[Dịch]Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan - Sưu tầm

Chương 54 : AI LÀ NHÂN VẬT TRONG VỞ KỊCH (HẠ)

Người đăng: 

.
Sở thái phi cười nói: “Thanh niên các ngươi thích náo nhiệt như vậy, ta cũng sẽ đi theo các ngươi.” Bà nhận lấy chén trà do thị nữ dâng lên, mở nắp khẽ hớp một ngụm, ánh mắt lặng lẽ đảo qua một vòng trên mặt tôn tử và Du Tiểu Vãn, thầm nghĩ, phải nên có những cơ hội như vậy, để cho hai đứa này ở chung nhiều nhiều với nhau mới tốt. Vừa nói xong, cung nhân liền thông truyền đến: “Trương đại nhân, Tào đại nhân và các công tử xin gặp.” Nhiếp Chính Vương nói: “Truyền.” Trương Trường Úy và Tào Thanh Nho khom người đi vào, hai người đều thường phục, dẫn theo mấy đứa con trai của mình, tiến đến thỉnh an Nhiếp Chính Vương, Vương phi và Sở thái phi thỉnh an. Đợi miễn lễ xong, hai người mới quay sang thỉnh an Tào lão thái thái, bọn tiểu bối thỉnh an Trương thị và Trương phu nhân, rồi lần lượt ngồi vào hàng ghế bên trái. Trương phu nhân không mang thứ nữ xuất môn, chỉ có mấy tỷ muội Tào gia và Du Tiểu Vãn, các tiểu bối sau khi thỉnh an phụ thân và cậu mình xong, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, mới theo thứ tự ngồi xuống. Nhiếp Chính Vương phi thực săn sóc bảo Trương phu nhân, Tào phu nhân qua ngồi bên cạnh trượng phu. Hai người vì trong lòng có quỷ, nên đều khéo léo từ chối. Tuy rằng Âu Dương Thần cùng hai gã nam nhân đáng khinh kia không thực sự cường bạo hai bà, nhưng đối với nữ nhân mà nói, thân thể bị kẻ khác nhìn, sờ soạng, hôn hít, các bà như vậy đã là thất trinh, đối diện hạ nhân còn có thể giả bộ trấn định, nhưng đối diện trượng phu thì vẫn khó nén được e ngại trong mắt. Nếu bị trượng phu biết, sợ là sẽ có một ly rược độc đưa đến trước mặt, rồi tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh mà chết…… Các bà đều hy vọng có thể sớm hồi phủ, hai người hôm nay đã chịu đựng quá nhiều kinh hách và khuất nhục, đổi lại là nữ tử khác, chỉ sợ đã phát điên. Cũng may tâm trí hai bà rất kiên cường, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng cũng là nỏ mạnh hết đà. Nhiếp Chính Vương phi cũng rất kiên trì, ngữ khí nhẹ nhàng uyển chuyễn cũng không dung cự tuyệt. Trương thị và Trương phu nhân đành phải ngồi vào sau trượng phu, lúc đi ngang qua người trượng phu, cả hai đều cúi đầu không dám nhìn vào mắt trượng phu. Cảnh này đều rơi vào mắt Trương Trường Úy và Tào Thanh Nho, cả hai đều cảm thấy cổ quái, chính là lúc này không tiện hỏi, chỉ phải đem nghi vấn đặt ở đáy lòng. Trên hàng ghế dài chủ vị, Sở thái phi và Nhiếp Chính Vương ngồi song song nhau, Quân Dật Chi ngồi cạnh Sở thái phi, Nhiếp Chính Vương phi thì ngồi trên chiếc ghế bát tiên cạnh Nhiếp Chính Vương. Nàng thấy mọi người đều vào chỗ, thế này mới nhu cười nói: “Dù sao mọi người ở đây về sau chính là thân thích, cũng nên thân cận nhiều hơn một phen.” Câu “thân cận nhiều hơn” từ trong miệng người có địa vị cao nói ra, chính là ân sủng. Trương Trường Úy và Tào Thanh Nho vui vô cùng, vội nâng mông, hạ thấp người tạ ơn. Ý cười trên môi Vương phi càng thêm sâu sắc, “Vương gia, ngài nói, thiếp nói có đúng không?” Nhiếp Chính Vương mỉm cười nhìn Vương phi một cái, trong đôi mắt uy nghiêm tràn đầy nhu tình. Vương phi cười càng thêm thoải mái, bỗng nhiên bừng tỉnh như nhớ tới cái gì, quay sang hỏi Tào Thanh Nho: “Bản phi nhớ Tào đại nhân còn có một vị phu nhân nữa, nghe nói là dì của Ngô muội muội, sao hôm nay không tới?” Tào lão thái thái vội giải thích thay, nói là trong phủ còn cần có người chủ trì việc bếp núc, vân vân. Du Tiểu Vãn và các tỷ muội Tào thị ngồi ở phía sau trưởng bối, thấy không rõ biểu tình của Trương thị và Trương phu nhân, bất quá dựa theo sống lưng nháy mắt căng lên của hai bà, có thể đoán ra được trong lòng hai người lúc này đều thập phần phẫn nộ. Cũng khó trách, lúc nãy đều là nữ quyến, Nhiếp Chính Vương phi không hỏi đến vấn đề này, lại cố tình chọn lúc Nhiếp Chính Vương đến mới hỏi, rất có hàm ý đánh vào mặt Trương thị, cũng ngầm cất nhắc Ngô Lệ Quyên, chèn ép Trương Quân Dao. Từ xưa, trong triều đã có luật, Nhiếp Chính Vương là cùng cấp bậc với Thái Tử, cho nên trắc phi, thậm chí là thứ phi trong vương phủ đề có phẩm hàm cực cao, ngoại trừ chính phi, cấp bậc giữa trắc phi và thứ phi cũng không có khác biệt quá lớn, ai được sủng ái trước, người đó chính là kẻ thắng. Mà hiển nhiên, Nhiếp Chính Vương phi đã lựa chọn cất nhắc Ngô Lệ Quyên, cố ý ở trước mặt Vương gia đề cập đến tên của nàng, hấp dẫn sự chú ý của Vương gia. Đây vốn là chuyện giữa các nữ nhân, Nhiếp Chính Vương chỉ là nghe một chút, trên khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan sắc nét kia không hề để lộ ra cảm xúc gì. Hắn thực trẻ tuổi, bất quá chỉ mới hai mươi mốt, hai mươi hai, cũng thực tuấn mỹ. Khác với vẻ mị hoặc của Quân Dật Chi, vẻ phiêu dật của Hàn Thế Chiêu và kiểu tuấn tú của Tào Trung Duệ, hắn đã trưởng thành, khí khái nam tử nồng hậu. Du Tiểu Vãn đã gặp qua hắn hai lần, hắn đều là bộ dạng cao xa nhìn xuống, trầm mặc ít nói, hơn phân nửa là thần tử bên cạnh nịnh hót, hoặc đưa ra đề nghị, hắn chỉ là thản nhiên “Ừ” Một tiếng, hoặc là không rên một tiếng. Nếu nói hắn uy nghiêm thì không đúng lắm, vì vẻ mặt của hắn thường xuyên có vẻ ôn hòa thân thiện, biểu tình thật sự rất thoải mái, không chút căng thẳng. Nếu nói hắn ôn hòa, lại càng không đúng, vì trong mắt thỉnh thoảng chợt lóe tinh quang rồi biến mất ngay sau đó, khiến người ta không dám nhìn gần. Vương phi cùng Tào lão thái thái và Sở thái phi nói chuyện với nhau một thật lâu, bỗng nhiên che miệng cười khẽ, “Vương gia sao không nói chuyện?” Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng cong khóe môi lên, “Giờ thì nghe các ngươi tán gẫu, một hồi đến phiên chúng ta tán gẫu chuyện triều chính, các ngươi sẽ ngủ mất.” Vương phi cười một tiếng, Sở thái phi cũng cười, tỏ vẻ không dám nhiều lời nữa, nhường cho các nam nhân nói chuyện phiếm. Trương Trường Úy liền lớn mật đưa ra một đề nghị, không bằng cùng chơi bài lá*. Sở thái phi và Nhiếp Chính Vương phi đều rất thích chơi bài lá, nghe vậy liền đồng ý, Nhiếp Chính Vương thì từ chối cho ý kiến, Trương Trường Úy cũng không biết đề nghị của mình có phải đã vỗ đến đùi ngựa** hay không, thần sắc có chút khẩn trương. * “Bài lá” là kiểu chơi bài mà mỗi quân bài là những tờ giấy có vẽ kí tự hay hoa văn gì đó. Mình nghĩ “bài lá” ở đây chính là bộ bài Tây thời bây giờ. Người Việt gọi là bài Tây nhưng thật ra bộ bài này xuất hiện đầu tiên ở Trung Quốc, đã được chơi từ thời nhà Đường. ** Câu “vỗ mông ngựa” nghĩa là nịnh nọt. Nhưng nếu “vỗ” sai chỗ, trúng phải trúng đùi ngựa thì sẽ bị ngựa đá, nghĩa là nịnh nọt không thành lại còn mang họa. Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng tiểu thái giám thông bẩm: “Hàn Thừa tướng cùng công tử, Hộ Bộ Tả Thị Lang Hà đại nhân cùng đại tiểu thư xin gặp.” Cả triều văn võ, người dám không chờ Nhiếp Chính Vương triệu kiến đã vác mặt đến, chỉ có mỗi vị Hàn Thừa tướng này, mà Hà đại nhân là tâm phúc của Hàn Thừa tướng, hai người cùng nhau đến cũng không kỳ quái. Sắc mặt các vị đang ngồi biến đổi khác nhau, Nhiếp Chính Vương lại chỉ cười nhẹ, “Truyền.” Hàn Thừa tướng liền dẫn Hàn Thế Chiêu tiến vào, ha ha cười nói: “Không thỉnh trước lại đến, mong điện hạ bao dung a.” Hà Thị Lang cùng trưởng nữ Hà Ngữ Phương đi theo sau hai cha con Hàn thị, điệu thấp rất nhiều. Mọi người lại đứng lên chào hỏi một phen, mới theo thứ tự ngồi xuống. Lần này, các thiếu nữ có chút xấu hổ, lúc trước chỉ có hai gia đình, lại là thân thích, không cần quá kiêng dè, nhưng cha con Hàn gia và Hà đại nhân thật sự là ngoại nam, lại ngồi ở chủ vị, các nàng còn ở lại thì không hợp cấp bậc lễ nghĩa, đành lặng lẽ nhìn sang Tào lão thái thái xin ý kiến. Tào lão thái thái cũng thấy không ổn, nhưng Nhiếp Chính Vương phi và Sở thái phi đều không có ý bảo các cháu gái mình kiêng dè, bà cũng không tiện mở miệng, nói ra lại có vẻ thanh danh của cha con Hàn gia và Hà đại nhân không tốt thế nào…… Đành phải ngồi bất động. Quân Dật Chi lại nhìn sang Du Tiểu Vãn, khiêu khích nhướn mày lên, rồi khẽ liếc mắt nhìn Hà Ngữ Phương một cái. Du Tiểu Vãn khẽ mím môi, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ là hắn gọi cha và con gái Hà gia tới? Có Hàn Thừa tướng đến, các nam nhân liền bắt đầu ồn ào tán gẫu, không phải là tán gẫu triều chính, mà là tán gẫu chuyện phong thổ các nơi, những truyện truyền kỳ thú vị. Những ngồi đây đều là những học sỉ uyên bác, bác duyệt đàn thư, cách nói năng lại khôi hài, Du Tiểu Vãn ngồi ở mặt sau nghe mà hưng trí bừng bừng, đôi mắt xinh đẹp dường như đang phát sáng. Trò chuyện mãi đến tận giờ cơm mới ngừng, nam nữ chia ra dùng cơm chùa. Cơm chay của Pháp Nguyên Tự thập phần nổi danh, thức ăn được làm rất tinh xảo. Thức ăn vừa mới dọn lên, Nhiếp Chính Vương phi liền chọn vài món, bảo cung nhân đem một ít đặt vào trong hộp, dùng khay bưng ra sau bình phong, nhu hòa cười nói: “Đây đều là những món đặc sản của Pháp Nguyên Tự, hai vị muội muội hãy nếm thử. Lát nữa, hai vị muội muội hãy kính Vương gia một ly, tuy không tiện gặp mặt, nhưng cũng có thể bày tỏ tâm ý.” Kỳ thật việc phía sau bình phong có người, Nhiếp Chính Vương đã sớm biết, bất quá vẫn làm như không biết, lúc này mới dời ánh mắt liếc nhìn ra sau. Phía sau bình phong thắp đèn sáng, đem hai thân ảnh yểu điệu thướt tha in bóng lên tấm bình phong thêu nửa trong suốt. Hai người cách bình phong cúi người thi lễ vớiNhiếp Chính Vương và Vương phi, lại nâng chén rượu lên, thanh âm như hoàng oanh xuất cốc, “Thiếp chúc Vương gia, Vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Nhiếp Chính Vương mỉm cười nâng chén rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó khẽ nghiêng cái chén, để lộ ra chén rượu đã cạn. Động tác như vậy, là để tỏ ý với người kính rượu rằng mình đã uống cạn, là một cử chỉ tôn trọng. Với thân phận của Nhiếp Chính Vương, cho dù là Hàn Thừa tướng đến kính rượu, cũng hoàn toàn không cần để lộ chén. Có thể thấy được, Nhiếp Chính Vương đối với những vị phi tử mà chính mình tự chọn lấy này, có vài phần thật tình yêu thích cùng chờ mong. Du Tiểu Vãn nhìn lén biểu tình của Nhiếp Chính Vương phi, nụ cười trên khuôn mặt hiền lành ôn nhu của Vương phi khẽ cứng đờ một thoáng, mới tự nhiên trở lại. Đối với chuyện nạp thiếp này, Vương phi trong lòng rất khó cam tâm tình nguyện, còn phải làm ra bộ dáng hiền lành thế này. Du Tiểu Vãn nhịn không được than nhỏ, làm người đã khó, làm nữ nhân còn khó hơn. Phụ mẫu nàng tình cảm thâm hậu, cả đời nhất thế một đôi nhân, khiến biết bao nhiêu người phải ghen tị, nàng từ nhỏ cũng một lòng hy vọng có thể giống như mẫu thân, được gả cho một trượng phu chỉ sủng ái chính mình. Nhưng sau khi cha mẹ lần lượt qua đời, lời mà nàng nghe được nhiều nhất, chính là nói mẫu thân không hiền thục, chiếm độc sủng, khiến Du gia chặt đứt hương khói. Rốt cuộc là hạnh phúc trọng yếu hay là thanh danh trọng yếu? Du Tiểu Vãn nhìn khuôn mặt tươi cười, đoan trang hào phóng của Nhiếp Chính Vương phi, trong lòng chợt có một tia hoảng hốt. Không biết nếu sau này chính mình gặp phải vấn đề như vậy, bản thân sẽ phải lựa chọn thế nào. Nếu muốn rời xa phiền não, biện pháp tốt nhất chính là chung thân không lấy chồng, một mình tiêu dao khoái hoạt, nhưng Du Tiểu Vãn cũng biết, đây là chuyện không có khả năng, cho dù là vì để cha mẹ dưới suối vàng cảm thấy vui mừng, nàng cũng phải lập gia đình, còn phải gả vào một chỗ tốt, sống thật hạnh phúc…… Nhưng, gả vào nhà công hầu, hoặc là danh gia vọng tộc nhà cao cửa rộng, hạnh phúc mà nàng muốn chính là một loại hy vọng xa vời. Cho dù gả vào hàn môn nhà nghèo, ai có thể cam đoan có thể vợ chồng một lòng? Nàng nhớ, kiếp trước, sau khi nàng được định ra cửa hôn nhân với Hàn gia, Triệu ma ma liền bắt đầu dạy nàng một ít đạo lý làm vợ. Điều thứ nhất chính là phải xử lý mối quan hệ với thông phòng trước đây của trượng phu như thế nào. Có thể ban ân, nhưng phải lập uy, không thể tỏ ra yếu đuối, để cho thiếp thất thông phòng ngồi trên đầu mình, cũng không thể tỏ vẻ ghen tỵ, làm cho bà bà và trượng phu không vui…… Càng nghĩ, ánh mắt Du Tiểu Vãn bất giác nhìn sang hướng bàn ăn của nam bên kia, tìm kiếm thân ảnh Hàn Thế Chiêu. Vị trí của Hàn Thế Chiêu vừa vặn ở đối diện nàng, hắn cũng vừa khéo ngẩng mặt lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung. Du Tiểu Vãn hoảng sợ, lại không muốn để hắn phát giác mình đang nhìn hắn, vội làm bộ như vô tình, chột dạ dời tầm mắt. Hàn Thế Chiêu bị bộ dạng có tật giật mình của nàng chọc cười, nhịn không được cong ánh mắt lên. Vận khí hôm nay của Du Tiểu Vãn thật sự không được tốt cho lắm, vừa đảo mắt đi, lại rất không khéo vừa vặn chạm phải ánh mắt của Quân Dật Chi. Tên xấu xa này ném qua cho nàng một ánh mắt mị hoặc, khóe môi tươi cười nhìn thế nào cũng có vài phần đùa cợt. Đúng là muốn chết! Du Tiểu Vãn chính khí nghiêm nghị trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó vội vàng cúi đầu dùng cơm, miễn cho khuôn mặt càng lúc càng nóng bị hắn phát giác. Quân Dật Chi nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Hàn Thế Chiêu, đột nhiên vòng cánh tay ôm lấy vai Hàn Thế Chiêu, cười hì hì nói: “Chúng ta cùng uống rượu đi.” Kỳ thật phật môn thanh tịnh, rượu trong Pháp Nguyên Tự chỉ bất quá là nước trái cây ủ lâu năm trong bình hơi có chút mùi rượu, uống không say, nhưng có thể ngọt ngấy chết người, uống no căng bụng. Hàn Thế Chiêu ghét nhất là uống nước ngọt, khéo léo từ chối: “Thật có lỗi, ta không biết uống.” Tên Quân Dật Chi này rốt cuộc là nháo thật hay là nháo giả vậy a, hắn tự nhận bản thân làm việc rất trong sạch, cho nên khẽ nói thầm trong lòng, người này làm sao vậy, ta đâu làm gì đắc tội hắn? Lần trước hắn muốn đem chuyện Du gia giao cho ta, ta chẳng phải đã sảng khoái tiếp nhận đó sao? Chính là bởi vì ngươi nhận việc quá sảng khoái! Quân Dật Chi không thuận theo, không chịu buông tha, “Là nam nhân thì phải biết uống rượu, huống chi rượu này cũng không say người, chỉ là uống no căng bụng thôi.” Hắn một câu hai nghĩa nói: “Làm người phải có độ lượng, có câu ‘Bụng tể tướng có thể chống thuyền’ không phải sao? Ngươi là con trai của Thừa tướng, ít nhất cũng phải độ lượng hơn ta.” Nói đến mức này, Hàn Thế Chiêu chỉ có thể tiếp chiêu. Quân Dật Chi bổ sung quy tắc, “Không được đi tịnh phòng.” Hàn Thế Chiêu đáp ứng, khẽ liếc Quân Dật Chi một cái, mắng thầm “Có bệnh”. Quân Dật Chi lại quay sang nói với Nhiếp Chính Vương: “Hoàng thúc, nếu người nào thắng, ngài cần phải tặng một phần thưởng.” Nhiếp Chính Vương lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Chính ngươi muốn đánh đố với người ta, lại muốn bổn vương xuất đầu?” Cuối cùng vẫn là sủng nịch cười, đáp ứng. Câu “Có phải là nam nhân không” là câu yêu thích của những thiếu niên choai choai còn chưa trưởng thành, huống chi còn có phần thưởng. Hai huynh đệ Trương gia là Trương Thư Dục, Trương Thư Du cùng Tào Trung Duệ đều cầu tham gia thi uống rượu. Tào Trung Mẫn ổn trọng hơn, cười nói: “Tửu lượng ta không được tốt.” Nhiếp Chính Vương và Hàn Thừa tướng cười khà khà nhìn bọn thiếu niên ngoạn nháo. Du Tiểu Vãn âm thầm nhíu mày, kiếp trước, Tào Trung Duệ thỉnh thoảng có cùng nàng tán gẫu một chút về chuyện trong triều. Từ lúc tiên đế ban chiếu thư cổ quái “Ấu tử kế vị, trưởng tử giám quốc”, để tránh cho thế lực của Nhiếp Chính Vương phát triển mạnh, gây nguy hiểm cho thiên tử, Hàn Thừa tướng đã cầm đầu các lương đống trong triều, lấy việc chống lại Nhiếp Chính Vương làm nhiệm vụ của mình. Tuy rằng không đến mức thế bất lưỡng lập, nhưng tuyệt đối là sóng ngầm khởi động. Đối với một người thường thường tỏ vẻ “kiên quyết không để kẻ mượn danh giám quốc để cướp quốc” nhân, Nhiếp Chính Vương cũng không khả năng hoà nhã cho lắm. Kỳ thật kiếp trước, thẳng đến khi Du Tiểu Vãn chết thảm, Nhiếp Chính Vương cũng không soán vị, nhưng cuộc cạnh tranh này quả thật đã diễn ra nhiều năm. Chẳng lẽ Quân Dật Chi là giúp Nhiếp Chính Vương? Du Tiểu Vãn phóng mắt nhìn sang, Quân Dật Chi đúng lúc quay đầu lại, vừa chạm phải tầm mắt của nàng, lại ném ra một cái nhìn tình tứ. Du Tiểu Vãn khẽ trừng mắt liếc hắn một cái, trừng xong rồi lại hối hận, việc gì phải đế ý loại người nhàm chán này a. Gọi tiểu sa di đến thay bát to, vài thiếu niên liều mạng uống liền sáu bảy bát, trên mặt bắt đầu có biểu tình quái dị, bụng trướng khó chịu. Người trước hết buông tha là huynh đệ Trương gia. Tào Trung Duệ còn chưa muốn buông tha, nghĩ nghĩ một hồi vẫn cứng rắn chống đỡ, cùng Quân Dật Chi và Hàn Thế Chiêu liều mạng uống thêm hai bát, lúc này thật sự đã chống đỡ không được, nơi này có nữ quyến, bọn họ không tiện tháo lỏng đai lưng, ngay cả một chút đường sống để quay lại cũng không có. Hàn Thừa tướng cười nói: “Nguyên lai là ba người độ lượng như nhau.” Tào Trung Mẫn đang định phụ họa, Sở thái phi gõ bàn cười nói: “Cái gì mà độ lượng như nhau, Thừa tướng đại nhân thế này không tinh mắt bằng lão thái bà ta rồi, Tào Nhị công tử vừa rồi ăn rất nhiều đồ ăn, Dật Chi và Thế Chiêu lại chưa ăn cái gì. Tính ra phải là Tào Nhị công tử thắng mới đúng.” Hàn Thừa tướng sao có thể tranh với Sở thái phi, ông vuốt chòm râu nói: “Ha ha, vậy tính Tào Nhị công tử thắng.” Tào Trung Duệ ngoài ý muốn trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, trong lòng mừng thầm, biểu cảm trên mặt vẫn tỏ ra khiêm tốn, “Thừa tướng đại nhân quá khen, chỉ là một trò chơi nho nhỏ, đâu phải là thực, nói gì đến thắng thua.” Quân Dật Chi híp mắt phượng cười nói: “Thắng chính là thắng, trò chơi như nhân sinh, nhân sinh như trò chơi, một người ngay cả chơi cũng không nghiêm túc, làm thế nào có thể sống nghiêm túc?” Tào Trung Duệ giật mình, cứ cảm thấy lời này có hàm ý gì, lại không thể nghiệm ra, đang lúc chần chừ, lại nghe Quân Dật Chi nói với Nhiếp Chính Vương: “Hoàng thúc tính ban cho Tào Nhị công tử phần thưởng gì? Y theo hoàng chất thấy, ban một mỹ nữ là tốt nhất, Tào Nhị công tử sang năm liền mười bốn, có thể thành thân.” Tào Trung Duệ nhất thời liền đỏ mặt, lắp bắp nói: “Đừng, đừng nói giỡn.” Quân Dật Chi kỳ quái nhìn hắn, “Ai nói là ta nói giỡn a, lần trước ở Đàm Chá Tự, ta rõ ràng nghe Viên Đức đại sư nói, Tào Nhị công tử và Hà Đại tiểu thư là nhân duyên tốt, tam sinh tam thế mới tu luyện thành, vừa vặn hôm nay thỉnh hoàng thúc tứ hôn cho các ngươi đi.” Lúc trước, mọi người còn đang nghĩ không biết Hàn Nhị công tử đã chọc giận Quân Nhị công tử chuyện gì, bọn thiếu niên cười đùa một phen, cho dù có làm gì quá mức cũng không tính là đại sự. Nhưng nếu là tứ hôn, sự tình liền hoàn toàn không phải vui đùa. Trương thị gấp đến độ đầu muốn bốc cháy, thiếu chút nữa nhịn không được đứng lên chỉ vào mũi Quân Dật Chi mà mắng, lại không dám, chỉ có thể gượng cười nói, “Quân Nhị công tử thực biết nói giỡn.” “Tào phu nhân và Tào Nhị công tử thật sự là mẫu tử liền tâm, ngay cả lời nói ra đều giống nhau.” Quân Dật Chi nhíu mày, ý cười trên khuôn mặt tuấn tú nhìn thế nào cũng không có ý tốt, bất quá, hắn vốn dĩ rất đẹp mặt, vô luận làm biểu tình gì cũng không khiến người ta chán ghét, giọng nói của hắn cũng rất êm tai, trầm bổng vừa phải, thấm vào ruột gan, cho dù là đang đùa cợt người ta, cũng dễ nghe chẳng khác gì đang hát một bài ca tụng. Trương thị gấp đến độ mặt mày đỏ bừng, lại không thể phát tác, chỉ phải nháy nháy mắt nhìn sang trượng phu, hy vọng hắn có thể thay con nói đỡ vài câu. Tào Thanh Nho sao có thể không gấp? Nhưng Quân Dật Chi đã nói nhiều lời hỗn trướng như vậy, Nhiếp Chính Vương lại không trách cứ một chữ nào, có thể thấy được là Vương gia ngầm đồng ý…… Đây là vì sao a? Chẳng lẽ ta đã làm sai chuyện gì? Lòng bàn tay Tào Thanh Nho đổ đầy mồ hôi, ông lặng lẽ nhìn về phía Nhiếp Chính Vương, chạm phải đôi mắt đen của Nhiếp Chính Vương, cặp mắt kia sâu thâm thẳm, nhìn không thấy đáy, làm cho người ta bất giác căng thẳng. Tào Thanh Nho vội gục đầu xuống, một chữ cũng không phun ra được. Ông là người của Vương gia, bất kể chuyện gì, bao gồm tánh mạng của mình và con trai của mình, đều là do Vương gia làm chủ, nếu chỉ là một cửa hôn sự nho nhỏ còn dám làm trái, Vương gia sao còn có thể tín nhiệm ông? Ông chỉ biết thầm hy vọng Hà đại nhân có thể vỗ bàn phản đối, lấy lập trường ở trong triều của Hà đại nhân, việc này không phải khó. Hà đại nhân quả thực không muốn kết làm thông gia với người của Nhiếp Chính Vương, nhưng nữ nhi nhà mình sang năm sẽ hai mươi, đã trở thành mối tâm bệnh trong lòng ông, lại nhìn Tào Trung Duệ thiếu niên tuấn mỹ, khí độ dâng trào, lời cự tuyệt đến bên miệng lại không nói ra được. Đến cha người ta còn không cự tuyệt, Hàn Thừa tướng có gì mà phải từ chối? Rốt cuộc, chẳng có một ai phản bác màn nói hươu nói vượn nhìn như không hề có kết cấu này Quân Dật Chi. Quân Dật Chi liền nở nụ cười, thừa dịp không ai chú ý, lén nhìn sang Du Tiểu Vãn, chớp chớp mắt vài cái, mặt mày rất đắc ý như đang nói, thế nào, chịu thua chưa?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang