[Dịch]Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan - Sưu tầm

Chương 61 : TRÊN ĐƯỜNG ẮT SẼ GẶP LẠI

Người đăng: 

.
Du Tiểu Vãn thật ra có thể hiểu được vì sao Thược Dược không muốn đi. Láng giềng của Ấn ma ma cũng sống ở Hoàng Đào Hạng, nghĩa là một nhà giàu nho nhỏ, người một nhà xài chung một hoặc hai hạ nhân, rất nhiều gia vụ đều phải do con dâu lo liệu. Chi phí ăn mặc của những gia đình kha khá kiểu này nhiều lắm là tương đương với nha hoàn tam cấp của Tào phủ. Nhưng Thược Dược đã là nha hoàn nhất đẳng của lão thái thái, cực kì có thể diện, cho dù là cậu cũng không thể tùy ý khiển trách nàng. Mỗi khi đi đâu ra ngoài, nàng còn có hai tiểu nha hoàn đi theo. Ngoại trừ việc rót trà, bóp chân cho lão thái thái, mười ngón tay đều không cần dính nước, tính ra còn được chiều chuộng hơn so với rất nhiều thiên kim của những nhà quan viên nhỏ. Lại nói, vị tú tài kia, trên đời này có biết bao nhiêu người đậu tiến sĩ nhưng không làm quan nổi, chờ hắn nhập sĩ, không biết phải chờ đến năm nào, Thược Dược làm sao có thể nguyện ý? Du Tiểu Vãn kiếp trước liền biết, nha đầu Thược Dược kia thập phần thông minh, đi theo lão thái thái được trải nghiệm nhiều chuyện, nên thấu hiểu nhân tình, làm người trầm tĩnh, có chút tâm tư trèo cao, nhưng không tính quá phận, không nghĩ tới trèo lên cậu, chỉ thầm mơ ước một người có tuổi tương đương như Mẫn biểu ca, ở lại Tào gia an hưởng phú quý mà thôi. Vốn dĩ đây là chuyện trong viện của lão thái thái, Du Tiểu Vãn không tiện nhúng tay, bất quá kiếp trước, Thược Dược thập phần quan tâm nàng, lại thêm trải qua một hồi đối thoại vừa rồi, Thược Dược khẳng định đã bất mãn mợ, nàng vừa vặn lợi dụng, thuận tay giúp đỡ một phen. Nàng khẽ tựa vào lòng lão thái thái, nắm lấy ống tay áo lão thái thái, ngọt ngào nói: “Lão thái thái, Thược Dược tỷ tỷ còn chưa lớn tuổi đâu a.” Nha hoàn bình thường hai mươi tuổi mới gả, Thược Dược mới chỉ mười bảy mà thôi, “Lão thái thái nếu thực bỏ được Thược Dược tỷ tỷ, không bằng thưởng cho Vãn Nhi sai sử vài năm nha.” Lão thái thái liền ngưng thần nhìn nàng, Du Tiểu Vãn ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bộ dạng thiên chân rực rỡ lại khát cầu. Lão thái thái suy nghĩ một phen, Sơ Vân Sơ Tuyết chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, có khả năng cao đến thế nào cũng không đáng kể bao nhiêu, Triệu ma ma tuy rằng coi như tráng niên, nhưng lại cách một thế hệ, có những chuyện sẽ khó giải thích cho Vãn Nhi, quả thực cũng không được tốt lắm, chính là…… Du Tiểu Vãn biết lão thái thái băn khoăn việc Thược Dược và Trương thị lui tới gần, sợ mình chịu thiệt, liền cười nói: “Vãn Nhi tin tưởng lão thái thái là người biết dạy dỗ hạ nhân, Thược Dược tỷ tỷ nhất định là rất đắc dụng, nên mới da mặt dày đến cầu lão thái thái. Nếu để Thược Dược tỷ tỷ xuất phủ, chính là đem toàn bộ quy củ của Tào phủ chúng ta dạy cho người ngoài, người ngoài cũng không biết thưởng thức đâu a.” Ánh mắt lão thái thái trầm xuống, đúng là sau một đoạn thời gian lạnh nhạt với Thược Dược, nàng ta liền thành thật hơn, dù sao cũng là ở trong Tào phủ, có chuyện gì cũng có thể tùy thời xử trí. Nhưng nếu ép nàng ta ra phủ, nàng ta có thể đem những chuyện trong phủ nói cho người bên ngoài nghe, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với danh dự của Tào phủ. Lão thái thái liền quay sang nhìn Ấn ma ma, Ấn ma ma vội cười nói: “Lão thái thái cứ quyết định là được, bên kia cũng chỉ là cầu ta tới hỏi thăm, coi như là đến kể chuyện cho ngài thôi.” Lão thái thái liền cười nói: “Vãn Nhi nếu thật muốn người hầu hạ, thái thái liền cho con, con nhớ quản thúc nàng cho tốt, nếu có nàng phạm lỗi, thì cứ đem trả về cho ta.” Lại gọi người mang năm mươi lượng bạc đến đưa cho Ấn ma ma, làm phí chạy chân, “Vất vả ngươi tới cửa nói tốt cho người ta, chính là không cách nào đáp ứng.” Ấn ma ma từ chối mấy lần, mới gượng gạo nhận lấy, ngồi một lát liền cáo từ rời đi. Du Tiểu Vãn cũng quay sang cảm tạ lão thái thái, ngồi lại trò chuyện với lão thái thái một hồi, hưởng hết thiên luân chi nhạc, mới đến giờ các tiểu thư đến thỉnh an. Ba tỷ muội Tào thị vào phòng, hành lễ với lão thái thái xong thì được phép ngồi xuống. Đỗ Quyên mang hai nha hoàn nhị cấp vào dâng trà, lại không thấy Thược Dược. Lão thái thái còn có chút mất hứng, nên vẫn chưa có ý nhả ra. Du Tiểu Vãn vốn định khuyên vài câu, lại nghĩ, Thược Dược nếu thị sủng thành kiêu, về sau mình cũng khó quản nàng, không bằng để lão thái thái trước giúp đỡ ước thúc một chút, bởi vậy cuối cùng nàng cũng không lên tiếng. Tào Trung Nhã không chịu được cảnh Du Tiểu Vãn cứ ngồi dựa vào trong lòng lão thái thái, vị trí kia vốn dĩ là của nàng, lập tức liền cười nói: “Biểu tỷ tối hôm qua thật phong cảnh a, được Tấn Vương phi gọi lên ngồi bên cạnh cùng xem kịch, kế bên còn có Quân Nhị công tử và Quân công tử của Tấn Vương phủ. Có biết bao nhiêu thiên kim như vậy, chỉ mỗi biểu tỷ mới có được vinh dự này.” Lời này nếu chỉ nghe thoáng qua thì không có vấn đề gì, nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì rõ ràng không ổn. Chẳng hạn như, đã có hai vị công tử ngồi ở cạnh Tấn Vương phi, sao ngươi không tránh sang chỗ khác nha? Chẳng hạn như, xem kịch có phải rất cao hứng, rất phấn chấn đến nỗi đã quên bản thân đang ở trong hiếu kì? Du mẫu dù gì cũng là đứa con gái được lão thái thái thương yêu nhất, thế nên lão thái thái đối với Vãn Nhi chính là yêu ai yêu cả đường đi. Nếu Vãn Nhi bị cho rằng có ý bất hiếu với mẫu thân, rất có khả năng bị lão thái thái ghét bỏ. Du Tiểu Vãn liền làm ra vẻ tiểu nữ nhi ngượng ngùng, “Khó có dịp thấy Tấn Vương phi vui vẻ, tỷ đương nhiên nên ra chút sức vì Tào gia, muốn nương nhờ quan hệ ở chỗ Tấn Vương phi, kỳ thật cũng là vì tỷ còn nhớ những vở kịch nam đó mà thôi.” Con cháu Tào gia nếu muốn phát đạt tiến tới, đương nhiên không thể thiếu tự thân cố gắng, nhưng cũng phải cực kì trân trọng sự giúp đỡ từ giới quyền quý. Nghe được Vãn Nhi là vì giúp Tào gia xuất lực, ánh mắt lão thái thái trở nên nhu hòa, “Nghe nói tính tình Tấn Vương phi rất cổ quái, cũng may con có thể lọt vào mắt của bà ấy, coi như là có phúc.” Lão thái thái nói xong cũng không nói gì khác, Tào Trung Nhã cảm thấy vạn phần thất vọng. Đỗ Quyên tiến vào, nói tuyết lại bắt đầu rơi, lão thái thái liền nói: “Đi tới đi lui dễ dàng ngã, buổi tối hãy ở tại đây dùng cơm đi.” Du Tiểu Vãn gật đầu bảo vâng, rồi bảo Sơ Tuyết về phòng mang áo khoác tới, đợi cậu lại đây thỉnh an, người một nhà cùng dùng cơm chiều, lại đi sang gian phòng phía đông uống trà nói chuyện phiếm. Tào Thanh Nho nói với lão thái thái, “Nhà Trần đại nhân sang năm mới sẽ lên đường, Cổ Hồng Hưng đã đáp ứng bán cho con, chính là phải đợi rời kinh mới thả người.” Sau đó lại cười, nói tiếp: “Duệ Nhi đã vào Quốc Tử Giám một năm, giờ là thời điểm bắt đầu chuẩn bị cho con đường làm quan, nương xem…… Vừa vặn sắp đến ngày tết, có nên bảo Cổ Hồng Hưng tạm thời hỗ trợ Duệ Nhi chuẩn bị lễ tết trước?” Giữa các phủ, thế nào cũng có lúc phải quà cáp qua lại, nhất là những ngày lễ tết, có thể là vì có quan hệ đặc thù nào đó hoặc là có việc cầu người, cũng có khi dùng danh nghĩa cá nhân lén tặng một phần. Nếu Tào Trung Duệ muốn con đường làm quan sau này được thuận lợi, lúc này quả thực phải bắt đầu thành lập vòng tròn xã giao. Cổ Hồng Hưng vốn ái tướng dưới trướng Trần đại nhân, quen biết với rất nhiều quan viên trong triều, nếu bảo hắn hỗ trợ tặng lễ, một là, có thể giúp Tào Trung Duệ thành lập giao tình với cái quan to trong triều, hai là, miễn cho Tào Trung Duệ tự mình đăng môn, dễ khiến người ta cảm thấy quá mức hấp tấp. Chính là Cổ Hồng Hưng vốn dĩ là để tặng cho Du Tiểu Vãn làm của hồi môn, bởi vì sự tình đại khái đã quyết định rồi, nên lão thái thái gần đây cũng đã hé mở chút ít với nàng. Cậu rõ ràng đã biết, nay lại cố ý nói muốn mượn người, chủ ý này không chừng là do mợ đề suất, chỉ sợ mượn rồi sẽ không trả…… Du Tiểu Vãn ra vẻ hiếu kì hỏi: “Không phải nói năm sau mới giao người sao? Hay là Trần đại nhân nguyện ý cho chúng ta mượn trước mấy ngày?” Qua ngày lễ mà còn đến tặng quà, vậy thì quá lộ liễu. Lão thái thái nghe ra ý Vãn Nhi không muốn, trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: “Nếu là sang năm mới giao người, chỉ sợ không còn cách nào để tặng lễ, trước bảo hắn đến cửa hang của Vãn Nhi để giúp việc, đợi đến Tết sang năm lại bảo hắn đến hỗ trợ.” Đến chỗ Vãn Nhi làm thủ hạ một năm, coi như đã ấn định xong thân phận, đến lúc đó, nói mượn chính là mượn. Tào Thanh Nho cảm thấy có chút khó xử, Trương thị thì trong lòng vừa giận vừa vội, không ngừng lặng lẽ kéo kéo góc áo Tước gia, Tào Thanh Nho đành phải làm như không biết. Biên độ động tác này tuy rằng không lớn, nhưng lão thái thái cũng không mờ mắt đến mức đó, trong lòng khẽ than nhỏ, lại nói đến chuyện Tào Trung Duệ, “Được thì nên đến Hà gia nhiều một chút, Hà đại nhân cũng không thể không quan tâm con rể. Nếu còn có người thích hợp, ta cũng sẽ lưu tâm.” Hà Thị lang cũng là quan lớn, hơn nữa là Hộ Bộ, vào ngày tết, nhất định có nhiều quan viên lui tới. Hà Thị lang khác với Tào Thanh Nho, vợ trước của ông tạ thế, sau này mới tái giá, hai đời thê tử đều hiền lành, thiếp thất trong nhà cũng không ít, trưởng tử thứ tử chạy đầy đất, nhưng nữ nhi lại chỉ có mỗi một mình Hà Ngữ Phương, bằng không cũng sẽ không nâng niu như châu như bảo, gả cho người có địa vị cao thì không được, nhưng quyết không gả cho người có địa vị quá thấp. Cho nên, đối với đứa con rể Tào Trung Duệ này, khẳng định là coi trọng, chỉ cần Tào Trung Duệ chịu đối đãi tốt với Hà Ngữ Phương. Đương nhiên, lời này còn có một tầng ý khác, Tào Trung Duệ còn có rất nhiều chiêu số, không cần cùng Vãn Nhi tranh giành một hạ nhân. Nhưng Trương thị một lòng nhào vào trên người con mình, huống hồ chỉ cần nghĩ đến sau này mình phải dẫn một đứa con dâu mất cổ ra ngoài dự tiệc, đầu liền thấy đau, không mặn không nhạt nói: “Còn chưa chính thức đính ước, đã vội vàng đăng môn, cũng quá hạ thấp thân phận. Lão thái thái thương yêu Vãn Nhi, giữ người tốt làm của hồi môn cho nàng, không mượn được thì thôi, dù sao Duệ Nhi tuổi còn nhỏ, con đường làm quan có thể chậm rãi chuẩn bị. Ta đây làm mợ, có thương yêu cũng biết làm thế nào, lại không biết Vãn Nhi thích dạng người gì, nếu Vãn Nhi nhìn trúng nha hoàn nào ở chỗ mợ, thì cứ việc tùy ý chọn đi.” Nói cứ như là Du Tiểu Vãn cướp đoạt hạ nhân của Tào Trung Duệ, hơn nữa cũng rõ ràng chỉ ra thái độ bất công của lão thái thái. Du Tiểu Vãn hoảng sợ không biết làm sao, “Không cần không cần, trong viện của con không thiếu người.” Nàng còn định nói nữa, lão thái thái đã vịn tay nàng lại. Dù sao cũng là là tôn tử ruột thịt, quên mất việc phải tìm cho hắn một trợ thủ đắc lực, lão thái thái không phải không hổ thẹn, nhưng nghe Trương thị nói như vậy, trong lòng vẫn thập phần bất mãn. Bà vì sao phải tìm cho Vãn Nhi một người hầu biết rõ chiêu số trên quan trường? Còn không phải bởi vì Trương thị làm hại Vãn Nhi thiếu chút nữa phải ra công đường? Nếu không phải Trương thị có ý đồ quá ngoan độc, khi dễ bé gái mồ côi đến mức khiến trái tim người ta băng giá, bà cũng sẽ không bất công như vậy. Thử nghĩ mà xem, giờ đang là lúc bà mạnh khỏe an khang, Vãn Nhi còn có bà che chở, nếu là một ngày nào đó, bà giơ hai chân lên trời, Trương thị sẽ đối đãi Vãn Nhi thế nào? Lão thái thái liền hừ một tiếng, “Ngươi làm mợ, luôn miệng nói là thương Vãn Nhi, mà đã sắp hết một năm, cư nhiên ngay cả Vãn Nhi thích dạng nha hoàn gì, trong viện thiếu người nào, cũng không biết, còn ở đây lên giọng nói chuyện? Ý chỉ đã ban xuống rồi, sao không mau thu xếp việc hôn nhân với Hà gia? Ta nhắc nhở ngươi hai câu, ngươi đáp lại một chuỗi dài, người khác không biết, còn tưởng rằng ngươi là mẹ chồng.” Lời này nói rất nặng, mắng Trương thị vừa to tiếng vừa bất hiếu. Trương thị nghe vậy, hai mắt liền ngân ngấn nước mắt. Tào Thanh Nho cũng khó xử, vội hoà giải, “Mẫu thân đừng tức giận, đều là Uyển Nhi không biết ăn nói. Sắp đến tết, phải vui vẻ thì mới tốt, cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, đâu đáng để người một nhà mất hòa khí.” Nói xong nhìn về phía Du Tiểu Vãn, ám chỉ nàng nếu có thể chủ động nhường Cổ Hồng Hưng ra, hai bên chái nhà đều có thể vui vẻ. Một hạ nhân có năng lực tự mình đảm đương như thế, có muốn đều không được, nàng sao lại tự dung đẩy người đi ra ngoài? Du Tiểu Vãn chỉ làm như không hiểu ánh mắt của cậu, quay sang xoa xoa lung lão thái thái, ôn nhu khuyên nhủ: “Lão thái thái đừng nóng giận. Mợ đã bảo Vãn Nhi tùy tiện chọn người, là có ý thương yêu Vãn Nhi đó a. Con nghe nói, sính lễ của Duệ biểu ca đều đã chuẩn bị xong, mợ làm sao có thể kháng chỉ không tuân, liên lụy Tào gia đâu?” Mặt Trương thị lập tức trắng bệch, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái. Việc bà cố ý kéo dài, bên phía Hà gia không phải không có phê bình kín đáo, bất quá còn có thể chịu, nay xú nha đầu này lại nói ra câu kháng chỉ, chẳng phải là cường ép bà lập tức đi cầu hôn sao? Du Tiểu Vãn quay sang nhìn Trương thị, dịu dàng mỉm cười, ánh mắt bình thản, nhưng ở trong mắt Trương thị, vẻ mặt kia thấy thế nào cũng có vài phần khiêu khích, khóe môi cười nhưng giọng nói lại mỉa mai, cứ như đang nói, ngươi thật sự dám kháng chỉ sao? Trương thị bỗng nhiên mất hết khí thế, né tránh ánh mắt, không dám lại đối diện với nàng. Lão thái thái nghe được hai chữ “kháng chỉ”, quả nhiên lập tức muốn cùng con và con dâu thương lượng chuyện đem sính lễ đến Hà gia, vội đuổi bọn tiểu bối đi về trước. Đi ra đến cửa phòng, mọi người lần lượt khóac áo choàng lên. Tào Trung Duệ ôm vẻ mặt thống khổ nhìn Du Tiểu Vãn, Tào Trung Nhã thì oán hận trừng mắt liếc nhìn Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn lại quay sang mỉm cười với Tào Trung Nhã, nhận lấy một cái tráp trong ray Sơ Tuyết, mở ra đưa tới trước mắt Tào Trung Nhã: “Ta muốn tặng cho muội muội một cái bình hoa, không cần ghét bỏ.” Tào Trung Nhã nhìn thoáng qua, bên trong chỉ là một chiếc bình sứ men xanh bình thường, tùy ý đều có mua. Trong lòng nàng liền thập phần xem thường, nói, “Không cần, ta đã có bình hoa.” Du Tiểu Vãn giải thích, “Màu men này rất xứng với màu trắng của hoa.” Tào Trung Nhã liền cười lạnh, “Ta đã có bình hoa để đựng mai trắng! Đó lại là hoa mai do Quân Nhị công tử hái, bình hoa của ngươi không xứng.” Dứt lời nghênh ngang mà đi. Tào Trung Mẫn lặng lẽ giơ ngón cái về hướng Du Tiểu Vãn, thi lễ rồi cùng đệ đệ rời đi. Lời này bị người trong phòng nghe được, lão thái thái liền hỏi, “Là mai trắng gì vậy?” Nghe được mấy chữ ‘Quân Nhị công tử’, lão thái thái liền kinh hoảng. Mí mắt Trương thị nhảy dựng, đang định chuyển đề tài, Võ thị lại lắm mồm nói, “Nghe nói là hôm qua Quân Nhị công tử hái một cành mai trắng tặng Nhã Nhi, rừng mai trắng trong Tấn Vương phủ rất có danh khí.” ‘Hái giúp Nhã Nhi’ và ‘hái tặng Nhã Nhi’, chỉ sai một chữ, nghĩa lại xa ngàn dặm. Mẹ ruột của Tào Trung Yến khó sinh mà chết, nên nàng vẫn được gởi nuôi dưới danh nghĩa của Võ thị. Nàng hôm qua về phủ, Võ thị đã hỏi chuyện nàng không ít, nên biết có chuyện như vậy. Có trách thì cũng trách Trương thị keo kiệt, nếu để hai thứ nữ cùng đi, Quân Dật Chi thế nào cũng sẽ hái giúp hai người một cành hoa mai, Võ thị đương nhiên sẽ không cố tình nói ra như vậy. Hái cành hoa mai tặng giai nhân, đối với nam nhân chính là tỏ tình, nhưng nữ tử phải biết rụt rè, nhận lấy dĩ nhiên là không đúng, còn nếu đã nhận lấy, rồi trân quý cất giữ trong phòng, thì chính là tư tướng trao nhận*! * Mình không biết câu gốc là gì, nhưng “tư tướng trao nhận” đại khái là lén lút đính ước với nhau mà không có cha mẹ đồng ý, mai mối. Như vậy là rất rất thất lễ, rất rất đáng xấu hổ. Con trai thì cùng lắm là mắng nó một tiếng phong lưu, chứ con gái thì bị gắn mác lẳng lơ, không trinh (dù cô gái chỉ có nhận một cành mai, chừng một tháng là chết héo!) Thấy sắc mặt lão thái thái có chút khó coi, Trương thị liền phát tác: “Võ thị, ngươi nói chuyện cẩn thận! Quân Nhị công tử cũng hái hoa mai giúp Trương gia tiểu thư, không phải chỉ hái cho mỗi Nhã Nhi.” Còn không biết hối cải, muốn xúi nữ nhi chạy theo đuôi nam nhân mới cam tâm sao. Lão thái thái thập phần bất mãn lời nói của Trương thị, “Thanh danh phong lưu của Quân Nhị công tử, khắp kinh thành này, ai chẳng biết? Về sau bảo Nhã Nhi cách xa một chút!” … Trong Tào phủ, phía sau hoa viên là nơi ở của các vị tiểu thư. Phỉ Thúy Cư của Tào Trung Nhã nằm ở trung tâm, viện của hai vị thứ nữ nằm hai bên trái phải, Mặc Ngọc Cư của Du Tiểu Vãn nằm phía sau chỗ ở của Tào Trung Trinh, kế bên có một hoa viên nhỏ. Trở lại trong phòng, đuổi đi những người không liên quan, Sơ Vân liền nhắc đến chuyện Thược Dược, “Đáy lòng có câu oán hận, bất quá không chịu nói rốt cuộc là chuyện gì.” Chuyện này, Du Tiểu Vãn đã biết, liền mơ hồ kể một lần, ngày mai nàng có khả năng đến Mặc Ngọc Cư. Lúc này, Sơ Vân lại hỏi, “Tiểu thư đưa bình hoa cho Tam tiểu thư làm gì? Cho dù mắng nàng ta vài câu cũng không ích gì, da mặt nàng ta quá dày mà!” Du Tiểu Vãn chỉ cười cười, nghiêng đầu nhìn Sơ Tuyết đứng bên cạnh, “Ngươi có biết ý ta gì không?” Sơ Tuyết cẩn thận cân nhắc một phen mới nói: “Chúng ta đứng ở cửa nói chuyện, lão thái thái nhất định có thể nghe được. Cữu phu nhân và Tam tiểu thư tuy rằng cảm thấy chuyện hoa mai không đáng kể, nhưng lão thái thái khẳng định là không thích, sẽ cảm thấy cữu phu nhân không biết giáo dưỡng nữ nhi.” Cũng không biết đúng hay không, liền nhìn về phía tiểu thư. Du Tiểu Vãn mỉm cười gật gật đầu, “Đúng vậy, ta chính là có ý này, không phải muốn Nhã Nhi bị phạt, chính là muốn khiến lão thái thái phiền chán mợ mà thôi.” Ở cùng với người thân tín, nói chuyện cũng không cần cố kỵ như vậy, “Mợ luôn có ý đồ với gia sản của Du gia, kỳ thật nếu nàng thiếu bạc, chịu nói với ta, cho dù là cho mợ một nửa cũng đâu có sao, ta đâu phải người nhỏ nhen với người nhà như vậy. Mợ lại muốn dùng kế để cướp, thậm chí hại ta phải ra tòa, hủy danh dự trăm năm của Du gia, trên mặt còn muốn giả bộ làm trưởng bối hiền lành……” Nói đến đây, mũi nàng chợt chua xót, nhớ tới kiếp trước, mấy lần mợ lấy cớ chuẩn bị con đường làm quan cho Duệ biểu ca, gặp mặt liền ra vẻ tiền bạc khó xử, nàng đều cực kì sảng khoái cho bạc, nhưng cuối cùng cũng không đổi được sự cảm kích hay tôn trọng, chỉ sợ trong nội tâm mợ còn chê cười nàng ngu xuẩn dễ lừa! Đúng là khiến người ta thất vọng lại khinh thường! “Cho nên, một lượng bạc ta cũng sẽ không cho, bà ta càng muốn có, ta càng phải ngăn cản, làm cho bà ta chỉ có thể nhìn, chứ không thể chạm vào.” Thanh âm của nàng lạnh lung như nước suối đóng bang, tỏa ra từng đợt khí lạnh. Sơ Vân và Sơ Tuyết cũng khó nén được cảm giác rợn người, kinh ngạc nhìn về phía tiểu thư, chỉ thấy đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, trên khuôn mặt trái xoan khéo léo thoát ẩn thoát hiện vẻ mặt cười tựa như không cười, giận như không giận, đáy mắt hiển hiện rõ ràng niềm kiên định quật cường cùng hận ý nồng đậm. Nỗi hận rất nùng, rất kiên định! Hai nha hoàn liếc nhìn nhau, nhớ tới Trương thị hết lần này đến lần khác hãm hại khuê dự của tiểu thư, nếu thanh danh của tiểu thư bị hủy, nha hoàn như các nàng cũng không có đường sống, trong lòng liền dâng lên cảm giác cừu địch, không hẹn mà cùng nhẹ giọng nói: “Nô tì đã hiểu, nô tì nhất định làm theo lời tiểu thư căn dặn.” Du Tiểu Vãn lại ôn nhu cười, “Hiện tại sắp qua năm mới, cũng không có chuyện gì, ngày mai đến thăm cửa hàng đi, đêm nay các ngươi lo chuẩn bị bao lì xì đi.” Bao lì xì tiền thưởng mừng năm mới thông thường là những túi giấy đỏ hoặc là túi vải đỏ, tuy rằng cửa hàng mới khai trương mấy tháng, miễn cưỡng thu hồi phí tổn, bất quá tiền thưởng lì xì vẫn rất có phân lượng. Lúc nào, khi nào nên hào phóng, Du Tiểu Vãn tuyệt không tính toán chi li. … Ngày hôm sau thỉnh an lão thái thái xong, Du Tiểu Vãn liền lên xe ra phủ, mới vừa đi vào con phố buôn bán, chợt nghe ngoài xe có tiềng ồn ào, Du Tiểu Vãn tò mò bảo Sơ Tuyết đi xuống nhìn xem. Chỉ chốc lát sau, Sơ Tuyết lại gần xe đáp lời, “Là một chiếc xe ngựa đụng phải một gã khất cái, xe ngựa đã chạy thoát, có một vị tiểu công tử hảo tâm bênh vực kẻ yếu, tên khất cái kia lại quyết bám lấy tiểu công tử không tha.” Du Tiểu Vãn liền “À” một tiếng, “Lên xe đi.” “Nhưng mà……” Sơ Tuyết có chút chần chờ, “Vị tiểu công tử kia nhìn rất quen mắt, hơi giống vị tiểu thái giám đi theo Nhiếp Chính Vương điện hạ hôm nọ……. Hiện đang bị cuốn lấy, bộ dạng rất phiền não.” Thái giám đi theo Nhiếp Chính Vương điện hạ, vậy chẳng phải là Duy Phương công chúa đó sao? Du Tiểu Vãn không khỏi nhíu mày, bảo Sơ Tuyết đỡ mình xuống xe ngựa, Sơ Vân cũng đi theo xuống dưới. Ba người chủ tớ khoác áo choàng đội nón che mặt, nhón chân đứng ở bên ngoài vòng người xem kịch. Bên trong vòng là một tiểu công tử môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, quả nhiên là Duy Phương công chúa nữ phẫn nam trang, bên cạnh là một gã sai vặt còn mi thanh mục tú hơn cả nàng, hai người mặt đều tức giận đến tái mặt, mà tên khất cái kia vẫn đang lăn lộn kêu la trên đường. Sơ Tuyết nhỏ giọng giải thích tình huống, “Xe ngựa đụng người là xe của Binh mã tư* Thượng tướng quân, đã sớm đi rồi, vị tiểu công tử kia nhảy ra bênh vực kẻ yếu, tên khất cái này lại nói là tiểu công tử làm cho xe ngựa bỏ chạy, tiểu công tử đành cho hắn ngân phiếu năm mươi lượng, nhưng hắn vẫn nói thiếu, đòi hai trăm lượng.” * Binh mã tư là một chức quan gì đó mà mình cũng ko biết là chức quan gì. Xem ra Duy Phương công chúa không mang têm nhiều bạc như vậy đi ra, nếu có mang theo, chỉ sợ đã sớm cho. Du Tiểu Vãn thở dài lắc đầu, một vị công chúa sống an nhàn sung sướng, nào biết thế gian hiểm ác. Nàng quay đầu thấy phía sau có một tiệm bán đậu hủ, bên cạnh giàn bếp là vài miếng đậu hủ Tây Thi và một hộp hạt dưa, những người khách vừa ăn vừa chỉ trỏ. Trong đầu Du Tiểu Vãn chợt nảy ra một ý, bảo Sơ Tuyết vào trong tiệm hỏi thăm. Lúc này, ở trên lầu hai một quán trà nằm trên con phố đối diện, một gã sai vặt đang lo lắng thúc giục chủ tử, “Ngài nếu không lên hỗ trợ, sẽ có phiền toái.” Chủ tử nhà hắn đang lười biếng ngồi vắt ngang trên ghế bát tiên, chân gác lên tay vịn, miệng khẽ ngâm nga hát nho nhỏ, chân còn theo tiết tấu ngoe nguẩy, dáng vẻ lẽ ra là lưu manh lại bởi vì hắn làm, liền phá lệ có cảm giác phong lưu phóng khoáng. Thiếu niên nghe gã sai vặt của mình nói vậy, nửa điểm không vội, “Không sao, nàng thích làm hiệp nữ thì để cho nàng làm tận hứng đi. Phải cho nàng ăn khổ một chút, bằng không cứ nghĩ mấy chuyện trong tiểu thuyết là thật, cái gì mà gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, cái gì mà hiệp nam hiệp nữ nhất kiến chung tình…….” “Nếu để nàng ấy biết ngài đang ở đây, thế nào cũng sẽ lột da ngài.” Gã sai vặt nói xong lại duỗi người nhìn thoáng qua trò khôi hài trên ngã tư đường, há mồm cả kinh nói: “A, kia không phải là Du tiểu thư sao?” Thiếu niên lập tức rút chân lại, đang định chống tay ghế đứng lên, bỗng nhiên lại cảm thấy như vậy có vẻ quá mau mắn, lại đặt mông ngồi xuống, phủi phủi vạt áo mấy cái, mới chậm rãi đứng lên, đi thong thả đến bên cửa sổ, miệng không quên cảnh cáo, “Nếu dám nói hươu nói vượn, để xem ta đá ngươi thế nào.” Gã sai vặt cười gian như kẻ trộm vừa bắt được gà, “Cam đoan ngài tâm hoa nộ phóng.” Đợi thiếu niên chịu đứng cạnh cửa sổ xác nhận, hắn đưa tay ra xin thưởng, “Nô tài không nhìn lầm đúng không? May mà nô tài thấy được, bằng không liền bỏ lỡ.” Thiếu niên vỗ đầu hắn một cái, “Cái gì mà bỏ lỡ! Đi, đi giúp tiểu cô cô.” Dứt lời thiếu niên liền xoay người ra nhã gian, gã sai vặt ở trong lòng thầm mắng: “Giúp tiểu cô cô? Lừa ai?” Chỉ chốc lát sau, Sơ Tuyết đi ra từ trong tiệm đậu hủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, có vẻ rất tức giận, “Tên khất cái này chuyên chờ ở đây để tông vào xe ngựa, sau đó vơ vét tài sản tiền tài, bất quá hắn không dám chọc nhà quyền quý, những người bị vơ vét tài sản thông thường đều là thương hộ và nhà giàu nhỏ, bọn họ có cả một đám người, không ai dám quản.” Du Tiểu Vãn cười cười, bảo gã sai vặt của Tào gia tách đám người ra, vịn tay Sơ Vân đi vào trong vòng vây, thấy Duy Phương công chúa đã bắt đầu sốt ruột đến độ cơ hồ phát cuồng, liền nói: “Vị công tử này, tiểu nữ tử biết chút y thuật, chẳng hay có thể để tiểu nữ tử chẩn trị cho vị tiểu ca này một chút được không?” “A?” Duy Phương công chúa liền ngây ngẩn cả người, túm túm tóc, “Ngươi…… tiện sao?” Du Tiểu Vãn cười nói: “Người làm y phải có tấm lòng như cha mẹ, huống hồ còn cách một tầng khăn, không cần da thịt chạm vào nhau. Theo tiểu nữ tử biết, khúc mắc giữa các ngươi đã kéo dài mấy nén hương, vị tiểu ca này bị xe ngựa đụng, phải mau chóng trị liệu mới tốt.” Tên khất cái kia nhất thời nghĩ đến, nếu tiểu cô nương này thực sự có chút bản sự, mình không chừng sẽ bị lòi, vì thế hét lớn: “Ai biết các ngươi có phải là một phe không?” “Là một phe thì lại thế nào?” Một giọng nam chậm rãi tiến vào, âm thanh thuần hậu dễ nghe khiến mọi người đều bất giác quay đầu nhìn. Chỉ thấy một gã thiếu niên phong hoa tuyệt đại, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lóe sáng, miệng mỉm cười tươi tắn. Đám người liền tự giác tránh đường ra. Thiếu niên chậm rãi bước đến, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong lưu thập phần tự nhiên. Thiếu niên khẽ liếc nhìn Du Tiểu Vãn một cái, nói: “Tại hạ cũng biết chút y thuật, hay là để tại hạ bắt mạch cho tiểu ca đi.” Du Tiểu Vãn vội tránh ra một bước nhường đường, Duy Phương công chúa thập phần cao hứng nói, “Dật Chi, sao ngươi lại tới đây?” Người tới đúng là Quân Dật Chi, hắn nhíu mày nói, “Đang đi cách mấy con phố chợt nghe tiếng ồn ào, cố ý lại đây xem náo nhiệt, không ngờ đều là người quen.” Nói xong còn quay sang nheo mắt nhìn Du Tiểu Vãn một cái. Du Tiểu Vãn dùng sức trừng mắt nhìn hắn, sao tên đó lại có vẻ đang giận mình? Thấy người đến mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, lại là nam tử, vừa thấy chỉ biết không dễ chọc, tên khất cái liền cả giận: “Vẫn là thỉnh vị cô nương này đến bắt mạch đi.” Năng lực của nữ nhân hẳn là kém một chút. Quân Dật Chi lại mỉm cười ngồi xổm xuống, nhanh chóng đặt ngón tay lên cổ tay tên khất cái, thúc giục nội lực, tên khất cái liền ngoác mồm kêu “Ngao” thất thanh một tiếng. Quân Dật Chi lập tức nhíu mày, lắc đầu thở dài, bộ dáng lo lắng làm cho tất cả mọi người cùng nín thở theo, “Bị thương nặng, quá nặng, phải trị liệu tốt mới được. Tùy An đâu, đi mời Binh mã tư của thành Nam, Hoàng đại nhân, đến.” Tùy An lập tức lớn tiếng vâng một tiếng, nhanh chân bỏ chạy. Tên khất cái nghe lời này liền thấy không ổn, bị thương cũng cho là thượng y quán, kêu Binh mã tư đại nhân tới làm gì? Hắn liền nhân cơ hội tiểu công tử kéo tay thiếu niên hỏi bệnh tình hắn thế nào, quay đầu bỏ chạy. Lại không ngờ Du Tiểu Vãn sớm đứng ở đường bên này, nàng cũng không lên tiếng cản hắn, chỉ khẽ ngáng chân, làm hắn ngã lăn quay, ai u ai u kêu không ngừng, mà Du Tiểu Vãn sớm bị Quân Dật Chi kéo ra thật xa, khiến hắn dù muốn đổ tội lên đầu Du Tiểu Vãn cũng không được. Còn chưa nghĩ ra cách tốt gì để vơ vét tài sản, đám người lại tan mở ra, một vị thiếu niên mặc đồ quan quân, mang theo vài tên binh lính đi đến, nhíu mày hỏi: “Chính là nơi này?” Tùy An vội gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy.” Quân Dật Chi liền vỗ một cái lên ót Tùy An, trách mắng: “Bảo ngươi đi mời Chỉ Huy Sứ của thành Nam, ngươi đi kêu cái tên hát hí khúc này tới làm gì?” Du Tiểu Vãn thầm than, vị Quân Chi Miễn công tử này sao lại đến đây, xem ra hai người lại muốn làm ầm ỹ một trận. Quân Chi Miễn nghiêm mặt nói: “Ta chính là Chỉ Huy Sứ của thành Nam, hôm qua vừa mới nhậm chức, có việc gì thì theo ta đến nha môn nói chuyện đi.” Nói cũng không nói nhiều, trực tiếp vung tay lên, vài tên binh lính liền chạy lên kéo tên khất cái đi. Duy Phương công chúa tiến lên, đánh Quân Chi Miễn một cái, “Ta không thèm đến nha môn của các ngươi đâu.” Quân Chi Miễn giật giật khóe miệng, đành phải nói: “Được rồi.” Lại âm thầm gật đầu, xem như chào hỏi hoàng cô cô nhà mình. Du Tiểu Vãn cũng bắt chước Duy Phương công chúa, tiến đến hành lễ, ôn nhu nói: “Tiểu nữ tử là tới xem náo nhiệt, xin cáo từ trước.” Quân Dật Chi vội nói: “Ngươi đi nhanh đi.” Cặp mắt sáng lạnh như băng của Quân Chi Miễn nhíu lại, “Ngươi là Chỉ Huy Sứ thành Nam, hay ta là Chỉ Huy Sứ của thành Nam?” Quân Dật Chi cũng làm bộ bắt chước nheo mắt, chỉ ngón tay về phía Duy Phương công chúa, nói: “Vì sao nàng có thể đi, còn nàng ấy thì không thể? Ngươi làm việc thiên vị, trái pháp luật!” Hai người bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ ngay trên đường cái, trừng mắt nhìn nhau một lúc lâu, Quân Chi Miễn hừ lạnh một tiếng, “Ai cũng không được đi.” Duy Phương công chúa vừa nghe vậy liền cong cong cái miệng nhỏ nhắn, “Đáng ghét.” Tùy tùng của nàng vội nói: “Không sao đâu, trong nha môn cũng rất vui.” Nàng lập tức lại vui vẻ, quay đầu hỏi Du Tiểu Vãn, “Ngươi có xe ngựa không?” Du Tiểu Vãn mỉm cười lắc đầu, “Không có.” Có cũng không thể cho vị công chúa này ngồi a, nàng ta bây giờ còn mặc nam trang, lỡ mà truyền ra thì còn thành thể thống gì nữa. Quân Chi Miễn liền chỉ vào trà lâu mà Quân Dật Chi vừa mới ngồi, nói: “Đến chỗ kia nói chuyện đi, thẩm vấn mấy câu là được.” Đi đến nhã gian được bao lúc nãy, đoàn người lần lượt lên lầu, quân lính đứng gác nghiêm ngặt dưới chân cầu thang, không cho người không liên quan đi lên. Quân Dật Chi cố ý đi chậm hai bước, đi theo phía sau Du Tiểu Vãn, dùng giọng cực nhỏ nói: “Lá gan ghê gớm thật a, cư nhiên dám ở trên đường cái bắt mạch cho nam nhân, cách một tầng khăn thì thế nào, chẳng lẽ không bị người ta đồn thổi sao? Ngươi có đầu óc hay không?” Du Tiểu Vãn biện giải, nói: “Thứ nhất, ta đeo nón che mặt, không mấy người thấy rõ bộ dáng của ta. Thứ hai, ta thấy nàng ấy gặp nạn, đương nhiên phải giúp một phen.” Quân Dật Chi hừ lạnh nói: “Ngươi giúp nàng, vậy ai tới giúp ngươi? Vốn chỉ là một bé gái mồ côi, ngay cả chuyện hôn nhân cũng không biết có lo được không, còn không đầu không đuôi như vậy……” Nói còn chưa dứt lời, Du Tiểu Vãn liền xoay người nhìn thẳng vào mặt hắn, đứng ở trên hai bậc cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, cơ mặt gần như đều bị căng ra, “Việc hôn nhân của ta không nhọc Quân Nhị công tử quan tâm!” Dứt lời liền phất tay áo rời đi. Quân Dật Chi bị lửa giận thình lình của nàng làm cho ngẩn ngơ, Duy Phương công chúa lập tức nhiều chuyện chạy lại, “Ngươi làm sao mà biết nàng khó lo việc hôn nhân, có nhà ai muốn làm mai với nàng sao?” Quân Dật Chi sờ sờ cái mũi, quanh co nói: “Ta chỉ muốn nói cho nàng biết hậu quả thôi…… để biết mà phòng hờ thôi.” “Trời.” Duy Phương công chúa liếc trắng mắt, “Chuyện đó thì liên quan gì đến ngươi a? Trưởng bối nhà người ta đương nhiên biết làm thế nào, cần gì ngươi tới nói!” Nói xong cũng bước thẳng lên lầu. Lúc này Du Tiểu Vãn đã vào trong nhã gian, Quân Chi Miễn còn đứng ở cửa chờ Duy Phương công chúa, quay sang chống lại tầm mắt của Quân Dật Chi, liền mỉa mai nhướng mày, đợi Duy Phương công chúa vào trong mới đi theo vào. Quân Dật Chi hừ một tiếng, “Chó cắn Lã Động Tân*, không hiểu được lòng tốt của người khác.” Quay đầu thấy vẻ mặt táo bón của Tùy An, trong lòng lại thêm căm tức, “Ngươi không phải cũng tưởng nói ta như vậy? Hửm?” * Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chân Nhân xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là “Ái Tình” để đắc đạo. Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro. Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất. Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó. Người đời sau dùng tích “chó cắn Lã Động Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán. Nguồn: http://yume.vn/luongkhatin/article/cho-can-la-dong-tan-35B73529.htm Âm cuối có chút hướng lên cao, làm Tùy An cũng run run theo, vội bày tỏ thái độ: “Không có, không có, nô tài là cảm thấy không đáng giá thay cho công tử, Vương phi vì Du tiểu thư mà giận dỗi với thái phi, ngài cũng là vì nàng ấy có thể sớm gả……” “Ngươi câm miệng cho ta!” Quân Dật Chi căm tức gõ đầu Tùy An một cái, thành công cắt đứt chuỗi dài lải nhải vô nghĩa. “Chỉ còn chờ ngươi thôi.” Giọng Quân Chi Miễn từ phía trên vọng xuống, ý mỉa mai càng thêm rõ ràng, cũng không biết vừa rồi nghe được bao nhiêu. Cái gọi là thẩm vấn mấy câu bất quá là đến cho đủ mặt, nói mấy câu liền định tội tên khất cái, Quân Chi Miễn tỏ vẻ muốn chỉnh đốn trị an của thành Nam, không để cho bọn du côn lưu manh này đi lũng đoạn đường phố. Nói đến đây, sự tình coi như chấm dứt, hẳn là có thể thả người đi, nhưng Quân Chi Miễn lại chưa nói cho đi, Du Tiểu Vãn nhất thời không biết cáo từ thế nào. Quân Dật Chi cũng không phản đối, lúc này quay sang hỏi nàng, “Uy, có mang theo mứt trong cửa hàng của ngươi không?” Trong lòng Du Tiểu Vãn khẽ động, nàng liền bảo Sơ Vân vào trong xe ngựa lấy một hộp mứt mơ đến, mời mọi người cùng nhấm nháp, sau đó hỏi Duy Phương công chúa: “Không biết công chúa cảm thấy thế nào?” Duy Phương công chúa cười nói: “Ăn ngon, ta còn đang định xin mẫu hậu mua thêm nhiều một chút để ăn.” Quân Dật Chi tung một viên mứt lên không trung, đợt nó hạ xuống liền nhanh chóng há mồm tiếp được, động tác thuần thục như mây trôi nước chảy. Hắn lười biếng nói: “Tiểu cô cô đừng nghĩ nữa, mứt ở trong cung đều là ngự trù làm, làm sao có thể ra chợ mà mua?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang