[Dịch]Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan - Sưu tầm
Chương 79 : KẾT THÙ
.
Lời Sở thái phi nói làm cho Tĩnh Thịnh thế tử xấu hổ không thôi. Hắn không thể đấu võ mồm với Sở thái phi, cũng không thể phản pháo với Quân Dật Chi. Người ta đã vô sỉ thừa nhận chính mình vào hậu viện là để xem mỹ nhân, hắn nếu nắm lấy điểm này mà nói, vừa không ý nghĩa, lại có vẻ lòng dạ hẹp hòi, đành phải bực mình siết chặt nắm tay, không nói một tiếng nào.
Các vị Vương phi và các phu nhân đều thầm nghĩ: Tính tình hoang đường này của Quân nhị thiếu quả nhiên là do lão thái phi nuông chiều mà ra!
Bất quá, cũng may Quân Dật Chi phi thường nghe lời lão tổ, lập tức vòng lại bên cạnh lão tổ, vô cùng thân thiết nắm lấy cánh tay của bà, không lại khiêu khích Tĩnh Thịnh thế tử.
Lịch Vương phi chỉ mong việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, loại việc thương tích phong hoá* này, tốt nhất đừng nháo lên trong Lịch Vương phủ. Bởi vì vô luận nghĩ như thế nào, người hỗ trợ truyền thư, khẳng định là nha hoàn gia đinh của Lịch Vương phủ, nếu thực gây ầm ĩ lên, người bên ngoài sẽ nghĩ thế nào về Lịch Vương phủ? Vì thế bà khẽ cười nói: “Đại khái là có người nào đó bày trò chọc ghẹo các ngươi, đừng vì chút vui đùa mà làm tổn thương hòa khí, mau đi chơi đi thôi.”
* Thương tích phong hóa: ảnh hưởng xấu đến thuần phong mỹ tục
Các vị phu nhân khác cũng đều tiến lên phụ họa.
Tĩnh Thịnh thế tử suy nghĩ một phen, vì để khỏi gây phiền hà về sau, chỉ gượng cười một tiếng coi như xóa hết oán thù rồi không nói gì nữa. Hắn kết luận bản thân đã trúng gian kế của kẻ khác, tiếc rằng đây không phải là phủ Bình Nam Hầu, nếu hắn nhất định điều tra rõ ràng, chỉ có thể mượn tay Lịch Vương gia và Lịch Vương phi, như vậy khó tránh khỏi liên lụy một phen an bài của mình ra, thế nên chỉ có thể tạm áp chế nghi vấn trong lòng, chờ trở về lại chậm rãi phân tích.
Tào Trung Nhã nghe ngóng hồi lâu, tựa hồ không ai lại chỉ trích nàng phẩm hạnh không ổn, cũng liền từ bỏ.
Lịch Vương thế tử dẫn nhóm bạn của mình đi vào cửa hông cạnh núi giả trở về tiền viện, các vị phu nhân đi cùng Lịch Vương phi đến nhà thuỷ tạ nghỉ ngơi, còn Tào Trung Nhã thì đi theo cung nữ của Lịch Vương phủ trở về phòng nghỉ.
Tuy rằng không gặp được Hàn Thế Chiêu, nhưng tốt xấu không gây ra lời đồn gì khó nghe, Tào Trung Nhã tự cho đoạn phong ba này cứ trôi như vậy, không để lại dấu vết gì, lại không biết trong lòng các Vương phi và các phu nhân lúc này đều xem như nàng đã ngã vào vũng bùn. Cho dù là có người ác ý vui đùa, nhưng cũng phải có nàng nguyện ý phối hợp, đến Vọng Tiên Đình tư hội mới có thể thành công. Nói tới nói lui, vẫn là phẩm hạnh của nàng không ổn, cử chỉ ngả ngớn, vi phạm phụ đức*. Các vị phu nhân ngầm xếp nàng vào trong sổ đen, đừng nói là con trai nhà mình tuyệt đối sẽ không cưới nàng, cho dù khuê mật quen biết hoặc họ hàng thân thuộc muốn đến Tào gia cầu hôn, các vị phu nhân này cũng sẽ hết sức khuyên can một phen.
* phụ đức: những nguyên tắc đạo đức của người phụ nữ
Về phần Tĩnh Thịnh thế tử, các phu nhân cũng khẳng định không có ấn tượng tốt đối với hắn, nhưng hắn là nam nhân, hơn nữa là một nam nhân có quyền thế, nói thế nào đều hắn chiếm tiện nghi. Người khác cũng chỉ là ngầm nghị luận vài câu, thật ra chẳng gây ra ảnh hưởng lớn gì…… Nếu không có Ngự Sử buộc tội.
Sau giờ nghỉ trưa, Du Tiểu Vãn đầu óc thoải mái thức dậy, sớm có tiểu nha hoàn ở khu nghỉ của khách mang nước ấm đến, hầu hạ nàng rửa mặt. Lúc Du Tiểu Vãn cúi đầu rửa tay, khẽ “A” một tiếng, “Vòng tay của ta đâu? Giúp ta tìm trên nhuyễn tháp đi.”
Tiểu nha đầu tuân lệnh, vội vào trong phòng tìm. Du Tiểu Vãn nhìn chăm chú vào bóng lưng của tiểu nha hoàn, cười nhẹ. Từ lúc nàng đưa tặng vòng tay, cũng đã tính xong nước cờ đánh trả kế tiếp. Tĩnh Thịnh thế tử muốn hãm hại người khác, lại khinh địch như vậy thì được sao? Nàng tuy rằng tạm thời không thể động đến hắn, nhưng có thể dễ dàng làm cho hắn tổn hại một gã thủ hạ. Chuyện này cũng đủ làm cho hắn đau vài ngày, dù sao có thể xếp thân tín vào trong phủ người không phải là dễ.
Tào Trung Yến canh đúng canh giờ đi vào, vội vàng đến bên cạnh Du Tiểu Vãn, nhẹ giọng nói: “Biểu muội tỉnh rồi sao, chúng ta cùng đến phòng khách nhỏ đi.” Vừa nói vừa nhìn vào kính chỉnh lại trâm cài, cố ý làm cho Du Tiểu Vãn nhìn thấy.
Cây trâm bạc này, nàng đã phải thật vất vả mới lấy lại được từ trong tay Tào Trung Nhã, nếu không phải Tào Trung Nhã biết Du Tiểu Vãn không dễ chọc, nói không chừng cũng sẽ không trả lại cho nàng.
Du Tiểu Vãn nhìn thoáng qua cây trâm bạc, trong lòng âm thầm đáng tiếc. Vì tránh nghi ngờ, nàng không thể đích thân tới hiện trường xem náo nhiệt, còn phải trốn rất xa, không thể nghe rõ đám người đang nói gì, thực không đã ghiền…… Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn cười cong cả mắt, “Yến biểu tỷ thức sớm vậy?”
Tào Trung Yến nào dám nói mình căn bản không ngủ, vội đáp: “Đúng vậy, chúng ta ra bên ngoài ngồi đi.”
Đang lúc hai người nói chuyện, tiểu nha hoàn từ trong phòn đi ra, cung kính cúi người bẩm báo: “Du tiểu thư, nô tì không tìm được vòng tay nào. Tiểu thư tìm lại xem, có phải đặt ở trong hà bao không?”
Tào Trung Yến vội hỏi: “Vòng tay nào? Đã mất sao?”
Du Tiểu Vãn nói: “Là chiếc vòng tay cùng một bộ với cây trâm bạc trên đầu tỷ, lúc nghỉ trưa vẫn còn. Muội sợ lúc nằm ngủ lỡ tay làm xước nên tháo xuống đặt ở kế bên, lúc này lại không thấy đâu hết.” Nói xong liền mở hà bao bên hông ra, không lục tìm bên trong mà đem đổ hết ra ngoài: Bạc vụn, bông tai bạc, vài cây tăm, vài khối bạc nhỏ hình hoa xinh đẹp dùng để thưởng cho hạ nhân. Những thứ mà nữ hài tử thường dùng đều ở trong hà bao, nhưng không có vòng tay.
Du Tiểu Vãn nhất thời lộ ra vẻ lo lắng, “Muội thực thích chiếc vòng tay đó, rõ ràng lúc ngủ trưa vẫn còn.”
Tào Trung Yến buổi sáng có thấy Du Tiểu Vãn đeo chiếc vòng tay kia, lúc giữa trưa thì không chú ý, nhưng đoán là nó vẫn còn, nên vội gật đầu nói: “Đúng vậy, tỷ có thấy muội đeo, chiếc vòng tay kia rất quý trọng, mau nhớ kỹ lại xem đã đặt ở chỗ nào.”
Có người làm chứng, vậy chuyện này là thật, tiểu nha hoàn bị dọa hoảng hồn, nếu khách bị lạc mất trang sức quý trọng ở đây, nàng sẽ phải chịu trách nhiệm, lập tức liền xin phép Du Tiểu Vãn một tiếng, nhanh như chớp chạy đi tìm quản sự ma ma. Quản sự ma ma tới rất nhanh, trước nói tiếng xin lỗi Du Tiểu Vãn, nghe xong Du Tiểu Vãn miêu tả, lại liếc nhìn cây trâm trên đầu Tào Trung Yến, trong lòng thất kinh, vừa nạm ngọc vừa nạm kim cương, chỉ sợ là món đồ giá trị xa xỉ, nhất định phải tìm ra.
Bà không dám làm qua loa, vội cho người đến báo tin cho Lịch Vương phi, lại truyền lời mời quản sự chưởng quản việc xử phạt trong phủ đến, còn bản thân thì tự mình tập hợp tất cả nha hoàn hầu hạ ở khu vực nghỉ ngơi của khách, thẩm vấn từng người một.
Các tiểu nha hoàn không có lấy trộm, đương nhiên không ai chịu nhận, bất quá có một người khai rằng, thấy “Cốc Vũ tỷ tỷ” làm ở chính viện đã đến nơi này.
Nha hoàn trong vương phủ đều được phân bổ nhiệm vụ rõ ràng, tuy rằng hôm nay khách đến đông, thường xuyên cần thêm người để điều động, nhưng vẫn có sổ sách ghi chép lại. Các quản sự rất nhanh đem sổ sách đến, Cốc Vũ là nha hoàn tam cấp, trong sổ rõ ràng viết là nàng phụ trách đi theo Vương phi tiếp khách, nói cách khác, Vương phi ở đâu, nàng nhất định phải ở đó phụ trách dâng trà, dọn trái cây bánh ngọt, tuyệt không có lý do gì phải đến khu vực phòng nghỉ của khách.
Lúc Cốc Vũ bị người ta tìm được, áp giải đến khu phòng nghỉ của khách, Lịch Vương phi cũng đã chạy tới. Trong lòng bà tràn đầy mệt mỏi, yến hội hôm nay sao nhiều chuyện như vậy?
Quản sự ma ma lục soát hai ba cái liền lấy ra một chiếc vòng tay trên người Cốc Vũ, vừa nhìn vào kiểu dáng và tỷ lệ kim cương khảm bên trên liền biết là cùng một bộ với cây trâm trên đầu Tào Trung Yến. Lịch Vương phi lập tức giận dữ, chỉ vào Cốc Vũ, nói: “Đem kẻ trộm này tha xuống đánh cho ta! Đánh bốn mươi đại bản!”
Nha hoàn trong phủ cư nhiên trộm vòng tay của khách, tin này mà truyền ra, bà không còn mặt mũi làm người!
Cốc Vũ thật vất vả mới từ trong hôn mê tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu là việc hỏng rồi, vội chạy đến cửa hông tìm người truyền tin ra ngoài. Còn chưa tìm được người, nàng đã bị mấy thô sử bà tử không nói hai lời trói lại, đưa đến khu nghỉ của khách, lại lục soát trên người lấy ra vòng tay. Đến nước này, nàng còn có gì không rõ, vội há mồm kêu oan, “Thỉnh Vương phi bớt giận, đây là Du tiểu thư thưởng cho nô tì.”
Lịch Vương phi sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một chút hy vòng còm cõi, “Đi thỉnh Du tiểu thư.”
Bởi vì quản sự chấp chưởng xử phạt là nam tử ngoại viện, nên lúc nãy Du Tiểu Vãn cùng Tào Trung Yến tránh mặt ở trong phòng, giờ nghe có người thỉnh mình ra mặt, liền rộng rãi đi theo quản sự ma ma đến nhà chính, một cái liếc mắt cũng không nhìn về phía Cốc Vũ đang quỳ úp sấp trên mặt đất.
Đợi nghe rõ đã xảy ra chuyện gì, Du Tiểu Vãn liền nhỏ giọng nói: “Không có. Thưởng cho hạ nhân, dùng một chút bạc vụn là được, huống chi……” Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Cốc Vũ, làm lơ vẻ hy vọng cùng ẩn ẩn uy hiếp trong mắt nàng ta, chậm rãi hỏi lại, “Ta vì sao phải thưởng cho nàng?”
Đúng vậy, chỉ là rót thêm một chút trà, vì sao phải thưởng Cốc Vũ? Cho dù muốn thưởng, bạc vụn là đủ, dùng chiếc vòng tay quý trọng như vậy làm gì? Hai vai Lịch Vương phi nhất thời rũ xuống, bà cứ nghĩ sẽ có cơ hội xóa đi việc này, hiện tại xem ra thật sự là vọng tưởng.
Cốc Vũ biết Vương phi sẽ không tin mình, vì thoát tội, cắn răng âm thầm uy hiếp Du Tiểu Vãn, “Tiểu thư phải chăng không nhớ rõ, là nô tì hỗ trợ ngài chuyển giao một vật nên ngài mới thưởng cho nô tì.”
Đổi thành thiên kim tiểu thư khác nghe được lời như vậy, trong lòng sẽ phát hoảng, sợ nàng ta khai ra chuyện mình nhận được thư của ngoại nam, lén lút hẹn hò. Nhưng Du Tiểu Vãn dám chắc nàng ta không dám nói, huống chi, lúc hai người gặp mặt nói chuyện, bốn phía đều không có người, Quân Dật Chi còn nói, hắn sẽ xử lý tờ giấy đó. Cốc Vũ tưởng là không có bằng chứng, nói thế nào thì chuyện có thể như thế đó sao?
Ánh mắt Du Tiểu Vãn ẩn chứa trào phúng, cặp chân mày tú lệ khẽ nhướn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc: “Ngươi chuyển cho ta cái gì? Giúp ai chuyển? Ngươi lại làm thế nào biết ta là ai? Ở nơi nào chuyển đồ cho ta? Nếu là bạn khuê mật của ta, đã đến vương phủ rồi, chẳng lẽ không thể tự mình giao cho ta sao?”
Mấy vấn đề liên tiếp làm Cốc Vũ á khẩu không trả lời được.
Rất nhiều quý phu nhân còn không biết mặt Du Tiểu Vãn, lấy thân phận của Cốc Vũ, làm sao có thể biết ai là Du Tiểu Vãn, lại dựa vào cái gì có thể được người khác nhờ chuyển giao vật phẩm?
Nếu nàng nói mình biết mặt Du Tiểu Vãn, nhưng Du Tiểu Vãn là lần đầu tiên đến Lịch Vương phủ làm khách, nàng làm sao biết mặt được, có phải trước đó đã liên hệ với người ngoài rồi? Về phần chuyển món đồ gì và do ai nhờ chuyển, nàng lại càng không thể nổi. Nếu nói là do Hàn Thế Chiêu nhờ, vậy càng buồn cười, Hàn Nhị công tử chỉ cần lộ ra biểu tình kinh ngạc liền có thể định tội nàng. Huống chi, giúp nam tử ngoại viện chuyển giao đồ vật vào trong nội viện chính là tội trợ dâm, ắt phải phạt đánh đến chết.
So sánh tới lui, vẫn là tội ăn trộm tốt hơn, nếu Du Tiểu Vãn tỏ vẻ không truy cứu, nàng cầu xin một lát, có lẽ có thể giảm đi bốn mươi đại bản.
Nội tâm kịch liệt giao chiến hồi lâu, Cốc Vũ rốt cục quyết định xong, quỳ đi đến dưới chân Du Tiểu Vãn, nắm lấy làn váy của nàng, chảy nước mắt cầu xin tha thứ: “Là…… Là nô tì nhất thời nổi lòng tham, cầu Du tiểu thư thứ tội, cầu Vương phi thứ tội.”
Nàng sở dĩ đến cầu Du Tiểu Vãn tha thứ trước, vì đáy lòng luôn cảm thấy, một cô nương đang ở tuổi dậy thì luôn dễ mềm lòng hơn.
Du Tiểu Vãn quả thật là người mềm lòng, nhưng sau khi trải qua màn phản bội ở kiếp trước, nàng đã khắc sâu hiểu được một đạo lý, ở trên thế gian này, có thể mềm lòng đối với một số người, nhưng đối với những kẻ vừa vô sỉ lại vô lương, một chút mềm lòng chính là tàn nhẫn đối với bản thân và những người bên cạnh mình. Đối với những kẻ rắp tâm hại người này, nhất định phải nhốt bọn họ xuống tận đáy vực ngay từ đầu, làm cho chúng trọn đời không thể xoay người.
Du Tiểu Vãn chậm rãi lấy ngón tay vuốt ve chiếc vòng bị mất vừa được lấy lại, đây là món đồ trang sức do cha mẹ đã tự tay đặt làm cho nàng, sao có thể đem tặng cho kẻ có ý đồ hãm hại nàng?
Cúi đầu nhìn về phía Cốc Vũ, Du Tiểu Vãn giật làn váy của mình ra khỏi tay nàng ta, môi nhẹ nhàng mỉm cười: “Ta chỉ cần tìm lại được vòng tay là đủ, về phần Vương phi sẽ xử trí ngươi thế nào, ta cũng không thể hỏi đến.”
Nói như vậy, chính là không cầu xin giúp cho Cốc Vũ.
Thể diện bị mất ngay trước mặt khách, Lịch Vương phi sao có thể theo xử phạt nhẹ. Nếu tiểu cô nương này không kín miệng, đem chuyện này nói ra ngoài, Lịch Vương phủ coi như không biết để mặt mũi vào đâu.
Lịch Vương phi lập tức phẫn nộ quát: “Thứ hạ tiện kia, không chỉ dám trộm vòng tay, còn vọng tưởng lừa gạt khách của vương phủ, hai tội đều phải phạt, tổng cộng đánh sáu mươi đại bản, phạt một năm tiền tiêu hàng tháng!”
Cốc Vũ kinh hãi, vội nhào lên ôm lấy đùi Lịch Vương phi, khóc lớn, “Cầu Vương phi tha nô tì lần này, nô tì không dám nữa.” Sáu mươi đại bản mà đánh xuống, mạng nhỏ này của nàng khẳng định xong rồi.
Lịch Vương phi đâu chịu mềm lòng, vung chân đá nàng văng ra. Thô sử bà tử đứng bên cạnh lập tức bịt miệng Cốc Vũ, tha đi ra ngoài.
Đợi trong phòng khách đã yên ắng trở lại, Lịch Vương phi mới nắm lấy tay Du Tiểu Vãn, xin lỗi nói: “Thật sự là ngại quá, trong phủ thế nhưng lại có loại hạ nhân này, làm mặt mũi của ta đều mất hết……”
Du Tiểu Vãn không đợi bà nói hết lời, liền mỉm cười nói: “Vương phi sao lại nói lời ấy, ruộng lúa tốt cũng sẽ mọc cỏ dại, huống chi hạ nhân trong vương phủ lại nhiều như vậy, Vương phi mỗi ngày chủ trì việc bếp núc, bận đến chân không chạm đất, làm sao có thể quản cả một nha hoàn tam cấp? Là chính nàng ta tham lam, có liên quan gì đến Vương phi và Lịch Vương phủ đâu?”
Trong lòng Lịch Vương phi buông lỏng, vội nương theo lời này kể ra rất nhiều chỗ vất vả khi chưởng quản việc bếp núc.
Bọn hạ nhân nhận nhiệm vụ phạt đòn hiểu được tâm ý của Vương phi, nên đánh rất ra sức, không được bao lâu, liền tiến vào hồi báo, “Hành hình xong.”
Lịch Vương phi hừ một tiếng, nói: “Còn thanh tỉnh sao? Nếu là thanh tỉnh, mau tiến vào xin lỗi Du tiểu thư.”
Thời gian ngắn như vậy, căn bản không có khả năng đánh xong sáu mươi trượng. Nếu là thanh tỉnh, tất nhiên còn đang dụng hình. Màn làm bộ làm tịch này chính là để tỏ thành ý với Du Tiểu Vãn, nàng sao lại không biết, vội ngăn cản, nói: “Không cần, ta thật sự chỉ cần tìm được vòng tay là đủ.” Lại quay sang khen Vương phi xử sự công chính.
Lịch Vương phi khách sáo vài câu, rồi cởi một cặp vòng tay phỉ thúy chất lượng cực tốt từ trên cổ tay mình xuống, nằng nặc mang vào tay Du Tiểu Vãn, xem như việc hôm nay đã trôi qua.
Vừa ra khỏi khu phòng nghỉ của khách, Lịch Vương phi liền nghiêm mặt nói, “Đi mời Tam tiểu thư lại đây.”
Không bao lâu, Tam tiểu thư Lịch Vương phủ liền bị gọi vào trong phòng nghỉ của chính viện, Lịch Vương phi nhỏ giọng dặn dò nàng, “Con đi dò hỏi Tào gia tỷ muội, xem bộ trang sức bạc nạm vàng và kim cương kia rốt cuộc là của ai, sao có thứ mang trên đầu người này, có thứ lại đeo trên tay người kia?”
Tam tiểu thư lĩnh mệnh đi đến phòng khách nhỏ, tìm thấy Tào Trung Yến đang mang trâm bạc trên đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, giả ý hỏi han vài câu, liền dẫn nàng qua ngồi ở một góc khuất, làm như hâm mộ hỏi thăm cây trâm bạc trên đầu nàng. Tam tiểu thư hỏi chuyện rất tinh tế, nhưng Tào Trung Yến là người nội hướng lại rất chất phác, căn bản không thể nói chuyện quá rộng mở với người lạ, mỗi khi được hỏi vấn đề gì đều dùng những từ ngữ ngắn gọn, đơn giản nhất để trả lời.
Tam tiểu thư cũng không có khả năng hỏi rất trắng ra, khúc khúc chiết chiết hỏi thăm một hồi, cuối cùng cũng nắm giữ đủ tin tức, quay về phục mệnh với mẫu phi, “Trâm bạc là do Du tiểu thư tặng cho Tào nhị tiểu thư, vốn là Tào nhị tiểu thư mang, nhưng đến lúc nghỉ trưa, Tào Tam tiểu thư nhất định phải giành lấy cho bằng được, sau đó lại trả lại cho nàng.”
Lịch Vương phi cân nhắc một phen, căm hận nói: “Nói như vậy, thật đúng là vị Tào Tam tiểu thư đó hẹn Tĩnh Thịnh thế tử đến lương đình gặp mặt, bất quá không nghĩ tới sẽ gặp phải nhiều người như vậy, mới ra vẻ rụt rè.”
Lịch Vương thế tử cũng đang ngồi ở bên cạnh, lập tức phụ họa: “Chứ còn gì nữa! Nếu Thịnh thế tử không đi gặp nàng ta, ở nơi khác gặp mặt, chỉ sợ còn tưởng rằng Tào nhị tiểu thư mới là kẻ vô sỉ.”
Vì thế trong số các tội danh của Tào Trung Nhã lại bị thêm tội âm hiểm ngoan độc, hãm hại thứ xuất tỷ tỷ.
Sau khi tiệc mùa xuân của Lịch Vương phủ kết thúc, Trương thị theo thường lệ triệu tập các con đến Nhã Ngũ Đường, hỏi các con ở yến hội có kết giao được vị bằng hữu quyền quý nào mới không.
Tào Trung Nhã bĩu môi nói: “Ả Hàn Điềm Nhã kia không có việc gì lại vào ngồi trong phòng khách nhỏ, làm hại đám người nguyên bản đang nịnh hót con chuyển sang đi nịnh hót ả, làm sao có thể kết giao được người quyền quý nào.” Nàng cũng không nói là vì mình tâm sinh ghen tị, không muốn kết giao với Hàn Điềm Nhã.
Trương thị mỉm cười, nói: “Không sao, hôm nay là vì tiểu công tử có chút không thoải mái, biểu tỷ con không thể đến dự tiệc, lần tới chỉ cần có biểu tỷ con ở, sẽ không lại để con ngồi ở phòng khách nhỏ. Biểu tỷ con kết bạn toàn là các Vương phi, Quốc Công phu nhân, Hầu phu nhân. Nhã Nhi của ta lại xinh đẹp như vậy, nhất định có thể được các vị phu nhân đó yêu thích.”
Tào Trung Nhã nghĩ nghĩ, chợt cười nói: “Đó là khẳng định rồi, hôm nay các vị Quốc Công phu nhân còn đứng ra nói giúp con a.”
Trương thị không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Nói giúp con? Là chuyện gì?”
Tào Trung Nhã thuật lại chuyện xảy ra ở Vọng Tiên Đình, chẳng qua trong đầu của nàng tự động quên đi đoạn giành trâm bạc của Tào Trung Yến, chỉ cảm thấy Tĩnh Thịnh thế tử là có ý đồ với mình, lại đã quên người ta tìm là một cô nương mang trâm bạc.
Đầu óc Trương thị sáng sủa hơn Tào Trung Nhã nhiều lắm, lúc này liền hiểu là chuyện gì xảy ra, lập tức đứng phắt dậy, miệng lẩm bẩm, “Ta chỉ biết tên Tĩnh Thịnh thế tử này sẽ không từ bỏ ý đồ, Quân Dao không phải nói đã giúp chuyển mũi nhọn về phía xú nha đầu kia sao? Sao rốt ruộc vẫn đi hắt nước bẩn lên người Nhã Nhi?” Lại ôm lấy Tào Trung Nhã, đỏ hốc mắt nói, “Con của nương a, bây giờ phải làm sao đây? Các phu nhân đó, miệng thì không nói gì, trong lòng khẳng định cảm thấy con…… Ai… phải làm sao mới tốt đây?”
Tào Trung Nhã vốn còn chưa hiểu thế nào, nghe xong Trương thị phân tích, mặt mày liền trắng bệch, buồn bực dậm chân, “Tên Tĩnh Thịnh thế tử xấu xí đó thật sự là vô dụng, muốn hại biểu tỷ vì sao lại gọi con ra?”
Tào Trung Duệ từ đầu luôn ngồi nghe ở một bên, cẩn thận suy nghĩ một phen, mới trầm giọng nói: “Sự tình cũng không hẳn đã tệ đến mức đó. Mấy vị phu nhân kia nhiều lắm là nghĩ trong lòng vậy thôi, lại không thể thực sự đi khắp nơi để tung tin đồn về một tiểu cô nương, như vậy thì quá hạ thấp thân phận của bản thân.”
Trương thị cảm thấy có lý, trong lòng cuối cùng thoáng buông lỏng. Tào Trung Duệ kể lại chuyện Hàn Thế Chiêu tặng phương thuốc cho mình, nói, “Hẳn là Hàn huynh có chút tâm tư đối với muội muội. Nếu có thể tranh thủ lập hôn ước với Hàn huynh trước khi hoàng thượng tứ hôn, thì với thân phận cao quý của Đại công chúa, chắc chắn sẽ không chịu làm bình thê.”
Trương thị không được lạc quan như vậy, “Thái Hậu đã để lộ tiếng gió, Hàn gia sao dám đính hôn cho Hàn Nhị công tử?”
“Nếu Thái Hậu thật sự đã quyết định xong, thì đã phải tứ hôn từ sớm. Con nghe nói, Thái Hậu rất sủng Duy Phương Đại công chúa, đáp ứng để nàng tự mình tuyển vị hôn phu. Nếu vẫn không ai có thể đả động trái tim của Đại công chúa, Đại công chúa mới đến trước mặt Thái Hậu cầu sắp xếp hôn sự. Thế nên hôn sự của muội muội và Hàn Nhị công tử có thể nói là nắm chắc trong tay.” Tào Trung Duệ nói xong liền bắt động mơ mộng, “Tháng sau, trong cung sẽ ban thưởng tiệc mùa xuân. Nghe nói lần này, bàn của nữ và bàn của nam sẽ không cách quá xa. Con sẽ tranh thủ làm thơ để hấp dẫn Đại công chúa……”
“Con làm sao biết bàn tiệc nam nữ sẽ không cách quá xa?” Trương thị hỏi vài câu cũng không nghe con trả lời, chỉ phải đưa tay đẩy con ra khỏi mộng đẹp. Tào Trung Duệ thế này mới phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Con có biện pháp tìm hiểu của con. Yến hội sẽ tổ chức ở Bắc Hải.” Nói rồi cẩn thận nhìn muội muội vài lần, “Muội muội quả thực xinh đẹp, nhất định có thể bắt được trái tim của Hàn Nhị công tử……” Lời còn chưa dứt, đã bị mẫu thân liếc mắt một cái đến nghẹn lời.
Trương thị rốt cuộc vẫn là người thực tế hơn các con, “Vãn Nhi thế nào cũng sẽ tham gia yến hội. Lão thái thái đang vội vã thu xếp việc hôn nhân cho ả ta, nên trong những loại yến hội như vậy, nhất định sẽ bảo nương dẫn ả theo.”
Bà quay đầu nói với Tào Trung Duệ: “Vãn Nhi nếu tham gia, cơ hội cho muội muội của con sẽ bị giảm đi ba phần.”
Làm sao chỉ có ba phần! Tào Trung Duệ giật giật môi, lại không dám phản bác.
Lúc này trong phòng không có người ngoài, ngữ khí nói chuyện của Trương thị liền thập phần công bằng: “Cho nên, quan trọng nhất vẫn là phải nịnh hót Quân Dao biểu tỷ của các con cho thật tốt. Vương gia hiện nay đang sủng nàng ta, thỉnh nàng ta cầu Vương gia ban thưởng hôn sự cho muội muội con mới là thượng sách.”
Bà lại tinh tế giải thích, “Con đã có tài danh, nhập sĩ không thành vấn đề, việc sau này phải làm chính là kết giao thêm nhiều quyền quý, như vậy mới có hy vọng kế thừa tước vị. Hàn Nhị công tử tuy là con trai Thừa tướng, nhưng con đường làm quan sau này của hắn nếu muốn được thông thuận, sẽ phải nhìn vào sắc mặt của cha và huynh trưởng, vừa không đảm đương nổi gia đình, càng không thể làm chủ bản thân. Cho nên, nương vẫn hy vọng Nhã Nhi gả vào nhà vương hầu.”
Dựa theo trình tự kế thừa tước vị, đầu tiên là con trai trưởng dòng chính thất, tiếp theo là con trai thứ dòng chính thất, sau nữa là con trai trưởng dòng chính thất của đường đệ…… Nếu trong toàn bộ hệ con cháu đều không tìm thấy con trai dòng chính thất, mới có thể tuyển con trai dòng thiếp. Đương nhiên, vì tước vị của bá tước không cao nên không yêu cầu nghiêm khắc như vậy. Nhưng Tào Trung Mẫn nay đã là trên con trai dòng chính thất trên danh nghĩa, lại là huynh trưởng, nên cơ hội được thừa kế cũng lớn hơn so với Tào Trung Duệ.
“Đừng cả ngày chỉ lo ngâm thơ viết câu đối với một đám thư sinh. Nếu con muốn tham gia hội thi làm thơ, cũng phải chọn loại hội thi cao nhã có Đại công chúa hoặc Hàn đại nhân tham gia. Chỉ có loại hội thi cao nhã này mới có thể giúp con chuẩn bị tốt cho con đường làm quan sau này.”
Tào Trung Duệ từ nhỏ đã có tài làm thơ, bảy tuổi làm được hai câu đối thất ngôn tuyệt cú rất tinh tế, được tung hô là thần đồng. Hắn không phải không coi trọng công danh, chỉ là tâm tính giống như đại đa số văn nhân khác, cảm thấy mẫu thân cứ mở miệng là nói con đường làm quan, ngậm miệng là tiền đồ, thập phần tục tằng. Dù vậy, hắn cũng không dám phản bác, vẻ mặt vẫn kính cẩn nghe theo, dưới đáy lòng thì nói thầm vài câu, việc tiền đồ, chẳng lẽ tự ta không biết phải an bài thế nào sao?
Trương thị không biết trong lòng con đang nói gì, vẫn ân cần khuyên nhủ: “Nương chỉ có mỗi mình con và Nhã Nhi, đương nhiên hy vọng cái gì tốt đều rơi xuống đầu của các con. Con nhớ đừng viên phòng với Hà thị, vạn nhất sinh ra đứa nhỏ, sau này con sẽ rất khó cưới người khác. Còn nữa, con và Hàn Nhị công tử là đồng môn, hắn nay lại là thám hoa lang, con phải nhớ thâm giao với hắn. Nhiều thế hệ Hàn gia đều làm đại thần, Hàn đại nhân lại là Thừa tướng, đứng đầu bách quan, ngày sau có thể giúp ích rất nhiều cho con.”
Trương thị nhắc nhở con mình như vậy cũng là vì năm nay Tào Trung Duệ đã tròn mười lăm tuổi, lão thái thái đã nói mấy lần, muốn cho cô dâu mới viên phòng để bà sớm được ẵm cháu.
Tào Trung Duệ vội nói: “Con nhớ kỹ!”
Tào Trung Nhã ở một bên nghe, đỏ bừng mặt, vừa nghĩ đến phong thái như tiên nhân của Quân Nhị công tử, trái tim liền không nghe lời đập loạn cả lên: “Nương a, nương nói với biểu tỷ, hãy thuyết phục Nhiếp Chính Vương gia ban hôn cho con và Quân Nhị công tử nha.”
Trương thị gật gật đầu, tính toán: “Trong số các thân vương thế tử, người nào chưa thành thân thì cũng đã có hôn ước rồi. Miễn thế tôn thật ra không tệ, đáng tiếc gia gia của hắn lại có thân thể quá mức cường tráng, chiếm mất danh hiệu Tấn Vương, đợi đến phiên hắn kế thừa tước vị còn không biết là năm nào. Chỉ có hai vị công tử nhà Sở Vương là thích hợp nhất. Sức khỏe của Diễm thế tử không tốt, cho dù hắn muốn cưới con, nương cũng không đáp ứng. Vẫn là Quân Nhị công tử tốt nhất, năm nay sẽ được phong Quận Vương, nếu Diễm thế tử có bất trắc gì, hắn có thể thừa tước vị Thân Vương, lúc đó Nhã Nhi của nương chính là Thân Vương phi.”
Ba mẹ con làm một phen mộng tưởng hão huyền, Khúc ma ma đứng ở ngoài cửa gõ nhẹ ba cái, Trương thị liền bảo hai huynh muội về phòng nghỉ ngơi.
Khúc ma ma đuổi bọn hạ nhân đi rất xa, mới ghé vào tai Trương thị nói: “Vừa rồi Trương phu nhân phái người lại đây, hỏi Ngô thứ phi vì sao còn không có động tĩnh.”
Trương thị nghe vậy liền nhíu mày, “Đại tẩu thật là càng ngày càng không cẩn thận.” Tuy hôm nay Trương phu nhân chỉ đến phủ Nhiếp Chính Vương, không tham gia tiệc mùa xuân của phủ Lịch Vương, nhưng cũng không thể tùy ý sai người tới tận cửa để hỏi chuyện ẩn mật như vậy, “Ngươi nói cho bà ta biết, bên kia có tin tức, bên này sẽ có.”
Khúc ma ma vội lui xuống truyền tin. Trương thị bưng tách trà lên, tựa lưng vào ghế, trầm tư nhìn ra cửa sổ. Bà là người tâm tư kín đáo, lúc này nghiền ngẫm chuyện Nhã Nhi hôm nay gặp phải, càng nghĩ càng cảm thấy có quá nhiều điểm đáng ngờ, lại không thể nói rõ là điểm nào [bà không biết Tào Trung Nhã đã giấu đoạn mình cướp trâm bạc của người khác, nếu không, không chừng đã tìm được điểm mấu chốt], chỉ cảm thấy mình phải đến phủ Nhiếp Chính Vương hỏi Trương Quân Dao một câu, lại có chút không muốn đến đó.
Dạo gần đây, vì hai vị nhũ nhân sắp sinh, còn Ngô thứ phi thì đã mang thai đến tháng thứ sáu, Trương Quân Dao không ít lần cau có ra mặt với Trương thị. Trương thị cảm thấy bản thân đã mất công làm nhiều chuyện như vậy lại không được lòng người ta. Thuốc sẩy thai ở đâu chả có, nhưng muốn tìm một loại thuốc có thể gây sẩy thai một cách kín đáo thì khó khăn vô cùng. Bà đã dùng hết phương pháp, một tháng trước mới tìm được một loại, liền vội vội vàng vàng chạy tới đưa cho Trương Quân Dao. Ai ngờ bởi vì thời kỳ lâm bồn sắp tới, Nhiếp Chính Vương phi lại đưa hai vị nhũ nhân đến biệt uyển để dưỡng thai.
Trương Quân Dao trách bà làm việc bất lực, ép bà phải ra bạc, thu mua nha hoàn trong biệt uyển để kê đơn hai vị nhũ nhân. Nhưng điều này sao có thể trách bà được? Bà rõ ràng đã cố hết sức, tới cuối cùng còn phải bỏ thêm bạc ra. Cũng may năm ngoái Trương Quân Dao đặt hàng ở cửa hàng bà, bán lời gần một vạn lượng bạc. Bà biết rõ hai đứa con mình đều phải dựa vào Trương Quân Dao, vì thế nhịn đau chi ra năm ngàn lượng. Khối thịt bị cắt ra, đến bây giờ vẫn đau a.
Nhìn nhìn đồng hồ báo giờ, đã gần đến lúc thỉnh an, Trương thị liền mang theo Bích Nhi đến Duyên Niên Cư. Vừa đến Duyên Niên Cư, bà chợt nghe bên trong vọng ra tiếng cười nói rất vui vẻ. Không biết ai nói cái gì đó khiến lão thái thái thoải mái cười to. Trương thị khinh thường cười lạnh, rồi lập tức điều chỉnh khuôn mặt, bày ra ý cười hào phóng khéo léo, đoan trang đi vào.
Trong phòng ngoại trừ lão thái thái và Du Tiểu Vãn, còn có mấy huynh muội Tào thị, và cả Võ thị cùng Tiểu Võ thị.
Du Tiểu Vãn thấy Trương thị đi vào, đợi bà hành lễ với lão thái thái xong, vội đứng dậy thỉnh an. Trương thị cười duyên nói: “Mau ngồi đi, đang nói chuyện gì vui với lão thái thái vậy, kể cho mợ nghe một chút a.”
Võ thị liền cười nói: “Là nói chuyện cái thai của Ngô thứ phi. Hôm nay Y trưởng đại nhân của Thái y viện đến thỉnh mạch, nói là thực khỏe mạnh.”
Trương thị cười toe đáp: “Xem ra Kì Nhi sẽ có thêm đệ đệ.”
Tiểu Võ thị cười nói: “Cảm ơn lời tốt lành của phu nhân. Kỳ thật xem thai tượng của hai vị nhũ nhân cũng rất giống nam thai.”
Lão thái thái gật gù, “Đúng vậy, Nhiếp Chính Vương gia mấy năm nay không có con nối dòng, lần này một lượt lại có thêm vài đứa con trai.”
Trương thị thầm hừ lạnh trong lành, chuyện đó không chắc đâu. Nghĩ vậy, ý cười trên mặt bà thoáng tăng thêm vài phần bí hiểm.
Du Tiểu Vãn cẩn thận quan sát biểu tình của Trương thị, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ Trương Quân Dao đã động thủ rồi sao? Nàng đã sớm hoài nghi Trương Quân Dao sẽ động thủ, nhưng thấy hai vị nhũ nhân đều sắp lâm bồn, thai nhi của Ngô thứ phi đã gần sáu tháng, cũng không thấy có gì sơ xuất, còn tưởng rằng là vì Vương phi đề phòng rất nghiêm ngặt. Nay Trương thị lại hào phóng nói rằng những đứa bé kia là nam, vậy khẳng định chúng chắc chắc không thể sinh ra……
Nàng đặt chuyện này ở trong lòng, sau khi trở về liền bảo Triệu ma ma nhắn với Tiểu Võ thị, bảo Ngô thứ phi chú ý ẩm thực khởi cư*, tận lực ít ra khỏi viện của mình, dù là yến hội hay tiểu tụ hội cũng đừng tham gia.
* ẩm thực khởi cư : việc ăn, uống, mặc, nghỉ ngơi
Bình Nam Hầu phủ
Tĩnh Văn quận chúa quấn quít lấy Tĩnh Thịnh thế tử đòi chơi cờ, Tĩnh Thịnh thế tử nào có tâm tư, còn đang hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong phủ Lịch Vương. Ngay từ đầu, lúc đến phủ Nhiếp Chính Vương tặng lễ trăm ngày, ở chỗ Trương trắc phi nhìn thấy Tào Tam tiểu thư, đã có người gọi một tiếng “Vãn Nhi muội muội” làm cho hắn nhận sai người, sau đó, Lan ma ma nói cho hắn biết hành tung của các vị biểu tiểu thư, tựa hồ đều có ý ám chỉ. Trương trắc phi biết hắn muốn tính kế Du Tiểu Vãn, mới cố ý hướng tầm mắt của hắn lên người Tào Tam tiểu thư.
Trương trắc phi rốt cuộc vì sao phải làm như vậy? Lẽ ra Tào Tam tiểu thư mới là biểu muội ruột của nàng ta, còn Du tiểu thư phải miễn cưỡng lắm mới tính là họ hàng.
Hắn cân nhắc một phen, quay sang hỏi muội muội: “Bộ dáng của vị Du tiểu thư kia trông như thế nào?”
Tĩnh Văn không muốn trả lời, nhưng bị ánh nhìn của ca ca uy hiếp, đành phải bĩu môi nói: “Cũng tạm……”
Tĩnh Thịnh thế tử hừ một tiếng, hỏi nha hoàn Vũ Yến bên cạnh muội muội, “Rốt cuộc trông như thế nào?”
Vũ Yến bị dọa nhảy dựng, vội đáp lời: “Y nô tì thấy…… Phi thường xinh đẹp.”
Liếc mắt nhì sắc mặt khó coi vì ghen tị của muội muội, Tĩnh Thịnh thế tử lựa chọn tin tưởng lời Vũ Yến. Nói như vậy thì còn có lý một chút. Nghe nói, Nhiếp Chính Vương hiện tại sủng ái nhất là Ngô thứ phi, mà vị Ngô thứ phi kia, hắn từng xa xa gặp qua một lần, là một mỹ nhân hiếm có. Sợ là Trương Quân Dao muốn đem Du Tiểu Vãn vào trong phủ Nhiếp Chính Vương, trở thành trợ lực của mình, lại biết hắn là loại người không thành công không cam lòng, thế này mới lựa chọn hy sinh biểu muội ruột để cứu biểu muội xinh đẹp.
Hừ! Trương trắc phi, ngươi khá lắm, bất quá là một sủng thiếp mà thôi, dám tính kế trên đầu ta! Tĩnh Thịnh thế tử âm trầm híp mắt, chậm rãi cân nhắc nên giáo huấn Trương trắc phi thế nào……. Còn ả Tào Tam tiểu thư kia nữa, cư nhiên dám trào phúng vết sẹo của ta!
Lúc này, một thư đồng áo xám từ ngoài cửa đi vào. Tĩnh Thịnh thế tử liền đuổi muội muội về phòng, nghe bẩm báo xong, hắn lập tức đứng phắt dậy, chắp hai tay ra sau lưng, khó thở vòng vo vài vòng trong phòng, cắn răng hỏi, “Cốc Vũ đã bị trượng tễ*?”
* trượng tễ: đánh bằng thước bản lớn (kiểu giống trong phim Bao Thanh Thiên) đến chết và đã chết rồi.
“Vâng.”
Giỏi, giỏi lắm! Ngay cả người của hắn đều bị nhổ, nếu chỉ là do một tiểu cô nương bày kế, nói thế nào hắn cũng không tin.
Tĩnh Thịnh thế tử lại đi lòng vòng hai vòng, nghĩ thế nào cũng không thể tin một bé gái mồ côi có được năng lực lớn như vậy, hơn nữa còn muốn vu oan, vậy nhất định phải có ai đó tương trợ, hơn phân nửa vẫn là chủ ý của Trương trắc phi. Mục đích của ả ta là gì? Thị uy? Cảnh cáo?
Bất luận thế nào, hắn và Trương trắc phi đã kết thù rồi.
Bữa tiệc mùa xuân ở phủ Lịch Vương chưa qua được vài ngày, bên phía phủ Nhiếp Chính Vương liền truyền ra một tin tức xấu. Mạnh nhũ nhân lâm bồn, nhưng lại khó sinh, ba ngày sau mẹ con cùng chết. Tôn nhũ nhân ở cùng biệt uyển nên bị kinh động, cũng động thai khí, tuy rằng sinh được một vị thiên kim, đáng tiếc cả người đứa nhỏ đều xanh tím, sống không quá hai ngày cũng chết. Hơn nữa, Tôn nhũ nhân lúc sinh con bị phong hàn, để lại bệnh căn không dứt, phỏng chừng về sau sẽ khó có thai.
Sau khi tin tức truyền ra, Du Tiểu Vãn liền cảm thấy đây hẳn là có người động tay động chân. Nàng tìm Triệu ma ma, nói: “Lẽ ra không có khả năng hai người đều khó sinh, làm sao có thể trùng hợp như vậy?”
Triệu ma ma cau mày nói, “Chuyện này đúng là không thể trùng hợp như vậy, nhưng đây là chuyện của phủ Nhiếp Chính Vương, Vương phi là người thông minh, đương nhiên sẽ có biện pháp điều tra.”
Nhưng sự thật chứng minh, người thông minh tuy rất nhiều nhưng không phải chuyện gì cũng có thể tra ra kết quả. Mất một lần hai đứa nhỏ, ngay cả Nhiếp Chính Vương đều tự thân xuất mã. Ngoại trừ có thêm vài khối thi thể chết vì chịu không nổi trượng hình, thì hoàn toàn không có manh mối gì khác. Tất cả bà đỡ đều là do Nhiếp Chính Vương phi tự mình tuyển chọn, bọn họ đều có thể chứng minh hai vị nhũ nhân thật sự là khó sinh.
Vì thế sau mấy ngày điều tra, cuối cùng chỉ có thể kết luận là khó sinh.
Nhiếp Chính Vương nhín chặt hai hàng chân mày, ngón tay cứng cáp thon dài không ngừng gõ nhẹ lên bàn gỗ đọc sách. Đã gần một canh giờ, Vương phi quỳ gối thẳng tắp trong thư phòng để thỉnh tội. Nàng quỳ không chút sứt mẻ, hắn cũng không gọi đứng dậy.
Sắc trời dần dần tối, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rơi tích tí tách. Đã tới mùa mưa xuân.
“Tạm thời nhớ kỹ, nàng hãy cẩn thận bảo vệ Ngô thứ phi. Gọi thêm ngự y đến thỉnh mạch.”
Thật lâu sau, Nhiếp Chính Vương rốt cục lên tiếng. Vương phi vội đáp lời nhận lệnh, lại tạ ân mới lấy tay chống chậm rãi đứng lên. Quỳ lâu lắm, máu lưu thông không được, hai đầu gối nhất thời như nhũn ra, thân thể nghiêng lệch sang một bên, Vương phi vội lấy tay vịn bàn đọc sách, cắn môi, quật cường không ra tiếng.
Trong mắt Nhiếp Chính Vương dâng lên vài phần thương tiếc, hắn tự mình đứng lên, vòng quá chiếc bàn, ôm lấy eo nhỏ của Vương phi, “Chuyện của mình thì luôn ngạo khí như vậy, một chút cũng không chịu cầu xin tha thứ.”
Vương phi cắn môi dưới, “Nô tì quản lý thất trách, vốn là có tội, nào dám cầu xin tha thứ.” Nàng ngẩng đầu lên ôm lấy eo của Vương gia, ngữ khí trầm trọng: “Nô tì thật sự sai rồi, còn tưởng rằng trong biệt uyển sẽ an toàn hơn một ít, không nghĩ tới, có người có thể vươn tai dài đến như vậy.”
Nàng và Vương gia đều nghĩ giống nhau, không tin sự tình có thể trùng hợp khéo như vậy, hai vị nhũ nhân đều khó sinh một lúc. Nhưng không có chứng cớ, có thể làm được gì?
Nhiếp Chính Vương nói: “Nếu là đối thủ, một chút bản sự đó không phải là không thể có.”
Ánh mắt Vương phi tối sầm lại, cúi đầu không nhắc lại nữa. Lần đầu tiên, Vương gia và nàng không chung lòng. Nàng cảm thấy là Trương Quân Dao động tay động chân, Vương gia lại chỉ nửa tin nửa ngờ, cho rằng đối thủ cũng có khả năng làm như vậy.
Nữ nhân đó sinh đứa con trai đầu tiên cho Vương gia, địa vị rốt cuộc vẫn bất đồng, Vương phi tự giễu nghĩ.
Theo tập tục của đương triều, đứa nhỏ phải đủ sáu tuổi mới được ghi tên vào gia phả và xếp thứ tự trong dòng họ. Nếu chưa đủ sáu tuổi liền chết non, đứa nhỏ đó chỉ xem như không tới thế gian này. Mà một nhũ nhân không sinh ra con thì không thể vào nghĩa trang của hoàng gia, cho nên Vương gia tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không làm lễ tang lớn cho Mạnh nhũ nhân. Dù vậy, văn võ bá quan vẫn bảo phu nhân nhà mình đến vương phủ tặng lễ.
Hai vị Tào phu nhân cũng tới vương phủ, bái kiến Vương phi xong, hai người đều tự đi đến chỗ thân thích nhà mình. Trương Quân Dao lúc này thấy Trương thị đến có vẻ thập phần nhiệt tình, cứ gọi cô cô không ngừng, hết bảo người dâng trà xuân vừa được làm năm nay lên, lại mang lên hoa quả tươi do ngoại bang tiến cống đến.
Trương thị rụt rè mỉm cười, thích hợp lộ ra một chút thụ sủng nhược kinh, hạ thấp người nói: “Trắc phi quá khách khí.”
Trương phu nhân vội hỏi: “Đây là chuyện phải làm, muội dù sao cũng là cô của Dao Nhi nha.” Lại mịt mờ hỏi, “Lần trước muội nói cái gì bên này bên kia, là ý gì a.”
Trương thị nhẹ nhàng cười, “Nghĩa là đều có thể thành công.”
Bởi vì Trương thị đưa đến hai loại thuốc nên Trương phu nhân mới hỏi như vậy. Nghe bà trả lời như vậy, Trương phu nhân và Trương Quân Dao nhìn nhau cười, đều an tâm.
…
Ngày hai mươi lăm tháng hai là sinh nhật Du Tiểu Vãn. Sở Vương phi đã biết từ sớm. Bà làm sao có thể không biết, là Sở thái phi mấy ngày trước bảo bà chọn trang sức, nói là muốn tặng quà sinh nhật cho Vãn Nhi.
Tặng cái gì chứ? Hai nhà đâu có lui tới, một chút quan hệ thân thích cũng không có, tự dưng lại đi tặng quà mừng sinh nhật cho một tiểu nha đầu. Chuyện này mà để cho người ngoài biết được, sẽ tưởng là Sở Thái phi muốn cưới tiểu nha đầu đó về làm cháu dâu.
Vì thế sáng sớm, Sở Vương phi liền kéo lấy Vương gia, năn nỉ, “Không thể để cho Dật Chi tiếp tục hoang đường như vậy, hoặc là đưa đến Quốc Tử Giám, hoặc là thỉnh một đạo sư đến dạy hắn. Hay là Vương gia hôm nay liền dẫn hắn đi tìm lão sư đi.”
Sở Vương gia khó hiểu nói: “Nàng gấp như vậy làm cái gì? Muốn tìm lão sư cũng không thể hôm nay nói tìm là có thể tìm được.”
“Vương gia!” Sở Vương phi không muốn đi vòng vèo, nhưng cũng không thể nói thật, “Tiểu tử này gần đây coi trọng một bé gái mồ côi, người ta còn đang giữ đạo hiếu, mà hắn vẫn cứ quấn quít lấy người ta. Chuyện này mà truyền ra ngoài, thanh danh của ngài có còn nữa hay không?
Đây chính là đại sự. Sở Vương gia liền lập tức đáp ứng, lập tức cho người gọi con thứ hai của mình đến. Đầu tiên là mắng hắn một trận, sau đó tuyên bố, “Hôm nay chép hiếu kinh cho ta một trăm lần, không được nhàn hạ, ta hạ triều hồi phủ sẽ kiểm tra.”
Quân Dật Chi liếc mắt nhìn sang mẫu phi, cũng không tranh cãi, vẻ mặt làm ra vẻ khó xử trong chốc lát, cuối cùng ủy ủy khuất khuất nhận lệnh. Vừa trở lại Mộng Hải Các của mình, hắn liền thần bí hề hề hỏi Tùy Văn: “Ra bên ngoài nhìn xem thân binh của phụ vương đã rút đi chưa?”
Tùy Văn giật giật khóe miệng, “Chủ tử, ngài chẳng lẽ lại muốn chuồn ra phủ giờ này.”
Quân Dật Chi cười híp mắt, vỗ vỗ đầu Tùy Văn, “Có chủ tử ta dạy dỗ, tiểu tử ngươi rốt cục thông minh được một chút. Ngoan, mau đi ra nhìn xem, đừng kinh động ám vệ.”
Bốn gã tùy tùng của hắn, Tùy Văn, Tùy An, Bình Thái, Bình An, đều là những hộ vệ thân cận được huấn luyện từ nhỏ. Tùy Văn và Tùy An là hai người có bộ dạng hàm hậu nhất, hắn bình thường đều dẫn hai người này ra phủ, xem như tùy tùng.
Tuy được chủ tử khen, Tùy Văn vẫn không cảm thấy đây là chuyện tốt, bởi vì làm như thế đồng nghĩa với việc hắn phải xông ra mạo hiểm, với ám vệ trong Sở Vương phủ đâu phải là ngồi không. Nếu chỉ là đi thăm dò xem có người theo dõi Mộng Hải Các hay không thì không phải vấn đề lớn. Vấn đề là, chủ tử lát nữa thế nào cũng sẽ bảo hắn nghĩ cách dụ ám vệ rời đi, còn bản thân thì chuồn êm ra ngoài. Nếu Vương gia thật sự định hạ triều về sẽ lại đây kiểm tra, vậy thì hắn xui xẻo rồi, nhất định là mông sẽ nở hoa.
Thở dài thở ngắn ra cửa, Tùy Văn ôm hộp đựng thức ăn đi ra, làm bộ đến phòng bếp lấy vài món ăn nhẹ, đi dạo một vòng lại một vòng ở ngoài sân, trong lòng ai thán, ít nhất có đến bảy, tám ám vệ, xem ra là Vương gia quyết tâm muốn nhốt chủ tử ở trong phủ.
Về lại phòng bếp lấy ra mấy dĩa đồ ăn nhẹ, Tùy Văn trở lại Mộng Hải Các, lại cửa thư phòng phía Tây đang mở ra, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Hắn vội kéo Tùy An lại gần, nhỏ giọng hỏi, “Chủ tử thật sự đang chép hiếu kinh?”
Tùy An khinh bỉ nhìn hắn, “Cũng không ngẫm lại hôm nay là ngày gì, chủ tử có thể ngồi yên được sao? Đã dẫn Bình Thái đi ra ngoài rồi.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện