh hạnh vô cùng, nhưng thái phi không phải trưởng bối ruột thịt của Vãn Nhi, thật sự không cần thái phi hứa hẹn điều gì, Vãn Nhi càng sẽ không mặt dày đến nhờ vả.”
Sở Vương phi đứng cạnh chiếc xe ngựa xa hoa nhà mình, mắt híp lại, đầu ngoảnh sang, cẩn thận đánh giá khuôn mặt trắng noãn láng mịn của nữa hài, thật lâu sau, mới gằn từng tiếng nói: “Con người a, có thể hưởng bao nhiêu phúc đều là do ông trời định sẵn. Ta thấy ngươi chính là có mệnh sống cô độc, khắc chết song thân, phúc khí quá mỏng. Cho nên, ngươi nhất định phải biết tự hiểu lấy mình, gả vào một gia đình bình thường, phu quân có mệnh số cứng rắn, an an ổn ổn sống cả đời, mới là lẽ phải. Nếu thái phi nhà ta sau này thật muốn hứa hẹn với ngươi điều gì, ngươi cũng phải suy nghĩ cho kỹ xem mình có cái phúc khí hưởng thụ đó hay không. Đừng tưởng rằng cành cao là dễ trèo lên như vậy.”
Nếu lúc ở Duyên Niên Cư, Sở Vương phi còn nói bóng nói gió, thì những lời lúc này chỉ có vũ nhục trắng trợn. Du Tiểu Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Sở Vương phi, khuôn mặt tươi cười khách sáo cung kính, chậm rãi đáp lại từng chữ một: “Vương phi quá lo. Vãn Nhi không có ý trèo cao, cũng không mặt dày đến như vậy. Người bên ngoài đồng ý cái gì, liền nhất định phải cầu xin thực hiện.”
Lời còn chưa dứt, đã bị Sở Vương phi ngắt lời nói: “Tốt lắm, ngươi lúc này hãy lập lời thề, quyết không gả vào Sở Vương phủ! Hừ! Đừng nói là ngươi không biết lão thái phi có ý gì!”
Du Tiểu Vãn nháy mắt bị chọc giận. Đừng nói là từ lúc nàng quen biết Quân Dật Chi, luôn là hắn chủ động đứng ra tương trợ, cũng là hắn mấy lần kiếm cớ đến quấn quít lấy nàng, cho dù là một nam tử hoàn toàn xa lạ, mẫu thân của hắn bỗng nhiên yêu cầu nàng lập lời thề như vậy, cứ như nói nàng quấn quýt si mê gã nam tử đó, chẳng khác nào đánh một cái tát vào mặt nàng.
Có chuyện có thể nhịn, có chuyện không thể nhịn! Huống hồ giữa nàng và Quân Dật Chi còn có chút cảm giác không nói rõ. Đổi lại là nàng trước kia, thấy mẫu thân đối phương không thích mình như vậy, có lẽ nàng sẽ lùi bước, nhưng sống lại một đời, nàng chỉ muốn sống tự tại một chút, khoái hoạt chút. Cảm giác người bên ngoài thế nào, nàng có thể bận tâm được thì bận tâm, nếu đã không thể sửa đổi, nàng cũng sẽ không ủy khuất chính mình.
Du Tiểu Vãn thu liễm ý cười lễ nghi trên mặt, lạnh nhạt nói: “Ta không cần phải thề.”
Sở Vương phi nghe vậy, giận dữ mắng, “Ngươi không thề? Ngươi quả nhiên là muốn trèo cao!” Nguyên lai mấy lời muốn gả cho một nam tử toàn tâm toàn ý gì đó đều là ý của Tào lão thái thái, còn cô gái này căn bản là có tâm tư xấu xa, may mà mình bỗng dưng nảy ra ý muốn gọi ả đi theo, nếu không sẽ bị Tào lão thái thái lừa bịp mất rồi!
Sở Vương phi hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên là thứ không biết cấp bậc lễ nghĩa, không biết xấu hổ là gì! Ta nói cho ngươi biết, ngươi tính toán thế nào cũng vô dụng. Hôn nhân đại sự là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, không có chỗ cho ngươi xen vào đâu!”
* phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: ý nói hôn nhân là do cha mẹ định đoạt và người làm mai thu xếp.
Du Tiểu Vãn giương ánh mắt trong trẻo nhìn chằm chằm Sở Vương phi, khẽ cười nói: “Nguyên lai Vương phi còn biết hôn nhân đại sự là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Như vậy xin hỏi Vương phi muốn ta thề không gả vào Sở Vương phủ là có ý gì? Đây là lời của một vị quý phu nhân biết cấp bậc lễ nghĩa đó sao? Nếu ta thật sự lập lời thề này, trước khi hôn sự được định ra, ta sẽ không biết đối phương là ai, nếu đối phương cố tình là người của Sở Vương phủ nhân, sau này lão thái thái muốn ta gả, ta không gả, chẳng lẽ không phải bất hiếu? Vương phi hôm nay đến Tào phủ chính là cố ý đến dạy những điều bất hiếu đó sao?”
“Ngươi!” Sở Vương phi tức giận đến cả người run lên. Câu phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn là do chính bà nói, lại bị Du Tiểu Vãn lấy ra để phản bác, còn cố ý xuyên tạc thành bà đang dạy nàng không hiếu thuận với trưởng bối. Sở Vương phi nghiến răng ken két, nghĩ mãi cũng không thể tìm được câu nào để phản bác, chỉ phải oán hận kết luận, “Ngươi là thứ mệnh khắc chết người khác, khắc phụ mẫu của mình vẫn chưa đủ, còn muốn khắc thêm người bên ngoài nữa sao? Ngươi gả cho ai chính là người đó gặp xui. Ngươi nếu còn một nửa thiện tâm, thì đừng đi gây tai họa cho người khác.”
Sở Vương phi liên tiếp mấy lần nói nàng khắc chết cha mẹ, đâm vào tim nàng đau nhói, Du Tiểu Vãn nhướn mày, lạnh lùng nói: “Ta xin xăm mấy lần đều được đại sư trong chùa khen là phúc thọ song toàn, huống hồ nhân sinh trên đời ai không chết, không thể nói là ai khắc ai. Nếu không phải đắc đạo cao tăng dốc lòng tu luyện trong chùa, ai có thể xem chuẩn? Vương phi là so dốc lòng tu luyện trong từ đường, hay là chỉ thuận miệng nói mà thôi?”
Tu luyện trong từ đường? Nếu không phạm sai lầm, có Vương phi nào sẽ vào trong từ đường để tu luyện? Nếu là thuận miệng nói, có câu quân tử giới ngôn, tiểu nhân nhiều lời, đây chẳng phải đang ám chỉ ta là tiểu nhân sao?
Sở Vương phi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, một lúc lâu sau mới bình ổn được, oán hận trừng mắt nhìn Du Tiểu Vãn, “Ngươi…… Giỏi lắm! Đúng là nhanh mồm nhanh miệng!” Nói rồi phất tay áo, đi lên xe ngựa nhà mình, lạnh lùng nói: “Đi!”
Bức Sở Vương phi đi rồi, Du Tiểu Vãn một chút vui mừng đều không có, đang định trở về Mặc Ngọc Cư, Đỗ Quyên liền chạy đến trước mặt, cúi người hành lễ nói: “Biểu tiểu thư, lão thái thái thỉnh ngài đi qua một chuyến.”
Du Tiểu Vãn vội đến Duyên Niên Cư. Tào lão thái thái đang cầm một chén trà, khép hờ mắt nghiêng đầu trên gối, không biết là ngủ hay đang suy nghĩ chuyện gì. Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng bước lại gần, ngồi xuống mép giường. Lão thái thái lập tức mở mắt, thấy là nàng đến, liền phất phất tay, đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, thế này mới nắm tay nàng, nói: “Sở Vương phi đã nói gì với con?”
Du Tiểu Vãn không chút giấu giếm kể hết cho lão thái thái nghe. Lão thái thái nghe xong, trong lòng run lên, cẩn thận nhìn sắc mặt Du Tiểu Vãn, trầm giọng hỏi: “Vãn Nhi, con nói thật cho ta biết, con đối với Quân Nhị công tử…… có cảm giác gì?”
Không trách lão thái thái lo lắng nhiều, thật sự là vì bộ dạng của Quân Dật Chi tốt quá, quả thật rất thu hút người khác, Vãn Nhi lại chưa gặp được bao nhiêu nam nhân, khó tránh khỏi tâm động.
Du Tiểu Vãn không biết phải trả lời thế nào mới tốt. Nếu nói là thích, tựa hồ còn chưa tới mức đó. Nếu nói không có cảm giác, lại hoàn toàn không phải. Nàng chần chờ một lát mới nhỏ giọng nói: “Muốn hiểu được một người, cần phải có thời gian. Vãn Nhi không gặp Quân Nhị công tử được bao nhiêu lần, thật sự không thể nói rõ.”
Vốn tưởng rằng lão thái thái sẽ bán tín bán nghi, tiếp tục truy vấn, nào biết lão thái thái lại thay đổi đề tài, “Trinh nhi sắp mười sáu, Yến nhi cũng gần mười lăm, đều chưa đính hôn. Ta đã bảo mợ con nhanh chóng thu xếp hôn sự cho hai người. Còn hôn sự của con thì không vội, đợi con giữ đạo hiếu xong lại bàn cũng không muộn.”
Du Tiểu Vãn cúi đầu, kính cẩn nghe theo, không biết vì sao lão thái thái bỗng nhiên nói điều này với mình. Kỳ thật lão thái thái nhận ra Trương thị luôn cảm thấy Vãn Nhi muốn cướp Quân Nhị công tử, mới cố ý nói riêng điều này với Vãn Nhi và Trương thị.
Về Quân Nhị công tử, bởi vị bộ dạng người này thật sự rất đẹp mặt, làm cái gì cũng không thể khiến người ta cảm thấy chán ghét, nên lão thái thái cũng không chán ghét hắn. Nhưng nghe nói tin đồn về hắn nhiều không kể xiết, lão thái cảm thấy hắn không phải là lương xứng*. Lão thái thái vốn không yêu cầu quá mức cao xa rằng nhà trai nhất định phải toàn tâm toàn ý đối với ngoại tôn nữ nhà mình, dù sao thế gian này, nam nhân tam thê tứ thiếp là được luật pháp cho phép. Bà chỉ yêu cầu ngoại tôn nữ mà mình hết mực yêu thương phải là chính thất.
* lương xứng : mối nhân duyên tốt, xứng đôi với nhau.
Nếu Trương thị vì muốn trải đường làm quan cho Duệ Nhi, tìm một nhà chồng vương công thế gia cho nữ nhi, quan trọng là bản thân Nhã Nhi lại nguyện ý loại hôn sự có lợi cho Tào gia này, bà sẽ không cản. Dù sao từ xưa chính là ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới con dâu, với chức quan và tước vị hiện tại của Tào Thanh Nho, Nhã Nhi nếu muốn làm Quận Vương chính phi cũng không phải chuyện không có khả năng, thậm chí có thể nói, khả năng này còn cao so với việc Vãn Nhi gả vào vương phủ. Một khi đã như vậy, trước hết cứ để cho mẹ con Trương thị chọn đi, miễn cho họ cứ nghĩ là Vãn Nhi muốn cướp, thường thường lại bày trò ngáng chân. Bà đã già rồi, không biết mình còn có thể sống bao lâu, chỉ ngóng trông gia hòa vạn sự hưng*.
* gia hòa vạn sự hưng : gia đình hòa thuận, mọi việc thuận lợi
Nỗi lòng này, lão thái thái không tiện nói thẳng, chỉ nắm lấy tay Du Tiểu Vãn, dặn nàng phải kết giao với Hàn Ngũ tiểu thư và Duy Phương Đại công chúa. Tính tình hai người này không tệ, sau này sẽ đem lại ưu việt cho nàng. Lão thái thái còn khuyê nàng sau này ít đi ra ngoài, cố gắng ở yên trong phủ, đợi cho qua thời gian giữ đạo hiếu, dù sao cũng chỉ còn tám tháng nữa. Du Tiểu Vãn kính cẩn vâng lời, xong mới trở lại Mặc Ngọc Cư.
Hà Ngữ Phương và ba tỷ muội Tào gia đã sớm đến, đang cùng trò chuyện với Liên Hương huyện chủ. Năm người thấy Du Tiểu Vãn đi vào, sắc mặt đều có chút cổ quái. Du Tiểu Vãn chỉ làm như không phát hiện, cười khanh khách nói: “Nếu cảm thấy buồn thì đến Chiêu Nguyệt Các chơi đi. Chờ Đại công chúa và Hàn Ngũ tiểu thư đến, chúng ta là có thể đấu song lục, hoặc là đánh mã điếu.”
Tất cả mọi người cười nói: “Đương nhiên là nghe theo ý của tiểu thọ tinh.”
Không bao lâu sau, Đại công chúa và Hàn Điềm Nhã cũng đến đây. Tào Trung Nhã vội đi đón khách nhận lễ, lại nói với Du Tiểu Vãn: “Vãn Nhi biểu tỷ, tỷ mau bảo bọn nha hoàn pha nước trà, đừng để chậm trễ các vị khách quý.”
Du Tiểu Vãn không để ý đến ngữ khí của nàng, nhưng Duy Phương Đại công chúa nghe không lọt tai kiểu nói chuyện vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, thản nhiên nói: “Ta nghĩ, hôm nay Vãn Nhi là thọ tinh, mấy việc vặt chạy chân này phải do Tào Tam tiểu thư làm mới đúng.
Sắc mặt Tào Trung Nhã chợt cứng đờ, nàng vốn muốn tỏ ra ân cần, không nghĩ tới lại bị người ta đâm chọt. Hàn Điềm Nhã là người dễ tính, chỉ khẽ trợn tròn cặp mắt xinh đẹp, cười nói: “Người một nhà tất nhiên là tuy hai mà một.”
Tào Trung Nhã nhẹ lòng hẳn, nghĩ thầm Hàn Điềm Nhã nhất định là thích mình, cảm thấy người này thật thuận mắt.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Tào Trung Nhã bắt chuyện với Hàn Điềm Nhã: “Hàn ngũ tiểu thư làm sao quen biết với biểu tỷ của ta?
Hàn Điềm Nhã liền cười nói: “Chính là ngày đó ở Lịch Vương phủ, ta chủ động trò chuyện với Du tiểu thư. Ca ca ta thường xuyên khen cầm nghệ của Du tiểu thư rất tốt, mà ca ca ta hiếm khi khen cầm nghệ của ai, nên ta luôn rất tò mò về Du tiểu thư.” Cũng bởi vì nàng vừa gặp Du Tiểu Vãn lần đầu tiên liền nói câu này, nên lập tức kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Tào Trung Nhã không khỏi giật giật khóe miệng. Cầm nghệ của nàng có thầy giỏi do Trương thị mời về dạy, lại khổ luyện hơn một năm, rốt cuộc trình độ đã tiến rất xa. Mới vừa rồi ở Duyên Niên Cư, Trương thị mấy lần muốn nàng đánh đàn cho Sở Vương phi nghe, Sở Vương phi lại không nhận lời, hại nàng không có cơ hội biểu hiện. Lúc này nghe Hàn Điềm Nhã nói như vậy, liền cười nói: “Cầm nghệ của biểu tỷ đúng là rất tốt, bất quá tỷ ấy hôm nay là thọ tinh, thế nào cũng không thể để tỷ ấy đánh đàn, thôi thì để tiểu muội biểu diễn thay.”
Dứt lời cũng mặc kệ người khác có nguyện ý nghe hay không, liền nhấc váy sải bước đến trước cây cầm, đoan trang ngồi xuống, nâng lên cánh tay ngọc thon thả, bắt đầu đánh đàn.
Phải nói là cầm nghệ của Tào Trung Nhã quả thật đã tiến rất xa, có thể được cho là dễ nghe. Bất quá đối với người cả ngày nghe cung nhạc như Duy Phương Đại công chúa mà nói, vẫn còn thiếu chút lửa. Nhạc công trong cung phải trải qua kì thi tuyển chọn ở các nơi trong khắp cả nước, tùy tiện gọi ra một người, đều có thể chắc chắn người đó có tài nghệ cao minh hơn hẳn Tào Trung Nhã. Nàng nghiêng người về hướng Du Tiểu Vãn, nhỏ giọng nói: “Ta không thích biểu muội này của ngươi, sao nàng ta lúc nào cũng cảm thấy mình là hoa, người khác đều là cỏ?”
Câu hình dung này quả thực chuẩn xác. Du Tiểu Vãn che miệng, ánh mắt không tiếng động cười.
Hàn Điềm Nhã nghe chừng một lát, cảm thấy tiếng đàn không đạt tới độ cao mà mình hy vọng, liền chuyên tâm nghiên cứu bài trí trong Chiêu Nguyệt Các. Hà Ngữ Phương thấy nàng cứ nhìn chung quanh, liền dựa theo ánh mắt của nàng, nhỏ giọng giới thiệu những mẩu chuyện nhỏ về các cách bài trí ở đây.
Liên Hương huyện chủ vốn là con gái võ tướng, chỉ thích cưỡi ngựa săn thú, khó có thể ngồi yên, làm sao nguyện ý nghe đàn. Nàng thấy Duy Phương Đại công chúa và Du Tiểu Vãn ghé đầu vào nhau nói chuyện, cũng vội chen bả đầu qua, nhỏ giọng nói: “Lát nữa chơi cái gì? Mã điếu đi, ta thích trò này.” Ý là nói ta không muốn nghe đàn nữa.
Tào Trung Trinh cũng muốn lung lạc các vị quý nữ thượng lưu này, thấy ba người các nàng ghé vào nói chuyện với nhau, liền cẩn thận hỏi: “Đại công chúa, huyện chủ, Hàn Ngũ tiểu thư, các vị có muốn thêm trà không?”
Vừa vặn chén trà trước mặt Duy Phương Đại công chúa đã cạn, liền đưa tay ra đẩy. Tào Trung Trinh được cơ hội hiến sức lực, vội vàng đứng dậy, tự mình lấy ấm trà rót. Tào Trung Yến vẫn ngồi tại chỗ, nghĩ lại cảnh sáng sớm hôm nay lão thái thái khen mình, trong lòng ngọt ngào như quét mật.
Tào Trung Nhã bên kia còn đang ngồi đàn hết sức tập trung, nhưng người nghe đều chẳng ai để ý, dần dần chính nàng cũng phát hiện, cảm thấy xấu hổ vô cùng, vội qua loa kết thúc. Khúc «hoa mai tam điệt» vốn còn một đoạn dài nữa nhưng lại không một người phát giác, mọi người ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội ra sức vỗ tay.
“Không tệ không tệ.” Tào Trung Nhã còn đang ngồi chưa kịp đứng dậy, Liên Hương huyện chủ sợ nàng còn muốn đàn tiếp, vội giành nói: “Chúng ta chơi mã điếu đi.”
Mấy lời khiêm tốn chưa kịp ra khỏi miệng liền biến thành một hơi, đè nén trong ngực, cảm giác cực kỳ khó chịu. Tào Trung Nhã ủy khuất đỏ hốc mắt, nhưng cũng biết ở đây đang có một vị Đại công chúa điêu ngoa bốc đồng ngồi đây, không phải lúc để nàng làm bộ làm tịch, vội trưng ra khuôn mặt tươi cười, “Chúng ta vừa vặn có thể đánh hai bàn.”
Đánh mã điếu, ăn xong cơm trưa, Duy Phương Đại công chúa liền nháy mắt gọi Du Tiểu Vãn ra ngoài, định hẹn nàng đến chùa miếu xin xăm, “Sinh nhật cầu ký là linh nghiệm nhất.”
Tim Du Tiểu Vãn khẽ lộp bộp một tiếng, nghĩ đến quan hệ giữa Duy Phương Đại công chúa và Quân Dật Chi thập phần thân thiết, liền liên tưởng đến đây nhất định là ý của tên kia, nàng cơ hồ không chút chần chờ, liền cười nói: “Không đi được, lão thái thái gần đây thân thể không tốt, ta phải ở tiểu phật đường sao kinh cho ngài.”
Tuy rằng nàng kiên quyết không thề theo ý của Sở Vương phi, nhưng cũng không có nghĩa là trong lòng nàng không có khúc mắc. Nàng biết Sở thái phi thích mình, có lẽ Quân Dật Chi cũng có tình ý với mình, nhưng như vậy thì có tác dụng bao nhiêu. Được tổ mẫu thích mà không được bà bà thích thì sẽ có kết quả gì, chỉ cần nhìn Hà Ngữ Phương một cái sẽ biết. Nàng mỗi ngày phải ở Nhã Ngũ Đường nghe mắng đến tận giờ Dậu buổi chiều, còn phải nghe đủ loại lời ra tiếng vào khó nghe……
Duy Phương Đại công chúa dùng hết biện pháp lôi kéo cũng không thuyết phục được nàng, cuối cùng đành phải đi một mình.
Vào đêm, Du Tiểu Vãn tháo trâm cài, tắm rửa một phen. Sơ Tuyết lau khô tóc cho nàng xong, nàng liền ngả người lên giường đọc sách. Sơ Vân chỉnh cho ánh đèn sáng thêm một chút, lại bỏ thêm than vào chậu sưởi, đặt ngay cạnh giường, nhét thêm một cái lò sưởi nhỏ vào cạnh người nàng, một cái cạnh chân nàng.
Chờ hai người sắp xếp xong xuôi, Du Tiểu Vãn liền cười nói: “Ta xem sách một lát sẽ ngủ, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt mỏi rồi.”
Sơ Vân Sơ Tuyết biết nàng không thích bị quấy rầy lúc xem sách, liền khom người lui ra ngoài. Du Tiểu Vãn thế này mới lấy sách thuốc lót dưới gối ra, cẩn thận lật xem, trong lòng cân nhắc làm thế nào để đề cao y thuật của mình. Xưa nay mỗi khi đi mua các loại dược liệu bổ dưỡng, nàng đều tự mình đến hiệu thuốc, có ý mượn cơ hội mua dược liệu để tiếp xúc với các lão dược sư có kinh nghiệm phong phú, học hỏi kinh nghiệm. Lâu dần, nàng cũng có vài kiến thức liên quan đến dược lý. Loại phương pháp này xác thực hữu dụng, có thể bù lại khiếm khuyết kinh nghiệm thực tiễn, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Đang suy nghĩ, Du Tiểu Vãn cảm thấy ánh sáng rọi trên sách tối sầm lại, một mùi hương trầm thơm ngát xông vào mũi. Nàng không khỏi giật mình, mùi hương này, nàng đã ngửi qua vài lần, có thể khẳng định là mùi trên người Quân Dật Chi.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vị thiếu niên tuyệt sắc mơ hồ mang theo mấy phần tức giận trước mặt. Khuôn mặt tinh xảo tới cực điểm của hắn đang nhíu chặt hàng mày rậm, mắt phượng cao quý từ trên cao nhìn xuống nàng, cặp môi cong xuống, rõ ràng có ý không vui.
Du Tiểu Vãn cắn cắn môi, “Đã trễ thế này, ngươi tới làm gì?”
Trừng mắt nhìn nàng một cái, Quân Dật Chi mới lạnh giọng hỏi: “Chiều hôm nay sao không ra phủ?” Hắn không tin Du Tiểu Vãn không biết Duy Phương là thay mặt hắn hẹn nàng ra ngoài.
Du Tiểu Vãn rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Chỉ là không muốn đi ra ngoài.”
“Ngươi!” Nhận được câu trả lời trực tiếp như vậy, Quân Dật Chi lại không biết đáp lại thế nào, nghĩ tới nghĩ lui một phen, bỗng nhiên nói: “Xin lỗi.”
Du Tiểu Vãn ngẩn ra, “Vì sao xin lỗi?”
“Không biết!” Quân Dật Chi có chút dỗi đáp, lập tức lại dịu đi ngữ khí: “Vài ngày trước ở Lịch Vương phủ, hai chúng ta còn tốt lắm, hôm nay ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ là ta làm sai cái gì? Dù sao nói xin lỗi trước tóm lại không sai. Nếu ta thật sự đã làm gì đó chọc giận ngươi, ngươi cũng phải nói cho ta biết, ta mới biết bù lại thế nào, phải sửa lại thế nào.”
Du Tiểu Vãn nao nao, trong lòng có nơi nào đó dường như bị sụp xuống, hỗn loạn rối tinh rối mù, không biết phải nói gì: “Chúng ta……” Nàng trực giác muốn phản bác, rằng nàng và hắn chẳng có quan hệ gì với nhau, nhưng thấy ánh mắt hắn nhìn hắn quá mức trong trẻo, quá mức thành khẩn, lời đã đến bên miệng nhất thời không tài nào thốt ra được, biến thành một tiếng cười khổ, “Chỉ là không muốn đi đâu hết, chờ giữ đạo hiếu xong lại ra phủ.”
Quân Dật Chi cái hiểu cái không gật gật đầu, thấy nàng không bài xích mình, tâm tình trở nên tốt hơn một chút, từ trong áo lấy ra một gói giấy, đặt vào tay nàng, cố gắng làm ra vẻ tùy ý: “Quà sinh nhật.”
Dứt lời đưa tay cầm lấy chén trà, tự mình rót một chén, uống một hơi cạn sạch, che giấu bất an trong lòng.
Du Tiểu Vãn mở gói giấy ra, mắt hạnh nhất thời trợn tròn, “Bách chế phương?” Đây là một quyển sách hiếm giới thiệu các cách phao chế dược liệu, thế gian khó tìm. Lần trước đến hiệu thuốc mua dược liệu, Du Tiểu Vãn từng nghe vị đại sư phụ kia nhắc tới, “Ngươi…… Ngươi làm thế nào mua được?”
Thấy nàng thật sự thích, Quân Dật Chi đắc ý nhướn mày, “Sơn nhân tự hữu diệu kế*.”
* Sơn nhân tự hữu diệu kế : kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay
Du Tiểu Vãn khó nén được kích động, liền lật sách ra xem. Quân Dật Chi cũng không quấy rầy nàng, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, si ngốc ngắm nhìn một bên mặt của nàng, mặc cho ánh trăng bên cửa sổ chậm rãi rơi xuống.
Thẳng đến tiếng gõ mõ canh ba trong viện vang lên, Quân Dật Chi mới không thể không cáo từ, “Ta phải đi rồi.” Ngữ khí vạn phần lưu luyến, nhưng canh giờ quả thực không còn sớm, “Ngươi cũng sớm đi ngủ đi.”
Du Tiểu Vãn thế này mới ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nhìn kỹ tuấn nhan của hắn, trong lòng đột nhiên buồn bã, nhẹ nhàng nói: “Mẫu phi ngươi đã tới.”
Quân Dật Chi sửng sốt, hắn cả ngày không ở nhà đương nhiên không biết, nhưng vừa nghe lời này, biết ngay mẫu phi nhất định đã nói gì đó, hắn đột nhiên cúi người xuống, mặt đối mặt với Du Tiểu Vãn, từng chữ một nói: “Ta không biết mẫu phi đã nói với nàng cái gì, ta chỉ biết, lòng ta duyệt nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện