[Dịch]Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm - Sưu tầm

Chương 17 : Mộng tỉnh qua đi

Người đăng: 

.
E&B: Yến Phi Ly . Cố Du Ninh nước mắt giàn giụa ở trong ngực Sở Dự, ồn ào nói rằng mình đã chết. Đích xác, giấc mộng của y quá mức chân thật khiến y nhất thời không thể phân biệt được thật giả, khóc một hồi lâu mới chậm rãi kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn một phòng đầy người, lại nhìn nhìn vị trí của bản thân, lập tức xù lông, vội vã tránh khỏi Sở Dự, lui thành một cục ở đầu giường, nơm nớp lo sợ lắp bắp mở miệng: “Vương… Vương… Vương gia…” Sở Dự bị bộ dáng của y chọc cười, nhưng nghe thấy y gọi mình là Vương gia, lại làm ra bản mặt giả vờ tức giận, hỏi: “Hửm? Lại quên lời của ta, gọi ta là gì?” “Không phải! Không phải! Không quên… Không quên mà!” Cố Du Ninh nhanh chóng xua móng vuốt nhỏ giải thích, sau đó trưng ra đôi mắt xinh đẹp đầy nghi hoặc nhìn hắn: “Nhưng mà.. sao ngài lại ở đây ? Ta…” Sở Dự nhếch khóe môi, vươn tay quấn chăn lên người y, sau đó mới đáp: “Ta nghe nói ngươi bị bệnh, tới đây thăm ngươi.” Nói xong Sở Dự híp mắt nguy hiểm quét một vòng quanh Cố Đình cùng Lý thị, nhất thời khiến hai người nọ sợ tới mức cúi đầu im thin thít, cái gì mà nghe nói y bị bệnh cơ chứ, căn bản là Sở Dự tự mình xông vào sài phòng ôm người ra mà. Lý thị sợ tới mức run rẩy cả người, bà ta biết Mân vương bạo ngược, người này ra trận giết địch số, trên tay nhiễm rất nhiều máu tươi, sát khí trên người cực kỳ nặng nề. Bà giật giật tay áo Cố Nhân An, hiện tại bà và Cố Đình không tiện nói chuyện, bởi vì mọi chuyện là do bọn họ dựng lên, cho nên liền nhanh chóng ra ý bảo Nhị nhi tử tiến lên nhanh chóng quan tâm Cố Du Ninh một chút, bằng không Mân vương càng có thể vì Cố Du Ninh mà náo loạn cả Tả tướng phủ. Cố Nhân An âm thầm gật đầu với phụ thân cùng mẫu thân, hiểu ý tiến lên, cười nói với Cố Du Ninh: “May mà đệ tỉnh rồi, Vương gia ở chỗ này trông đệ cả một đêm đấy, phụ thân mẫu thân cũng lo lắng ngủ không yên. Giờ thì ổn rồi, tỉnh lại là tốt, về sau đừng tùy hứng như vậy nữa, cúi mình nhận sai với phụ mẫu thì có là gì, đệ đây chỉ bị nhốt trong sài phòng thôi đấy, nếu là huynh không khéo còn bị đánh chết.” Cố Du Ninh nghe xong liền cho gã ánh mắt xem thường, Cố Nhân An nói chuyện giống hệt mẫu thân gã, nhặt lời dễ nghe, nói như vậy cứ như là do y tùy hứng không biết điều ấy. Sở Dự cũng nhìn thấy thái độ của y, dĩ nhiên là biết lời Cố Nhân An nói không thể tin, lúc này Cố Thanh Sương nghe nói Cố Du Ninh đã tỉnh lại, liền vội vàng chạy tới, cũng mặc kệ Sở Dự cùng Cố Đình không hành lễ, vọt tới trước giường, thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Du Ninh thì bật khóc. “Du Ninh chịu khổ rồi, có chỗ nào không thoải mái không, nói cho tỷ tỷ, muốn ăn cái gì?” Cố Du Ninh mím cái miệng nhỏ nhắn, mắt mở to nhìn Cố Thanh Sương khóc như lê hoa đái vũ, nhất thời tâm tư Giả Bảo Ngọc trỗi dậy, vươn tay lau nước mắt cho người ta, thanh âm ôn nhu khuyên nhủ: “Tỷ tỷ đừng khóc, Du Ninh không có việc gì, thật sự không sao hết, tỷ xem hiện tại không phải đệ tốt lắm sao, đừng khóc, đừng khóc mà.” Cố Thanh Sương ngẩng đầu nhìn y, khóc gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi…” Sở Dự ở một bên nhìn mà sửng sốt, chỉ một thoáng thôi mà lông mày gắt gao nhăn thành một đoàn, tiến lên tách ra bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người kia. Cố Thanh Sương hoảng sợ, ngày hôm qua nàng đã biết đây là Mân vương mà Cố Du Ninh sắp phải gả cho, liền nhanh chóng đứng dậy hành lễ. “Bái kiến Mân vương điện hạ!” Sở Dự như trước là sắc mặt không vui vẻ, từ trên xuống dưới đánh giá nàng nửa ngày, mới cho đứng dậy, hắn không có tí ti ấn tượng gì với Cố Thanh Sương này, đời trước cũng không nghe nói Cố Du Ninh có liên hệ gì với Đường tỷ, có điều đời trước hắn chẳng quan tâm gì tới y, chuyện mà hắn biết thật sự là rất ít, nghĩ đến đây vẻ mặt Sở Dự không khỏi dịu đi, nhìn về phía Cố Du Ninh, nói: “Ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại tới thăm ngươi!” Cố Du Ninh gật gật đầu, nhìn biểu tình mọi người trong phòng liền biết nhất định đều bị Mân vương dọa sợ rồi, trong lòng không khỏi hơi mừng thầm, Mân vương thật là bá đạo! Sở Dự nhìn Cố Du Ninh chốc lát, hơi hơi mỉm cười với y, sau đó xoay người lại khôi phục lạnh lùng uy nghiêm vốn có, mở miệng dặn dò: “Lục thái y, ngươi ở lại chỗ này chăm sóc cho Ngũ gia.” Thái y trẻ tuổi mặc triều phục hành lễ: “Vâng.” Sở Dự lại nhìn đám thị vệ đi theo hắn, phân phó: “Vài người các ngươi lưu lại bảo vệ cho Cố ngũ gia.” “Vâng!” Vài tên thị vệ hô to đáp lệnh, khiến Cố Đình cùng Lý thị ra một thân mồ hôi lạnh, an bài thị vệ ở ngay cả tướng phủ, xem ra là rất sợ Cố Du Ninh lại phải chịu ủy khuất, nhưng nếu tin này truyền ra ngoài tướng phủ còn mặt mũi nào gặp người nữa? Lý thị nhìn thoáng qua trượng phu của bà, ý bảo ông nhanh chóng nói nói gì đi. Cố Đình dầu gì cũng là Tả tướng đương triều, tuy rằng ông xử lý công việc không quá tốt, nhưng cũng không phải bao cỏ, bằng không cũng sẽ không giằng co ngang ngửa cùng Hữu tướng nhiều năm như vậy. Ông tiến lên khom người cung kính: “Vương gia, như vậy không ổn đâu!” Sở Dự nhìn Cố Đình, gợi lên một nụ cười lạnh: “An bài người của vương phủ đến tướng phủ đích xác có chút không ổn, chính là bổn vương thật sự lo lắng để Vương phi tương lai của ta một mình ở nơi này.” Mẹ nó chứ, có cái gì mà phải lo lắng, không phải chỉ là nhốt trong sài phòng một đêm thôi sao? Nếu ngươi lo lắng thì trực tiếp rước về nhà đi! Cố Đình cau mày âm thầm mắng chửi trong lòng, có điều trên mặt lại nói: “Du Ninh đã không sao nữa rồi, xin Vương gia yên tâm.” Sở Dự thầm cười lạnh, Cố Đình này xài chiêu bốn lạng bạt ngàn cân cũng không tồi, nghe nói qua mẹ cả ngược đãi thứ tử, chứ chưa bao giờ nghe qua cha đẻ cũng ngược đãi thứ tử. “Có những lời này của Tả tướng đại nhân, bổn vương liền tạm thời yên tâm,” Sở Dự nhìn cái kẻ đã ngây ngốc ngồi trên giường, khẽ cười, sau đó nhìn về phía Cố Đình: “Đây chính là Vương phi của ta, chẳng qua là tạm thời gửi ở Tướng phủ một thời gian, đại nhân chớ để y lại phải chịu ủy khuất.” “Không dám! Không dám!” Cố Đình càng cong thắt lưng thấp hơn. Sở Dự hừ lạnh, hắn biết trực tiếp đưa Cố Du Ninh đi cũng được, chỉ cần đêm trước đại hôn đưa người về nhà mẹ rồi đón dâu mà thôi, có điều hắn càng muốn để Cố Du Ninh ở lại đây, thẳng thừng mà nói cho Cố Đình: ta cứ không đem người đi đấy, cứ để ở chỗ ông đấy, ông dám nhúc nhích một chút cho ta xem!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang