[Dịch]Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm - Sưu tầm

Chương 15 : Hồn về cố hương

Người đăng: 

.
Edit : Diệp Thần Beta : Yến Phi Ly . Cố Du Ninh cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ rất dài, trong cơn mơ hồ y hốt hoảng, lúc thì là cuộc sống hiện đại tấp nập, còn có cuộc sống sinh viên xui xẻo, lúc thì lại là cuộc sống ở cổ đại xa xưa, là thứ tử không được yêu thương trong phủ Tả tướng. Y mơ thấy ở hiện đại, anh trai ngồi trước giường nắm chặt lấy bàn tay tái nhợt, liều mạng áp xuống tiếng khóc trầm thấp, Cố Du Ninh đứng phía sau, nghe anh trai luôn cứng cỏi nói năng thận trọng vô cùng giờ lại khóc thương tâm như thế, y không tự chủ được khóc theo. Y đứng phía sau an ủi anh, chỉ là không ai nghe thấy tiếng y nói, y muốn tiến lên kéo anh trai, nhưng tay lại xuyên qua thân thể anh, y kinh ngạc bỗng quay đầu nhìn về phía người trên giường, người nọ không có sức sống, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp không có chút dáng vẻ của người sống, đó chẳng phải chính là y sao? Thì ra y đã chết… Một cảm giác tuyệt vọng sâu sắc từ đáy lòng khiến người ta tê liệt, lại bỗng nhiên nghe được một thanh âm gọi y về. “Du Ninh… Du Ninh… Du Ninh…” Ai đang gọi y vậy ? Trong hoảng hốt dường như có một bàn tay to nắm lấy tay y, cảm giác ấm áp hợp lòng người còn mang theo chút thô ráp khiến người ta cảm thấy kiên định dị thường, đột nhiên bốn phía trở nên hỗn độn, y tựa hồ trở lại thời cổ đại kia, còn được gọi là thứ tử không được yêu thương. Vì sao, vì sao chứ, tôi không muốn tới nơi này, tôi đã chết rồi, anh trai cũng khóc, tại sao không cho tôi ở lại hiện đại, dù chỉ là còn hồn phách thôi cũng được mà. “Du Ninh… Du Ninh. Tỉnh tỉnh. Đừng khóc… Thái y ! Thái y !” Lại có người gọi y, thanh âm không trầm tĩnh như vừa rồi, có rất nhiều lo lắng cùng bất an. “Du Ninh, không được làm ta sợ, ngươi tỉnh lại đi!” Bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng khóc của một cô gái. “Thẩm mẫu và bá phụ sao có thể như vậy chứ, cho dù có khó chịu với Du Ninh, các ngài cũng phải nể Mân Vương mà tha thứ cho y chứ, sao có thể bắt người vào sài phòng mà chẳng quan tâm như vậy được!” Cố Du Ninh mơ màng ngủ một đêm trong sài phòng, buổi sáng liền không thức dậy nổi, Kiêm Vũ sốt ruột không chịu được, ngay lúc hắn đang muốn tông cửa vào. Sở Dự cưỡi ngựa xông thẳng vào trong phủ, một cước đá văng cửa phòng, bế Cố Du Ninh đã bất tỉnh ra ngoài. Thế này thì Tướng phủ muốn nổ tung rồi, vẻ mặt Lý thị cùng Cố Đình khẩn trương, Cố Thanh Sương cũng chạy tới, nhìn thấy Cố Du Ninh không chút sinh khí nằm trên giường, không khỏi khóc toáng lên. Chuyện này vốn không phải đại sự gì, cha giáo huấn nhi tử, từ xưa đến nay vẫn là chuyện thường tình, chỉ có điều bây giờ phạt khiến người ta phát bệnh, còn bị Mân vương phát hiện, vậy đã thành chuyện lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng chẳng nhỏ. Chẳng qua nhìn vẻ mặt đau lòng của Mân vương, Lý thị vẫn tức giận vày vò cái khăn trong tay, thầm mắng Cố Du Ninh là hồ ly tinh! Sở Dự ngồi ở bên giường, vừa dỗ Cố Du Ninh bởi vì ác mộng mà khóc nháo, vừa dịu dàng vươn tay lau lệ bên khóe mắt y, kiếp trước hắn chỉ biết Tả tướng phủ lạnh nhạt với thứ tử, bản thân hắn tuy là hoàng tử, nhưng cũng là thứ xuất, đương nhiên biết thứ tử gian khổ thế nào. Nhưng hắn thật sự không ngờ, cuộc sống của Cố Du Ninh ở tướng phủ còn không bằng hạ nhân, dù gì cũng là chủ, sao lại bắt nhốt vào sài phòng cơ chứ? Ngay lúc hắn sắp phát giận, Cố Du Ninh nằm trên giường đột nhiên bắt được tay hắn, giống như người chết chìm bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy, miệng còn khó khăn nói gì đó. Sở Dự cúi sát xuống nghe, Cố Du Ninh một mực kêu hai chữ ‘ca ca’. Hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên, Cố Đình tổng cộng có ba nhi tử và hai nữ nhi, ngoài Cố Du Ninh, hai ca ca còn lại đều do Lý thị sinh ra, đại nhi tử Cố Tuấn Tuyên đã tòng quân hàng năm đóng ở đại mạc, hiện tại ở tướng phủ chỉ có Nhị nhi tử Cố Nhân An. Sở Dự cũng nghe qua một chút tin đồn, nói là ban đầu hoàng gia chọn thứ tử dòng chính của Cố Đình trở thành Vương phi, chỉ vì Cố Đình luyến tiếc gã, liền đổi thành Cố Du Ninh. Sở Dự cau mày dò xét một vòng quanh phòng, ánh mắt sắc bén mà lợi hại rơi xuống người nào thì người ấy không dễ chịu gì, sau đó hắn đưa ánh mắt đặt lên một nam tử lớn hơn Cố Du Ninh một chút, nam tử này một thân hoa phục. Vừa rồi hắn còn nghe có người gọi gã là Nhị gia, nhất định chính là Cố Nhân An, chỉ là hắn thấy tâm tư Cố Nhân An hoàn toàn không đặt lên người đệ đệ đang bị bệnh, mà là như có như không ở trên người mình, trong ánh mắt toát ra vẻ tham lam cùng nịnh bợ không che giấu được. Ca ca mà Du Ninh đang gọi trong ốm đau khẳng định không phải gã, vậy chính là đại ca Cố Tuấn Tuyên vắng nhà kia sao? Cố Nhân An lớn lên da mịn thịt mềm, dung mạo khá giống mẫu thân Lý thị, hôm nay nhìn Mân vương đối xử với Cố Du Ninh như vậy thì có chút để bụng, trong lòng âm thầm tức giận, khó chịu vì Cố Du Ninh lại có được sủng ái của Mân vương, mà phần sủng ái này vốn nên là của gã. Tuy gã không muốn bị khóa trong nội trạch, nhưng mà được tâm ý Mân vương hướng về như thế dù có phải vào nội trạch thì có cái gì không chiếm được chứ. Đại ca Cố Tuấn Tuyên của gã đứng hàng võ tướng, ngày sau Cố Đình từ quan Hoàng Thượng nhất định sẽ ban thưởng tước vị, thứ tử dòng chính là gã chung quy cũng thấp hơn hắn một cái đầu. Trước đó gã nghe nói Mân vương bạo ngược, gả qua đó khẳng định không có ngày nào lành, hiện giờ xem ra lời đồn sai rồi, nhưng gã không muốn Cố Du Ninh không công chiếm được tiện nghi như vậy. Gã tự nhận so ra không kém Cố Du Ninh, liền đi ra phía trước, mỉm cười với Sở Dự nói rằng: “Vương gia, Vương gia trông giữ lâu vậy cũng mệt rồi, sao không để mẫu thân và Thanh Sương muội muội trông cho, Vương gia theo ta cùng phụ thân vào nội đường uống trà đi.” Sở Dự vốn đang nổi nóng, hiện giờ Cố Du Ninh bởi vì va chạm với Lý thị mà bị nhốt, dẫn đến sốt cao giờ còn chưa tỉnh, vậy mà còn dám muốn để Lý thị tiếp cận y ? Hắn ngẩng đầu không kiên nhẫn nhìn Cố Nhân An, lại liếc nhìn Cố Đình ở bên kia đang hoảng hốt một cái, hừ lạnh một tiếng, cứng rắn nói: “Không cần, bổn vương ở đây trông giữ là được rồi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang